*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương này hơi ngắn tui tặng mọi người đoản văn nho nhỏ tui từng vit lúc trước

Chương này hơi ngắn, tui tặng mọi người đoản văn nho nhỏ tui từng viết lúc trước. Mọi người đọc truyện vui vẻ nha~

Sở Mặc ở không gian độc lập sống cũng không tốt hơn một chút nào. Ngày qua ngày hắn đều phải ngồi yên một chỗ, không được động đậy cũng như nhúc nhích. Không tivi, không sách, không có bất kì thứ gì giải trí. Hệ thống 01 vào đây cũng chỉ là một loại hình máy móc trưng bày để nhìn mà thôi.

Trưng bày cũng không có gì, nhưng hết lần này đến lần khác hệ thống đều lải nhải bên tai hắn không nên quên nhiệm vụ của bản thân. Còn bảo hắn phải tìm cách cấp tốc đem thang cảm tình của Diệp Du nâng đến mức cao nhất. 

Đùa sao?

Lúc hắn trở về thang điểm đó không tuột xuống đã là may lắm rồi, còn muốn nâng lên đến mức cao nhất hả? Nằm mơ đi. Hắn cá chắc rằng nguyên chủ của thân thể kia quay về sẽ khiến cho đứa nhóc đó có bao nhiêu khó xử. 

Sở Mặc lo lắng vô cùng. Như một thói quen, hắn lo lắng đứa nhóc đó có bị ai bắt nạt hay không, ăn uống có đầy đủ hay không? Nguyên chủ thân thể kia trở về, Diệp Du chắc chắn không được ngủ cùng phòng nữa, vậy đứa nhóc đó sẽ dọn đi đâu?

Còn nữa, Diệp Du là đứa trẻ không thích dậy sớm, không có hắn, chắc chắn sẽ bị lôi đầu dậy từ lúc bốn giờ mấy như bao binh sĩ khác cho xem. 

Vò rối mái tóc của mình, Sở Mặc không khỏi rên rỉ đau khổ. 

Con mẹ nó Thiên Đạo! Thiên Đạo cái beep!!!

Quay về mà thằng nhóc đó lại cảnh giác và trưng biểu tình lạnh lùng trên khuôn mặt đáng yêu đó thì hắn biết làm sao hả?! Không lẽ cưỡng ép đem thằng nhóc đó về nhà rồi nhốt lại không cho nó gây họa khắp nơi? Sở Mặc tỏ vẻ, hắn không phải là kẻ biến thái cuồng luyến đồng như vậy!

Hệ thống 01 nhìn biểu tình của Sở Mặc, không khỏi muốn tìm cái hố nào đó chui xuống. Đây là kí chủ lãnh khốc của nó sao? Nó cần kiến nghị với chủ nhân! Nó muốn đổi kí chủ khác!

Chủ nhân đằng sau không hề nghe thấy tiếng lòng của tiểu hệ thống đáng yêu này, hệ thống 01 tủi thân muốn tìm một góc nào đó trồng nấm, lại bị chủ nhân túm cổ quăng ra chỗ Sở Mặc. Hệ thống uất ức không có chỗ giải bày, liền tiếp tục công việc lảm nhảm bên tai Sở Mặc.

Nói đến mức đem Sở Mặc đang rối rắm biến thành mặt đen đầy sát khí nhìn nó, nó mới im miệng. Màn hình xanh của hệ thống nhấp nháy một chút, liền hiện ra một quyển sách mỏng, ném vào lòng Sở Mặc đang ngồi.

[Kí chủ, người dùng quãng thời gian rảnh rỗi mà luyện cái này đi.]

Sở Mặc cầm quyển sách cũ kĩ lên nhìn kĩ, mày chau lại, hỏi:

_"Đây là sách gì? Nhìn thật kì lạ!"

Màn hình xanh hiện lên vài vệt đỏ khả nghi, uốn éo một lúc mới đáp:

[Bản hệ thống cũng không rõ. Nhưng bản hệ thống biết nó là đồ tốt nha. Kí chủ tu luyện đến hết có lẽ sẽ biết được.]

_"Không biết công dụng? Tu luyện bậy bạ rồi tẩu hỏa nhập ma nổ banh xác giống trong phim truyền hình à?" - Sở Mặc nhịn không được khinh bỉ hệ thống, tuy vậy tay lại mở quyển sách ra, chăm chú xem các câu chữ lẫn hình vẽ bên trong.

Hệ thống 01 thấy kí chủ chịu xem quyển sách, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nó bỗng cảm thấy số phận làm hệ thống của mình thật bi ai. Không chỉ có một kí chủ thích phun tào, mà còn có hai vị chủ nhân ưa bắt nạt nó. Nó muốn bỏ nhà đi bụi! Hệ thống cũng cần có quyền hệ thống mà QAQ

Sở Mặc nghiêm túc nghiên cứu quyển sách, không thèm để tâm đến hệ thống nào đó đang tự kỉ. Trực giác của hắn mách bảo đây là thứ tốt, chắc chắn sẽ giúp ích cho hắn trong tương lai.

_______________

Sau ngày hôm đó, bọn nhóc kia muốn tìm đến bắt nạt Diệp Du cũng khó. Mỗi lần chúng định dồn ép cậu vào một góc tối nào đó, Phi sẽ làm như vô tình đi ngang qua mà giải vây cho cậu. Những buổi tập huấn theo đồng đội cũng xếp cậu vào nhóm của Thất Thất và Đầu Đinh. Che chở cho Diệp Du hết mức có thể. 

Mỹ Nhân nhìn Diệp Du được hết người này đến người khác che chở, không khỏi bặm môi tức giận. Kế hoạch của cô đều bị đám người nhiều chuyện này xáo trộn hết rồi. Chỉ là một thằng nhóc mà thôi, có cần phải quan tâm đến nó như vậy không? Mấy người này cũng thật nhàn rỗi.

Cô ta tự nhận bản thân sinh ra thông minh hơn người, lại có nhan sắc "hương diễm đoạt mục", "chim sa cá lặn" trời ban, cô ả muốn dùng chúng sai khiến nam nhân nào cũng là chuyện dễ dàng. Không phải bọn con trai tham gia khóa huấn luyện này đều chết mê chết mệt vẻ đẹp này của cô ta sao?

Chỉ cần cô ta tỏ ra đáng thương một chút, ngây thơ một chút, ai mà chẳng siêu lòng. Cô ta không cần tự tay mình chỉnh chết thằng nhóc đáng ghét đó, tự khắc sẽ có người thay cô ta chỉnh nó.

Nhưng vì cái gì dạo này mấy người khác đều bám theo sát thằng nhóc đó? Quân nhân rảnh đến mức bỏ trăm công ngàn việc chỉ để bảo vệ một thằng oắt con vô danh à? 

Mỹ Nhân cau mày, suy tính nên làm gì tiếp theo. Cô ta muốn thay dì Thủy hành hạ thằng nhóc này, nhưng lại không muốn bản thân vướng vào. Xuất thân từ gia đình giàu có, có tiếng trong giới kinh doanh, cô ta được nhiều người ngưỡng mộ về hoàn cảnh xuất thân lẫn ngoại hình. Người yêu thích cô ta trong các gia đình ngang tầm khác rất nhiều mà Hành Phong chính là một ví dụ điển hình. Trong mắt mấy kẻ đó, cô ta là một đóa hoa sen tinh khiết, xinh đẹp nhưng vẫn không kém phần ngây thơ làm say đắm lòng người. Nếu cô ta tự thân ra tay sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của cô ta.

Vả lại, trí thông minh của cô ta không cho phép bản thân hành động như những kẻ phàm tục chỉ biết dùng hành động. Cô ả yêu thích bày mưu tính kế, như vậy mới không làm mai một trí tuệ trời ban cho cô ả. 

Nhớ đến gương mặt điển trai của Minh Hạo bị mấy vệt đỏ đỏ ngang dọc phá hỏng, Mỹ Nhân không khỏi đau lòng. Đứa em họ của cô ả ngoan ngoãn, dễ thương biết bao lại bị một đứa nhóc ra tay độc ác như vậy có còn nhân tính hay không? Chưa kể, nó còn làm như bản thân không sai mà rêu rao khiến gia đình dì lâm vào hoàn cảnh bị mọi người trách mắng. Không là người trong cuộc làm sao mà biết được?!

Con người luôn hùa theo đám đông, những sự việc giả nếu bị đồn thổi nhiều lần liền thành thật!

Đám người ngu ngốc có mắt như mù đó đi tin lời của một thằng nhóc dối trá còn hơn tin lời của dì Thủy lương thiện, thật khiến cô tức chết!

Nhưng cô ả không hề biết, kẻ gây hấn với Diệp Du đầu tiên chính là đứa em họ đáng yêu trong mắt cô ả. Người ra sức ép với Diệp Du cũng chính là dì Thủy thiện lương trong miệng ả. Nếu như hai người đó không chạm đến Diệp Du, Diệp Du cũng sẽ không chịu ngược đi tìm họ. Ác giả ác báo, gieo gió gặt bão, đó là định luật không thể thay đổi. Chỉ trách cô ả mắng người ngu ngốc bị dắt mũi, trong khi chính cô ả mới là kẻ lâm vào tình cảnh này. 

Mỹ Nhân mặc kệ mọi người đang chơi đùa với nhau trong sân tập luyện, vội vã quay về phòng, lấy điện thoại trong cặp ra, nhanh chóng chọn dãy số rồi bấm gọi. Đáng lẽ trong trại huấn luyện, mỗi học viên không được mang theo điện thoại di động, hoặc có mang thì đều phải đưa cho Nhất Hàn thu giữ, chừng nào hoàn thành xong khóa huấn luyện mới được trả lại. 

Nhưng cô ả lại là kẻ được ưu tiên ngoại lệ. Thái độ của thượng tướng đối với Mỹ Nhân càng ngày càng thân thiết, luôn quan tâm hỏi han. Cô ta còn nhận thấy trong ánh mắt của thượng tướng khi nhìn cô ả còn mang theo vài phần quyến luyến, si mê.  Ngài ấy còn lén lấy điện thoại mà Nhất Hàn đã thu đưa cho Mỹ Nhân, dặn kỹ cô đừng để ai thấy nữa. A, sự quan tâm này chẳng phải nói lên rằng thượng tướng cũng xiêu lòng trước cô ta sao? 

Nghĩ đến đây, Mỹ Nhân không khỏi mỉm cười vui vẻ, tay đùa nghịch lọn tóc đen của mình. Diệp Du là cái thá gì chứ? Chẳng phải chỉ được một vài tên cấp thấp trong quân đội quan tâm hay sao, tính ra còn kém hẳn cô ta ấy chứ?!

Đầu dây điện thoại bên kia vang lên giọng nói, hung hăng kiêu ngạo trong mắt Mỹ Nhân liền thay đổi thành dịu dàng, cô khẽ cười:

_"Alo, Minh Hạo phải không?"

Đầu dây bên kia dừng một chút liền đáp:

_"Dạ, là em. Chị Nhân, chị dạy dỗ thằng tiểu bạch kiểm đó thế nào rồi?"

Nghe em họ hỏi, Mỹ Nhân không khỏi khịt mũi khinh thường, môi treo nụ cười cao ngạo:

_"Em ngoan của chị, em yên tâm. Chị đã ra tay thì chuyện gì cũng thành, cuộc sống của nó trong trại huấn luyện bây giờ chẳng khác gì địa ngục. Ngày nào cũng có người tìm nó gây hấn khắp nơi, đánh cho nó thương tích đầy mình. Ai bảo nó dám bắt nạt Minh Hạo ngoan của chị, bị như vậy là đáng lắm! Nói xem, chị lợi hại không?"

Minh Hạo ôm điện thoại nghe Mỹ Nhân kể, tâm tình lúc vui lúc bực, không hiểu ra sao. Nó quả thật muốn dạy cho Diệp Du một bài học, cho cái thằng tiểu bạch kiểm đáng yêu đó biết đụng vào nó sẽ phải nhận lấy hậu quả thế nào. Nhưng khi nghe Mỹ Nhân bảo Diệp Du ngày nào cũng bị đánh đến đầy vết thương, nó cảm giác trong lòng rất khó chịu. Minh Hạo xem nhẹ tâm tình kì lạ ấy, cười khanh khách:

_"Chị là tuyệt nhất! Em thương chị nhất!"

Mỹ Nhân mỉm cười dịu dàng, cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hồn nhiên khi cười của em họ nhà mình, nhẹ nhàng đáp lại:

_"Được rồi, em đưa máy cho dì đi. Chị muốn nói chuyện với dì."

Nghe đầu dây bên kia dạ một tiếng, rồi lại nghe tiếng bước chân chạy "bịch bịch bịch", Mỹ Nhân mím môi nhịn cười, con ngươi xinh đẹp lóe lên tia toan tính.

_"Nhân, thế nào rồi?" - Ngọc Thủy tiếp máy từ cục cưng của mình, cất giọng nói hơi chói tai.

_"Dì yên tâm, nó sống không tốt. Nhưng mà..." - Mỹ Nhân đi qua đi lại trong phòng, cắn cắn môi." Nhưng mà dạo gần đây mấy tên binh sĩ kia dường như đã nhận ra được bọn nhóc con xui khiến bắt nạt thằng oắt đó nên càng thêm cẩn thận trông chừng. Dì cũng biết con không thể tự ra tay mà. Dì, con chơi đùa với nó như vậy cũng đủ rồi. Con nghĩ, sao không giao nó cho cha Phúc, cha chắc chắn sẽ có cách khiến nó sống không bằng chết!" 

Ngọc Thủy im lặng nghe Mỹ Nhân nói, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo một chút rồi lại trở về bình thường. Không phải bà ta không muốn nhờ, nhưng em trai bà ta tính tình kì lạ, làm việc quái gở, chủ ý nào cũng tàn độc không thôi. Sự tài trí của em trai bà ta mặt ngoài là phục vụ cho y học, tuy nhiên mục đích chính của nó lại không phải thế.

Càng ngày, Ngọc Thủy càng sợ em trai mình. Từ cái hôm bà ta và em trai bàn về cách trả thù gia đình Diệp Du, bà ta đã nhận ra biến hóa lớn của em trai mình. 

Mỹ Nhân vốn là cháu của bà ta, nhưng không thường xuyên qua lại thân thiết. Chẳng biết vì sao Nguyễn Phúc đến gia đình con bé chơi vài bữa liền khiến gia đình nó rất chào đón em trai bà, con bé còn nhận Nguyễn Phúc làm cha nuôi, cha mẹ con bé cũng không phản đối mà còn rất vui mừng nữa. 

Càng kì lạ hơn là Mỹ Nhân sẵn sàng làm bất kì việc gì bà nhờ vả, trong khi trước kia con bé không hề muốn vướng vào mấy vụ rắc rối này. Ngọc Thủy cảm nhận được, mọi việc diễn ra theo đúng quy trình này đều nhờ một tay của Nguyễn Phúc. 

Đắn đo một lúc lâu, Ngọc Thủy mới nói:

_"Con tiếp tục tìm cách hành hạ nó cho dì. Dì sẽ nói đề nghị của con với Nguyễn Phúc. Con làm việc này thật tốt, Nguyễn Phúc chắc chắn sẽ rất vui."

Nghe dì Thủy nhắc đến cha nuôi, đôi mắt Mỹ Nhân kiềm không được lộ ra vẻ sùng bái và vui sướng phát ra tiếng cười thanh thúy, gương mặt xinh đẹp của cô ả lại càng thêm mê người. Cô ta vâng dạ một hồi rồi tắt máy, đem giấu điện thoại ở một nơi khó thấy. 

Thượng tướng cái gì chứ, vẫn không bằng một ngón chân của cha nuôi!

_________________

Trong căn phòng trắng bày đầy đủ các dụng cụ thí nghiệm kì quái, trên kệ trưng các bình đựng dịch xanh cao nửa mét chứa các vật thể biến dị lạ đời, nam nhân mặc áo blouse trắng chăm chú quan sát kính hiển vi, sắc mặt ngưng trọng. Chốc lát sau, y nở nụ cười tươi, cả người hưng phấn đến run rẩy. Sắc mặt y vặn vẹo vừa như cười lại vừa như khóc, y không ngừng vuốt ve mười hai ống nhỏ chứa chất lỏng tím bên cạnh, miệng lẩm bẩm:

_"Thành công, rốt cuộc cũng thành công rồi!"

Nam nhân vuốt mái tóc rũ trước mặt ra sau, đôi con ngươi xanh biếc sâu thẳm ẩn chứa thâm độc, y siết chặt tay mình, cổ họng phát ra tiếng cười khàn khàn.

_"Diệp Du, hãy chuẩn bị tinh thần nhận lễ vật của ta."

08/07/2016, cách mạt thế 1 năm 10 tháng.

______________

Tui thực sự hiểu được nỗi khổ của mấy anh chị 2k1 rồi QAQ 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play