Người có hoàn cảnh đặc biệt đó là Dũng. Hắn có một tuổi thơ
và cuộc đời không bình lặng như những người khác. Hắn lớn lên trong sự tàn bạo
của một người cha nát rượu, ông ta suốt ngày say xỉn và đánh đập Dũng không
thương tiếc. Trên người của Dũng bây giờ vẫn còn lằn ngang lằn dọc những vết sẹo
do ông bố độc ác để lại, mẹ của hắn đã uống thuốc trừ sâu tự sát do không chịu
đựng được cuộc sống nghèo khổ và sự ngược đãi của chồng.
Bà đã bỏ lại đứa con tội nghiệp ốm yếu khi nó mới có 14 tuổi.
Lần đầu tiên Dũng chống lại đòn roi của bố, cái chết oan ức của mẹ đã làm cho
trái tim của hắn chai lại. Hắn bắt đầu ăn chơi và đi lêu lổng với mấy tên bụi đời
trong xóm. Từ những cuộc đánh nhau và ẩu đả với mấy tên đầu gấu ở trong làng rồi
lan rộng ra xóm trên.
Hắn ra tù vào tội không biết bao nhiêu lần, chính những điều
đó đã tôi luyện cho hắn một kinh nghiệm sống và đầy trải đời. Hắn khinh ghét tất
cả, hắn không sợ bất cứ một điều gì. Hắn là thế, sống ngang tàng và sẵn sàng xử
bất cử kẻ nào dám cản đường hắn. Ông bố của hắn bây giờ chỉ còn da bọc sương.
Rượu và căn bệnh gan làm cho ông ta đang chết dần chết mòn từng ngày. Hắn không
bao giờ muốn về thăm căn nhà và ngôi làng mà trước kia hắn đã sống nữa. Hắn muốn
quên đi quá khứ, mỗi lần về đó chỉ làm cho hắn thêm nhớ thương và nhức nhối khi
nhớ đến cái chết đầy tức tưởi và oan khuất của mẹ hắn mà thôi.
Với một cái đầu và một trái tim lạnh nhưng hắn vẫn thổn thức
trước tình yêu với Lan. Hắn đang yêu điên cuồng và si mê một cách ngu muội. Hắn
đang bị Lan đùa giỡn và đang lợi dụng, đúng là người ta nói không sai anh hùng
khó qua được ải mỹ nhân. Dù trên chiến trường hay trong đời thường, đàn ông có
thể giỏi đến đâu cũng khó qua được những cô gái mặc váy ngắn, có thân hình bốc
lửa, ánh mắt đa tình và lời nói ngọt hơn mía lùi. Hắn đang là một trong những
người đó.
Bọn chúng im lặng ngồi uống cà phê và uống rượu, không ai
nói với ai một lời nào nữa. Cạnh cái quán bên đường là một cái cây to hơn sáu
tuổi, tán lá của nó vươn thẳng lên trời, che mát cho xung quanh. Dũng đưa ánh mắt
thờ ơ nhìn ra đường. Con đường này không phải là con đường chính nên ít người
qua lại, mấy công nhân đang quét rác. Họ mặc một đồng phục màu xanh nhạt, bàn
tay đưa những nhát chổi kêu quèn quẹc ở trên đường. Cuộc sống của họ tuy vất vả
nhưng ít ra họ sống trên sức lao động chính đáng, hợp pháp của mình nên trông họ
thanh thản và tràn đầy tự hào. Họ là người đã mang lại không khí trong lành và
quang cảnh sạch sẽ cho thành phố.
Bây giờ là mùa mưa nên cây cối tươi tốt, bầu trời lúc nào
cũng âm u và xám xịt. Nếu ai có lỡ đi ra đường mà quên không mang áo mưa cũng
không có gì phải lo lắng vì mưa ở Sài Gòn như trút nước nhưng chỉ một chút là
nó lại tạnh ngay, lúc đó chỉ cần đứng dưới mái hiên tạm trú của một nhà nào đó
bên đường chờ cơn mưa qua là xong.
Dũng uống nốt ly cà phê của mình. Hắn bảo.
- Chúng ta đi về thôi....!!
Hai tên kia đứng lên. Bọn chúng vươn vai và ngoáp một cái rõ
to. Ánh mắt lờ đờ, mệt mỏi, quầng mắt thâm đen. Đây là kết quả của một đêm
không ngủ, cơ thể mệt rã rời vì nhảy nhót. Bọn chúng mệt mỏi nói.
- Vâng. Bọn em cần phải ngủ một giấc...!!
Dũng trả tiền cà phê, và tiền rượu. Hắn cùng hai tên đàn em
bước ra khỏi quán. Ánh nắng chói chang đã tràn ngập khắp muôn nơi. Hắn lấy tay
che mắt, ngước mặt nhìn lên cao, hắn nhìn ông mặt trời đỏ chói đang chiếu ánh
sáng le lói xuống trần gian. Hắn chán nản vì đã từ lâu rồi, trong tim của hắn
chỉ toàn bóng tối và lạnh giá mà thôi. D ù có đi ngoài nắng và bị cháy bỏng da
hắn cũng không cảm thấy nóng vì bên trong cơ thể của hắn là một khối băng. Hắn
chỉ có thể được sưởi ấm bằng tình người còn những thứ chiếu bên ngoài như thế
này không có tác dụng với hắn.
Hắn tự hỏi liệu Lan có thể là bến đỗ của cuộc đời hắn hay
không. Nhưng có lẽ điều này còn là một dấu hỏi cho hắn, vì đến tận bây giờ Lan
vẫn chơi trò chốn tìm với hắn. Có lúc hắn thấy Lan tỏ ra quan tâm và gần gũi với
hắn nhưng có lúc hắn thấy Lan xa lạ và vô tình với hắn. Lan là một con người
khó đoán, có lẽ vì thế mà hắn yêu Lan và thấy Lan khác với các cô gái khác mà hắn
đã từng gặp.
Đôi mắt mơ màng, mộng mơ, khuôn mặt mờ ảo, trên môi nở một nụ
cười. Hôm nay Vân lạ lắm con nhỏ hay cười tủm tỉm một mình. Khoa quan sát Vân từ
nãy đến giờ. Anh chàng phì cười hỏi.
- Em đã làm gì suốt cả ngày hôm qua mà anh gọi điện cho em
không được...??
Vân giật mình nói.
- Em xin lỗi. Điện thoại của em bị hết bin nên em không mang
theo khi đi ra ngoài...!
- Chắc là anh gọi đúng vào lúc đó nên em không biết...!!
Căn phòng của Khoa là một căn phòng hình chữ nhật, nó được
sơn màu trắng, cửa ra vào làm bằng kính nên đứng ở bên ngoài có thể nhìn vào
bên trong phòng. Trong phòng chỉ có hai cái bàn. Một cái dành cho Khoa, còn một
cái bàn nhỏ làm bằng kính dành cho Vân. Lẽ ra làm trợ lý như Vân phải có được một
phòng riêng, nhưng Khoa lại không thích thế, anh chàng muốn được nhìn thấy con
nhỏ hàng ngày và muốn được cãi nhau với con nhỏ, nghe thì có vẻ hơi ngược đời
nhưng được nghe giọng nói của người mà mình thích thì đó là một ân huệ.
Trên bàn của Khoa bày la liệt những tệp hồ sơ có bìa xanh, đỏ,
tím và vàng. Từ lúc Vân đến đây làm việc, cứ mỗi lần phải tìm hay hoàn thành xong
cái nào Vân lại vứt lung tung thành ra Khoa lại phải sắp xếp và để theo thứ tự
ban đầu. Anh chàng đã nhiều lần nhắc nhở con nhỏ phải để lại cho ngăn nắp nhưng
nói cũng như nước đổ lá khoai, mọi việc không có gì biến chuyển mà ngày càng tồi
tệ hơn trước.
Nhiệm vụ của Vân hôm nay cũng không khác mọi hôm là mấy. Vân
cần phải dịch mấy tài liệu và tìm thêm trên mạng thông tin tài liệu về công ty
đối tác người Ý. Con nhỏ phải dịch, dựa trên kiến thức của mình để phân tích,
đánh giá và làm một bản báo cáo chi tiết cho Khoa.
Vân đã học hỏi và tích lũy được nhiều kinh nghiệm cho mình kể
từ khi đến đây làm việc cho Khoa. Vân bị Khoa mắng và chê bai không biết bao
nhiêu lần vì cái tính hậu đậu, non nớt và cẩu thả của mình. Có một lần con nhỏ
suýt chút nữa làm cho công ty mất mấy chục triệu đồng khi đưa cho công ty đối
tác bản tài liệu mật của công ty. Vân vẫn chưa ý thức được trách nhiệm và tầm
quan trọng của sự bảo mật thông tin của công ty.
Con nhỏ cần phải học hỏi nhiều mới có thể làm việc một cách
chuyên nghiệp được. Giỏi về ngôn ngữ đó chỉ là một khía cạnh cho Vân làm việc
mà thôi, nhưng muốn tồn tại và có thể hoàn thành được nhiệm vụ của mình con nhỏ
cần phải đi học luật, kinh tế và học cách giao tiếp với người khác về vấn đề
tài chính và cách thương thuyết khi đi kí hợp đồng với đối tác.
Vân đang cố gắng hoàn thiện kỹ năng của mình từng ngày. Vân
đã từng có ý nghĩ bỏ cuộc vì công việc mà Vân đang làm có quá nhiều áp lực. Vân
giỏi về ngoại ngữ thật nhưng không phải là tất cả. Kinh tế có từ riêng và cách
dùng khác với ngôn ngữ giao tiếp thông thường, con nhỏ phải mua một cuốn từ điển
về kinh tế dày cộm. Vân dán mắt và những từ vựng được in nhỏ xíu. Vân thấy nản
nhưng vẫn cố gắng không từ bỏ mục tiêu của mình vì dù sao trong tương lai Vân
cũng muốn đi theo hướng này. Vân muốn thi vào trường Đại học Kinh tế khi tốt
nghiệp lớp 12 xong, có thể cả đi du học nữa.
Hôm nay Vân hậu đậu nên bỏ quên chiếc điện thoại Nokia màu đỏ
ở nhà. Con nhỏ lục đi lục lại túi sách cũng không có. Vân vỗ trán kêu khổ, kiểu
này xem ra dù có muốn gọi cho Duy cũng không được, nếu anh ấy gọi điện cho Vân
thì cũng đành bó tay.
Vân nhăn trán bảo Khoa.
- Anh có thể cho em mượn điện thoại của anh một chút được
không...??
Khoa gật đầu nói.
- Được. Em không mang theo điện thoại à...??
- Dạ. Em bỏ quên nó ở nhà rồi...!!
Khoa điện thoại màu đen cho Vân. Vân mỉm cười cầm lấy, con
nhỏ bấm số máy di động của Duy. Duy đang tiếp hai vị khách người Đức ở trong
phòng khách. Duy bồn chồn lo lắng cho Vân, mặc dù thân xác ở khách sạn nhưng
tâm trí đang lơ lửng ở trên mây. Hai vệ sĩ mà Duy cử đi theo bảo vệ Vân họ đang
thơ thẩn ở ngoài cổng công ty và thỉnh thoảng gọi điện về báo cáo lại tình hình
cho Duy. Duy yên tâm vì con nhỏ vẫn đang ở trong công ty làm việc.
Duy xin lỗi hai vị khách, anh chàng đứng dậy. Thấy hiện lên
một số máy di động lạ ở trên màn hình. Duy phân vân không biết có nên nghe hay
không. Duy lịch sự hỏi.
- Xin hỏi ai đấy...??
- Dạ. Là em đây...!!
Duy mừng rỡ hỏi.
- Vân hả. Tại sao em lại gọi anh bằng số di động này không lẽ
em vừa mới thay số...??
- Không phải tại em bỏ quên máy ở nhà thôi...!!
- Em đang dùng điện thoại của ai. Có phải của thằng cha Khoa
đúng không...??
Vân quay lại nhìn Khoa. Con nhỏ ngại ngùng vội mở cửa phòng
làm việc rồi bước ra ngoài. Vân gắt.
- Anh không ăn nói lịch sự được một chút hay sao. Ai lại bảo
anh ấy là thằng cha bao giờ...!!
Duy ghen tức hỏi.
- Anh ta là gì của em mà em bênh vực hắn ghê thế...??
- Làm bạn được không. Em chỉ nói là về cách xưng hô cho đúng
vai vế thôi...!!
- Anh không muốn cãi nhau với em nữa. Em có làm đúng lời căn
dặn của anh không đấy...??
- Em đang bận bù đầu với công việc thì làm sao có thời gian
rảnh dỗi để đi ra ngoài...!!
- Em nói là em bận sao thứ bảy tuần trước em và hắn cùng
nhau vui vẻ đi tản bộ đấy thôi...!!
Vân cáu tiết nói nói.
- Tại sao hơi một tý là anh lại nói móc em là thế nào. Em và
anh ấy có chuyện nên mới phải đi ra ngoài, em có phải là đi chơi không đâu mà
anh cứ gặn hỏi em mãi thế....??
Duy dịu giọng nói.
- Em làm gì cũng phải chú ý đến giờ giấc nghỉ ngơi và ăn cơm
trưa đấy nhé. Đừng có mải làm quá mà phải nhịn đói là không nên đâu...!!
Vân dựa người vào tường, trái tim rung lên, từng thớ thịt và
mạch máu của Vân đang dâng tràn. Khuôn mặt ánh lên niềm hạnh phúc, đôi mắt long
lanh, môi nở một nụ cười. Vân ngọt ngào và dịu giọng đáp.
- Vâng. Anh cũng thế....!!
Duy nói nhẹ như cơn gió thoảng.
- Ừ....!!
Cả hai im lặng không nói gì nữa. Ở giữa họ có một khoảng
không vô hình, tuy cách nhau xa và có muôn vàn vật cản ngăn cách nhưng trong
tim và trí óc của họ nhìn thấy nhau. Duy đã cúp máy rồi mà Vân vẫn còn chưa dứt
ra được, con nhỏ vẫn còn đứng lặng ở ngoài cửa.
Dung đã không gặp mặt Khoa hai hôm nay rồi. Thứ bảy tuấn trước
do có việc bận nên cô nàng xin nghỉ phép một ngày. Hôm nay đi làm trở lại, Dung
háo hức muốn gặp lại Khoa. Từ sau khi đi ăn cơm cùng nhau vào hôm đó suy nghĩ
và tình cảm của Dung ngày càng hướng về Khoa hơn nhưng trên nét mặt của cô một
nỗi buồn thoáng qua, người bạn mà cô ta quen có bên cạnh, an ủi động viên và là
bờ vai cho cô ta dựa mỗi khi cô ta buồn nay đã bay sang bên Úc du học mất rồi.
Cô ta không hiểu tình cảm của mình với cậu ấy như thế nào nữa.
Khi cậu ấy đi đã để lại trong lòng của Dung một khoảng trống ở trong tim. Cô ta
đã giành một đêm để khóc và để nhớ. Dung thấy mình bây giờ đang ở giữa ngã ba
tình đời. Cô ta không biết nên đi đường nào cho đúng. Khi cậu ấy ở bên cạnh
Dung không có cảm giác gì, lúc nào buồn hay cô đơn Dung đều gọi điện và tâm sự
với Trường như một người bạn gái. Dung nói một cách tự nhiên, trơn tru và không
cần dấu giếm bất cứ điều gì, phải chăng vì Trường là một người đàn ông đặc biệt.
Đôi mắt thâm quầng, đây là lần đầu tiên Dung không trang điểm
đi làm. Cô ta thẫn thờ dựa người vào tường, nước mắt chảy ra. Dung khóc nức nở,
hai tay ôm lấy mặt. Tập hồ sơ rơi xuống đất, Dung từ từ ngồi xuống. Dung đã nhận
ra mình đã yêu Trường từ lâu rồi chỉ là Dung không nhận ra mà lại dồn hết cho
Khoa. Khoa xuất hiện với một phong cách đĩnh đạc, đẹp trai và nam tính. Điều đó
đã khơi dậy trí óc tò mò và muốn khám phá của Dung. Dung đã có suy nghĩ lệch lạc
là bản thân Dung thích và yêu Khoa. Đúng là Dung bị cuốn hút vì Khoa thật nhưng
người mà Dung thật sự yêu đâu phải là Khoa mà là Trường.
Cơ thể và tâm trạng của Dung rơi vào khoảng không, cô ta cảm
thấy mình vừa mới được giải thoát. Bao nhiêu ưu phiền và khổ não giờ đây tan biến.
Dung đứng bật dậy, cô ta vừa mới có một quyết định ở trong đầu. Phải rồi mình cần
phải làm ngay và làm ngay lập tức, mình đã sống ngu muội trong gần hơn chục năm
qua rồi bây giờ mình phải thay đổi, mình phải sửa chữa những sai lầm đã qua.
Dung và Vân đứng cách nhau không xa. Hai người bây giờ mang
hai tâm trạng khác nhau. Một người vừa mới nhận ra rằng mình đã yêu lầm và hiểu
lầm tình cảm của chính mình, còn một người chỉ vừa mới cảm nhận được những thay
đổi khác lạ của bản thân.
Đây là một hành lang hẹp, bề ngang của nó khoảng hai mét, bề
dài hơn sáu mươi mét, tường được quét vôi màu xanh dương. Có tất cả hơn chục
phòng ở hai bên, mỗi phòng đều có tên đề trên cửa và thuộc những bộ phận khác
nhau, cánh cửa đều được làm bằng kính trong suốt, cách hai cánh cửa là một bờ
tường rộng khoảng một mét. Phòng của Khoa ở trong cùng nên muốn đến được đó phải
đi qua các phòng ban còn lại.
Dung lấy tay quẹt nước mắt chảy trên má, trên mi. Cô ta bước
thật nhanh lại phía Vân đang đứng. Chìa tập hồ sơ trước mặt Vân. Cô ta nhờ vả.
- Em làm ơn đưa tập hồ sơ này cho anh Khoa và xin phép anh ấy
hộ chị là chị có việc bận nên phải đi ngay.!!
Vân kinh ngạc vì mới không gặp mặt nhau có hai ngày mà trông
Dung như già thêm hai tuổi hình như chị ấy vừa trải qua một điều gì đó khủng
khiếp lắm nên tinh thần của chị ấy mới hoảng loạng và đầy kích động như thế
kia. Vân xót xa hỏi.
- Có chuyện gì hả chị...??
Dung mỉm cười gượng gạo nói.
- Không có gì đâu em. Chỉ là chị thấy bây giờ mình ngu ngốc
quá thôi...!!
- Sao lại thế. Em không hiểu gì cả....!!
Dung hiền từ nói.
- Khi nào rảnh dỗi chị em mình sẽ nói chuyện sau. Bây giờ chị
phiền em chuyển nó cho anh Khoa và xin phép cho chị được nghỉ ngày hôm nay...!!
Nước mắt trên khuôn mặt của Dung lại rơi ra. Cô ta bật cười
nói.
- Chị đúng là một con ngốc. Chị phải đi giữ lại tình yêu sắp
mất của mình đ ây....!!
Vân tròn xoe mắt nhìn Dung. Dung của hôm nay sao mà yếu đuối
và dễ vỡ đến thế. Còn đâu một Dung lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo, lạnh lùng và
ăn nói những câu gây xốc nữa. Vân kinh ngạc hỏi.
- Chị càng nói em càng mù mờ. Không phải anh Khoa làm điều
gì khiến cho chị đau khổ đấy chứ...??
Dung lắc đầu nói.
- Không phải, anh ấy không làm gì sai cả. Mà người làm sai ở
đâu chính là chị. Thôi chị phải đi đây nếu không anh ấy lại bay đi mất....!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT