Nói rồi nó khẽ bước chệch qua Kan để đi lên phòng, nhưng vừa đi được 2
bước thì… A… Nó bất chợt la lên một tiếng đồng thời quay lại nhìn Kan
tức giận:
- Cậu đang làm cái quái gì vậy? Bỏ tay tôi ra, mau.
Nhưng lần này xem ra thái độ giận dữ của nó đối với Kan đã bị vô hiệu hóa mất rồi. Cậu mặc nhiên chẳng mảy may để ý đến ngọn khói đang bốc lên nghi
ngút trên đầu nó mà chỉ chăm chăm nhìn vài bả vai nó, nơi mà một khoảng
rộng chiếc áo màu đen đã đậm màu hơn nhìn như là ướt nước, nhưng cậu
biết đó chắc chắn không phải nước.
Không thấy Kan có ý định nghe lời, nó đành lấy tay còn lại gạt mạnh tay cậu ra khỏi bên tay đang bị cậu giữ.
- Tôi cần nghĩ ngơi.
Nó bước vội lên mấy bậc cầu thang nhưng không dễ như nó tưởng. Kan lại
tiếp tục chặn đường nó. Nó ngẩng đầu lên nhìn Kan, bắt gặp ánh mắt vô
cùng kiên định, có phần lạnh lùng xen giận dữ của cậu khiến nó hơi hoang mang.
- Rất cuộc là vì sao? Cậu nói đi.
- Cái gì vì sao? Không phải tôi đã bảo rằng giữa tôi với cậu không có gì để nói rồi sao, cậu còn muốn gì nữa.
- Tôi không hỏi chuyện đó, tôi muốn hỏi em về vết thương này… vì sao lại có, em mau trả lời cho tôi biết.
Kan dường như không giữ được bình tĩnh nữa, mắt cậu ánh lên những tia màu
đỏ, màu đỏ của tức giận, màu đỏ của xót xa, của đau thương… Thế đấy, đến cách xưng hô Kan cũng đổi luôn, là tôi với em chứ không phải tớ với cậu như mọi khi nữa. Nó hình như có chút bất ngờ, nhưng rồi…
- Chuyện này… cũng đâu liên quan gì tới cậu.
Câu nói ấy, cũng chỉ hờ hững, cũng chỉ vô tình như mấy ngày nay nó vẫn nói
với cậu bằng cái giọng vậy thôi. Nhưng nó không biết rằng, lần này không hề giống những lần trước. Dường như câu nói của nó đã đẩy nỗi đau và
nỗi giận trong Kan lên đến tận cùng.
Kan buông tay khỏi người nó, cái buông của sự mệt mỏi, của sự tuyệt vọng… trong mắt nó… cậu thật sự không còn là gì nữa sao???
- Được thôi, cậu bị làm sao đều không liên quan đến tớ… ngay cả việc cậu
vì cứu ba tớ mà bị thương cũng không liên quan đến tớ… cậy thì… việc tớ
chết cũng không liên quan đến cậu phải không.
Trên tay Kan lúc
ấy đã xuất hiện một con dao nhỏ từ khi nào khiến nó giật mình. Nó không
còn đủ thời gian để suy nghĩ xem vì sao Kan lại biết việc nó đã cứu cha
cậu nữa, giờ nó chỉ muốn Kan dừng ngay cái hàng động ngu ngốc kia lại,
nhưng nó còn chưa kịp đưa tay ra để chạm tới con dao ấy thì…
- Bi… Bi… cậu… sao vậy… mau tỉnh lại đi.
Trước khi trước mắt nó bị bao chùm bởi một màu đen u tối, nó chỉ kịp nghe
loáng thoáng tiếng gọi nó dồn dập… và nó biết đó là tiếng của Kan, rốt
cuộc… cậu ấy đã không làm gì dại dột. Nhưng mi mắt nó nặng trĩu rồi, nó
buồn ngủ, và nó cần phải ngủ. Tất cả chìm vào trong bóng tối và vô
thức.
* * *
Trước cửa phòng cấp cứu của một bệnh viện lớn nhất thành phố, mấy chục
con người già có , trẻ có, nam có, nữ có đang đứng ngồi đủ mọi tư thế,
người thì ôm đầu khổ sở, người thì mắt ướt nhòa…
Có thể nói tất cả đều đang có chung tâm trạng vô cùng lo lắng và sợ sệt một điều gì đó mơ hồ…
Đã hơn 3 tiếng trôi qua kể từ khi cách cửa phòng cấp cứu kia đóng lại,
không khí căng thẳng cũng từ lúc ấy mà tăng lên theo thước đo của thời
gian. Tinh… đèn sáng… cánh cửa bật mở… nhưng…
- Chúng tôi đang cần gấp máu, bệnh viện hiện không đủ… mời các vị theo tôi đi kiểm tra để còn lấy máu…
Chẳng suy nghĩ gì thêm, tất cả vội vàng đứng dậy chạy theo cô y tá.
Cuối cùng, ca phẫu thuật đã thành công, chỉ còn chờ ngày nó tỉnh, có lẽ cũng chỉ mất khoảng 3 ngày vì vết thương không quá nghiêm trọng chỉ là mất
nhiều máu nên truyền lại đủ máu rồi thì sẽ nhanh bình phục.
Thấm thoắt, 3 ngày trôi qua thật nhanh.
- A… Bi tỉnh rồi này.
Nó nhận ra cái giọng lanh lảnh của nhỏ Yến, cố gắng mở mắt ra để nhìn thật rõ từng khuôn mặt đang vây quanh nó, Yến này, Bin này, Long, Bun, Như
Nguyệt, Như Linh, Như Quỳnh, Thiên Vũ, Thiên Kỳ, Thiên Bảo… nói cũng là
tất cả những người bạn của nó… à còn có cả ông bà Dương(ba mẹ Kan), ông
Hoàng(ba Bin), ông Trần (ba nuôi của nó). Nhưng hình như nó đã quên mất
sự vắng mặt của một ai đó và rồi nó lại nhận ra điều gì đó không bình
thường. Nó nhìn thẳng ba nuôi nó với ánh mắt hoài nghi:
- Mọi người… tại sao thấy con tỉnh lại… mà hình như không vui vẻ gì thì phải?
- Ơ… đâu có… vui…. chúng ta vui mà.
Ông Trần vừa nói vừa cười, tất cả cùng cười hùa theo có vẻ như vui lắm… nhưng làm sao qua được mắt nó…
- Có phải… có chuyện gì xảy ra rồi không… đừng giấu con.
- Chuyện này… chuyện đó… thật ra…
Ông Trần tự nhiên ấp úng khiến nó càng tin sự nghi ngờ của mình là có căn cứ. Nét mặt ai nấy bỗng chốc đều trở nên hoang mang.
- Thôi được rồi… anh sẽ nói nhưng em phải bình tĩnh.
Chợt giọng Bin vang lên thu hút sự chú ý của nó. Nó ngoảnh mặt sang nhìn anh rồi gật đầu chờ đợi một câu trả lời. Bin hít một hơi thật sâu như để
lấy hết cam đảm và rồi…
- Thật ra thì… 3 ngày trước em đang
trong phòng cấp cứu… trước lúc có kì tích xảy ra để em được cứu sống thì bác sĩ đã nói với bọn anh rằng em vô cùng nguy kịch và đã… đã chết.
Kan… cậu ấy sau khi nghe vậy đã hoàn toàn suy sụp tinh thần và rút từ
trong người ra một con dao… anh đã định ngăn lại… nhưng mà… anh xin
lỗi…
Nói đến đấy, giọng Bin đã lạc hẳn đi, và đâu đấy đã có
những tiếng sụt sịt. Mắt tất cả mọi người có lẽ đều đã ướt. Riêng nó…
tai nó ù đi, cảm giác như đất trời xung quanh đang đổ ập xuống đầu, trái tim nó tự nhiên bị một bàn tay vô hình bóp chặt… chặt đến nỗi trái tim
nó tưởng chừng không còn đập được nữa. Tất cả đều đang chăm chú nhìn
từng biểu hiện trên khuôn mặt nó… nhưng họ chẳng nhận ra được gì ngoài
một sự bình thản đến kì lạ. Ai cũng sợ nó sẽ quá sốc mà ngất lịm đi,
hoặc sẽ khóc đến thảm thương hay làm một điều gì đó kích động, nhưng
không… đến một giọt nước mắt cũng không hề rơi. Rồi bất chợt một cậu nói nhẹ bẫng phát ra từ làn môi xinh xắn nay đã nhợt nhạt của nó:
- Cậu ấy… giờ đâu rồi…
Ông Dương là người đầu tiên tiếp nhận thông tin và trả lời nó bằng cái giọng nghẹn ngào, xót xa:
- Nó… đang ở phòng đặc biệt… giờ chỉ còn những hơi thở cuối cùng… bác sĩ nói nó sẽ không qua khỏi trưa hôm nay…
- Bi… con định làm gì vậy…
Ông Trần vội vàng đỡ lấy người nó khi thấy nó đang chống tay cố gắng nhấc người lên khỏi giường bệnh.
- Con… muốn đi gặp cậu ấy…
- Nhưng…
- Làm ơn… giúp con…
Ánh mắt nài nỉ của nó khiến tất cả phải tái lòng. Biết không thể ngăn được ý định của nó nên cuối cùng Long là người bế nó sang phòng bệnh của Kan.
Anh đặt nó xuống chiếc ghế ngay cạnh chiếc giường mà Kan đang nằm:
- Mọi người có thể ra ngoài không.
Chẳng ai nói gì mà chỉ lẳng lặng đi ra theo như lời nó. Trong căn phòng trắng tinh đầy mùi thuốc sát trùng này, một cảm giác lạnh lẽo và cô đơn chưa
từng đang bủa vây lấy nó. Nó vốn rất yêu màu trắng nhưng ngay lúc này
đây nó lại ghét màu trắng vô cùng, màu trắng không còn là tinh khôi,
không còn là trong sáng mà màu trắng bây giờ là của sự chết chóc, của
đau thương… nó sợ.
* * *
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT