Lan giật nảy mình. Làm sao cô ta dám mời một kẻ giang hồ vào
nhà. Bố của cô ta mà biết, thì tiền trợ cấp cho cô ta tiêu sài thế nào cũng bị
ông cắt. Cô ta sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có. Mẹ của cô ta cũng
giống như cô ta chỉ thích chưng diện và mua sắm nhưng lại lười đi làm. Cô ta
tuy đã hơn hai mươi từ lâu lắm rồi nhưng cô ta không muốn đi làm, mà dù cô ta
có muốn cũng không ai dám thuê cô ta vì cô ta bỏ học ngang xương để chơi bời.
May mắn cho cô ta vì có một ông bố giàu có. Ông ta là chủ thầu xây dựng nên tiền
vào như nước. Ông ta cũng đi bồ bịch lăng nhăng. Ông ta không thể nào chịu đựng
được mẹ của cô ta.
Bà ta là một kẻ to mồm và ích kỉ, ông không bao giờ có tiếng
nói ở trong gia đình. Ông ta tìm thấy những điều đó ở một người đàn bà khác.
Người đàn bà đó tuy không xinh đẹp và ăn diện được như mẹ của Lan. Nhưng trong
con mắt của ông, bà ấy còn đẹp gấp vạn lần mẹ của Lan. Ông yêu bà ấy và ông
đang có ý định ly hôn với mẹ của Lan để đến với bà ấy. Lan và mẹ của cô ta
không hề biết điều này. Cả hai vẫn ăn diện và tiêu phung phí như ngày xưa. Họ
đâu biết là khi ông bố của Lan chia tay mẹ của cô ta, tất cả mọi thứ sẽ chấm dứt.
- Không cần đâu anh. Em bị ốm xoàng thôi. Em chỉ cần nghỉ
ngơi hôm nay là khỏi...!!
Dũng còn muốn nói thêm với Lan. Lan lại không muốn nói bất cứ
điều gì với Dũng. Cô ta bảo.
- Em chào anh nhé. Em phải dậy đánh răng rửa mặt và làm mấy
công việc lặt vặt vào buổi sáng đây....!!
Lan cúp máy trước Dũng. Hai thằng đàn em thấy Dũng buồn rầu.
Chúng nó tò mò hỏi.
- Chị ấy không đến hả đại ca...??
Dũng chán nản đáp.
- Ừ. Cô ấy bảo bị mệt nên không thể nào đến đây được....!!
Một thằng động viên Dũng.
- Đại ca đừng buồn làm gì. Hôm nay đại ca không gặp được thì
ngày mai. Em nghĩ bây giờ đại ca nên tập trung vào hai nhiệm vụ mà chị ấy đã nhờ
đại ca đi thì hơn. Em nghĩ thế nào người đẹp cũng hậu tạ anh xứng đáng khi anh
hoàn thành xong hai việc đó.....!!
Nhắc đến nhiệm vụ. Dũng hỏi hai thằng.
- Đã có kết quả gì về tên Công và con nhỏ Vân chưa...??
Tên kia trả lời.
- Tên Công bọn em đã điều tra ra cả rồi. Tối hôm qua sau khi
đại ca gọi điện thoại cho bọn em. Em đã nhờ mấy thằng làm ở hai cái vũ trường ấy
để ý tên Công dùm. Nó bảo em là tên đó tối hôm qua không hề đến hai chỗ đó. Em
cũng đã cho người theo dõi trước cửa nhà của tên đó. Em nghĩ nội trong ngày hôm
nay, chúng ta có thể nắm được đường đi nước bước của tên Công.
- Còn con nhỏ Vân. Bọn em vẫn không có tin tức gì cả. Con nhỏ
này ngoài tấm ảnh của nó ra, bọn em không biết nó ở đâu và đang làm gì. Theo lời
khuyên của chị Lan, bọn em đã cử hai tên trực sẵn ở siêu thị của Vũ và để ý anh
ta 24/24 rồi. Nếu như con nhỏ Vân đến tìm anh ta hay anh ta đi tìm nó thì thế
nào chúng ta cũng truy ra tung tích của nó....!!
Dũng gật đầu hài lòng bảo hai thằng đàn em.
- Các chú làm như vậy là quá hoàn hảo rồi. Anh hy vọng chúng
ta sẽ sớm kết thúc được hai việc này nội trong ngày mai. Anh không muốn chúng
ta kéo dài lâu quá....!!
Tên kia trêu Dũng.
- Chắc đại ca nóng lòng muốn biết người đẹp đền ơn cái gì
cho đại ca đúng không. Đại ca yên tâm đi thế nào đại ca cũng nhận được một phần
thưởng xứng đáng....!!!
Dũng không nói gì. Anh ta bưng tách cà phê lên môi. Anh ta vừa
uống cà phê, vừa nhìn ra đường. Cả đêm hôm qua, anh ta không tài nào ngủ được.
Anh ta vừa hồi hộp vừa lo lắng, anh ta sợ làm cho Lan phật lòng. Mặt khác anh
ta nóng lòng muốn biết Lan sẽ đền ơn cho anh ta cái gì. Anh ta đâu có biết Lan
chẳng muốn đền ơn cho anh ta cái gì cả. Cô ta chỉ nói thế để khơi dậy lòng tận
tụy của Dũng đối với cô ta mà thôi.
Duy bỏ đi vào trong phòng. Anh chàng ngồi xuống ghế. Đầu óc
nghĩ ngợi lung tung. Duy không yên tâm để cho Vân đi xe buýt đi làm. Anh chàng
đứng bật dậy. Duy lẩm bẩm.
- Mình cần phải đưa cô ta đi làm. Tiện thể mình cũng muốn biết
công ty mà cô ta đang làm nằm ở đâu và trông nó như thế nào...!!
Anh chàng nhấc điện thoại bàn. Duy bấm số ở quấy tiếp tân.
Cô nhân viên đứng quầy bắt máy. Duy nói nhanh.
- Chị bảo anh chàng tài xế hôm qua chuẩn bị xe cho em. Em có
việc cần phải ra ngoài gấp....!!
Chị kia vâng dạ gật đầu rồi nói.
- Tôi sẽ bảo anh ấy làm ngay. Chào cậu chủ...!!!
Duy vớ lấy cái áo khoác. Anh chàng khép cửa rồi bước ra
phòng chính. Bố mẹ, ông nội và bà Jenny vẫn đang uống trà, cà phê và ăn sáng.
Bà Jenny thấy Duy ăn mặc tươm tất và chuẩn bị đi ra ngoài. Bà tò mò hỏi.
- Con định đi đâu à...??
Duy nhìn ra ngoài trời anh chàng thấy nắng đã lên cao. Không
khí ở khách sạn cũng ồn ào hẳn. Duy đáp.
- Con có chút chuyện. Con xin phép....!!
Bà Jenny muốn biết là Duy đi đâu nhưng thấy Duy không muốn
trả lời. Bà cũng không ép. Bà dễ dãi nói.
- Ừ. Con cứ đi đi. Nhưng nhớ là phải về đây sớm đấy nhé. Đừng
lang thang một mình ở ngoài đó lâu quá....!!
Bà Jenny thở dài. Trong đầu của bà hiện lên một nỗi lo lắng
vô cớ. Trái tim của người mẹ tan nát, khi bà nhớ đến tai nạn của Duy năm nào.
Bà hy vọng điều này không bao giờ lập lại nữa. Bà muốn mình quên đi và không
bao giờ nhớ đến nữa. Bà phải làm sao khi trí óc của Duy khôi phục lại được trí
nhớ như ngày trước. Có lẽ lúc đó nó sẽ đau khổ tột cùng khi biết được sự thật
khủng khiếp kia. Nó có lẽ cũng sẽ hận cả gia đình bà vì đã cố tình dấu g iếm
nó.
Bà đau buồn nhìn theo bóng dáng của Duy rời khỏi phòng. Bà cầu
khẩn.
- Con mong mọi chuyện được diễn ra trong bình lặng. Con mong
mối tình giữa Duy và Vân được tốt đẹp để chúng nó có thể nên đôi. Lạy trời đừng
cho nó nhớ lại những chuyện trước kia. Nếu không bi kịch gia đình lại một lần nữa
bùng lên. Trái tim của con đã yếu đuối lắm rồi, con không thể chịu đựng thêm được
một cú xốc nữa đâu....!!
Duy bước xuống tiền sảnh. Duy đi thật nhanh. Duy sợ Vân đã
đón được xe buýt đến công ty của Khoa. Anh chàng không muốn lang thang một mình
ngoài đường như một thằng điên. Duy hối thúc anh chàng tài xế.
- Anh làm ơn đi nhanh lên...!!
Anh tài xế gật đầu rồi lái xe ra khỏi cổng khách sạn. Chiếc
xe rẽ phải. Duy vừa đi vừa nhìn ra hai bên đường, anh chàng đang tìm kiếm bóng
hình của Vân. Cô nàng vừa đi vừa ngẫm nghĩ nên bước chân đi chầm chậm trên vỉa
hè. Cơ thể và trí óc của Vân đang hoạt động rất dữ. Con nhỏ thấy hôm nay mọi thứ
dường như trẻ lại. Có thể trong trái tim của Vân đang chất chứa một cảm giác
khác và một hình bóng của một tên con trai. Ánh mắt long lanh. Vân khẽ mỉm cười
lẩm bẩm.
- Hôm nay mình bị làm sao thế này. Mọi hôm mình đi làm. Lúc
nào mình cũng uể oải và chán nản kia mà. Sao hôm nay mình lại háo hức và mong
nhanh đến đó thế nhỉ. Thật là lạ lùng. Không lẽ đã có chuyện gì xảy ra với trí
óc và trái tim của mình mà mình lại không biết...
...........
Duy mừng rỡ khi trông thấy bóng dáng của Vân trên hè phố.
Nhìn con nhỏ vừa đi vừa mỉm cười. Trong lòng của Duy một nỗi hờn ghen và tức giận
bùng lên. Anh chàng nhếch mép lẩm bẩm.
- Cô ta có nhất thiết phải mừng như thế kia không nhỉ. Đằng
nào lúc nữa cô ta chẳng gặp được ông sếp đẹp trai của cô ta. Cô ta cần gì phải
vui vẻ và mỉm cười thật tươi như thế. Cô ta định cho mọi người xung quanh biết
là cô ta đang hạnh phúc và đang háo hức vì sắp được gặp người trong mộng của cô
tay hay sao...??
Tự nhiên Duy không muốn đưa đón Vân nữa. Anh chàng muốn Vân
đi bộ cho bõ ghét. Bầu trời buổi sáng tuy chưa nắng gắt như ban trưa nhưng cũng
đủ làm cho những người đi đường đổ mồ hôi. Duy nhìn Vân xem con nhỏ có biểu hiện
gì khác nữa không. Anh chàng thấy nụ cười trên môi của Vân vẫn chưa tắt. Đôi mắt
long lanh, khuôn mặt rạng rỡ. Nhìn Vân lúc này tràn đấy sức sống và sinh lực của
tuổi trẻ. Duy tự hỏi điều gì đã làm thay đổi con người và tâm trạng của Vân thế
kia. Có phải vì sắp được gặp lại Khoa nên cô ta mới thay đổi như vậy hay không.
Duy thở dài buồn rầu. Anh chàng nửa muốn bảo anh chàng tài xế
dừng xe lại để đưa Vân đến chỗ làm. Nửa không muốn có bất cứ liên quan gì đến
Vân. Nhìn con nhỏ hạnh phúc Duy không chịu đựng nổi. Duy nhếch mép nghĩ.
- Tại sao cô ta không buồn phiền hay chán nản vì phải đi làm
thay vì được ở nhà bên cạnh mình mà lại vui mừng như được giải thoát thế
kia...!
Duy chán nản quá. Hy vọng của Duy thế là tan thành mây khói.
Duy định lên tiếng bảo anh chàng tài xế quay xe về khách sạn. Duy giật mình khi
nhìn thấy Vân bị một anh chàng chạy bộ buổi sáng va vào người. Con nhỏ quay một
vòng rồi ngã đánh phịch một cái xuống vỉa hè.
Duy vội vã ra lệnh.
- Anh dừng xe lại mau lên....!!
Anh chàng lái xe phanh xe đánh két một cái. Anh ta không hiểu
tại sao cậu chủ lại hốt hoảng đến thế. Anh ta đi bình thường, có va vào ai đâu
mà cậu chủ lại bảo anh ta dừng xe đột ngột như thể có ai đó sắp đâm vào đầu xe
ô tô vậy. Anh ta đâu có hiểu. Duy vì nhìn thấy Vân ngã nên mới bảo anh ta dừng
xe lại.
Duy vội vàng mở cửa xe. Anh chàng chạy thật nhanh đến chỗ của
Vân. Con nhỏ nhăn nhó vì đau đớn. Vân bị ngã một cú thật đau. Vân tức mình bảo
tên kia.
- Anh chạy bộ như thế hả. Anh chạy thì phải từ từ và phải
quan sát những người đi bộ cùng hướng với anh chứ....??
Tên kia gãi đầu, hắn lí nhí nói.
- Xin lỗi em. Tại anh mải nhìn ra hai bên đường nên không
chú ý gì đến em. Anh thành thật mong em tha thứ....!!
Vân thấy anh ta cũng là một người biết điều. Vân nhìn xuống
bộ đồng phục đi làm, con nhỏ nhăn nhó vì chiếc váy của Vân bị dính một ít bụi ở
đằng sau, chưa hết bàn tay của Vân hơi bị xước do con nhỏ sượt tay trên gạch.
Vân kêu khổ.
- Số của mình đúng là xui xẻo. Mình làm gì cũng không bao giờ
được suôn sẻ....!!
Vân cáu tiết nói.
- Từ lần sau anh mà còn va vào tôi nữa là không xong với tôi
đâu. Bây giờ anh làm ơn biến đi cho khuất mắt tôi. Đúng là bực cả mình....!!
Anh chàng kia lủi thủi đi mất. Cậu ta bị Duy chặn lại. Duy
túm lấy cổ áo của anh ta. Duy trừng mắt lên quát.
- Anh hãy cẩn thận đấy. Lần này tôi tha cho anh. Nếu lần sau
còn xảy ra tương tự như thế này nữa, tôi sẽ nện cho anh một trận...!!
Anh chàng chạy bộ sợ xanh cả mặt. Vì Duy lúc này trông đáng
sợ quá. Bàn tay của Duy như một gọng kìm kẹp chặt vào cổ áo của anh ta. Duy gần
như nhấc bổng anh ta lên khỏi mặt đất. Cậu ta run run nói.
- Anh làm ơn tha cho em. Em chỉ lỡ làm ngã cô ấy thôi. Thật
tình em không cố ý làm như thế đâu...!!
Duy nhìn Vân ngồi xõng xoài trên nền gạch. Anh chàng muốn
cho tên này vài cú đấm lắm. Nhưng nếu không tha cho anh ta thì hóa ra Duy là
người hẹp lượng vì dù sao anh ta cũng chỉ vô tình làm ngã con nhỏ mà thôi và thứ
hai anh ta cũng đã xin lỗi con nhỏ rồi. Duy buông cổ áo của anh chàng chạy bộ
ra. Duy ra lệnh.
- Biến đi...!!!
Cậu ta bỏ chạy thật nhanh, đôi đầu gối run rẩy vì hãi. Cậu
ta tưởng Duy là một tên xã hội đen chỉ quen đánh đấm. Vân nhăn nhó đứng dậy.
Con nhỏ thấy có một bàn tay đỡ Vân đứng lên. Vân giật mình ngẩng đầu, ánh mắt của
Vân nhìn từ cánh tay đến khuôn mặt của người đó. Con nhỏ toe toét cười hỏi.
- Tại sao anh lại ở đây. Hôm nay anh cũng có hứng thú đi tản
bộ cơ à...??
Duy không nói gì. Anh chàng lôi Vân đứng dậy. Vân phủi phủi
quần áo. Con nhỏ mỉm cười nói.
- Cảm ơn anh....!!
Duy nhìn thật kỹ và thật sâu vào khuôn mặt và ánh mắt của
Vân. Anh chàng thấy đôi mắt của con nhỏ trong veo, khuôn mặt biểu hiện niềm háo
hức và đang mong đợi một điều gì đó. Duy hất hàm hỏi.
- Cô mong đợi được đi làm lắm hay sao mà trông cô có vẻ vui
vẻ thế...??
Vân vô tình trả lời.
- Tất nhiên rồi. Tôi đã nghỉ một buổi nên cần phải đi làm bù
lại chứ. Tôi không muốn bị dồn ép một đống công việc trong một ngày đâu, nếu thế
chắc là tôi sẽ bị xỉu vì phải làm việc quá tải mất....!!
Duy tra vấn Vân tiếp.
- Có thật là cô chỉ có duy nhất một lý do đó thôi phải không
hay là cô còn nguyên nhân nào khác...??
Vân tròn xoe mắt nhìn Duy. Con nhỏ không hiểu Duy hỏi nó như
vậy là nghĩa làm sao. Đi làm thì đương nhiên là vì công việc rồi, không lẽ còn
có nguyên nhân nào khác. Vân nghĩ.
- Hắn tưởng mình đi làm là để đi chơi hay sao mà hắn vặn hỏi
mình những câu nghe buồn cười và khó hiểu như thế nhỉ. Đúng là đầu óc của tên
này có vấn đề rồi...!!
Vân nhìn đồng hồ. Con nhỏ khẽ kêu lên.
- Tôi phải đi gấp. Tôi sắp muộn giờ làm đến nơi rồi. Chào
anh, khi nào về tôi sẽ nói chuyện này với anh sau....!!
Vân vừa đi được hai bước. Duy nắm tay của Vân lôi lại. Anh
chàng hất hàm bảo Vân.
- Cô lên xe đi. Tôi muốn đưa cô đến công ty....!!
Vân kinh ngạc nhìn chiếc xe ô tô màu đen của khách sạn đang
đậu cách Vân khoảng một mét. Con nhỏ tò mò hỏi.
- Anh đưa tôi tới đó làm gì. Tôi không muốn bị người ta bàn
luận về tôi hay nhòm ngó vào cuộc sống riêng tư. Nên anh làm ơn để cho tôi
yên....!!
Duy tức khí gắt Vân.
- Tôi chỉ muốn đưa cô đi làm. Chẳng lẽ điều này lại không được.
Cô nói là sợ bị người ta nhòm ngó, điều này thật sự là vô lý. Cô nên nhớ chúng
ta không phải là người ngoài, mối quan hệ của chúng ta được gia đình hai bên ủng
hộ. Chúng ta danh chính ngôn thuận quen nhau. Cô không muốn tôi đưa cô đi làm
trừ phi cô có một điều gì đó dấu giếm nên cô không muốn tôi biết. Cô phải dùng
cách này để bảo vệ bí mật đó của cô chứ gì....!!
Vân nghe lùng bùng hết cả lỗ tai. Con nhỏ đưa bàn nhỏ xinh
lên sờ vào trán của Duy. Vân thở phào nhẹ nhõm nói.
- May mà anh không bị làm sao. Anh có thấy anh hơi bị vô lý
không hả. Tôi không muốn người ta biết tôi có quan hệ với anh vì tôi không
thích bị bàn ra tán vào là tại sao nhà nó giàu như thế mà nó còn tới đây làm việc
làm gì. Thứ hai, tôi không muốn bị người ta biết là tôi có hơn 16 tuổi một chút
thôi đã vội đi lấy chồng rồi. Bây giờ anh đã hiểu mà buông tha cho tôi rồi chứ...??
Duy khoanh tay lại. Anh chàng đang thẩm định lại từng lời
nói của Vân. Sau hai giây ngẫm nghĩ. Duy lắc đầu nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT