” này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi, để trắng lối em anh về. Này mùa đông ơi xin hãy…”
Tú chạy ra ngoài nghe điện thoại, cậu hơi nhíu mày nhìn vào màn hình rồi cũng bắt máy:
- Alo, chuyện gì nữa vậy Jack? (có ai còn nhớ Jack đã từng được nhắc đến ở đâu không)
[ ừ, bên này đang có nhiều việc của cậu đó, cậu làm nhanh rồi qua đi]
- ừ, tớ biết. (Tú thở dài)
[ cậu yêu con bé nhiều lắm rồi hả] (đầu dây bên kia có chút lo lắng)
- ừ, yêu nhiều lắm, nhưng mà tớ biết tớ cần làm gì, cậu yêu tâm.
[ vậy thì tốt, tớ chỉ sợ tớ đã kéo cậu vào chuyện này để cậu phải đau khổ thôi, nếu cậu không gặp con bé thì...]
- thôi, đừng lo, mà sao cậu không nói là Nhi xinh đến vậy hả, chút nữa là tớ chết vì mất máu đấy. (Tú hậm hực)
[ vậy là cô bé lộ diện rồi hả? Tớ không nói vì những gì con bé muốn giấu tớ cũng muốn giấu]
- cậu… thật bực mình.
Tút… tút… đầu đay bên kia chỉ còn những tiếng tút gấp gáp vì Tú đã đột ngột
tắt máy. Đưa mắt nhìn vào trong hội trường nơi nó đang nói cười vui vẻ
với mọi người, ánh mắt Tú buồn rười rượi, cúi đầu, cậu bước nhanh ra
ngoài sân trường….
………………………………………………
- Bọn này có thể gặp cậu 1 lát không?
Giọng nói của Như Nguyệt đột ngột vang lên bên cạnh nó. Tất cả quay sang nhìn.
- Không!!!
Nó còn chưa kịp lên tiếng thì Kan đã hét lên từ chối thay cho nó. Nó liếc
xéo Kan 1 cái rồi gật đầu với Như Nguyệt, xong quay lại nói với Bin:
- Em đi 1 chút, mọi người đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.
- Nhưng mà…
- Bà yên tâm. (nó cắt ngang lời Yến) Đi thôi. ( đưa mắt sang 3 hot girl)
3 hot boy và Yến cũng như mấy đứa xung quanh đều tỏ ra lo lắng cho nó, họ sợ 3 hot girl sẽ làm điều gì đó với nó. Nhưng lo thì lo cũng không ai
có ý định đi theo nó vì sợ nó biết sẽ giận.
…………………………………………………….
Vườn sau trường rợp bóng cây xanh, yên bình và mát mẻ.
Bốn cô gái xinh đẹp đứng cạnh nhau trong im lặng, không khí trùng xuống có
phần ngượng ngập. Đó là tâm trạng của 3 hot girl, còn nó thì không…
Cuối cùng, người có thể bình tĩnh và lên tiếng trước trong số 3 hot girl vẫn luôn là Như Nguyệt:
- Bọn tớ muốn hỏi cậu một vài điều, được chứ?
- Cậu hỏi đi. (đối diện với 3 hot girl, nó lúc nào cũng thản nhiên như thế)
- Có phải… cậu còn có tên gọi là Tiểu Tuyết?
Nó chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.
- Cậu không thắc mắc tại sao bọn này biết sao?
- Không cần thiết.
Câu trả lời bất cần của nó khiến lòng 3 hot girl bỗng trùng xuống. Nhưng rồi Như Nguyệt vẫn cố hít một hơi dài tiếp tục:
- Vậy cậu có nhớ vật này không?
Vừa nói Như Nguyệt vừu đưa ra trước mặt nó sợi dây chuyền có mặt hình bông tuyết trắng mà 3 chị em họ luôn đeo trên người.
- Không, cái đó là gì vậy, dây chuyền à.
Một lần nữa, biểu hiện của nó khiến trái tim 3 cô nàng thắt chặt. Nó không
nhận ra sợi dây, vậy là nó mất trí nhớ hay nó đã lãng quên họ và những
kỉ niệm mà 3 nhỏ với nó từng có.
Phải làm sao đây? Làm sao để nó nhận ra họ là những cô bé dễ thương ngày trước đã từng là bạn của nó.
Hahahahaha… giọng cười của nó đột ngột vang lên cắt đứt dòng tâm trạng của 3 nhỏ. Họ đưa mắt nhìn nó khó hiểu.
- Hì… tớ không mất trí nhớ đâu, cũng chẳng hề quên 3 cậu.
- Vậy…
Nó ôm chầm lấy cả 3 cô bạn thời ấu thơ trong khi 3 nhỏ vẫn còn đang lơ ngơ chưa hiểu gì.
Sau một hồi cuối cùng nó cũng giải thích cho họ hiểu. Thật ra, nó đã nhận
ra 3 hot girl chính là 3 cô bạn dễ thương của nó hồi nhỏ ngay từ cái
ngày 3 nhỏ đứng trước cửa lớp nó đòi thách đấu. Khi ấy, nó đã vô tình
nhìn thấy 1 phần mặt sợi dây chuyền mà Như Linh đeo trên cổ, có hơi bất
ngờ nhưng nó vẫn coi như không có chuyện gì, dù sao sớm hay muộn nó cũng cho họ biết nhưng lúc ấy chưa cần thiết. Hơn nữa, nó muốn dành cho họ
một điều bất ngờ, giống như hôm nay vậy. Đây cũng là 1 phần lí do khiến
nó quyết định xuất hiện với gương mặt thật, nó muốn kiểm tra xem 3 nhỏ
có nhận ra nó không, vì cũng đã quá lâu rồi chúng nó không gặp nhau.
3 nhỏ ôm nó khóc nức nở, nhìn y chang con nít. Ngày trước, họ cũng thường ”làm nũng” với nó như với 1 người chị mặc dù vẫn là bạn.
Chắc chắn chẳng có ai tưởng tượng được cảnh này lại có thể xảy ra: bộ 3 hot
girl nổi danh trong trường lại đang khóc thút thít như những đứa trẻ.
Nó chỉ cười, 3 hot girl đầy tài năng được hàng nghìn người ngưỡng mộ, kính nể nhưng trước mặt nó vẫn chỉ là 3 cô bé yếu đuối dễ thương ngày nào.
Bạn đang đọc truyện độc quyền tại Kênh Truyện http://kenhtruyen.com
Lúc lâu sau, 3 nhỏ buông nó ra, lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn xót lại, Như Linh lên tiếng:
- Này Tiểu Tuyết, thế giờ có cho bọn tớ làm bạn nữa không?
- Ưm à… còn phải xem xét đã… (nó tỏ vẻ đăm chiêu)
- Xem xét cái gì? (NHư Quỳnh vồn vã)
- Xem có nên hay không, các cậu thấy đấy, 3 cậu bây giờ là hot girl rồi
nè, với lại trong cuộc thi này tớ thắng nhé, không biết 3 cậu có phục
không, tớ sợ bị ”khử” lắm.
- Cậu… dám chọc bọn tớ hả. ( NHư Linh nhìn nó ấm ức)
- Hehe, ai bảo các cậu dám thách đấu với tớ.
- Hứ… nếu biết trước là cậu thì bọn này đâu rảnh mà thách với chả đấu, mất công thua cuộc thê thảm vầy nè.
NHư Nguyệt làm mặt đáng thương nói, quả thật hiếm khi nhỏ có thái độ hồn
nhiên như thế, thường nhỏ lúc nào cũng tỏ ra có chút lạnh, có chút sâu
sắc hơn nhiều so với Linh và Quỳnh. Có lẽ, chỉ có trước mặt Tiểu Tuyết
thì nhỏ mới có thể là một Tiểu Nguyệt đáng yêu của ngày nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT