Vô luận cẩn thận thế nào cũng phải có lúc sơ thất.
Bầu trời tối thẫm lại, vầng nguyệt thố từ từ mọc lên ở đằng Đông, một buổi tối mát mẻ.
Trên Tử Bách Sơn, bọn Vô Tình dù có phải gấp rút lên đường cũng không muốn
đi trong đêm tối như vậy, vì thế nên đóng trại nghỉ qua đêm trên núi.
Ngọn lửa sáng rực trong đêm. Đào Nhất Giang lấy ám khí bắn hạ được hai con
thỏ hoang. Quảng Vô Cực cũng săn được một con lợn rừng. Mùi thịt nướng
bốc lên thơm lừng.
Vô Tình chọn một nơi sạch sẽ, ngồi ngay ngắn trên một tảng đá nhỏ ăn lương khô.
Thích Hồng Cúc đưa ống sáo lên miệng thổi một bài cổ khúc. Khi nàng thổi dứt khúc, Quảng Vô Cực liền vỗ tay cười cười nói:
- Thích nữ hiệp thổi sáo hay lắm ... thổi sáo hay lắm!
Hoàng Thiên Tinh lo lắng nhìn xuống dưới núi, một hồi lâu sau mới trầm giọng nói:
- Lần trước khi ta tới Bắc Thành cũng thường nghỉ qua đêm tại đây, khi đó vẫn còn có thể thấy ánh đèn ở đằng xa ... chính là chỗ đó đó. Bây giờ
tất cả đều không còn nữa. Ôi! Cũng không biết bọn người Chu thế điệt ra
sao rồi?
Đào Nhất Giang đứng bên cạnh lão, tựa như một bộ hạ lâu
năm của vị lão tướng quân vậy. Trong tình cảnh này y cũng không thể
không nói một hai câu an ủi bảo chủ của mình:
- Lão Bảo chủ, xin
người cứ an tâm. Thuộc hạ nghĩ chúng ta nhất định sẽ đến kịp thôi. Bắc
Thành đang có địch nhân xâm phạm, buổi tối làm sao đốt đèn được?
Đào Nhất Giang cố gắng tránh chủ đề khiến mọi người lo lắng, chỉ nghe lão mỉm cười hỏi tiếp:
- Lần trước lão Bảo chủ đi cùng ai đến đây vậy?
Hoàng Thiên Tinh «a» lên một tiếng, cất giọng tang thương nói:
- Trước đây ... trước đây ta thường cùng cố Trấn chủ Tây Trấn Lam Kính
Thiên, Nam Trại lão Trại chủ Ngũ Cương Trung tới đây thăm hỏi lão Thành
chủ Bắc Thành Chu Phùng Xuân, ôi ... buổi tối cùng nhau thúc ngựa lên
đây ngắm cảnh, cùng luận chuyện giang hồ, thật hào tình biết bao ...
nhưng giờ đây Lam Kính Thiên đã đi trước một bước, mấy tháng trước lại
nghe nói Ngũ Cương Trung cũng ... ôi, giờ chỉ còn lại mình lão Hoàng ta, nếu lần này không kịp tiếp cứu cho Chu thế điệt, không biết sau này
xuống âm tào địa phủ có còn mặt mũi nào để gặp Phùng Xuân lão đệ nữa
không?
Đào Nhất Giang không ngờ câu hỏi này lại gợi nhớ đến
chuyện thương tâm của Hoàng Thiên Tinh, nhất thời không biết nói gì mới
tốt.
Bên này Cơ Diêu Hoa khẽ bước đến bên Vô Tình, nhẹ giọng hỏi:
- Huynh có ăn thêm chút gì nữa không?
Vô Tình giật mình, dưới ánh trăng huyền ảo, Cơ Diêu Hoa đẹp tựa một nàng
tiên bị lạc xuống trần thế, lại tựa như một người mẹ nhỏ ôn nhu dịu hiền nhất thế gian này. Trong lòng chàng không khỏi thoáng chấn động:
- Tôi ... tôi đang nghĩ một chuyện ...
Cơ Diêu Hoa lắc đầu cười cười nói:
- Tôi không hỏi huynh chuyện đó. Tôi hỏi huynh có muốn ăn thêm chút gì nữa không? Hả! Có muốn không?
Sắc mặt xanh nhợt của Vô Tình không khỏi thoáng hồng lên, chàng ấp úng:
- Cơ thư thư ... xin lỗi ... tôi không nghe ... không nghe rõ.
Cơ Diêu Hoa tựa hồ căn bản không nghe thấy chàng nói gì cả, nàng giống như một đứa trẻ đang lấy ra một đồ vật gì đó thật bí mật, thật hay ho cho
người lớn xem, lấy từ sau lưng ra một chiếc đùi thỏ nướng đưa cho Vô
Tình. Nàng mỉm cười nói:
- Đây, còn nóng đấy, huynh mau ăn đi!
Dưới ánh trăng, những tàng cây rì rào lắc lư. Tử Bách Sơn là một địa phương
tốt, nơi đây tuy không phải là danh thắng nổi tiếng gì, nhưng những danh thắng bình thường đều không có vẻ u tĩnh bằng ở đây.
Vô Tình
nhìn lên, chỉ thấy thần tình Cơ Diêu Hoa thật giống một người mẹ thương
yêu con cái nhất mực, lại thật giống một tiểu cô nương lãng mạn phi
thường. Điều kỳ quái là hai loại đặc tính của nữ giới này đều thể hiện
qua nụ cười nhu mì của nàng. Vô Tình tựa hồ nhìn đến si dại.
Rất
ít nam nhân có thể không thích nữ nhân như vậy. Bởi vì nữ nhân có một
trong hai loại đặc tính đó đã vô cùng khó rồi, huống hồ Cơ Diêu Hoa lại
có cả hai!
Vô Tình cũng là người, thậm chí còn là một thanh niên đang tuổi huyết khí phương cương. Chàng làm sao có thể hoàn toàn Vô Tình?
Cơ Diêu Hoa ngồi sát bên chàng. Nàng lớn hơn Vô Tình gần chục tuổi nên loại tâm sự của thiếu niên này nàng tương đối hiểu rõ.
Nam tử vào tuổi này kiêu ngạo tự đại, chỉ thích kể cho tình nhân những sự
tích anh hùng và nói về tráng chí hùng tâm của chính họ chứ quyết không
ngồi dưới ánh trăng mà nghe tình nhân thỏ thẻ tâm tình.
Cơ Diêu
Hoa chuẩn bị nghe. Nhưng Vô Tình tuyệt không giống những thiếu niên
khác. Vô Tình không hề mở miệng. Chàng cũng chuẩn bị nghe.
Vì thế hai người không hề nói gì, chỉ cùng nhau lắng tai nghe, chú mục nhìn.
Nghe tiếng gió thổi làm tung bay làn tóc, nghe tiếng hô hấp nhè nhẹ của đối
phương. Nhìn, nhìn ánh trăng trải dài xuống mặt đất. Nghe, nghe tiếng
tim đối phương đập nhanh hay chậm.
Cơ Diêu Hoa coi Vô Tình là tình nhân hay là một đệ đệ?
Vô Tình? Chàng coi Cơ Diêu Hoa là mẫu thân, thư thư hay là tình nhân?
Tóm lại đây là hai kẻ thiên nhai lạc phách trong giang hồ.
Vẫn là Cơ Diêu Hoa nói trước. Giọng nói nàng ôn nhu như một làn gió nhẹ thổi qua rừng tùng:
Cơ Diêu Hoa cũng cười. Nụ cười của nàng chẳng những có thể «diêu hoa», dù
là núi, là cây cũng phải dao động, hà huống là lòng người? Sau đó nàng
hỏi:
- Nhưng tôi có việc muốn hỏi huynh?
Vô Tình ngạc nhiên nói:
- Hỏi tôi? Hỏi tôi đã kết hôn chưa à?
Cơ Diêu Hoa ngúng nguẩy nói:
- Huynh thật là ... làm gì có chuyện đó!
Vô Tình thoáng nóng mặt. Chàng mỉm cười:
- Vậy ... vậy thì tôi đoán không ra.
Cơ Diêu Hoa nói:
- Chân của huynh ...
Sắc mặt Vô Tình chợt biến đổi.
Cơ Diêu Hoa không dám nói tiếp. Nàng thấy Vô Tình chầm chậm quay mặt đi.
Chàng hướng mặt vào vách núi ngắm nhìn cảnh đêm. Giờ Vô Tình giống như
một pho tượng điêu khắc tràn đầy tâm sự. Cơ Diêu Hoa cúi đầu nói:
- Nếu tôi đã làm tổn thương huynh thì xin huynh đừng trách. Câu hỏi này ...
huynh bất tất trả lời ...
Một hồi lâu sau, Vô Tình mới mở miệng:
- Không, tôi sẽ nói hết cho thư thư.
Sau đó chàng đưa mắt nhìn Cơ Diêu Hoa, đợi cho nàng ngẩng đầu lên nhìn mình mới tiếp tục nói:
- Bởi vì tôi chưa từng nói chuyện này với người khác nên không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.
Cơ Diêu Hoa «ồ» lên một tiếng rồi lại im lặng đợi chàng nói tiếp.
Thanh âm của Vô Tình tựa hồ cất lên từ một nơi rất xa xôi:
- Chuyện của tôi rất dài, bởi nó là mười sáu năm đầy máu và nước mắt,
chuyện của tôi cũng rất ngắn, chuyện của tôi cũng rất khó nghe.
- Chỉ cần là huynh nói tôi đều thích nghe, dài hay ngắn cũng vậy.
- Mười sáu năm trước tôi là một tiểu hài sáu tuổi, sinh ra trong một gia
đình giàu có. Cả nhà tôi có ba mươi hai người, phụ thân cũng từng đỗ
đạt, có tài văn võ, thơ văn của người nức tiếng khắp chốn kinh thành.
Một mũi kim thêu của mẫu thân có thể thêu ra những bông hoa còn đẹp hơn
cả hoa trong ngự hoa viên của Hoàng Thượng, hơn nữa mũi kim đó còn có
thể cắm vào bảy mươi hai huyệt đạo của con người, bách phát bách trúng,
biết trị bệnh, cũng biết sát ... Lúc đó tôi rất hoạt bát, rất ngây thơ,
vô ưu vô lụy ... sau đó, có một đêm tối trời, có mười ba người bịt mặt
xông vào nhà ...
Sắc mặt Vô Tình dường như càng trắng bệch hơn:
- Tiếng kêu gào thảm thiết, máu tươi, giết người, cường bạo ... phụ thân
ngã xuống trong vũng máu, lưng cắm đầy ám khí ... mẫu thân bị chúng cầm
giữ, dùng thủ đoạn tàn khốc nhất để hành hạ ... toàn gia ba mươi hai
người, gà chó không tha ... Một tên râu ria bức vấn tôi xem tàng bảo và
ngân phiếu giấu ở đâu, rồi chặt đứt hai chân tôi như vậy đây ... tôi
không khóc. Tôi không biết khóc ... một tên gầy cười ha hả bước tới đá
tôi một cước bay vào hậu viện. Sau đó bọn chúng ngang nhiên bỏ đi, trước khi đi còn cho một mồi lửa, thiêu rụi tất cả. Những người hàng xóm đến
cứu hỏa cũng nhất loạt bị giết hết rồi ném xác vào trong đống lửa. Tôi
lúc đó đang ở trong vườn, dụng hai cách tay từng bước, từng bước bò ra
khỏi biển lửa ... sau đó thì ngất đi trong đêm đen ... Lúc đó tôi có thể bò ra ngoài được bởi vì tôi nhớ kỹ hành vi của chúng, nhớ kỹ món huyết
hải thâm cừu này, nhớ kỹ cái đêm hôm đó ...
Thân hình Vô Tình run lên trong gió đêm. Chàng đưa mắt nhìn hai tay mình một hồi lâu sau mới bình phục lại. Chàng nói tiếp:
- Tôi hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì thấy một bầu trời đầy sao ... một lão nhân hiền từ đang ôm chặt lấy tôi. Tôi còn nhớ rất rõ. Tôi biết ông ấy là người tốt, phảng phất như là người ông Trời phái tới để chăm sóc
cho tôi vậy, thế là tôi lớn tiếng khóc. Tôi ôm chặt lấy ông, hỏi ông tại sao các quan sai gia gia không báo thù cho cha mẹ tôi?
Nói đến đây, Vô Tình cười lạnh mấy tiếng rồi nói tiếp:
- Ông già đó nói với tôi rằng:
«Cũng vô dụng thôi. Các quan sai thông thường chỉ biết hiếp kẻ yếu, sợ kẻ
mạnh, quản thúc lương dân, chứ nếu gặp phải phú hào thổ bá, hắc đạo cao
nhân hay hoàng thân quốc thích thì vô phương ...» sau đó ông ấy nói:
«Ta nói với con những điều này, chỉ sợ con không hiểu ...» Nhưng tôi nói:
«Con hiểu, con hiểu ...» Lão nhân gia ấy phảng phất như rất kinh ngạc. Sau
đó ông ấy nói với tôi thiên ý đã cho ông ấy gặp được tôi. Ông ấy cũng là người của chốn công môn, có điều chưa có ai mà ông ấy không dám bắt cả, cũng chưa có ai mà ông ấy không dám giết cả, chỉ cần là kẻ đáng giết,
ông ấy có thể gánh vác được ... sau đó ông ấy hỏi tôi có muốn ông ấy báo cừu cho không?
Lúc ấy tôi đột nhiên không khóc nữa. Tôi nói với
ông ấy là tôi không muốn. Ông rất kinh ngạc. Tôi lại cầu xin ông ấy dạy
cho tôi bản lĩnh, tôi phải tự tay báo cừu.
Lúc đầu ông ấy kiên
quyết không đáp ứng. Tôi lại khóc, khóc rất thảm thiết. .... sau đó ông
nhìn thấy tôi đã mất đi hai chân. Tôi lại nói:
«Người không đáp
ứng con, vậy thì đừng cứu con còn hơn. Con không những phải tự tay báo
cừu, còn phải học được bản lĩnh như người, vì thiên hạ chúng sinh báo
cừu.» Ông ấy nhìn tôi cười nói rằng không ngờ tôi còn nhỏ mà có thể nói
ra những lời như vậy ... Cuối cùng ông ấy cũng đáp ứng tôi, còn nói với
tôi rằng:
từ giờ ông ấy sẽ chuyên tâm bồi dưỡng tôi, giáo dục
tôi, cũng đồng thời bồi dưỡng mấy vị sư đệ nữa ... đến giờ tôi cũng vẫn
còn kinh ngạc không hiểu tại sao lúc đó mình lại có thể nói ra những lời như vậy ... đến khi tôi lớn lên mới biết được lão nhân gia ấy chính là
Gia Cát tiên sinh danh chấn thiên hạ, sau này ... sư huynh đệ chúng tôi
cũng trở thành «Tứ Đại Danh Bộ», có chút tiếng tăm trong võ lâm ...
Vô Tình miễn cưỡng nở một nụ cười để kết thúc câu chuyện.
Gió ngừng thổi. Không gian tĩnh lặng phi thường. Cả thế giới chợt trở nên
im lặng tĩnh mịch, không biết thế giới đang bi ai hay đang là thương
tình.
Một hồi lâu sau, Cơ Diêu Hoa mới buông một tiếng thở dài nói:
- Cuối cùng huynh có tìm được những tên cường đạo giết người nhà huynh năm đó không?
Vô Tình ngồi im lặng trong gió, sau đó giơ tay lên buồn bã nói:
- Đến giờ tôi vẫn chưa biết chúng là ai? Bất quá, sẽ có một ngày ... vì
thế, mỗi ngày tôi đều đang báo cừu, không chỉ báo cừu cho mình, mà còn
cho cả những con người cô khổ lênh đênh trong thiên hạ ... bọn họ gọi
tôi là Vô Tình, bởi vì tôi hạ thủ đích thực rất vô tình ...
Gió lặng. Người cũng lặng.
Vai Cơ Diêu Hoa kề sát vai Vô Tình. Mùi hương nhè nhẹ của nàng lọt vào mũi chàng. Trong lòng Vô Tình chợt cảm thấy ấm lại.
Không ai mở miệng, bởi vì lúc này không cần đến ngôn ngữ.
Đột nhiên trong đêm tĩnh lặng lại vang lên tiếng vó ngựa từ dưới núi truyền đến. Trong nháy mắt đã xông lên đỉnh núi, vừa nhanh vừa gấp.
Vô Tình chỉ nói một câu cụt ngủn:
- Tổng cộng có hai người!
Quảng Vô Cực và Đào Nhất Giang cùng đứng dậy một lượt, trong tay thủ sẵn ám khí.
Hai kỵ mã phóng đi trong đêm, trong nháy mắt đã phóng lên đến đỉnh núi.
Trong đêm mà phóng ngựa gấp như vậy, không biết họ đang gấp chuyện gì?
Hai kỵ mã đồng thời xuất hiện. Ngựa là giống ngựa thuần chủng cao to.
Người là những tráng hán thập phần uy mãnh, nhưng trên mặt đầy vẻ hoảng hốt.
Hai người vừa nhìn thấy trên núi có người, vẻ hoảng hốt liền biến thành nghi nghi hoặc hoặc.
Lúc này hai đạo nhân ảnh liền xẹt ra, một tả một hữu chặn đường hai kỵ mã
lại. Hai người này chính là Quảng Vô Cực và Đào Nhất Giang.
Quảng Vô Cực dương giọng hỏi:
- Kẻ đến là ai?
Một gã hắc y tráng hán tức giận quát:
- Liên can gì đến ngươi?
Đào Nhất Giang mỉm cười hỏi:
- Hai vị đi gấp trong đêm, không biết là có chuyện gì?
Gã đại hán còn lại cũng vận hắc y, trên vai dường như còn thêu một đóa hoa vàng. Chỉ thấy gã vung roi lên quát:
- Tránh đường cho đại gia đi!
Quảng Vô Cực đưa kích lên chặn lại sau đó lao vào tấn công gã đại hán.
Hoàng Thiên Tinh đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy mặt gã đại hán sử roi ngựa rất
quen thuộc. Lúc này gã đại hán còn lại cũng huy động đại phủ xông tới:
- Đồ khốn kiếp, các người bức hiếp Bắc Thành của chúng ta cũng quá đủ rồi, lão tử đây liều mạng với các ngươi ...
Hoàng Thiên Tinh tuy già, nhưng mắt còn rất sáng. Vừa liếc mắt qua lão đã
nhìn thấy đóa hoa vàng thêu trên áo hai gã hắc y. Lão liền thất thanh
kêu lên:
- Dừng tay! Là người nhà cả!
Tiếng kêu của lão như sấm động mùa xuân. Mấy bóng người liền lập tức phân ra.
Đại hán sử song phủ nhướng mày nhìn sang, vẻ tức giận liền chuyển sang vui mừng, hắn ngạc nhiên thốt lên:
- Hoàng lão Bảo chủ! Sao ngài lại ở đây! Rốt cục ngài đã đến rồi!
Hoàng Thiên Tinh ngửa mặt cười hào sảng nói:
- Quả nhiên là ngươi, Dương Tứ Hải, tại sao «Khai Sơn Phủ» của ngươi lại không có kình lực uy mãnh như trước vậy?
Dương Tứ Hải cười khổ, phảng phất như được gặp người thân xa cách đã lâu. Gã
kéo tay gã đại hán còn lại bước đến trước mặt Hoàng Thiên Tinh cúi người nói:
- Hoàng lão Bảo chủ, vùa nãy Tứ Hải có mắt không tròng, dám động thủ cùng lão nhân gia người, tội thực đáng chết ... vị này là
huynh đệ trong thành, tên gọi Điêu Thắng ... Điêu lão đệ, mau đến tham
kiến Hoàng lão Bảo chủ ...
Hoàng Thiên Tinh cười nói:
- Bất tất đa lễ!
Không ngờ Điêu Thắng đột nhiên quỳ xuống.
Hoàng Thiên Tinh vội bước đến đỡ gã dậy.
Điêu Thắng bi phẫn nói:
- Chúng tôi nửa đêm đột phá trùng vây chính là để đi tìm Hoàng lão Bảo
chủ, ngoài ra còn có «Nam Trại» Ân thiếu Trại chủ và «Tây Trấn» Lam Trấn chủ nữa ... «Bắc Thành» đã bị bao vây cả tháng nay rồi, lương thực cạn
kiệt. Người trong thành đều đã đói đến giở sống giở chết ... lại thêm
vào dịch bệnh ... thảm nhất là phụ nữ và trẻ em ... một tháng nay người
trong thành đã chết vì chiến đấu, vì dịch bệnh, vì đói đến quá nửa, vậy
mà cứu binh mãi vẫn không tới ... Hoàng lão Bảo chủ, ngài đến thật tốt
quá ... Chu thiếu Thành chủ của chúng tôi đợi ngài đã lâu lắm rồi ...
nếu không phải có Bạch cô nương khuyên giải thì thiếu Thành chủ sớm đã
xông ra ngoài quyết tử chiến với kẻ thù rồi ...
Hoàng Thiên Tinh động dung nói:
- Ngươi mau đứng dậy ... Bắc Thành ra sao rồi?
Chẳng những Điêu Thắng không đứng dậy mà ngay cả Dương Tứ Hải cũng quỳ xuống, vừa khóc vừa nói:
- Bắc Thành sắp chi trì không nổi nữa rồi. «Tứ Đại Thiên Ma» dẫn theo
mười sáu thủ hạ ba lần công thành, chúng tôi sắp không thể phòng thủ
được nữa rồi. Thập đại Hộ pháp đã chết mất ba người, ba người khác bị
bắt chế tạo thành «dược nhân» quay ngược trở lại công thành, còn có hai
vị đang thọ trọng thương, ôi ...
Hoàng Thiên Tinh trầm giọng nói:
- Mau đứng dậy, mau đứng đậy rồi mới nói tiếp ...
Điêu Thắng vẫn quỳ trên đất bi thương nói tiếp:
- Chúng tôi còn lại mấy chục người còn khả năng chiến đấu. Tổng cộng chọn ra mười người liều chết nhân lúc đêm tối xông ra ngoài, nhưng chỉ có
hai người chúng tôi là xông ra được, những người khác đều ...
Hoàng Thiên Tinh vội nói:
- Nam Trại và Tây Trấn đều đang gặp khó khăn, vô phương tiếp cứu cho Bắc
Thành được. Ta đã chia lực lượng của Đông Bảo làm ba phần, một phần đi
tiếp cứu cho Nam Trại và Tây Trấn, một phần ở lại phòng thủ Đông Bảo,
còn lại toàn bộ lực lượng đều theo ta đến Bắc Thành, trên đường đi đồ
sát một trận cũng chỉ còn lại từng đây người.
Dương Tứ Hải lẫm bầm nói:
- Chỉ cần lão Bảo chủ đến đây thì Bắc Thành nhất định có thể cứu được ...
thật kỳ quái, chúng tôi có thể xông ra tới đây là vì không hiểu tại sao lực lượng của đối phương lại yếu đi gần nửa ...
Hoàng Thiên Tinh nói:
- Điều này không có gì lạ cả, bởi vì «Ma Thần» Thuần Vu Dương với «Tứ Đại Ác Thần» và «Ma Tiên» Lôi Tiểu Khuất cùng với «Tố Mệnh Tứ Đồng» đều
chết trong tay chúng ta cả.
Điêu Thắng, Dương Tứ Hải thoáng lộ nét kỳ dị trong mắt. Dương Tứ Hải nói nhanh:
- Vậy thì thật tốt quá ... lão Bảo chủ, bây giờ chúng ta lập tức đến Bắc
Thành có được không, tình thế không trễ chậm trễ nữa rồi ...
Hoàng Thiên Tinh gật đầu nói:
- Được! Chúng ta không dám vượt đường trong đêm là vì sợ không quen
đường, sợ gặp phải ám toán, lại sợ có hiểu lầm, bây giờ có hai ngươi dẫn đường thì không còn ngại gì nữa rồi!
Hoàng Thiên Tinh quay đầu lại định hỏi Vô Tình thì thấy bốn thanh y đồng tử đã nhấc kiệu lên từ lúc nào rồi.
Điêu Thắng, Dương Tứ Hải cùng đưa mắt nhìn cỗ kiệu, trong lòng tựa hồ như có điều gì đó.
Một chút thanh âm cũng không có.
Ngựa được để lại dưới chân núi. Dưới ánh trăng, trong cánh rừng âm u, một
đoàn người di động cực nhanh mà không gây một chút tiếng động gì. Bọn họ hành động nhanh chóng, nhưng tuyệt không phát ra âm thanh gì. Hai canh
giờ sau đã vượt qua được cánh rừng, một tòa cổ thành đã hiện ra ở lưng
chừng núi xa xa, tựa hồ như một con rồng không cất người bay lên không
trung được.
Bắc Thành giờ đây không còn phồn hoa thịnh vượng như
trước nữa, ngay cả một ngọn đèn nhỏ cũng không có. Chúng nhân chậm rãi
tiến đến gần. Chỉ thấy thành môn có ba chữ lớn:
«Vũ Dương Thành». Bên cạnh có mấy chữ như long phi phụng vũ:
«Chu Kính Thuật đề».
Chu Kính Thuật là người khai sáng ra Bắc Thành, là Thành chủ đời thứ nhất.
Bắc Thành đến nay đã truyền được ba đời, đến đời thứ tư do Chu Bạch Tự
chưởng quản. Từ khi thành lập đến nay chưa có đêm nào mà Bắc Thành lại
tĩnh mịch, ảm đạm như đêm nay!
Hoàng Thiên Tinh bồi hồi cảm xúc, không khỏi thở dài một tiếng não nuột.
Điêu Thắng thở hắt ra một hơi, thì thầm nói:
- Địch nhân tiềm phục ở khắp mọi nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện.
Hoàng lão Bảo chủ xin chớ khinh cử vọng động, tại hạ sẽ phát ám hiệu liên lạc với Chu thiếu Thành chủ trước đã.
Hoàng Thiên Tinh khẽ gật đầu.
Dương Tứ Hải giơ tay bắn lên trời ba đạo tinh quang, tinh quang chỉ khẽ xoẹt
lên một cái rồi biến mất nhanh chóng trong đêm. Tiếp đó, bên trong thành cũng xẹt lên ba đạo tinh quang đáp lại.
Hoàng Thiên Tinh thoáng
kinh ngạc, Bắc Thành trông có vẻ yên tịnh nhưng kỳ thực phòng thủ thập
phần thâm nghiêm, không có lúc nào buông lơi giới bị.
Tiếp đó thành môn chầm chậm mở ra. Một ngọn khổng minh đăng được thắp lên. Điêu Thắng vội nói:
- Thành môn đã mở, chúng ta mau vào thôi, chờ để địch nhân lợi dụng thời cơ!
Địch nhân vẫn bao vây thành ngoại, người trong thành tự nhiên không thể mở
lớn cửa thành đón người, chỉ có một ngọn đèn nhỏ làm ám hiệu. Người biết tất sẽ biết rõ trong lòng, người không biết thì mơ hồ khó hiểu, không
dám vọng động.
Dương Tứ Hải nói:
- Nhanh!
Nói đoạn y sải chân bước lên phía trước. Chúng nhân cũng đi sát theo sau gã, tiến
về phía thành môn. Đến sát thành môn, Dương Tứ Hải dụng lực đẩy mạnh,
cánh cửa sắt khổng lồ liền kêu lên một tiếng kẽo kẹt, lộ ra một khe hở
đủ cho một người đi vào. Dương Tứ Hải vui mừng nói:
- Mau vào đi!
Đến giờ địch nhân vẫn chưa phát hiện ra bọn họ, đây có thể nói là một việc
đáng mừng. Hiện giờ mọi người đang ở chỗ sáng, địch nhân vẫn còn trong
bóng tối nên không ai muốn ở lâu bên ngoài thành, tất cả đều vội vã đi
qua cánh cổng hé mở.
Trong thành có một lão đầu tử, trên mặt râu
tóc trắng như cước, vừa già vừa gù, tay chống một ngọn quải trượng đen
bóng, tựa hồ như không có quải trượng thì lão không thể đứng vững vậy.
Tuy thế nhưng lão vẫn đang thúc giục mọi người.
- Mau mau vào đi, mau mau vào đi, Thành chủ đang đợi bên trong!
Hoàng Thiên Tinh sải bước đi vào. Quảng Vô Cực đi sát phía sau. Bốn thanh y
đồng tử nâng kiệu đi sau lưng Quảng Vô Cực. Thích Hồng Cúc, Cơ Diêu Hoa
và ba kiếm tỳ với Đào Nhất Giang cũng lần lượt đi vào.
Đột nhiên một thanh y đồng tử bước lên nói gì đó vào tai Hoàng Thiên Tinh.
Hoàng Thiên Tinh liền đứng lại hỏi:
- Lão Vương hả? Có phải lão Vương giữ thành đấy không?
Lão đầu tử chau mày thở dài:
- Chết rồi! Bị bọn ác nhân kia giết rồi!
Hoàng Thiên Tinh đột nhiên lớn giọng quát:
- Ngươi là ai?
Lão đầu tử đột nhiên «hừ» lạnh một tiếng, tung người lui về phía sau, phát
ra một tiếng hú kinh tâm động phách, quải trượng trong tay đột nhiên
xoay tròn phóng về cỗ kiệu. Ngọn quải trượng đập mạnh vào vật bên trong
kiệu rồi lại bay về tay lão đầu.
Sự tình diễn ra chỉ bất quá một sát na công phu. Vô Tình hiển nhiên đã trúng phải ám toán.
Hoàng Thiên Tinh vừa bi vừa phẫn, gầm lên dữ dội, bạt đao lao tới.
Chính vào sát na lão bạt đao ấy, Dương Tứ Hải liền chém tới một phủ. Thế công nhanh như điện. Huống hồ Hoàng Thiên Tinh căn bản không nghĩ tới người
bên cạnh mình có thể ra tay ám toán.
Nhưng phảng phất như là bốn
thanh y đồng tử khiêng kiệu đã biết trước việc này. Chỉ thấy hai ngọn
ngân kiếm cùng lúc xuất ra tiếp lấy một phủ của gã. Hai ngọn kim kiếm đã nhằm thẳng các yếu huyệt sau lưng Dương Tứ Hải đâm tới!
Bốn thanh y đồng tử cùng lúc xuất thủ, cỗ kiệu liền ngã chỏng kềnh trên mặt đất trước thành môn.
Dương Tứ Hải lâm nguy bất loạn, ngọn phủ còn lại đã bạt ra ngăn chặn thế
kiếm. So với lúc giao thủ với Quảng Vô Cực và Đào Nhất Giang, lần này gã huy động song phủ không biết nhanh hơn bao nhiêu lần, hung mãnh hơn bao nhiêu lần!
Lúc này, Điêu Thắng cũng đột nhiên xông tới, quất ra liên tiếp mười mấy roi bức bốn thanh y đồng tử phải lùi lại.
Chợt nghe lão đầu hét lớn:
- Lùi lại!
Dương Tứ Hải và Điêu Thắng liền tung mình lùi lại một góc thành. Chúng nhân đều hoang mang không biết chuyện gì xẩy ra.
Chỉ thấy lão đầu kia vẫy tay quát:
- Đổ!
Bọn Hoàng Thiên Tinh ngẩng đầu nhìn lên, bất giác đều không khỏi cả kinh
thất sắc. Trên tường thành có hai gã hắc y nhân, trong tay mỗi tên xách
một hũ dầu đang sôi sùng sục, chuẩn bị đổ xuống. Hoàng Thiên Tinh vội
hét lớn:
- Lui!
Nhưng những người ở phía trước đã lùi vào
thành nội, những người ở phía sau lại chưa biết chuyện gì xảy ra, thành
môn chỉ mở có nửa thước, muốn lui ra cũng không phải chuyện dễ dàng gì,
muốn lao về phía trước cũng không kịp.
Mắt thấy bọn Hoàng Thiên
Tinh sắp gặp phải kiếp họa ... Đột nhiên, từ trên bờ tường đối diện với
thành môn liền bắn ra một đạo bạch quang, vừa nhanh vừa gấp, nhanh tới
mức không ai có thể hình dung được nó nhanh thế nào.
«Phập!» một
đạo bạch quang đã cắm vào đỉnh đầu một tên đại hán hắc y đang định đổ
dầu xuống. Tên đại hán đó lập tức rơi khỏi tường thành.
Tên đại
hán còn lại hoảng hồn, không dám đổ dầu nữa, dài thân tung người lên bạt đao lao tới bờ tường vừa phát ra đạo bạch quang. Lại một đạo bạch quang khác bắn ra.
Lúc này lão đầu chống quải trượng chợt quát lớn:
- Xuống đây!
Đại hán sử đao vội vàng trầm mình xuống, đạo bạch quang sượt qua đầu gã.
Đến khi gã hạ thân xuống đất thì mấy sợi tóc bị đạo bạch quang kia xẹt
trúng vẫn còn lơ lửng trên không trung. Gã đại hán sợ đến xanh cả mặt!
Hai thùng dầu nóng vẫn còn đặt trên bờ tường.
Trên bờ tường đối diện có một người đang ngồi ngay ngắn. Một bạch y thiếu niên hai chân tàn phế.
Vô Tình không có trong kiệu.
Chàng đã lên tường thành lúc nào?
Chàng sớm đã nhìn ra dị dạng nên mới nhảy lên tướng thành. «Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau»?
Trên đầu gã đại hán vừa rơi xuống có một ngọn phi đao dài bốn thốn. Toàn bộ
cắm ngập vào não bộ gã. Trước khi rơi xuống đất thì y đã tắt thở.
Lúc này Dương Tứ Hải, Điêu Thắng và đại hán cầm đao đều đã lui lại phía sau lưng lão đầu.
Song mục lão đầu nhìn bọn Hoàng Thiên Tinh, xạ ra những tia nhìn quái dị.
Bên này bọn Thích Hồng Cúc, Cơ Diêu Hoa, Đào Nhất Giang và ba tỳ nữ cũng đã vào hết trong thành. Thành môn hoàn toàn mở rộng.
Đột nhiên lão đầu cười lên như điên cuồng, khiến mọi người đinh tai nhức óc.
Lão đầu dừng tiếng cười, hai mắt giảo hoạt tựa hồ ly nói:
- Giỏi! Giỏi cho Vô Tình!
Hoàng Thiên Tinh tức đến thất khiếu bốc khói, tâm niệm chợt động nhớ đến một người:
- Ngươi là Tiết Hồ Bi?
Lão đầu ngửa mặt cười dài nói:
- Ngay cả Thuần Vu tứ đệ, Lôi tam đệ cũng chết trong tay các ngươi, thỏ chết hết thì hồ không bi sao được?
Mặt Hoàng Thiên Tinh đỏ hồng lên vì tức:
- Hai ngươi cũng không phải là Dương Tứ Hải, Điêu Thắng?
«Dương Tứ Hải» đưa tay lên vuốt mặt một cái, liền biến thành một người khác:
- Ta là thủ hạ của «Ma Đầu».
«Điêu Thắng» cũng tháo mặt nạ da người xuống nói:
- Ta là lão đại trong «Tu La Tứ Yêu».
Sắc mặt Hoàng Thiên Tinh từ hồng chuyển sang xanh, tức giận gầm lên:
- Vậy Dương Tứ Hải, Điêu Thắng đâu?
«Điêu Thắng» cười cười nói:
- Mặt nạ của ta là dùng da người chế ra. Dùng da mặt của ai thích hợp nhất chắc ngươi phải biết chứ?
Sắc mặt Hoàng Thiên Tinh lại từ xanh chuyển sang trắng, lão tức giận quát lớn:
- Vậy người trong thành đâu cả rồi?
Bắc Thành tịch mịch như tờ. Ngay cả một bóng người cũng không thấy, lẽ nào người trong thành đều đã trúng phải độc thủ?
Mặt Hoàng Thiên Tinh đỏ hồng lên. Lão động nộ gầm lên:
- Được lắm! Tiết Hồ Bi, hôm nay ta phải báo cừu cho Bắc Thành!
Thân hình vừa lùi vừa béo của Tiết Hồ Bi xem ra không có gì đáng sợ, chỉ có cặp mắt là vừa lang vừa độc.
- Các ngươi có thể qua được cửa thứ nhất của chúng ta, nhưng như thế
không có nghĩa là các ngươi đã thắng. Ta cũng không muốn bỏ qua cho các
ngươi, chúng ta sớm muộn gì cũng phải quyết đấu một trận. Có điều, ta
muốn biết làm sao các ngươi biết được ý đồ của ta định dùng dầu đổ chết
các ngươi?
Hoàng Thiên Tinh nghe Tiết Hồ Bi thuận miệng nói ra,
coi chuyện giết người chỉ như là trò chơi, tức đến lỗ mũi bốc khói,
nhưng lão là người trung hậu, không muốn lãnh công lao này, bởi vậy liền lạnh lùng nói:
- Không phải ta phát hiện chuyện này, đó là do vị tiểu ca kia yêu cầu ta hỏi xem lão Vương thủ thành đang ở đâu thôi. Ta
đến đây mấy chục lần rồi, lần nào người thủ thành cũng khác nhau, làm gì có ai là «Lão Vương»? Lúc đó ta mới sinh nghi.
Vị tiểu ca mà Hoàng Thiên Tinh nhắc đến chính là thanh y đồng tử sử dụng «Đoạn Trường Kiếm Pháp». Chỉ nghe y lắc đầu nói:
- Lời này không phải do tôi nói, là do công tử dặn tôi nói với Hoàng Bảo
chủ như vậy. Người còn dặn dò bốn chúng tôi phải hết sức chú ý tới tên
họ Dương và họ Điêu kia, đề phòng có kẻ cắn trộm.
Chúng nhân đưa
mắt nhìn qua, chỉ thấy Vô Tình vẫn ngồi trên đầu tường, bạch y tung bay
trong gió, một hồi lâu sau chàng mới lên tiếng:
- Ta vốn cũng
không biết chuyện này lắm, cũng chưa từng gặp qua Dương Tứ Hải và Điêu
Thắng, cũng chưa vào Bắc Thành bao giờ, hai người bọn chúng cũng không
lộ ra điểm gì đáng nghi cả. Chỉ là khi hai người đấu với Quảng huynh và
Đào huynh, thân thủ thật chẳng có gì đặc sắc, nhưng khi thượng sơn nhập
thành, khinh công lại thập phần cao diệu, điểm này khiến ta rất hoài
nghi. Tại sao chúng phải giấu giếm võ công? Người lâu ngày chưa được ăn
gì hơi thở làm sao điều hòa như vậy? Thế là ta bắt đầu chú ý tới hành
động của hai người đó.
Tiết Hồ Bi trừng mắt nhìn hai gã một cái. «Điêu Thắng» và «Dương Tứ Hải» cũng đưa mắt nhìn nhau đầy vẻ nghi hoặc.
Thanh âm của Vô Tình tiếp tục theo gió truyền đến:
- Ngươi cũng không cần trách bọn chúng, Bắc Thành đang bị bao vây, làm gì có chuyện để cho chúng ta an nhiên tự tại đi vào như vậy chứ? Hai người các ngươi nói phải xung sát một trận mới thoát khỏi trùng vây, nhưng
vết thương mới nhất cũng phải cách dây bảy tám ngày rồi. Điểm quan trọng nhất chính là các ngươi đã dùng pháo hiệu để liên lạc với người trong
thành mà không sợ địch nhân nhìn thấy. Tổng hợp các điểm trên, ta thấy
hai người này không thể tin cậy được, thêm vào đó khi đến sát thành môn, ta lại ngửi thấy mùi dầu đang cháy, vậy nên ta đã lợi dụng lúc mở cửa
thành dặn dò bốn tiểu đồng mấy câu, rồi phi thân lên đầu tường, quan sát tình hình khắp nơi từ trên cao. Đến khi nhìn thấy hai gã đại hán đang
chuẩn bị đổ dầu xuống thì mọi thứ đều minh bạch hết cả rồi.
Tiết Hồ Bi ngửa mặt cười một tràng dài, ngọn quải trượng trong tay cắm ngập xuống nền đất:
- Được lắm! Được lắm! Quả không hổ thẹn là một trong «Võ Lâm Tứ Đại Thanh Bộ»! Chẳng trách chính ta cũng không biết ngươi lên đầu tường từ lúc
nào, thì ra là trước khi vào thành ngươi đã ra khỏi kiệu rồi. Mắt của ta rốt cục vẫn chưa bị hoa ...
Vô Tình lạnh lùng nói:
- Nếu như không phải ta lên đây từ lúc mọi người chưa vào thành, chỉ sợ sớm đã biến thành một đống thịt bầy nhầy rồi.
Tiết Hồ Bi cười cười nói:
- Không cần biết ngươi ở trong hay ở ngoài, số mệnh của ngươi đã định sẵn là phải biến thành một đống thịt bầy nhầy rồi.
Lời còn chưa nói dứt thì lão đã phi thân lên, cả người biến thành một trận gió xoáy lao tới đầu tướng.
Cuồng phong chính là trượng ảnh, tâm bão chính là bản thân Tiết Hồ Bi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT