Duy nghi ngờ hết tất cả mọi thứ đang hiện hiện trước mắt là
giả tạo. Duy luôn mơ về một thứ trong một thời gian dài đó là một sợi dây chuyền
bạc hình trái tim. Trong đó có một bức hình của Duy và một cô gái. Duy cố nhìn
xem cô gái đó là ai nhưng khuôn mặt của cô ta bị mờ đi làm cho Duy không hiểu cô
gái đó là ai. Duy giật mình tỉnh giấc, khuôn mặt và cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Duy
đã bao đêm bị tỉnh dậy giữa chừng vì giấc mơ đó. Duy lẩm bẩm.
- Không lẽ cô gái đó là người yêu của mình hay là một người
quan trọng mà mình đã quên mất. Nhưng mà vô lý quá nếu cô ta có quen biết với
mình thì mình phải biết cô ta là ai, đang ở đâu và đang làm gì chứ. Tại sao cô
ta chỉ xuất hiện trong giấc mơ của mình mà thôi. Điều này làm cho mình mệt mỏi
vì giấc mơ cứ lập đi lập lại hơn một tháng nay rồi. Trí óc của mình dường như
có một khoảng trống. Đầu của mình thỉnh thoảng đau kinh khủng.
- Tại sao bố mẹ lại bắt mình uống một loại thuốc quanh năm.
Không lẽ mình bị bệnh gì đó hay sao. Thật là khó hiểu quá, hôm nào mình phải nhờ
người đi điều tra lí do tại sao bố mẹ và bà nội lại hay nhìn mình bằng ánh mắt
dò xét. Mình ngi ngờ họ đang cố dấu mình một điều gì đó mà không dám nói cho
mình biết. Có những hôm mình đi làm về hay bất ngờ vào phòng khách mà không lên
tiếng, họ đột ngột dừng ngang câu chuyện và bối rối nhìn mình như thể họ sợ
mình nghe được câu chuyện của họ vậy...!!
Duy để ý thấy những hôm trời chở gió. Đầu của Duy đau khủng
khiếp. Anh chàng phải uống thuốc mới dịu bớt đi cơn nhức đầu đang hoành hành.
Duy có hỏi bà Jenny lí do. Bà chỉ giải thích đơn giản là anh chàng bị bệnh đau
đầu và bị stress vì làm việc quá nhiều mà thôi. Duy làm sao mà tin ngay được,
anh chàng thấy ánh mắt và nét mặt lo lắng của bà Jenny mỗi khi thấy Duy trong
tình trạng nhăn nhó, ngồi ôm đầu một chỗ. Bà Jenny cố nén nước mắt, bà lấy thuốc
và nước cho Duy uống.
Những câu nói dối đã trở thành thói quen và thông lệ trong
gia đình của Duy vì từ khi bị tai nạn cuộc sống và thói quen của Duy cũng là giả
dối rồi. Họ phải cố đóng và cố hoàn thành tốt vai diễn của họ. Họ phải khổ sở cố
dấu đi những ký ức đã có với Duy. Bà Jenny mặc dù đau khổ và lo lắng cho Duy
nhiều, trên môi của bà vẫn phải nở một nụ cười thật tươi khi nhìn thấy thằng
con trai. Bà động viên Duy tiến bước và tập trung vào tương lai.
Mọi lời ăn tiếng nói trong gia đình khi có mặt Duy phải được
suy sét cẩn thận và phải được nghĩ trước khi nói bất cứ thứ gì. Họ sợ nếu họ lỡ
lời nói hớ ra một điều gì đó Duy sẽ nghi ngờ và hỏi lại họ. Duy thấy bố mẹ và
bà nội cười đùa và nói chuyện vui vẻ với anh chàng. Duy yên tâm vì tưởng đó là
sự thật nhưng Duy có biết đâu khi Duy đi khuất mọi tiếng cười và lời nói bông
đùa tắt hẳn, mọi thứ xung quanh im ắng. Họ có thể nghe được tiếng thở nhịp
nhàng trong lồng ngực của người đối diện. Tiếng cười và lời nói vui vẻ dường
như chưa từng tồn tại ở đây.
Họ đưa ánh mắt buồn rầu nhìn theo bóng dáng của Duy đang đi
lên lầu và khuất dần sau cánh cửa. Lúc đó họ thở dài và nói những chuyện mà lúc
nãy có mặt Duy họ không dám nói. Trong lòng của họ một nỗi lo lắng trào dâng.
Cái mà họ lo nhất là họ không biết ăn nói như thế nào với Duy khi anh chàng hồi
phục được trí nhớ.
Lúc đó Duy sẽ có thật nhiều câu hỏi dành cho họ và thật nhiều
oán trách vì họ đã cố tình che dấu đi sự thật Duy bị mất trí nhớ. Ngày nào họ
cũng sống trong nơm nớp lo sợ. Họ luôn có những câu hỏi mang tính chất dò hỏi đối
với Duy. Duy không hiểu tại sao anh chàng luôn phải trả lời những câu hỏi tương
tự như thế từ ngày ngày qua ngày khác. Nhiều khi Duy phát bực hỏi vặn lại họ. Bố
mẹ và bà nội của Duy tảng lớ hỏi Duy một vấn đề khác. Duy đã quen và phải sống
trong một không khí đầy giả tạo do người thân của Duy tạo ra từ hơn một năm nay
rồi.
Duy tưởng chỉ cần trông thấy bố mẹ và bà nội hạnh phúc là
xong. Nhưng anh chàng đâu có biết, họ đang đóng kịch với Duy mà thôi.
......................
Hãy dang rộng đôi vòng tay. Mọi thứ ở trên đời này không có
gì là mơ cả.
Duy từng nghĩ mình có một quá khứ không thể nào quên, nhưng
đó là gì anh chàng không thể nào phán đoán ra nổi.
Từ khi gây tai nạn cho Duy, mối quan hệ giữa Tuấn Anh và Duy
không còn như trước nữa. Cái mà hắn luôn muốn đó chính là công ty và tài sản của
gia đình. Với một đầu óc đơn giản đến khó tin và lười học, hắn không thể hoàn
thành được nguyện vọng và mục đích của hắn vì vậy hắn thuê một chuyên gia cho
mình.
Bà Hồng Trà là bà nội của Duy và Tuấn Anh. Bà không hề biết
gì về vụ tai nạn của Duy là do ai gây ra. Bà chỉ biết rằng Duy bị tai nạn xe ô
tô trong tình trạng say rượu mà thôi. Bà trách móc bản thân vì đã không bảo ban
và quan tâm đến Duy.
Ông Lương Thành là một con người tuy núp bóng John nhưng ông
ta là một con người đầy tham vọng. Ông luôn muốn leo lên cái ghế chủ tịch của tập
đoàn. Ông đã đọc được những mưu toan xấu xa của Tuấn Anh. Chính ông ta là người
chủ động gọi điện cho Tuấn Anh. Hai con người có hai ý nghĩ khác nhau nhưng đều
có chung một mục đích đó là lật đổ gia đình Duy.
Ông Lương Thành không thể chịu đựng được công sức bao nhiêu
năm đóng góp cho tập đoàn mà luôn phải cúi đầu chào ông John. Ông ta muốn được
một lần nếm trải cảm giác đứng trên muôn người khác.
Ông ta từng bước thực hiện kế hoạch của mình. Ông ta thấy nếu
chỉ có một mình đơn thương độc mã thì khó thành công vì thế, ông ta đang lôi
kéo những cổ đông của công ty nhưng người mà có giá trị nhất đó chính là Tuấn
Anh. Cậu ta tuy không thể đưa ra ý kiến gì cho ông ta nhưng cha mẹ của cậu ta
có một phần cổ phiếu không nhỏ. Nếu có thể lôi kéo được họ thì phần thắng này
chắc chắn thuộc về ông ta.
Ông ta luôn e ngại Duy vì Duy tuy còn trẻ nhưng đã thể hiện
là một con người tài giỏi, cậu ta có một đầu óc kinh doanh nhạy bén. Ông ta
không thể điều khiển nổi Duy. Ông ta điên tiết vì ông ta là một con người dày dạn
kinh nghiệm tại sao bây giờ ông ta phải nghe lời một thằng nhóc con. Nỗi uất ức
dâng tràn lên trong lòng của ông ta.
Cuộc hôn nhân giữa Duy và Vân không chỉ đơn giản là cuộc hôn
nhân do hai bên gia đình có hôn ước từ nhỏ mà là vì Vân được bà nội của Duy
giao cho gần nửa cổ phần của mình. Bà muốn ép Duy phải lấy Vân. Tờ di chúc kia
được bà soạn và tuyên bố ngay sau khi Duy từ chối không chịu kết hôn.
Là một người con và người cháu có hiếu. Duy không thể để tài
sản do mồ hôi và nước mắt của bà nội và cha mẹ rơi vào tay của một người xa lạ.
Anh chành đành tạm thời nhượng bộ rồi tìm cách giải quyết.
Nguyện vọng và mong ước là muốn Duy lấy Vân nhưng không may
Tuấn Anh cũng đang có ý định nhảy vào. Anh chàng đang nhòm ngó đến vị trí và
tài sản của mình sau khi kết hôn với Vân. Ngay sau khi Duy bay sang Việt Nam. Bố
mẹ của Tuấn Anh đã khôn khéo dò hỏi được tin tức từ ông luật sư của gia đình.
Hai ông bà khuyên bảo và khuyến khích Tuấn Anh bay sang Việt Nam để cạnh tranh
với Vân. Họ muốn Tuấn Anh bằng mọi cách phải kết hôn được với Vân.
Vân vẫn vô tư làm việc. Con nhỏ bây giờ đâu có biết là nó
đang trở thành mục tiêu săn đuổi của hai người đàn ông, riêng bản thân Duy cho
đến lúc này anh chàng vẫn chưa xác định được tình cảm của bản th ân.
Khoa ngước mắt hỏi Vân.
- Sao cô không làm việc đi mà còn đứng mãi ở đó làm gì...??
Vân đang suy nghĩ rất dữ ở trong đầu. Con nhỏ cảm thấy khó tập
trung vào làm việc ngày hôm nay. Vân thấy lòng bồn chồn, đầu óc trỗng rỗng.
Vân lấy bút gạch chân vào mấy câu trong hồ sơ. Con nhỏ không
trả lời Khoa. Khoa không nói gì thêm nữa. anh chàng ngồi lặng im ngắm Vân. Vân
hôm nay lạ quá, nó không còn to tiếng hay là cười đùa như mọi hôm nữa mà hình
như nó bắt đầu thay đổi rồi.
Vân đánh xong mấy tập hồ sơ. Mười đầu ngón tay mỏi nhừ. Con
nhỏ bẽ các khớp kêu răng rắc. Vân nghiêng người sang bên trái rồi bên phải. Vân
bảo sếp.
- Em đã làm xong rồi. Anh còn việc gì giao cho em nữa
không...??
Khoa thở dài bảo.
- Hôm nay cô có rảnh không...??
Vân tò mò hỏi.
- Anh cần em làm gì à...??
Khoa dựa người ra sau ghế. Anh chàng ngập ngừng nói.
- Bà nội của tôi muốn mời cô cùng đi lễ chùa....!!
- Em xin lỗi nhưng em không đi được. Nhà em có việc bận rồi....!!
- Gia đình của em đang ở cùng em à...??
- Vâng. Em đang ở cùng bố mẹ và ông nội.
- Em định kết hôn vào lúc này hay sao....!!
Vân buồn rầu không trả lời Khoa ngay. Con nhỏ mặc dù thấy
lòng mình hơi rung động vì Duy nhưng đó chưa hẳn là tình yêu vì đó chỉ là một cảm
xúc nhất thời mà thôi. Vân chưa bao giờ gặp một người nào giống Duy nên có lẽ
điều đó làm cho Vân cảm thấy bối rối. Tình yêu là một từ quá xa vời và quá vội
vã nếu nói ngay vào lúc này.
- Làm sao em có thể kết hôn khi em vẫn chưa biết mình có yêu
anh ấy hay không...??
Khoa vừa mừng vừa cảm thấy lạ. Nếu con nhỏ không yêu Duy thì
đó chẳng phải là cơ hội cho anh chàng hay sao.
- Em nói gì anh không hiểu. Em và Duy kết hôn với nhau thì
phải do hai người yêu nhau và muốn lấy nhau cơ mà...!!
- Em vẫn biết là thế nhưng trường hợp của em lại khác. Chuyện
kết hôn này đều do bố mẹ và ông nội của em quyết định cả. Em chỉ vừa mới biết
đây thôi...!!
Khoa thấy Vân nói thế không đúng lắm, nhớ lại cảnh Vân và
Duy đứng cạnh nhau sáng nay. Anh chàng cảm thấy nghi ngờ. Làm sao một người
không yêu và không thích nhau lại có ánh mắt nhìn tha thiết và quyến luyến khi
phải xa nhau như thế.
Khoa hít một hơi thật sâu. Anh chàng đang chuẩn bị cho một
tình huống xấu nhất. Khoa lấy hết dũng khí ra hỏi Vân.
- Em có yêu cậu ta không...??
Vân trầm ngâm không nói. Con nhỏ thấy trái tim rung lên khi
nghĩ đến nụ cười tối hôm qua ở rạp chiếu phim của Duy. Vân tự hỏi lòng là con
nhỏ có yêu Duy không. Tại sao không ai nói cho Vân biết.
- Em cũng không biết nữa....!!
Vân đưa ánh mắt cầu xin lên hỏi Khoa.
- Anh có thể cho em biết điều đó được không tại em bối rồi
quá, em không biết mình phải làm gì vào lúc này....!!
Khoa thở dài. Làm sao anh chàng có thể nói cho con nhỏ biết.
Khoa yêu và thích Vân đó là sự thật nhưng Khoa thấy không nên nói cho Vân biết
tình cảm thật của bản thân vào lúc này thì hay hơn. Khoa không muốn trở thành một
con người lợi dụng.
Vân sẽ làm gì khi biết được rằng Duy đồng ý với bà nội xem lại
cuộc hôn nhân với Vân vì 10% cổ phần trong số 30% cổ phần của gia đình. Con nhỏ
có bị xốc mà căm hận Duy hay không.
Khoa và Vân còn đang chụm đầu vào mấy tập hồ sơ. Con nhỏ
nghe tiếng chuông điện thoại di động reo. Vân bối rối nói.
- Em xin lỗi. Lúc nữa chúng ta bàn tiếp được không. Em phải
đi nghe điện thoại...!!
- Được rồi. Em cứ nghe đi...!!
Vân dở điện thoại đút trong túi áo ra. Con nhỏ thấy số điện
thoại di động của Duy. Vân hỏi.
- Anh có gọi cho em có việc gì không...??
Duy đang ngồi trong phòng khách sạn. Trên tay đang cầm một
quyển sách văn học cổ điển của Anh.
- Anh chỉ muốn biết em đã nghỉ làm hay chưa thôi....!!
Vân nhìn đồng hồ đeo ở tay. Thấy vẫn còn sớm. con nhỏ nói.
- Vẫn còn sớm mà anh. Em phải làm thêm hai tiếng nữa....!!
- Tận hơn 11 giờ cô mấy được tan ca hay sao. Ông sếp của cô
định bỏ đói nhân viên đấy à...??
Vân bịp ống nghe lại. con nhỏ sợ Khoa phật lòng. Vân nhìn
Khoa, thấy anh chàng đang chăm chú vào mấy tập tài liệu. Vân bảo.
- Nếu không có việc gì nữa. Em phải cúp máy đây. Chào
anh....!!
Duy nhìn mấy dòng chữ trên trang sách. Anh chàng nói.
- Chào em. Hy vọng em về nhà sớm...!!
- Em biết rồi....!!
Vân cúp máy. Con nhỏ hối lỗi nói.
- Xin lỗi vì bắt anh phải chờ....!!
- Không có gì. Ai gọi điện cho em đấy...!!
Vân vô tình trả lời.
- Anh Duy....!!
- À....!!
Khoa hơi buồn hỏi.
- Em không thể đi với anh chiều nay được hay sao. Bà của anh
luôn mong muốn được đi chùa cùng với em. Anh không biết phải ăn nói với bà thế
nào khi bà thấy vắng mặt của em...!!
Vân cảm thấy khó nghĩ. Con nhỏ vẫn mang ơn bà khi con nhỏ bị
ốm đau chính bà là người đã chăm sóc và cho con nhỏ ở nhờ. Đây chỉ là một việc
nhỏ nhoi lẽ nào con nhỏ lại không làm được.
- Thôi được rồi. Em sẽ gọi điện về nhà xin phép gia đình rồi
đi cùng anh sau...!!
Khoa mỉm cười thật tươi nói.
- Cám ơn em...!!
Vân nhìn nụ cười tươi rói của Khoa. Con nhỏ lắc đầu bảo.
- Anh còn bé dại nhỉ. Lúc nào cũng nghe lời bà nội của anh hết....!!
.................
Bà Jenny đang ngồi trong phòng khách cùng với gia đình Vân.
Bà mỉm cười nói.
- Ngày mai là chủ nhật. Cháu muốn đưa cả nhà đi chơi, ý kiến
của mọi người thế nào...??
Ông Chung mỉm cười gật đầu.
- Lâu rồi bác không đến đây. Bác cũng muốn thăm lại những
nơi mà mình từng đi qua...!!
Bà Nhung hỏi.
- Chị có hay bay sang Việt nam không...??
Bà Jenny nhấp một ngụm trà, bà trả lời.
- Em chỉ bay sang đây là lần thứ hai. Còn toàn do người bên
công ty cử sang. Khách sạn này cũng chỉ vừa mới khai trương nên mọi thứ chưa
đâu vào đâu cả....!!
- Em thấy mọi thứ đều đang hoạt động tốt đấy thôi. Chỉ cần
nhìn số lượng khách ra khách vào là biết...!!
Bà Jenny tự hào nói.
- Đó cũng là điều mà chị đang mong đợi. Mọi việc đều do một
tay chồng chị và thằng Duy quản lý. Chị có giúp gì được nhiều đâu...!!
Bà Nhung quan sát khắp căn phòng. Bà không ngờ là Duy có thể
giỏi dang như thế. Duy hơn Vân chỉ có hai tuổi mà tầm nhìn lại xa rộng như một
người trưởng thành và dạy giạn kinh nghiệm. Bà luôn mong có một chàng giể như
Duy cho con gái của bà nương tựa nhưng bà là một người mẹ. Giàu có tuy là một
cách để đảm bảo hạnh phúc lứa đôi nhưng không phải là tất cả.
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên. Bà Jenny hối lỗi nói.