Một buổi chiều trầm lặng trôi nhanh, hai người ngồi bên nhau
trong phòng, lúc cười, lúc nói, lúc giận hờn đổ lệ, cũng có lúc chỉ nhìn nhau
yên lặng. Mâm cơm nằm yên trên bàn đã nguội lạnh, Vân đã quên ăn, cũng như Duy
đã quên ăn. Có một điều lạ lùng là sao chẳng ai đến quấy rầy Duy và Vân? Mãi đến
lúc cảm thấy đói, hai đứa mới ăn sạch thức ăn đã nguội lạnh trong mâm.
Bữa cơm thật ngon, thật vui. Thời gian lặng lẽ trôi qua. Ánh
nắng đã tắt và đêm đã đến. Đến một cách thật nhanh chóng. Bữa cơm tối hôm ấy,
Vân và Duy cùng lúc xuất hiện ở ngưỡng cửa phòng ăn.Bà Nhung mừng rỡ khi thấy
Vân lành bệnh. Ông nội thành thật thăm hỏi bệnh tình của Vân, bác Jenny với đôi
mắt dịu dàng, hiền từ của một bà mẹ mỉm cười với Vân.
Lập tức, Vân hiểu bà đã nhận ra tất cả. Bác Jenny thật tế nhị
và nhạy cảm. Không một cái gì có thể thoát qua khỏi đôi mắt thông minh của bác.
Không chừng việc xảy ra ban chiều cũng là do bà sắp xếp để không ai đến quấy rầy
hai người. Bác Tuấn Hùng mắt tròn xoe nhìn Vân, giọng nói vang lên như sấm:
- Hết bệnh chưa cháu. Đúng là con gái chỉ có dính ít chút nước
mưa mà đã đổ bệnh gần cả tuần. Thôi cố ăn nhiều vào cho lại sức...!!
Ông Chung ân cần hỏi Vân.
- Khỏe chưa hả con. Đừng có ốm đau như thế nữa nhé. Con có
biết cả nhà lo cho con lắm không hả...??
Bà Nhung gắp cho Vân một khúc cá. Bà dịu dàng bảo.
- Ăn đi con. Ăn nhiều vào nhìn con đã gầy dạc đi đấy. Con
gái mà xanh xao quá trông xấu lắm...!!
Mỗi người một câu làm cho lệ nóng trên mi mắt của Vân chảy
xuống. Mấy ngày Vân bị ốm Vân không thấy Tuấn Anh xuất hiện trước cửa phòng của
Vân. Ánh mắt của hắn nhìn Vân thật khó hiểu, vừa thương cảm vừa xa cách. Vân
không tài nào đoán được hắn đang nghĩ gì ở trong đầu.
Vân ăn thật ngon, Duy cũng thế. Suốt bữa cơm hai người nhìn
nhau như quên ăn. Vân nghĩ rằng có lẽ bàn ăn ai cũng nhìn thấy cảnh đặc biệt
này. Điều đó khiến Vân đỏ mặt, nhưng cũng làm cho Vân sung sướng. Sau buổi cơm,
Vân và Duy đi dạo trong khu vườn "Thiên Đường" trên sân thượng của
khách sạn. Trời đẹp trăng sáng. Hôm nay là mười sáu hay mười bảy âm lịch gì đó,
mặt trăng to và tròn hơn cả ngày mười lăm. Chung quanh mặt trăng là một vầng
sáng tỏ. Vân nắm lấy Duy nói:
- Cầu nguyện đi anh....!!
- Tại sao...?
- Bà nội bảo em trong những dịp trăng tròn cầu nguyện điều
gì cũng được ứng nghiệm cả....!!
Duy nắm chặt lấy tay của Vân, nhìn lên trăng nói:
- Vậy thì anh chỉ xin cầu nguyện một điều, mong rằng Vân sẽ
sống suốt một đời vui vẻ!
Ý nguyện của Duy hoàn toàn ngoài sự suy đoán của Vân. Vân
nhìn Duy tưởng rằng Duy sẽ cầu xin cho hai đứa không bao giờ rời nhau ? Duy
choàng qua vai Vân nói:
- Chỉ cần em vui là hơn tất cả rồi. Nhưng ở gần bên anh thế
này, em có vui không?
Vân nhẹ gật đầu, Duy âu yếm bảo:
- Thế thì chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau em nhé.
Buổi tối hôm nay trời tuyệt đẹp. Những đám mây trôi trên
cao. Trăng sáng và tròn, sương đêm mờ phủ trên vạn vật, cỏ cây như ru ngủ trong
ánh trăng ngà. Đêm đẹp như giấc mộng. Đẹp như tình yêu của Vân và Duy. Vân biết
cầu xin gì hơn nữa bây giờ? Gió đêm lạnh nhưng lòng Vân thật ấm. Duy cởi áo ra,
khoác lên vai Vân.
- Anh không muốn thấy em bệnh. Nhìn em ốm đau bốn hôm mà anh
đau lòng khôn cùng...!!
Đạp trên ánh trăng, Vân và Duy chậm rãi bước. Vân định hỏi
Duy về việc xảy ra ở trên sân thượng hôm nọ, nhưng bây giờ bỏ qua hết, không có
chuyện gì quan trọng phải nhắc đến nữa, vì nhắc đến có thể làm hỏng cảnh đêm
trăng đẹp hôm nay. Vân tựa sát vào người Duy say sưa với cảnh vật thơ mộng.
Trước mắt có một ngọn cây thấp và trơ trọi đứng lạnh lùng giữa
ánh trăng, Vân ngờ ngợ nhìn nó, hình như không phải là cây. Đúng rồi, không phải
là cây mà là một bóng người. Nắm chặt áo Duy, Vân hỏi:
-- Nhìn xem, hình như trước mặt có ai kìa...!!
Đúng là Vân không nhầm. Cạnh bờ tường có một người đang đứng
dưới trăng nhìn mông lung xuống đường phố nhộn nhịp ở phía dưới. Duy lên tiếng:
- Ai đó...?
Bóng người vẫn đứng yên, Vân và Duy tiến đến gần hơn, hình
như người ấy đang chìm đắm trong suy tư, không để ý đến sự hiện diện của hai
người.
- Tuấn Anh, anh ta đứng đây làm gì nhỉ...??
Vân lúng túng kéo tay của Duy.
- Có lẽ anh ấy đi dạo mát...!!
Giọng của Duy lạnh tanh.
- Không đúng, hình như anh ta đang suy nghĩ cái gì đấy.
Chúng ta đến nói chuyện với anh ta xem...!!
- Đừng anh...!
Vân cản Duy lại. Vân không muốn hình ảnh của Tuấn Anh chen lấn
vào khung cảnh lãng mạng của hai người. Tuấn Anh là một con người khó hiểu, hắn
có một vẻ bề ngoài quyến rũ chết người, hắn đẹp trai, hắn kiêu ngạo. Vân ghét hắn,
ghét cái miệng lưỡi cay độc hay lấy Vân làm trò hề của hắn nhưng tại sao trong
lòng của Vân một cảm giác gần gũi thân thương ấm áp lấp đầy.
Càng gần hắn Vân càng yêu quý hắn, Vân cảm tưởng là Vân đã từng
gặp hắn lúc Vân còn nhỏ nhưng Vân không tài nào nhớ nổi, có lẽ Vân đã quên một
điều gì đó rất hệ trọng ở trong quá khứ.
Nhìn bóng dáng của hắn đứng lặng một mình trong ánh trăng mới
cô đơn làm sao. Hắn là một kẻ đa tình, đi đến đâu cũng có đàn bà nhưng ở trong
tim của hắn chứa được bao nhiêu, hắn chỉ có một cái thôi sao hắn lại đi phung
phí nó cho nhiều người.
Hắn cứ ngỡ tưởng hắn hạnh phúc, hắn nếm trải đời nhưng chính
hắn mới là một kẻ ngốc. Hắn chia trái tim của hắn ra làm nhiều phần sao không
dành hết nó chỉ cho một người mà thôi, mỗi mảnh tim của hắn chỉ làm một miếng
ghép mờ nhạt, sau những cơn say men tình chuyếch choáng và sau những cuộc chinh
phục bất tận, hắn giữ lại được gì cho mình.
Những thứ mà hắn giữ lai được chỉ là một nỗi chán chường, mệt
mỏi và thất vọng mà thôi. Hắn là một con ngựa bất kham, nhưng cũng có ngày có một
cô gái làm cho hắn phải dừng lai bước đi hoang của mình. Vân tin là không ai có
thể thoát được ái tình và không có ai sinh ra mà lại không có một người đang
dang tay đón chờ ở phía trước..
Vân nghĩ cũng không có gì là đáng tội đang yêu và được yêu.
Dù cho bị ngăn cách bởi hai tinh cầu khác biệt nhưng vẫn hưởng được cay đắng,
vui sướng. Tình yêu đẹp quá! Con người đã phải đánh đổi bao nhiêu thứ mới được
nó, như mình với Duy vậy. Bất giác, Vân siết chặt tay của Duy hơn:
- Thôi chúng ta đi nhé...!!
Vân và Duy bỏ đi và không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của Tuấn
Anh. Hai người yên lặng nghĩ về con người đa tình này. Tình yêu chân thành mới
đáng quý, sự lừa dối và phản bội chỉ là một khía cạnh nào đó của tình yêu mà
thôi. Có yêu mới có hận, có giận mới có vui.
Vân thôi không còn nghĩ đến Tuấn Anh, hãy để cho hắn có được
một phút giây riêng tư suy nghĩ lại con đường mà hắn đang đi. Vân và Duy trở về
căn phòng khách sạn mang số 101.
Sự thức giấc của một cuộc sống thường bắt đầu sau giấc ngủ
dài. Sau cơn mê Vân thấy mình tràn đầy sinh khí. Bóng tối trong gương hôm nay
sao duyên dáng hơn thường ngày. Đôi mắt tròn say đắm đôi má hồng với cặp mắt
tươi tắn đầy ước mơ mộng mi. Vân hôm nay như vậy đó. Chạy tung tăng trên sân
thượng, cơ thể đầy sức sống, Vân và Duy thủ thỉ cả ngày không biết chán.
Cùng nhau đọc sách trên sích đu, bách bộ trong công viên mơ
bên bờ hồ Mộng. Cây cối trong đêm trăng trở thành chứng nhân cho hai người. Nơi
nào cũng tràn ngập những chứng tích của tình yêu.
Lúc đứng bên bờ hồ, nhìn chiếc bóng của hai đứa, Vân và Duy
bảo nếu hai chiếc bóng kia mà chồng khít lên nhau thì hai đứa sẽ trở thành vợ
chồng mai sau. Kết quả là được như ý nguyện. Niềm vui như say đắm.Đi ngang qua
một cái cây trong công viên, Vân thấy một đóa hoa đỏ mọc trên cao. Cái hoa lôi
cuốn Vân, Duy đã phải cố nhướng người lên để hái suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Sau giây phút đùa vui, cả hai lại yên lặng ngồi bên nhau ở bờ
hồ, ngắm những mây trắng phiêu du trên nền trời xanh. Nước hồ như ru. Duy đột
nhiên quay sang Vân hỏi:
- Vân, tại sao anh và em lại tình cờ gặp mặt nhau ở trên hè
phố...??
Vân nằm yên. Tại sao hai đứa lại gặp nhau? Số mệnh an bài để
mình bỏ đi rồi mình và Duy gặp gỡ? Phải chăng định mệnh đã đền bù lại sau giây
phút khổ đau?
- Có lẽ tại vì ở đây có anh...!!
- Em sẽ mãi mãi ở lại nơi đây chứ...?
- Em phải trở về quê, em còn phải đi học...!!
- Nhưng em sẽ không bỏ rơi anh đúng không...??
- Vâng, anh hỏi chi vậy...??
- Vì ở đây, bên bờ hồ trong xanh nước biếc mênh mông cây lá
đầy sa mù này, anh sợ không có gì là thật hết...!!
Duy đưa tay vuốt nhẹ thân của Vân, từ bờ vai đến tay, từ đầu
đến mặt.
- Bây giờ anh sợ tất cả mọi thứ, anh nghiệm ra rằng hạnh
phúc mong manh như sương khói, nó chỉ là ảo ảnh trên sa mạc mà thôi. Người ta cứ
mãi như theo cái bóng một hoang đảo cây trái tươi tốt xanh tươi, nguồn nước dồi
dào, đó là một sự cám dỗ của một kẻ sắp chết khát. Nhưng em biết không người đó
không bao giờ đến được nơi, vì trước khi đến được nơi xác của anh ta đã bị vui
sâu dưới lớp cát bỏng rồi...!!
Vân khẽ kêu lên:
- Anh khùng thật...!!
Vân xoay người lạị, một tay Vân chống vào cằm, một tay đặt
lên ngực của Duy:
- Anh Duy, anh có biết là anh có một trái tim lành mạnh thì
làm gì có chuyện tưởng tượng đó. Đó là chưa nói anh có một khối óc thực tế. Với
khối óc đó ít khi thêu dệt được chuyện hoang đường.
Anh hãy quan sát cảnh vật xung quanh anh xem, mọi thứ luôn
hiện diện dù có lúc anh không tin vào nó đi chăng nữa. Em nghĩ chỉ có con người
làm biến đổi cảnh vật xung quanh mình, chúng ta dựa vào cảm giác và giác quan để
nhận xét, để đánh giá, cái thay đổi duy nhất chỉ có chúng ta mà thôi...!!
Duy bật cười bảo Vân.
- Em càng ngày càng triết lí ra đấy...!!
Trong thế giới của những kẻ yêu nhau lúc nào cũng bận rộn,
những chuyện bận rộn không đâu. Hai tuần sống trong mơ, sống trong hạnh phúc. Đời
là mật ngọt, tình yêu đã nhuộm hồng đôi má và đôi môi của Vân. Trên khuôn mặt
lúc nào cũng bừng lên ánh sáng của tương lai của hạnh phúc lứa đôi.
Duy đi đi về về giữa hai nơi. Duy không tài nào yên tâm vào
công việc, nỗi nhớ Vân giày vò làm cho anh chàng di chuyển như con thoi. Tình
yêu là một cái gì đó làm cho con người ta có thêm sức mạnh và có thêm dũng khí.
Duy đã bay về bên kia được hai hôm. Vân đành gửi gắm nỗi nhớ
nhung, lo lắng qua những dòng tin nhắn và những cuộc nói chuyện điện thoại về
khuya. Họ lắng nghe trái tim và hơi ấm của nhau trong gió thoảng. Hạnh phúc là
một thứ mong manh dễ vỡ, nhưng càng mong manh người ta mới cảm thấy cần phải
trân trọng và giữ gìn.
Sau khi nghỉ ốm mất bốn hôm ở nhà Vân đã đi làm trở lại. Gặp
lại Vân ở văn phòng làm cho Khoa như muốn ghẹt thở. Càng ngày Vân càng đáng
yêu, lời nói tinh nghịch, ánh mắt long lanh đã hút hồn Khoa.
Khoa đã thổ lộ tình cảm và nỗi nhớ nhung Vân cho bà Liên biết.
Bà khuyến khích Khoa nên nói cho Vân biết tình cảm của mình trước khi quá muộn.
Khoa ngồi trong văn phòng. Tì đôi cánh khủy lên bàn viết,
hai bàn tay nâng lấy cằm, Khoa hướng nhìn ra vườn, qua khung cửa sổ. Ngoài kia
nắng đang hồng, liễu đang xanh, và bướm hoa đang đùa cợt, và gió lá đang tâm sự
thì thầm... Thật là tuyệt diệu. Nhưng hôm nay tất cả ngoại cảnh hữu tình ấy lại
trở thành vô nghĩa đối với nội tâm đang nặng trĩu của Khoa.
Khoa nghĩ ngợi miên man, thẫn thờ, chiếc đĩa gạt tàn thuốc
trước mặt đã đầy ắp. Chợt vỗ vỗ trán mấy cái, Khoa ưỡn người dựa ngửa ra lưng
ghế, vừa thổi phù một ngụm khói mịt mù như để trút bớt sự căng thẳng trong
lòng. Khoa bồn chồn ngồi trên ghế như có lửa. Khoa quan sát vẻ mặt tươi sáng và
tràn đầy sức sống của Vân. Khoa ngập ngừng hỏi.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn
có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
- Hôm nay em có thể đi ăn cơm với anh được không...??
Vân ngước mắt lên nhìn Khoa, trên tay là một tệp tài liệu được
kẹp trong một cái bìa cứng màu xanh.
- Có chuyện gì quan trọng không anh...??
Khoa bỗng trở nên bối rối, anh chàng lúng túng nói.
- Anh...anh có chuyện muốn nói với em....!!
Vân tò mò hỏi.
- Anh có chuyện gì à mà sao trông anh lúng túng và có vẻ bí
mật thế...!!
Khoa cúi mặt xuống giả vờ nhìn cây bút máy ở trên bàn. Không
khí căng thẳng khiến cho Khoa khó mở lời.
- Đây chỉ là chuyện cá nhân thôi nhưng đối với anh nó rất là
quan trọng. Nó có liên quan đến cả cuộc đời của anh...!!
- Thật thế sao. Anh làm cho em hơi cảm thấy sợ rồi đấy. Thôi
được rồi khi nào làm xong việc anh em mình sẽ đi...!!
Khoa nở một nụ cười sung sướng nói.
- Vậy lúc nữa, em chờ anh trước cổng công ty nhé...!!
- Vâng...!!
Cảnh vật đã ngả hẳn sang màu vàng ối! Nền trời thấp hẳn xuống!
Từng đám mây nối đuôi nhau trôi lờ lững bên trên các khóm cây già cằn cỗi. Mưa
bụi lất phất bay theo từng cơn heo may thổi đến càng lúc càng mạnh hơn lên.
Hạt mưa đọng trên các chiếc lá úa vàng trong như những chiếc
thuyền nan bé nhỏ bềnh bồng trôi giữa dòng sông lạnh của một buổi chiều tàn.
Liên tiếp mấy hôm nay thời tiết thay đổi. Càng về chiều trời càng lạnh.
Quán cafe này rất xinh xắn, nằm trên con đường mới mở, bày
trí hài hòa, trang trí theo kiểu Pháp, với tường trắng, bàn và ghế làm theo mẫu
của những khúc gỗ thô Vân và Khoa lựa một cái bàn ở góc ngồi uống cafe. Họ ngồi
ở đây đã khá lâu. Trước mặt là một khung cửa sổ lớn. Ở đây có thể ngắm cảnh phố.
Họ dùng cơm trưa xong rồi mới đến đây. Cái quán có tên "Hoàng Thi",
cái tên nghe thật là thơ mộng.
Bên ngoài nắng đã tắt. Ngày của mùa mưa rất ngắn và ngày của
hôm nay hình như lại đặc biệt ngắn hơn. Vân ngồi ngả lưng ra sau ghế, mắt nhìn
ra khung cửa sổ. Những cái xe qua lại như mắc cửi, đó là sinh hoạt hàng ngày của
thành phố. Bàn tay của Vân mâm mê ly sinh tố trái cây.
Tâm hồn của Vân lắng lại, Vân không biết Khoa có chuyện gì cần
nói với mình mà trông Khoa căng thẳng như sắp phải tuyên bố một quyết định có
quan hệ đến tính mạng của người khác thế kia.
........
Khoa ngập ngừng nói.
- Anh....anh có thể hỏi em một chuyện được không...??
- Vâng, anh nói đi....!!
Khoa hít một hơi thật dài. Trước khi bắt đầu mở miệng, Khoa
nhìn thật sâu vào đôi mắt trong veo của Vân. Khoa không thể đoán được Vân đang
nghĩ gì ở trong đầu.Khoa bạo dạn hỏi.
- Em còn nhớ chuyện anh kể cho em nghe về một cô gái mà anh
thích nhưng anh không dám nói cho cô ấy biết là anh thích cô ấy không....??
- Vâng, em còn nhớ. Anh định nhờ em chuyển lời đến cô ấy
..??
- Không...không phải thế. Anh định là hôm nay sẽ nói cho cô ấy
biết tình cảm thật sự của anh....!!
Vân vui mừng hấp tấp giục.
- Anh đã nói tình cảm của anh dành cho cô ấy rồi sao. Mà cô ấy
là ai vậy hả anh....??
Ánh mắt của Khoa nhìn Vân thật nồng ấm. Khoa đỏ bừng cả mặt,
thần kinh căng thẳng.
- Em nghĩ sao nếu người mà anh đang tỏ tình lại đang ngồi ở
quán cà phê này....??
- Thật thế sao. Cô ấy ngồi ở bàn nào....??
Vân ngay ngược quay xuôi. Vân nhìn lướt qua từng cô gái ở
trong phòng, Vân cố đoán người mà Khoa đang định tỏ tình là ai.
- Em chịu không thể nhìn ra được cô ấy. Anh có thể chỉ cho
em biết được không...??
Khoa nắm lấy bàn tay của Vân thật chặt, giọng của anh chàng
tha thiết.
- Anh xin lỗi nhưng tất cả những điều mà anh nói với em chỉ
là nói dối thôi. Người thật sự mà anh thích là em đó....!!
Vân giật mình, vội rụt ngay tay lại. Đôi mắt của Vân mở to
tròn xoe nhìn Khoa. Vân cảm tưởng Vân vừa mới nghe nhầm. Người mà Khoa thích
không thể nào là mình được, điều này thật hết sức vô lý.
- Anh...anh đang đùa em đúng không...??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT