Vân thấy ở đây có treo hai bộ quần áo đồng phục của nhân
viên phục vụ phòng của khách sạn. Vân xoa xoa vào cằm, cô nàng khẽ nở một nụ cười.
Vân lấy một bộ đồ rồi cởi bỏ bộ quần áo đang mặc ở trên người
ra, cô nàng gập thật gọn bộ bộ đồ của mình. Vân đút nó vào trong túi xách rồi mặc
bộ đồ kia vào người.
Cô nàng cũng vấn tóc và đội mội cái mũ màu trắng lên đầu,
trông Vân bây giờ rất giống một cô nàng phục vụ phòng.
Vân hít một hơi thật dài rồi mở cửa bước ra, cô nàng nhìn
trước nhìn sau, thấy không có ai để ý đến hành động lén lút của mình, cô nàng
khẽ thở phào một cái rồi bước đi.
................................
Vân đi được mấy bước, cô nàng nghe có tiếng quát.
- Cô kia, sao cô lại không đi làm việc của mình đi hả....??
Vân hốt hoảng tưởng là ai đó đã nhận diện ra mình. Vân không
dám quay đầu lại, bà quản lý khách sạn thấy cô nhân viên không có phản ứng gì với
mệnh lệnh của mình, bà quát thật to lên.
- Chị kia, chị có muốn làm việc ở đây nữa không hả, nếu muốn
làm tiếp thì đi lên tầng năm lau dọn phòng đi....!!
Vân hít thật sâu rồi quay người lại, cô nàng kinh sợ lắm
nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh. Cô nàng lễ phép nói.
- Dạ, cháu xin lỗi cô. Nhưng cô có thể cho cháu biết cháu phải
dọn dẹp phòng nào không ạ....??
Bà quản lý bước gần đến chỗ của Vân. Bà ta nhìn Vân từ đầu
xuống chân, Vân run rẩy hết cả mình, cô nàng chỉ sợ bà già này nhận ra mình đã
đi cùng cái tên ác quỷ kia. Bà hất hàm hỏi Vân.
- Cô mới vào đây làm à...??
Vân cố nuốt những nỗi sợ hãi ở trong lòng. Con nhỏ nắm chặt
lấy chéo áo của mình, con nhỏ bình tĩnh trả lời.
- Vâng, cháu mới được nhận vào làm hôm nay....??
Bà quản lý nhìn tên của Vân được in trên ngực áo, bà hỏi.
- Cô là Phạm thị Hồng Hoa à, sao cái tên này tôi nghe quen
thế...??
Vân lại giật mình đánh thót một cái, cô nàng lấp liếm trả lời.
- Vâng, tất nhiên rồi. Vì cháu nghĩ ở đây đông người như thế
này lẽ nào lại không có người trùng tên và trùng họ với nhau....!!
Bà quản lý kia vẫn còn ghi ngờ nhưng thấy khuôn mặt trẻ con
và đáng yêu của Vân, bà cũng hơi mủi lòng nên bảo Vân.
- Cháu hãy mang xô, giẻ lau và mấy thứ linh tinh kia lên tầng
bảy phòng 13 rồi quét dọn đi, nếu khách hàng mà có bất cứ phàn nàn nào thì cháu
chết với cô....!!
Vân vâng dạ, rồi bỏ đi. Cô nàng kêu khổ vì không biết làm thế
nào bây giờ. Vân quay lại mấy lần mà bà già kia cứ nhìn Vân mãi làm cho Vân thấy
khó cơ hội lỉnh đi.
Vân đi khuất vào một hành lang. Con nhỏ núp thật kỹ rồi khẽ
hé mắt nhìn ra. Thấy bà quản lý kia đang nói chuyện với hai anh chàng bảo vệ.
Tim của Vân lại đập nhanh như là tiếng trống đánh trận thời kỳ Chiến Quốc. Vân
run run nghĩ.
- Kiểu này thì mình sẽ không thể nào trốn thoát được mất....!!
Duy tắm xong, anh chàng quấn một cái khăn ngang người rồi bước
ra khỏi phòng tắm. Duy vừa đi vừa lau mai tóc ướt của mình. Anh chàng trêu Vân.
- Thế nào hả em yêu, em có muốn tắm không...??
Duy nói hai ba lần mà Vân vẫn không trả lời mình thế nào.
Anh chàng bước lại gần giường rồi cười khì bảo Vân.
- Em sao thế, không lẽ em lại ngủ rồi à...??
Cái chăn phủ lên một cái gối rất to và dài nên Duy tưởng là
Vân đang nằm ở trên giường, anh chàng tốc cái chăn sang một bên. Duy sửng xốt
vì không hề có Vân ở đây. Anh chàng chột dạ liền gọi.
- Vân... cô ở đâu rồi, mau ra đây đi vì tôi không muốn chơi
trò chốn tìm với cô đâu....??
Duy vừa lục tìm Vân khắp phòng vừa gọi tên của con nhỏ nhưng
vô ích. Duy bóp chặt hai tay vào nhau, anh chàng lẩm bẩm.
- Chỉ còn hai chỗ mình chưa tìm cô ta đó là tủ quần áo và gậm
giường. Nếu ngay cả hai chỗ đó mà mình cũng không tìm thấy được cô ta thì điều
đó có nghĩa là cô ta lại tìm cách trốn thoát mất tiêu rồi...!!
Duy liền cúi xuống gậm giường anh chàng hét.
- Con nhỏ kia cô có ra khỏi đó mau không hả, nếu cô mà không
ra thì đừng có trách tôi không nương tay với cô....!!
Duy vén cái tấm nệm trải giường lên để nhìn cho rõ, nhưng
anh chàng thấy nó trống không. Ý nghĩ về việc Vân đã b ỏ trốn càng ngày càng
mãnh liệt. Duy hy vọng là mình có thể tìm thấy Vân ở trong tủ quần áo nhưng
cũng vô ích vì nó cũng trống không.
Duy ngồi bệt ở mép giường, anh chàng vuốt mặt mình một cái
cho tỉnh táo. Hai tay chống vào cằm, Duy vừa bực mình vừa thích thú vì tính
cách của cô vợ chưa cưới của mình. Anh chàng lẩm bẩm.
- Con nhỏ kia nếu lần này mà tôi tìm được cô tôi sẽ sích
luôn cô ở trong phòng để xem lúc đó cô làm sao mà trốn thoát....!!
Duy đi ra mở cửa nhưng nó lại bị khóa từ bên ngoài nên Duy
đành chịu và không làm cách nào mở được. Anh chàng tức giận nói.
- Con nhỏ chết tiệt kia, cô hãy chờ đấy, cô càng làm như thế
này tôi lại càng muốn chơi với cô....!!
Duy gọi điện cho phòng tiếp tân anh chàng yêu cầu họ mau
mang chìa khóa dự phòng lên đây để mở cửa phòng cho mình.
...........................
Duy trừng mắt nhìn hai anh chàng vệ sĩ.
- Tôi đã bảo hai anh canh chừng ngoài cửa cơ mà, tại sao cô
vợ của tôi lại có thể xổ lồng bay ra ngoài được là thế nào...??
Hai anh chàng vệ sĩ kia cúi mặt xuống không dám nói gì hay
dám phản ứng lại lời của Duy vì anh chàng này nói đúng, họ đã không làm tròn bổn
phận và trách nhiệm của mình.
- Chúng tôi xin lỗi vì một chút sơ xuất mà xảy ra chuyện
này. Tôi nghĩ là cô ấy vẫn chưa thể nào đi xa hay rời khỏi đây được đâu vì bọn
tôi chỉ đi khỏi vị trí này có mấy phút thôi....!!
Duy vui mừng hỏi.
- Nếu thế các anh chia nhau đi tìm cô ấy về đây cho tôi. Tôi
sẽ phát cho hai anh mấy tấm hình của cô ấy. Các anh muốn làm thế nào thì làm nhưng
phải tìm bằng được cô ấy cho tôi, nếu không hai anh nên sách đồ của mình về nhà
đi thì hơn....!!
Hai anh chàng kia nhăn nhó vì xin việc bây giờ đâu phải dễ,
nhất là cái khách sạn này. Hai anh chàng vâng dạ rồi bước đi. Duy ôm đầu kêu khổ.
Anh chàng sợ gia đình của Vân vào đây, anh chàng biết phải ăn nói với họ như thế
nào, không lẽ bảo họ là Vân lại trốn thoát mất rồi.
Vân núp sau bức tường của một hành lang. Con nhỏ thấy hai
anh chàng vệ sĩ kia đi hỏi từng người và dơ tấm hình của mình ra cho họ xem.
Vân ớn lạnh nghĩ.
- Chắc là cái tên kia đã phát hiện ra mình trốn nên hắn mới
cho người đi tìm mình. Hắn lại còn cho người ta xem hình của mình nữa chứ, làm
sao mà mình thoát được ra ngoài bây giờ....!!
Vân cười toe toét, con nhỏ vừa nghĩ ra được một ý rất hay.
Vân mở túi sách của mình, con nhỏ lấy cái một chiếc khăn dùng làm băng khẩu,
con nhỏ đeo dây vào hai bên tai. Bây giờ Vân nghĩ.
- Đố có ai nhận ra được mình, he he he...Tên kia tôi thử xem
anh sẽ tìm ra tôi bằng cách nào....!!
Vân ung dung bước ra khỏi chỗ núp. Con nhỏ đi rất khoan thai
trông giống như một người vô tội, mà không phải là một người đang cố trốn
thoát....!!
Hai anh chàng bảo vệ kia đã hỏi gần hết mọi người mà không
thấy. Anh chàng Hoan trông thấy bà quản lý khách sạn đang đứng một chỗ và đang
nhìn cái gì đó. Anh chàng bước gần đến rồi hỏi.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn
có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
- Cô làm ơn cho cháu hỏi, cô có trông thấy cô gái này hay
không...??
Bà quản lý giật mình hỏi anh chàng vệ sĩ.
- Cô gái này tôi vừa gặp lúc nãy nhưng cô ấy làm gì hay sao
mà bị các cậu truy lùng....!!
Anh chàng vệ sĩ kêu khổ bảo bà quản lý.
- Cô ấy là vợ chưa cưới của cậu chủ chúng ta, họ cãi nhau
nên cô gái bỏ đi. Chúng tôi có nhiệm vụ canh chừng cô ấy nhưng trong một phút bất
cẩn cô ấy đã lỉnh đi đâu mất. Cô biết là cô ấy bây giờ đi đâu không...??
Bà quản lý liền chỉ cho anh chàng Hoan hướng mà Vân vừa đi.
Anh chàng mừng quá liền gọi điện ngay cho anh chàng kia và mấy người khác nữa.
Vân đang đi, cô nàng bị anh chàng vệ sĩ kia xô vào người. Anh ta nhìn Vân từ đầu
tới chân, Vân lại giật mình và hốt hoảng. Mồ hôi đã rịn ra cả trán của cô nàng,
đôi tay của Vân run run. Trông cô nàng lúc này rất giống một người đi ăn trộm vừa
bị bắt quả tang.
Hoan hất hàm hỏi Vân.
- Cô có thấy một cô gái mặc đồng phục giống như cô đi lên
trên tầng bảy không...??
Vân e hèm, cô nàng cố biến đổi giọng của mình.
- Có thưa anh, cô ấy còn hỏi tôi phòng 13 là phòng nào nữa
mà anh tìm cô ấy làm gì...??
Anh chàng vệ sĩ liền chìa tấm ảnh của Vân ra rồi hỏi.
- Có đúng là cô gái này không...??
Vân khịt khịt mũi đáp.
- Đúng là cô ấy.....!!
Anh chàng vệ sĩ kia liền chạy ngay lên cầu thang. Anh chàng
đang cố bắt kịp một cô gái trong tưởng tượng.
Vân phì cười nhìn theo, con nhỏ vừa đi khuất thì anh chàng vệ
sĩ thứ hai cũng vừa tới. Vân cố nín cười để đi tiếp. Con nhỏ chạy thật nhanh xuống
tiền sảnh. Vân nghĩ.
- Mình chỉ cần ra khỏi cổng của khách sạn là thoát. Mình hy
vọng là không có ai tìm ra mình....!!
Vân nghe có tiếng nói ở đằng sau lưng.
- Không hiểu tại sao cậu chủ của chúng ta lại bắt chúng ta tập
trung hết xuống tiền sảnh là thế nào....!!
Vân hốt hoảng, con nhỏ lẩm bẩm.
- Hắn mà làm thế này thì mình chết vì thế nào hắn cũng tìm
ra mình. Làm thế nào đây hả trời....!!
Vân định bước ra khỏi cửa, cô nàng bên cạnh liền lôi luôn
Vân đi. Cô ta bảo.
- Hoa, tớ tưởng hôm nay cậu nghỉ. Không phải hôm qua cậu gọi
điện cho tớ và nhờ tớ xin nghỉ cho cậu là gì, cậu nói cậu có việc bận nên không
thể đi làm được, sao hôm nay cậu còn tới đây....??
Vân kêu khổ, tại sao bây giờ lại lòi ra một con bé bạn của
cô gái chủ nhân của bộ đồng phục này là thế nào. Vân ú ớ không biết trả lời cô
bạn kia thế nào cả. Con nhỏ bí quá đành bảo.
- Cậu có thể buông tay của mình ra được không vì mình cần đi
vệ sinh một tí...!!
Cô bạn gái kia chưa kịp nói gì thì có loa thông báo của bà
quản lý.
- Đề nghị tất cả các cô nhân viên phục vụ phòng và công nhân
vệ sinh tập trung tại tiền sảnh của khách sạn trong vòng năm phút. Không ai được
phép vắng mặt hay viện lý do để không đến nếu không sẽ bị đuổi việc ngay lập tức....!!
............................
Vân giật mình, con nhỏ vội gỡ tay của mình ra khỏi tay của
cô bạn gái kia. Vân lí nhí nói.
- Cậu cứ đi tập trung đi nhé, mình cần phải ra đây một
chút....!!
Cô bạn kia ngơ ngác không hiểu, về vóc dáng thì có đôi nét
giống nhưng ánh mắt và giọng nói thì khác hẳn, không lẽ con nhỏ kia không phải
là bạn của mình. Vân chạy thật nhanh ra cửa khách sạn, anh chàng gác cửa hỏi
Vân.
- Em không nghe thông báo gì hay sao mà còn chạy ra
đây....??
Vân vội dừng lại, con nhỏ không dám chạy nữa.
- Dạ, em có chuyện gấp lắm nên không thể tập trung với mọi
người được....!!
Anh chàng gác cửa không hiểu là có chuyện gì quan trọng đến
nỗi con nhỏ này bất chấp cả việc bị đuổi không cho làm ở đây nữa chứ.
- Anh nghĩ là em nên quay vào tập trung với mọi người đi thì
hơn vì cậu chủ có lệnh là không cho phép bất cứ ai mặc đồng phục nhân viên được
rời khỏi đây....!!
Vân chết sững, cô nàng kêu lên ở trong lòng.
- Thế là hết làm sao mà mình có thể thoát được khi không được
phép bước ra khỏi cánh cửa kia....!!
- Anh làm ơn mở cửa cho em đi mà, nhà em có chuyện gấp lắm,
em không thể nào chậm trễ được....!!
Anh chàng kia lắc đầu bảo Vân.
- Anh xin lỗi nhưng lệnh là lệnh, anh không thể nào làm trái
được....!!
Vân tiu ngỉu quay vào. Cô bạn gái lúc nãy đang hớt hải chạy
theo Vân. Cô gái hỏi Vân.
- Cậu còn làm gì ở đấy mau theo tớ vào trong đi, bà quản lý
đang điểm danh từng người kìa. Cậu có biết là nếu mình mà mất việc ở đây là cả
hai chúng ta đều bị đói không hả....??
Vân bị lôi đi như một cái bịch bông. Vân nhăn mặt lại và
nguyền rủa Duy không tiếc lời.
- Tên độc ác, sao hắn không buông tha cho mình kia chứ,
không phải là hắn cũng ghét mình hay sao. Tại sao hắn cứ cố sống cố chết bắt
mình lại cho bằng được. Không lẽ hắn ghét mình tới mức hắn muốn giữ mình ở bên
cạnh hắn để hành mình cho bõ ghét....!!
Vân cũng sợ vì mình mà cô gái của bộ đồng phục này bị mất việc.
Vân tuy nghịch ngợm nhưng con nhỏ là một người tốt và không thích phiền lụy người
khác. Vân đang tưởng tượng ra cảnh cô gái kia khóc hết nước mắt khi nhận lệnh bị
xa thải.
Vân rầu rầu cả người, nhưng cũng cố bước theo cô bạn gái.
Vân chỉ mong là tên kia không nhận ra mình. Vân lo sợ vì nếu hắn mà bắt mình cởi
bỏ cái khăn này ra thì thế nào mình cũng bị bắt.
Duy đút hai tay vào túi quần, anh chàng vừa uống cà phê ở một
cái bàn được đặt trên bục cao, vừa nhìn bọn nhân viên của mình.
Vân và cô gái kia đến sau cùng nên đứng ở cuối hàng. Duy
nhìn khắp một lượt rồi nói.
- Tôi tập trung mọi người ở đây vì cần tìm một người, tôi
yêu cầu cô gái đó bước ra đây ngay lập tức nếu để tôi mà phải tự đi kiểm tra từng
người thì cô ta chết...!!
Bàn tay của Vân khẽ rung lên nhưng con nhỏ gan lì nhất định
không chịu ra. Duy quét ánh mắt của mình lên từng hàng một, anh chàng khẽ nhếch
mép lên, anh chàng trừng mắt quát tiếp.
- Tôi đã nói hết lời mà cô vẫn còn cố tình không chịu ra nếu
cô còn gan lì như thế thì tôi sẽ chơi với cô....!!
Duy đặt ly cà phê của mình xuống bàn đánh cạch một cái. Anh
chàng ung dung bước xuống từng hàng một. Bọn nhân viên không hiểu gì cả, tại
sao anh chàng này lại có cái ý nghĩ kỳ cục là muốn nhìn mặt từng người một là
thế nào.
Nhưng họ cũng không dám có ý kiến. Những cô gái trẻ đỏ bừng
cả mặt khi Duy đi qua chỗ của họ vì anh chàng này đẹp trai quá, họ ao ước được
anh chàng này để mắt đến hay là chỉ mỉm cười với họ thôi cũng được nhưng anh ta
lại lạnh như băng.
Dù họ có ước ao thì cũng không dám trèo cao vì họ là ai nào,
họ chỉ là tầng lớp bình dân trong khi anh ta một công tử con nhà tỷ phú. Nhà của
anh ta quản lý không biết bao nhiêu khách sạn thì làm sao anh ta nhìn ngó đến họ
được.
Vân thấy anh ta sắp đi ngang qua chỗ của mình, con nhỏ liền
xích gần đến cái cánh cửa bên cạnh. Vân lợi dụng lúc mọi người đều tập trung và
chú ý tới Duy con nhỏ định lẻn đi nhưng xui cho cô nàng, cô bạn gái kia hỏi.
- Hoa, cậu lại muốn đi đâu nữa....??
Vân bực cả mình, con nhỏ gắt nhẹ cô bạn gái.
- Cậu có thể im đi dùm mình không. Cậu cứ đứng yên ở đây
mình cần phải làm một số chuyện nên không thể ở thêm được nữa đâu...!!
Bà quản lý bước đến bà gõ cho Vân một cái đánh cốp vào đầu
bà ra lệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT