Đang vui vẻ cười nói, chợt nghe dưới lầu có một trận thanh âm của bát
đũa bị ném vỡ vụn, tiếp đó kèm theo những tiếng động lớn, ngồi trong nhã gian mọi người đều chau mày.
Phương Tranh đang tự hỏi không hiểu có chuyện gì xảy ra, dù sao Yên Nguyệt Lâu cũng là của Phương gia, hắn
là thiếu đông gia, không thể bỏ mặc không quan tâm được.
Lúc này
cửa phòng nhã gian bị người đẩy ra, một nữ thị vệ tư thế hiên ngang oai
hùng bước vào, hướng Trường Bình hành lễ, nói: " Khởi bẩm công chúa,
dưới lầu có người nháo sự, vì an nguy của công chúa, thỉnh công chúa hồi phủ."
Trường Bình vừa nghe có người dám nháo sự trong tửu điếm
của phu quân tương lai, nhất thời nộ hỏa, Phương Tranh còn chưa có biểu
hiện gì cả, mà Trường Bình đã giận tím mặt, nghe vậy đôi mắt mỹ lệ trợn
lên: " Quay về phủ cái rắm! Cẩu tặc nào dám đến chỗ này nháo sự, đem hắn phế đi cho lão nương, sau đó trói hắn lại, tiến vào cung làm thái giám
đi!"
Phương Tranh ngăn nàng lại một phen, nói: " Này, ngươi phải
bình tĩnh một chút a, sự tình còn chưa hiểu rõ đầu đuôi, ngươi ồn ào cái gì!"
Trường Bình nghe thấy Phương Tranh nói vậy, tức thì ngoan ngoãn như chú cừu non, nhu thuận " nga" một tiếng, không nói thêm nữa.
Nữ thị vệ chứng kiến không khỏi ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn, công chúa
điện hạ hôm nay làm sao vậy? Nàng có khi nào lại đối với ngoại nhân
ngoan ngoãn như vậy? Thật sự là được mở rộng tầm mắt nha. Vị công tử ở
trước mặt này thoạt nhìn bộ dạng gian xảo, rốt cuộc có bổn sự gì, mà có
thể thu thập được công chúa điện hạ?
Ngay lúc này, chưởng quỹ Yên Nguyệt Lâu cũng lảo đảo bước vào, tay không ngừng lau mồ hôi, nhìn thấy Phương Tranh giống như nhìn thấy đức phật vạn năng, nét mặt già nua
tang thương nói: " Thiếu đông gia, không được rồi! Có người gây sự trong Yên Nguyệt Lâu của chúng ta."
Phương Tranh nhìn chúng quanh một
vòng, ngồi trong nhã gian này, đều là hoàng thân, công chúa, đại tướng
quân, hơn nữa chính hắn cũng là một cận thần bên cạnh thánh thượng, loại tổ hợp cường đại như thế này, đáng lẽ cả Hoa triều cũng không có ai dám động vào mới phải chứ? Thực sự muốn nhìn qua một chút, xem tên vương
bát đản nào không có mắt, chạy tới đây nháo sự công việc làm ăn của bổn
thiếu gia.
Phương Tranh chậm rãi nâng chén rượu lên nhấp một
ngụm, bình thản nói: " Chưởng quỹ, không cần vội, bình tĩnh, cần phải
bình tĩnh! Biết tại sao không? Xúc động chính là ma quỷ a.....Nói đi,
dưới lầu có chuyện gì xảy ra?"
Chưởng quỹ thanh âm cung kính,
nói: " Thiếu đông gia, dưới lầu có mười mấy người, tay cầm côn bổng,
thấy bàn liền đập, thấy người liền đánh, hiện giờ ở bên dưới đã ngổn
ngang hỗn độn thành một đống, khách nhân chạy sạch hết cả rồi, tiểu nhị
của tửu lầu chúng ta còn bị thương nữa...."
" Trời ạ!" Phương đại thiếu gia vừa nãy còn cường điệu cần phải bình tĩnh, hiện giờ tựa như
trâu đực nhìn thấy vải đỏ, hung hăng vỗ bàn nhảy dựng lên: " Biết gã cẩu tặc nào làm hay không?"
Chưởng quỹ sợ hãi, rụt rè nói: " Thiếu
đông gia, nghe nói gã cầm đầu chính là nhi tử của Lại Bộ Thượng Thư Phan đại nhân, Phan Vũ."
Phương Tranh vừa nghe xong, thiếu chút nữa
đã ngã nhào trên mặt đất, ta kháo! Lão tử cùng Phan thượng thư đúng là
có duyên nha, nếu như lão già kia mà là thiếu nữ, bổn thiếu gia không
cưới hắn thì chẳng phải là kẻ bạc tình hay sao!
Mập Mạp cùng
Phùng Cừu Đao nghe vậy lại dở khóc dở cười, thực sự trêu người a, mới
vừa rồi còn khuyên Phương huynh không nên gây thù kết oán cùng Phan
thượng thư, hiện giờ thì tốt rồi, người ta chủ động đánh đến tận cửa.
" Rốt cuộc Phan thượng thư có tất cả bao nhiêu nhi tử hả?" Phương Tranh
buồn bực nói, giáo huấn một người lại tới thêm một người, trường hợp này mà còn kéo dài, Phan lão già không chuẩn liền bị thiếu gia ta giáo huấn cho tuyệt tự tuyệt tôn, tương lai đối mặt với lão già Phan thượng thư
kia, thật sự không biết phải chào hỏi đồng nghiệp thế nào nha. Chẳng lẽ
vừa nhìn thấy lão ta, liền hỏi một câu: " Dạo này, đám khuyển tử nhà
Phan đại nhân thân thể vẫn bảo dưỡng tốt chứ hả?" Cái này, thực sự gây
tổn thương quá nặng nề....
Mập Mạp cười nói: " Chỉ có hai tên,
lão đại chính là Phan Đào đã bị ngươi giáo huấn mấy ngày hôm trước, còn
kẻ đang ở dưới lầu chính là lão nhị Phan Vũ, hai huynh đệ này tính tình
rất tốt, ha hả, nghe nói người này so với ca ca của hắn còn bá đạo hơn
rất nhiều, hơn nữa lại luyện tập được một thân võ nghệ, lão đại chỉ tay
hướng nào, hắn liền đánh hướng đó."
Hiểu rồi, không ngờ lão nhị
thường xuyên bị lão đại điều khiển, hiện giờ người cầm súng đã nằm dưỡng thương ở trên giường, súng này không cao hứng, bắt đầu tự cướp cò lung
tung.
Trường Bình lại không quản đến hắn là con nhà ai, tiểu nha
đầu tâm tính rất đơn thuần, phàm là kẻ nào chống đối lại với phu quân
tương lai của nàng, cũng đều có tội, một khi đã dám đến đây phá quán,
nhất định phải tru di cửu tộc. Bằng hữu của phu quân, chính là bằng hữu
của nàng, tỷ như Phùng Cừu Đao. Địch nhân của phu quân, chính là địch
nhân của nàng, tỷ như cái gã vương bát đản gọi là Phan Vũ ở dưới lầu
kia. Còn về phần không được động đến Phan thượng thư, hành sự có gây
phiền toái lớn hay không, cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của nàng. Trường Bình là công chúa, trong thiện hạ, ai dám tìm nàng gây phiền
toái đây?
Thế nhưng chuyện này lại nằm trong phạm vi lo lắng của
Phương đại thiếu gia, thu thập hay là không thu thập tên vương bát đản
đó? Lẽ ra, ngồi trong đây đều là những nhân vật cao cấp của triều đình,
mỗi người đều có thị vệ mang theo bên mình, chỉ cần nói một tiếng, kết
cục của Phan Vũ dưới lầu kia, tuyệt đối sẽ răng rơi đầy đất.
Chỉ
là Phương đại thiếu gia còn chưa quên, đoạn thời gian này hắn phải giả
bộ đáng thương, nếu lại trêu chọc Phan thượng thư, hoàng thượng sẽ
nghiêm phạt hắn như thế nào a? Có thể tưởng tượng, bản thân mình sẽ
tuyệt đối không dễ chịu chút nào.
Thu thập hắn hay không thu thập hắn, đó chính là một vấn đề....
Giả bộ đáng thương nhưng cũng phải bảo trọng lấy hổ thể, đây cũng là một cái vấn đề....
Thực sự rối rắm nha! Phương Tranh nửa muốn đi xuống dưới lầu nhổ hết lông
của tên vương bát đản kia, nhưng trong thâm tâm, một nửa lại không
muốn.....
Lúc này Trường Bình đang rất kích động, cả giận vỗ bàn
một cái nói: " Các ngươi còn suy nghĩ cái gì? Nếu tên vương bát đản đó
đã đánh tới cửa, chẳng lẽ các ngươi vẫn muốn ngồi không như thế này hay
sao?"
Phùng Cừu Đao xúc động nói: " Phương lão đệ, Phùng mỗ có
mang theo vài thủ hạ dưới tay, mặc dù không nhiều người lắm, nhưng bọn
họ đều có một thân võ nghệ trải qua trăm trận chiến, có thể lấy một địch mười, nếu lão đệ tin tưởng, chuyện này liền giao cho Phùng mỗ."
Một thân võ nghệ trải qua trăm trận, giết người như ngóe mà lại giống như
lưu manh muốn giúp ta kéo bè kéo đảng đi ẩu đả đánh nhau? Phương Tranh
thầm nghĩ không thể đảm đương nổi, lại nói, Phùng Cừu Đao mà ra mặt cũng không thích hợp. Phương Tranh đắc tội với Phan thượng thư thì không
sao, nhưng Phùng Cừu Đao thì khác hoàn toàn, nếu hắn đắc tội với Phan
thượng thư, tương lai không biết sẽ rơi vào kết cục bi thảm như thế nào
nữa.
Mập Mạp vỗ vai Phùng Cừu Đao cười nói: " Phùng tướng quân
không nên xuất đầu lộ diện, chuyện này phải để xem Phương huynh muốn thu thập như thế nào đã."
Phương Tranh trợn mắt nhìn: " Ta có thể thu thập được sao? Thành thành thật thật giả bộ đáng thương mà thôi."
Nói dứt lời, quay đầu lại hỏi chưởng quỹ: "Tên Phan Vũ có biết ta ở trên lầu hay không?"
Chưởng quỹ trả lời: " Hẳn là hắn không biết, bọn chúng vừa xông vào đã đập phá đồ đạc, cũng không có ý muốn đi lên lầu."
Chuyện này thì an tâm rồi. Phương Tranh gật đầu, hai mắt đảo liên hồi, hướng
Trường Bình hỏi: " Ngươi mang theo bao nhiêu thị vệ đến đây?"
Trường Bình ngạc nhiên: " Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai bây giờ? Dù sao cũng mang theo một đoàn, hơn nữa những nữ binh thị vệ của ta đều có thực lực
cường đại." Ý tứ của Trường Bình rất rõ ràng, nàng đi ra ngoài dạo chơi, cũng không bao giờ để ý tới chính mình dẫn theo bao nhiêu thị vệ.
Nữ thị vệ đứng bên cạnh, nghe vậy trả lời: " Bẩm công chúa điện hạ, chúng
thuộc hạ đi theo công chúa rời phủ, tổng cộng có ba mươi sáu người."
Phương Tranh nghe vậy hai mắt nhìn trời, trong miệng thốt ra một câu không ăn
nhập với tình hình: " Hôm nay thời tiết thực tốt, ai nha, giải tán thôi, lúc này nên trở về nhà ngủ trưa mới là chính đạo phải không?"
Mọi người chung quanh nghe vậy không khỏi ngẩn người, lời này có ý tứ gì? Trống đánh xuôi kèn thổi ngược hay sao đây.
Cuối cùng chỉ có Mập Mạp quen biết với hắn lâu nhất, hơi trầm ngâm một chút liền đã minh bạch ý tứ của Phương Tranh.
Mập Mạp cười nói: " Không sai, lúc này Phương huynh đang ở nhà ngủ trưa,
hai huynh muội chúng ta đến Yên Nguyệt Lâu ăn cơm lại gặp phải cái loại
chuyện tình ức hiếp dân lành như thế này, há lại có thể không ra tay can thiệp hay sao?"
Mọi người nghe vậy, lúc này mới chợt hiểu,
nguyên lai Phương đại thiếu gia muốn đem mình vứt sang một bên, để cho
hai vị vương gia cùng công chúa này tùy tiện vung tay hành động.
Trường Bình thấy vậy vô cùng phấn khởi, nhìn nữ thị vệ hạ lệnh: " Ngươi đi
triệu tập toàn bộ thị vệ lại cho lão nương! Nhanh lên một chút!"
Phan Vũ năm nay mới mười bảy tuổi, theo như thời hiện đại mà nói, hắn đúng
là đang bước chân vào thời kỳ tâm tính ngỗ nghịch của lứa tuổi thiếu
niên, các bậc cha mẹ cũng biết, giai đoạn này khó quản lý nhất, muốn
đánh muốn mắng hắn cũng nên kiềm chế một chút, Phương Tranh kiếp trước
chính là một ví dụ tốt nhất, nếu không phải hắn bị cha mẹ giáo huấn quá
mức nghiêm khắc, thì chưa chắc đã được thần tiên phóng rắm ban phúc cho
hắn làm nhân sĩ xuyên việt nha!
Nếu đứa con ngỗ nghịch này mà giở thói đầu đường xó chợ với cha của hắn. khúc mắc quả cuối cùng của cha
con hai người hẳn là một hồi bi kịch trái với đạo lí luân
thường-------Con giết cha. Nếu Phương Tranh có đứa con như vậy, khẳng
định một điều chính là, Phương Tranh sẽ đổi giọng gọi hắn làm cha luôn
a.
Những ngày gần đây Phan Vũ vô cùng buồn bực, bởi vì đại ca của hắn bị người ta đánh cho nằm liệt ở trên giường, mười ngày nửa tháng mà vẫn không dậy nổi. Tiểu tử này xưa nay chưa làm việc tốt bao giờ, nhưng lại chuyên gia thích đi sinh sự với người ta, nói đơn giản một chút,
hắn chính là một gã nhị thế tổ.
Trước mắt đại ca của hắn đã anh
dũng bị thương, Phan Vũ giống như bị thiếu đi một người tâm phúc, làm gì cũng không được thuận tay. Nhưng hôm nay xảy ra một chuyện, phụ thân
của hắn, Phan thượng thư sau khi tan triều hồi phủ, mang theo bộ dạng âm trầm, chưa hiểu chuyện gì đã lôi hắn vào trong thư phòng, chỉ tay vào
mặt hắn thóa mạ một trận. Sau khi mắng xong, Phan thượng thư tàn nhẫn hạ một mệnh lệnh vô nhân đạo: " Bắt đầu từ hôm nay trở đi, nghiêm cấm hai
vị công tử bước ra khỏi cửa Phan phủ nửa bước, người nào trái lệnh sẽ
chặt chân mang cho chó ăn." Đương nhiên, vị Phan đại công tử muốn đi
cũng không thể nào đi nổi.
Vốn dĩ hôm nay Phan nhị thiếu không
tính toán ra ngoài dạo chơi, nhưng có thể là do những lời của Phan
thượng thư vừa nói, đã đụng chạm đến lòng tự tôn của hắn. Không thể
không nói Phan thượng thư là một bậc phụ huynh thất bại, hạ mệnh lệnh
nghiêm cấm nhị thế tổ không được bước chân ra ngoài nửa bước, loại hành
vi này ngu xuẩn giống như giảng giải đạo lý với nữ nhân đang trong tâm
trạng kích động. Kết quả không cần phải nói, Phan nhị thiếu hiên ngang
bước ra khỏi cửa, cũng không thèm ngoảnh mặt lại lấy một cái.
Đi
dạo ở trên đường Phan nhị thiếu cân nhắc. Hôm nay làm chuyện chi đây?
Hắn chợt nhớ tới, đại ca của mình bị một người tên là Phương Tranh hành
hung, nghe nói tiểu tử này rất lắm tiền, các cửa tiệm, tửu quán trong
kinh thành hắn đều có một ít. Đại ca bị tiểu tử này hại cho thê thảm tới mức như vậy, Phương nhị thiếu lại vừa bị phụ thân thóa mạ, thù mới hận
cũ, Phan nhị thiếu không thể để cho Phương Tranh tiểu tử mặc sức tiêu
dao ở bên ngoài như vậy được. Vì vậy, hắn triệu tập một đám lưu manh đầu đường lại, đại đội nhân mã một đường chém giết đến Yên Nguyệt Lâu, bắt
đầu chọc phá vận khí của Phương đại thiếu gia.
Chỉ tiếc, hôm nay
vận khí của Phan nhị thiếu thực sự đen đủi, đang cầm đầu một đám lưu
manh sảng khoái đập phá trong Yên Nguyệt Lâu, không nghĩ đến bỗng nhiên
từ bên ngoài có một đám người hùng hổ xông vào, nói chính xác hơn, đó là một đám nữ nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT