*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đóng cửa viện, Pháp Tịnh liền thấy người kia một mình rầu rĩ chuyển mấy bệ hoa.

Hỏi hắn có muốn giúp hay không hắn cũng không nói lời nào, hỏi hắn có phải có chuyện gì không cũng không thấy trả lời, hỏi hắn có phải trong lòng không vui không cũng không nói lời nào.

Pháp Tịnh cũng lười hỏi, cười cười bước đến bậc thang đi vào buồng trong. Dựa vào cạnh cánh cửa, cứ như vậy nhìn hắn chuyển bệ hoa từ phía Đông, chuyển sang phía Tây, xong lại chuyển về phía Đông. Hồi tưởng lại lời Bộc Dương Quảng Hoài nói ban nãy.

Nếu mình là Bộc Dương Du cũng nhất định rất thống khổ. Chỉ có điều...... Pháp Tịnh cười cười, tất cả pháp môn đều lấy minh tâm, tĩnh tâm là quan trọng nhất. Nghĩ đến, đây cũng là điểm tốt của việc theo Phật. Chỉ cần thụ đủ giới liền thành tăng nhân chân chính, tu hành tu tâm. Là tâm là Phật, là tâm làm Phật. Chính mình tự nhiên sẽ từ đó mà giải thoát, chỉ có điều hiện tại cũng chỉ dừng ở giác ngộ mà thôi.

Bộc Dương Du xoay người lại, chỉ thấy Pháp Tịnh nhìn mình chằm chằm cười, nhưng hồn đã bay tới tận núi Côn Luân. Hắng giọng vài lần mới thấy người kia ngưng cười hỏi mình sao vậy.

Thấy người nọ cười, Bộc Dương Du nổi lên một ý nghĩ kỳ quái, nửa buổi sau mới mở miệng chỉ chỉ cánh cổng được khóa kỹ kia: "Pháp Tịnh, ngươi có muốn xem phía sau cánh cửa đó là gì không?"

Gật đầu: "Muốn."

Bộc Dương Du sớm biết y hiếu kỳ, một mực mỗi lần mở cửa ra, đều không cho y nhìn thấy.

Vuốt chìa khóa bên người, những vòng xích ra vào nhau tạo ra âm thanh khó nghe. Pháp Tịnh đi xuống bậc thang, nhìn động tác của Bộc Dương Du: "Ngươi nói, này rõ ràng muốn mở ra, một mực muốn khóa lại là vì sao?"

Bộc Dương Du chấn động, xiềng xích rơi xuống đất, xoay người nói rằng: "Bởi vì có khóa lại, mới có mở ra."

"Vậy vì sao phải mở ra rồi lại khóa lại." Pháp Tịnh cười hỏi, bị chói buộc cũng bởi vì giải thoát, đây không phải là việc mình đang làm bây giờ sao? Nhưng y cũng không hi vọng Bộc Dương Du trả lời.

"Tốt" Bộc Dương Du xoay người lại, "Vậy ta hỏi ngươi, ngươi tại sao lại không ăn mặn?"

"Mỗi sinh vật tồn tại trên thế gian đều có ý nghĩa riêng của nó, chúng ta không thể vì lợi ích của mình mà cướp đi quyền sinh sống của chúng."

Bộc Dương Du cười cười nhìn y, đi tới kéo y tay: "Đây chính là nguyên nhân vì sao mở ra lại khóa lại. Sinh vật cũng được, này lạnh lẽo khoá sắt cũng tốt, đều có ý nghĩa sự tồn tại của nó. Các ngươi là bởi vì tục thân vì cứu thế mà cầu thành Phật, không phải vậy các ngươi tồn tại sẽ không có ý nghĩa, khóa cũng vậy. Khóa chính là khóa. Lại như tất cả buồn phiền phát sinh cũng không phải vì mở ra mà phát sinh. Mà là bởi vì phát sinh bắt buộc phải mở ra...... Bất quá chúng ta đều là thân thể phàm thai, không chịu được giải khai mà bởi vì ta không chịu được tình cảnh kia".

Lời này, Pháp Tịnh ngây người không biết nói sao cho tốt. Có thể nếu bàn về ngộ tin nhất định là mình không bằng Bộc Dương Du. Đúng vậy, chính mình sớm phải biết. Ở mạch thượng nhìn thấy hắn nghiêng người cười thì phải biết mới đúng. Trong ký ức thiếu niên kia, nhanh nhẹn xuất thế. So với hắn chấp niệm của y lớn hơn nhiều. Trước đó...... Bộc Dương Du muốn thoát ra tình cảnh đó, nhưng cùng mình chung sống thì thoát thế nào. Thế nhưng, này giống như việc khóa hay mở khóa, lại như hắn nói mỗi việc tồn tại đều có ý nghĩ của nó. Lại như không thể sát sinh, chính mình cũng không thể cướp đoạt ý nghĩa sự tồn tại của hắn.

"Đừng nghĩ." Bộc Dương Du gõ y một cái, quay lại mở ra cánh cửa kia, "Nhìn thẳng phía trước kia! Lồng nhốt, giống như kinh ba của chúng ta thôi. Ngươi còn muốn nhìn hay không a?"

"Muốn. Thế nhưng kinh ba là cái gì?" (Nó là chó Bắc Kinh mấy mẹ ạ TT^TT)

"Ta nuôi dưỡng tiểu cẩu."

Nha, a?! Pháp Tịnh phốc bật cười.

Chờ Bộc Dương Du đẩy ra cửa viện, Pháp Tịnh liền bị sợ hết hồn, y một chút cũng không nghĩ tới y ở đây được nửa tháng mà lần đầu tiên mới nhìn thấy cảnh tượng đẹp như vậy.

Sau viện này còn một viện nữa, có mùi hương thoang thoảng, một nửa là nước một nửa là đất. Khoảng đất bên này bắc một cái hành lang dài thông qua bên, dưới cầu là những bông hoa sen, mới lên nụ. Mặt nước bên tay trái chu vi khoảng một trăm trượng, cùng bên ngoài hoa viên hồ nước liên kết. Xa xa nhìn tới phía trước trên dải đất có vài giống hoa, lá trúc nhỏ không nhiều, liễu trồng hai cây. Từng loài hoa không biết tên đưa thẳng đến bức tường trước mặt, tràn đầy dây leo, phía trước đáp một lều trúc. Hai bên là cây du già, cao cao thật giống như đâm thẳng lên phía chân trời. Dưới cây du có bài mấy bệ đá, là những loài hoa y chưa từng thấy qua. Lều dựng bên cây hoàng dương, hai hàng cùng nhau hẳn là trước đây không lâu tu bổ qua. Lại chút dây cây nho sinh trưởng ngay cạnh cây hoàng dương quấn quanh thành vòng. Trong lều có một hành lang nhỏ, bày một bàn đá hai cái ghế đá.

"Cái kia là nhà kính. Những bệ đá hoa của ta, mỗi khi trời mưa ta đều muốn chuyển đến đây. Còn có rất nhiều."

Pháp Tịnh gật gù. Không trách có lúc ngày hôm qua nhìn thấy hoa, ngày hôm nay liền biến sắc. Y theo Bộc Dương Du vọng phía trước đi.

"Ta vẫn muốn hỏi ngươi, tại sao bất luận là ở đâu hoa đều ở trong đất, hoặc là trong chậu hoa."

"A, thực là.... Lại hỏi vấn đề ngốc. Trên đất hay ở chậu hoa, nó đều là ở trong bùn đất có cái gì khác nhau."

Đúng đấy, có cái gì khác nhau."Quả thật là ta chấp nhất. Bộc Dương...... Không phải, a Du, ta ngày hôm nay chân chính biết ngươi càng so với ta ngộ được sâu."

Bộc Dương Du dừng bước lại, cười khổ đáp: "Đối với cái khác nhìn thấu người, thường ở phương diện bình thường khác so với mọi người càng cố chấp hơn. Ngươi chỉ có điều là nhất thời chấp niệm, mà ta là tâm ma."

Pháp Tịnh không nói, thỉnh thoảng đến trên đài cao. Y mới nhìn rõ ràng một bên là Mẫu Đơn một bên là Thược Dược một bên là Kim Cúc một bên là......

"Đây là...... Này không phải, Khiên Ngưu?" Pháp Tịnh nhìn Bộc Dương Du khóe miệng mang theo ý cười đến gật đầu, có chút kinh ngạc, "Ta cho rằng ngươi chỉ thích......"

"Loài quý?"

Ngồi xổm xuống, dùng tay vuốt ve những bông hoa màu tính: "Khiên Ngưu là loài Hương Vân thích nhất."

Pháp Tịnh nhìn thấy trong mắt hắn toàn là si mê, đây chính là thâm tình đi?!

"Ai, hòa thượng, ngươi thích hoa gì?"

"Ta đều thích. Chúng sinh trong mắt người xuất gia đều giống nhau."

Bộc Dương Du cười, xoay người, ngẩng đầu nhìn Pháp Tịnh đứng bên cạnh mình, chậm rãi phun ra hai chữ: "Lừa người." Khiến Pháp Tịnh xoa hai má đỏ hồng, bàn tay vội vã tạo thành chữ thập nói rằng: "Người xuất gia không nói dối, ta cũng vậy. Những loài hoa ở đây ta đều thích."

"Vậy còn ta? Ngươi thích không?" Đưa tay phá hỏng tư thế chắp tay của y, lôi kéo Pháp Tịnh ngồi xổm xuống. Thấy người bên cạnh không nói lời nào, nhẹ nhàng đẩy đẩy, "Sao không nói lời nào a? Cuối cùng có thích hay không?"

"Thích...... Yêu thích." Hai mắt chăm chú nhìn Khiên Ngưu trên đất, Pháp Tịnh cất tay vào trong áo bắt lấy tràng hạt không ngừng xoay.

"So với chúng có thích hơn không?" Bộc Dương Du chỉ chỉ những bông hoa kia, "Ai...... Ngươi mới vừa nói người xuất gia không nói dối. Không phải vậy tính là phạm giới đi."

Pháp Tịnh yên lặng ở trong lòng lườm hắn một cái, chính mình không phải sớm phạm vào à? Ngươi không phải là kẻ cầm đầu sao. Có điều ngoài miệng vẫn là nói: "Ngươi...... Nhiều hơn."

So với phạm giới, vẫn là tu hành không đủ nhẹ hơn chút. Ai biết người bên cạnh tặc tặc đến cười hỏi: "Cái kia, nhiều hơn bao nhiêu? Một khe suối, một dòng sông, một con sông lớn, hay là một mảnh biển?"

"Khoảng chừng...... Là dòng suối đi." Có thể là có chút mệt mỏi, Bộc Dương Du nâng y đứng dậy.

Bộc Dương Du ý tứ sâu xa ồ một tiếng nói rằng: "Nếu như vậy. Ta sẽ cố gắng đem dòng suối nhỏ thủy dẫn vào nam Phật hải. Đi thôi, chúng ta vào xem xem."

Nam Phật hải? Như thế nói hắn là muốn cùng chính mình trở về chùa tu hành à? Thật giống cũng không phải ý này......

--------------

Cây du:

Hoàng dương

Hoàng dương:

Hoàng dương

Mẫu đơn:

Thược dược

Thược dược:

Thược dược

Kim cúc:

Khiên Ngưu

Khiên Ngưu:

Khiên Ngưu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play