Hoàng thượng hơi giật mình nhìn hắn một lát, cảnh giác nói: " Ngươi hảo tâm như vậy? Có mục đích gì, nói cho trẫm rõ ràng!"

Phương Tranh cười hắc hắc nói: " Hoàng thượng, vi thần là con rể tương lai của ngài a, nhạc phụ có chuyện khó khăn, con rể không ngửa cổ thì ai ngửa cổ, không phải rất có đạo lý hay sao?"

Hoàng thượng cau mày nói: " Lời nói này của ngươi thực có nhân tính! Nhưng trẫm bảo ngươi ngửa cổ sao? Nói mau, ngươi định dâng lên bao nhiêu gia sản để nhập vào quốc khố?"

Phương Tranh nhảm tính ở trong lòng, thái tử tặng chiếc rương kia khoảng một trăm vạn lượng, toàn bộ hiến cho triều đình, bản thân mình thì có được mặt mũi, bổn thiếu gia đương nhiên không ngu như vậy, chuyện này hiến bao nhiêu mới thích hợp đây?

Sau một lúc trầm ngâm, Phương Tranh chần chừ nói: " Vi thần muốn hiến…mười vạn lượng, không, hai mươi vạn lượng, như thế nào? Hoàng thượng cảm thấy có vừa lòng hay không?"

Hoàng thượng nửa đùa nửa thật nhìn chằm chằm Phương Tranh nói: " Thật nhiều a, trong thiên hạ có câu tục ngữ: vô công bất thụ lộc, không phải lưu manh thì cũng là đạo chích. Số bạc này chỉ sợ không phải là của nhà ngươi? Ngươi thành thật nói cho trẫm nghe, nguồn gốc khoản bạc này từ đâu mà có? Nếu lai lịch không rõ ràng, quốc khố tất sẽ không nhận!"

Phương Tranh sùng bái nói: " Hoàng thượng quả nhiên mắt sáng như sao, kỳ thực khoản bạc này không phải…Ân, là của người khác tặng cho vi thần, có lẽ hắn muốn hối lộ vi thần. Nhưng vi thần một lòng " cương trực, công chính, thanh liêm" nổi tiếng trong triều, há lại có thể nhận bạc dơ bẩn của người khác mà tự hủy đi thanh danh một đời của vi thần? Cho nên vi thần đã suy nghĩ cả đêm, liền đem toàn bộ hiến vào ngân khố của triều đình, hoàng thượng vừa có thêm một khoản để chi dùng, vi thần vừa giữ được thanh danh trong sạch."

Trước thái độ nghi ngờ của hoàng thượng, Phương Tranh tạm thời không đem thái tử khai báo ra, miễn lại gây thêm phiền toái cho chính mình.

Quả thực câu nói này đúng là hiên ngang lẫm liệt, hoàng thượng nghe xong không khỏi ngẩn người nhìn Phương Tranh, thật lâu không nói thốt ra được một tiếng nào, tựa như đã bị Phương Tranh vô liêm sỉ rung động thật sâu.

Phương Tranh thấy hoàng thượng không có phản ứng: trong lòng cũng lo lắng không yên, phải chăng bổn thiếu gia đã hiến quá nhiều bạc? Vạn nhất hoàng thượng long nhan vui vẻ, thu hoạch bạc đã thành thói quen, lệnh cho ta mỗi tháng phải hiến cho hắn hai mươi vạn lượng, chuyện này phải làm sao bây giờ? Bổn thiếu gia không

phải khoản đầu cơ của hắn a. Biết vậy, vừa rồi chỉ nói năm vạn lượng là được rồi, bản thân ta quả thực vẫn là tuổi trẻ bồng bột, bồng bột a….

Trong ngự thư phòng, vua tôi hai người đều trầm mặc.

Thật lâu sau, hoàng thượng mở miệng trước, ngữ khí thâm trầm nói: " Phương Tranh,…Trẫm luôn lấy làm kỳ quái, ngươi xuất thân đệ tử đại phú thương, đến tột cùng thì mười tám năm qua đã được giáo dưỡng như thế nào? Trẫm đã cho người điều tra qua về phụ thân của ngươi Phương Tồn Nghĩa, nói chung hắn cũng xem như có bản lĩnh thương nhân chân chính, mẫu thân ngươi La thị, coi như cũng là phu nhân có nề nếp gia phong. Điều trẫm cảm thấy kỳ quái chính là, bọn họ làm cách nào để có thể đem ngươi giáo dưỡng thành cái loại tính tình như hiện nay?"

Phương Tranh không khỏi cứng đờ người, lời này muốn khen ta hay là bêu xấu ta đây?

Hoàng thượng nói tiếp: " Gian manh quỷ quyệt, mồm mép láu lỉnh, thấy lợi thì luồn cúi, tham tài háo sắc, bản tính tiểu nhân, loại người giống như ngươi trẫm cũng nói thật lòng, mấy chục năm rồi chưa từng thấy qua, ngươi thật làm cho trẫm được mở rộng tầm mắt!"

Lúc này Phương Tranh đã nghe rõ, hoàng thượng là đang mắng, đang chửi đổng ta nha.

Phương Tranh ủy khuất nói: " Hoàng thượng, vi thần cũng không trêu chọc gây phiền toái thêm cho ngài, vi thần một lòng hảo tâm dâng bạc vào trong quốc khố, như thế nào lại còn bị ngài mắng một chập a?"

Hoàng thượng cười lạnh: " Hảo tâm? Chỉ sợ vị tất đã là như thế? Phải chăng ngươi đã quên lời mà trẫm vừa nói rồi hay sao? Mọi chuyện trong thiên hạ, chỉ cần trẫm muốn biết, muốn nghe, một chuyện cũng không thể lọt qua! Hừ! Hai mươi vạn lượng này ngươi mang về chậm rãi tiêu đi, trẫm thật muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi có dám dùng số tiền này hay không?"

Phương Tranh nghe được không khỏi chột dạ, hoàng thượng lão gia tử có phải đã biết chuyện gì rồi hay không? Không thể nào! Sự tình thái tử tặng lễ vật cho ta đến bây giờ vẫn còn nóng hổi, làm sao hoàng thượng có thể biết được chuyện này nhanh như vậy?

Đang muốn mở miệng giải thích, hoàng thượng lại lạnh lùng nói: " Còn nữa, sau này đừng mang cái trò nham hiểm của ngươi ra đùa giỡn ở trước mặt của trẫm! Nhận hối lộ một trăm vạn lượng, dâng lên quốc khố hai mươi vạn, ngươi cho rằng số còn lại đã là tiền trong sạch rồi hay sao? Hừ! Ấu trĩ!"

Tựa như có một đạo thiên lôi bổ thẳng vào thiên linh cái, bỗng nhiên toàn thân Phương Tranh trở nên buốt lạnh, trên trán đã lấm tấm xuất hạn mồ hôi, trong lòng khiếp sợ không thôi: " Này....Con mẹ nó có còn là người hay không? Làm sao hắn có thể biết được? Hay là hắn đã bố trí thám tử ở trong nhà của ta?"

Dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng của Phương Tranh, hoàng thượng lạnh lùng nói: " Ngươi đừng có phỏng đoán, chuyện gia sự của nhà ngươi trẫm không muốn quan tâm, nhưng mọi hành động của thái tử đều không thoát ra khỏi lòng bàn tay của trẫm. Thái tử quả thực rất coi trọng ngươi, một trăm vạn lượng, giá trị của ngươi chỉ đáng với con số này sao?"

Nguyên lai thái tử đã bị hoàng thượng theo dõi từ sớm, quái sự, thái tử là thái tử đương triều, hoàng thượng không có việc gì muốn theo dõi hắn để làm chi? Nếu đã không tin tưởng, tại sao còn sắc phong thái tử cho hắn? Hoàng tộc, quá nhiều chuyện tình rắc rối, vẫn là dân gian tốt hơn.

Phương Tranh lau mồ hôi, cười nịnh:" Vi thần đương nhiên không đáng giá với con số này, thái tử khách khí như vậy, vi thần cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Phải chăng thái tử đã tặng lầm người a?"

Hoàng thượng quan sát biểu tình của hắn trong chốc lát, nói: " Luận vô sỉ, có thể trong thiên hạ không có người nào hơn được ngươi. Trẫm hỏi ngươi, một trăm vạn lượng bạc này, ngươi tính xử trí như thế nào?"

Phương Tranh không cần suy nghĩ nói: " Giao nộp! Toàn bộ giao nộp hết! Vi thần một lượng cũng không giữ lại!" Ngữ khí vô cùng kiên định, dường như vì đại nghĩa mà quyết chí diệt thân.

Hiện giờ còn tiếp tục không biết thức thời, tính mạng có thể sẽ rất nguy hiểm, Trường Bình cùng không thể bảo vệ được an nguy cho hắn.

Hoàng thượng cười mà không phải cười: " Ngươi bỏ được sao?"

Phương Tranh nghiêm mặt nói: " Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo. Nếu vi thần đem nó làm của riêng, thì không phải là đạo đức của vi thần có vấn đề sao. Hoàng thượng, vi thần không dám đem so mình với thánh nhân, nhưng có thể ít nhất vi thần cũng được coi là tiểu thánh nhân, những của cải bất chính như vậy, vi thần tuyệt đối không có nửa điểm tâm tư dòm ngó, nhất định giao nộp lại toàn bộ cho ngân khố triều đình." (*: Người quân tử xem trọng của cải, nhưng để có của cải trước hết phải nói đến đạo lý)

Hoàng thượng nhắm mắt lại, thở dài nói: " Ngân khố của triều đình hiện giờ đang trong tình trạng cực kỳ khó khăn, ngay cả hai mươi vạn lượng trả lương cho binh sĩ cũng phải bảy hợp tám gòm, thế nhưng hắn vừa vung tay lại có thể chi ra một trăm vạn lượng, cũng không chia sẻ sánh nặng cùng trẫm, ai..." Trong giọng của hoàng thượng lộ ra một vẻ đìu hiu cô tịch.

Ngay tức thì, hoàng thượng mở mắt ra, nhìn Phương Tranh cười nói: " Nếu hắn đã cho ngươi, vậy ngươi cũng nhận lấy đi, trẫm là vua của một nước, há lại có thể mưu đoạt tiền tài của thần tử? Chỉ là nhận tiền của người, không thể không giúp người hành sự, nếu ngươi nhận số bạc này, cũng nên cẩn thận một chút, đừng làm ra chuyện gì mà trẫm không muốn nhìn thấy...." Hoàng thượng nói đến câu cuối cùng, tựa hồ ẩn chứa một chút thâm ý.

Phương Tranh trong lòng rùng mình, số bạc này tặng đi không được, tiêu xài lại không dám tiêu xài, bỏng tay nha. Thái tử, con mẹ nó, người này thật không phải cái thứ tốt đẹp gì, ngươi làm cho lão tử tiến thoái lưỡng nan a.

Phương Tranh nhanh chóng nói: " Hoàng thượng, vi thần một lòng nguyện ý giao nộp số bạc đó vào ngân khố của triều đình. Chẳng bao lâu nữa, vi thần đã làm con rể của ngài, đều là người một nhà còn khách sáo cái gì nha. Chỉ là dạo này vi thần gặp một chút khó khăn, mong ngài cho ta mượn một ít vốn để quay vòng, có đi thì sẽ có lại, người một nhà khăng khít không phải là tốt hơn sao...."

Hoàng thượng nghe vậy không khỏi nhíu mày, tiểu tử này nói chuyện quá mức cản rỡ, cái gì là quay vòng, cái gì mà có đi có lại, chuyện đại sự quốc gia cùng chuyện cơm áo gạo tiền đều không biết phân biệt cho rõ ràng, quả thực là hồ ngôn loạn ngữ.

Hoàng thượng trẫm giọng nói: " Chuyện này không cần nhắc lại nữa, ngươi tự lo liệu cho ổn thỏa. Việc quan trọng trước mắt nhất, chính là việc đàm phán cùng với người Đột Quyết, chuyện này hành sự cần phải ngàn vạn lần cẩn thận, nếu không trẫm sẽ không tha cho ngươi!"

Phương Tranh cung kính đáp: " Chuyện này, vi thần cũng đang muốn hướng hoàng thượng thỉnh giáo thủ tục cụ thể, chúng ta tính như thế nào mới được xem là chiếm tiện nghi, thỉnh cầu hoàng thượng nói rõ."

Hoàng thượng nhíu mày trẫm ngâm, sự tình hai nước đàm phán là chuyện đại sự. Nhưng hiện giờ vào trong mắt của tiểu tử này lại biến thành lợi dụng, thật không hiểu chọn hắn đi đàm phán là đúng hay sai nữa.

" Lần đàm phán này, là cả hai vị Khả Hãn Đột Quyết đều đồng thời phái ra sứ giả, muốn cùng chúng ta thương lượng chuyện kết minh, ngươi phải khiến cho hai bên càng căm thù lẫn nhau, chúng ta chỉ đứng nhìn hai hổ đánh nhau mà thôi. Còn về phần điều kiện mà chúng ta muốn, đại khái có ba điều kiện. Một là phải bồi thường. Nhiều năm qua, người Đột Quyết phát động chiến tranh vô số lần với chúng ta, giết người, bắt dân chúng làm nô lệ, cướp bóc của cải nhiều không sao kể xiết, cho nên nhất định bọn chúng phải trả món nợ này cho trẫm! Nhưng bọn chúng bồi thường bao nhiêu, vậy cũng còn xem vào biểu hiện của ngươi. Hai, chuyển nhượng lãnh thổ. Một trăm dặm về phía bắc của Hưng Khánh phủ, chính là dãy núi Hạ Lan sơn, ngọn chủ phong cao nhất phải thuộc vùng quản lý của Hoa triều chúng ta. Điều kiện thứ ba, trẫm muốn bọn chúng phải xưng thần. Hoa triều chúng ta vốn là thiên triều thượng quốc đất đai mênh mông, cho nên đám người man di thiếu văn hóa nhất định phải quy phục Hoa triều ta, lấy Hoa triều làm chính thống. Ba điều kiện này trẫm coi là điểm mấu chốt. Trẫm biết người Đột Quyết hung tàn hiếu chiến, đã quen cuồng vọng rồi, ba điều kiện này đương nhiên bọn chúng sẽ không dễ dàng chấp nhận, tuy nhiên người phải cố gắng hết khả năng, nếu kém một chút trẫm cũng không trách tội ngươi. Nhưng ở trước mặt người Đột Quyết, ngươi đừng làm cho gia uy của Hoa triều chúng ta phải hổ thẹn, nếu không cẩn thận cái đầu trên cổ của ngươi, nghe rõ cả chưa?"

Phương Tranh vâng vâng dạ dạ, trong đầu không ngừng tính toán, ba điều kiện này, hai điều đầu tiên coi như không có điểm khó khăn lắm, nhưng điều kiện cuối cùng quả thật phiền toái, người Đột Quyết chắc chắn sẽ không dễ dàng quy phục, chuyện này...Cũng chỉ có thể đi một bước, tính một bước.

" Hoàng thượng anh minh, nhìn xa trông rộng, vi thần đối với ánh mắt của hoàng thượng kính ngưỡng sùng bái sát đất. Hoàng thượng chói lọi giống như vầng mặt trời soi sáng ngàn dặm, như ánh trăng sáng tô trong đêm rằm " Luận đến chuyện chưa làm, cũng không nên hứa suông, trước mắt cứ vỗ mông ngựa hoàng thượng mới là đúng đắn.

" Được rồi được rồi, cách vỗ mông ngựa của ngươi, trẫm không thể tiêu thụ nổi." Hoàng thượng ha hả cười nói.

Phương Tranh quan sát sắc mặt của hoàng thượng một lúc, cẩn thận nói: " Hoàng thượng, nếu vi thần đàm phán được một trăm vạn lượng, mười phần thì vi thần được một...."

Hoàng thượng nghe vậy, khuôn mặt đang tươi cười bỗng nhiên lạnh như tiền, biểu tình âm trẫm, cắn răng nói: " Trẫm đã nói liền giữ lời, nếu ngươi đàm phán được một trăm vạn lượng, mười vạn trong đó sẽ là của ngươi."

" Vậy nếu như vi thần có thể khiến cho bọn chúng phân cắt càng nhiều lãnh thổ…."

Mặc dù, sắc mặt của hoàng thượng đang bất hảo, nhưng Phương Tranh lại không hỏi không được. Phương đại thiếu gia chính là nhân tài của thế kỷ hiện đại, với một tư tưởng " làm nhiều hưởng nhiều". Chẳng phải ở thời tiền thế, các nhân viên hoàn thành nghiệp vụ cho công ty, đều được giám đốc trích phần trăm hoa hồng sao, đạo lý này hẳn là người cổ đại cũng biết mới phải chứ?

Nhưng nào ngờ, Phương đại thiếu gia nói những lời này tựa như chọc phải tổ ong vò vẽ, hoàng thượng long nhan đại nộ, ác thanh nói: " Phương Tranh! Ngươi quả thật làm càn! Ngươi thực sự tưởng rằng trẫm không dám giết ngươi sao?"

Phương Tranh sợ tới mức, vội vàng xua tay nói: " Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận! Vi thần chỉ tùy tiện hỏi, ngài hãy coi như ta chưa nói được không? Không có chuyện gì nữa, vi thần cũng xin cáo lui, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...."

" Cút! Cút nhanh đi cho trẫm!" Hoàng thượng cố gắng đè nén cơn giận, thanh âm đã tràn ngập phẫn nộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play