Kan giật mình vì cái giọng to đột ngột của nó. Chính nó cũng hơi ngỡ ngàng về cái việc mà nó vừa to tiếng với Kan. Kan nhìn nó chằm chằm. Nó hít một hơi dài.

- Xin lỗi. Nhưng cậu phải nghe tớ nói đã chứ. Đúng, trước đây tớ yêu anh Long, giờ cũng vẫn yêu… nhưng không yêu như cậu nghĩ. 2 năm trước, anh ấy phải giả chết bởi vì… anh ấy đã phát hiện ra… tớ và anh ấy là anh em cùng cha khác mẹ… chuyện này chỉ có ba tớ và cận vệ của ông cũng là sư phụ của bọn tớ biết. Anh ấy đã rất đau khổ vì chuyện này và không muốn tớ phải đối mặt với sự thật khó tin ấy nên đã chọn cách giả chết để trốn tránh… anh ấy muốn cả anh ấy và tớ đều có thời gian để quên đi tình yêu không nên có kia. Và giờ anh ấy trở lại để giúp tớ nhận ra tình cảm thật sự của tớ… đó là cậu.

- Cậu… cậu… những gì cậu nói…

- Đều là thật.

Nó khẳng định. Chuyện này đúng thật là rất khó tin. Bản thân nó hôm qua nghe Long nói chuyện này cũng còn bị sock nữa cơ mà.

- Vậy chuyện hôm qua… cậu ôm anh ta là cái ôm của một người em… và tớ đã hiểu lầm.

Kan đỏ mặt lí nhí. Thật là xấu hổ quá đi mất. Tại cậu không chịu hỏi rõ, ghen tuông giận hờn vớ vẩn rồi tự làm tổn thương mình.

- Tớ mặc kệ là cậu đã hiểu cái gì nhưng mà lần sau còn dám như vậy nữa thì tớ sẽ không đến tìm cậu như ngày hôm nay đâu đấy.

- Hì… dạ rõ… nhất định sẽ không có lần sau.

Kan hạnh phúc ôm nó thật chặt nhưng… A… Nó nhăn mặt kêu lên một tiếng. Kan vội vàng bỏ nó ra. Cậu lo lắng nhìn nó.

- Sao vậy?

- Vết thương của tớ…

Nó ấp úng. Nó không muốn nói rằng vì khi nãy phải “phá” cửa phòng Kan mà vết thương của nó bị tác động.

- Không phải đã lành rồi sao?

Kan nhìn chút máu đỏ thẫm đã thấm ra ngoài áo nó nghi hoặc. Và rồi cậu đủ thông minh để hiểu lí do vì sao như vậy. Trái tim cậu xót xa, ôm nhẹ nó vào lòng, Kan thì thầm:

- Xin lỗi… tất cả là tại tớ.

- Ngốc, vì tớ vô ý thôi.

- Thôi không nói nữa, để tớ băng lại cho cậu đã.

- Hả???

Nó tròn mắt nhìn Kan, hỏi lại:

- Cậu băng?

- ừ. Yên tâm đi, tay nghề của tớ không tệ đâu. (Kan gật đầu khẳng định)

- ơ… không phải chuyện đó… mà… mà… (nó đỏ mặt ấp úng)

Cốp… Kan tự đánh vào đầu mình 1 cái rõ đau.

- Sorry… tớ quên mất… nhưng mà trước sau gì chúng mình cũng là vợ chồng cơ mà, ngại gì chứ. (Kan lại bắt đầu cái điệu bộ gian gian mà nó nhìn chỉ muốn đánh cho một trận)

- Cậu có tin là tớ vẫn thừa sức đạp cậu bay xuống đất không?

Nó lườm Kan dọa dẫm.

- Thôi thôi… để tớ gọi Yến lên giúp cậu.

Kan nói rồi vọt lẹ ra khỏi phòng. Nó nhìn theo mà bật cười.

* * *

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play