Cuối tháng 5 năm Kiến Vũ thứ 12, phương bắc truyền đến quân báo, đại
quân Đột Quyết công hãm U Châu xong, tiếp tục xuôi Nam, quân tiên phong
đang trực chỉ tiến đến Sơn Đông, Tế Ninh. Cả Hoa triều, từ văn võ bá
quan cho tới dân chúng thường dân trên phố phường, tất cả đều cực kỳ
hoảng sợ, dân chúng phương bắc tránh nạn binh đao, nhiều người di chuyển về phía nam đào vong nhiều vô số kể.
Nửa tháng chớp mắt đã trôi qua, Phùng Cừu Đao suất lĩnh hai vạn kỵ binh tinh nhuệ vẫn chưa có tin
tức truyền lại, dựa theo kế sách của Phương Tranh, mật thám đã lén trà
trộn vào trong binh doanh của đại quân Đột Quyết, chỉ đợi Phùng Cừu Đao
thành công, tin đồn sẽ tựa như ôn dịch truyền khắp doanh trại của người
Đột Quyết.
Tại phương bắc, hiệu buôn Phương gia có sáu mối sinh ý đã ngừng kinh doanh, nhân thủ trông coi cửa hàng cũng nhất mực triệu
hồi, thậm chí, vì muốn cầu toàn cho nên Phương lão gia đã phải bán đi
một số cửa hàng tại phương bắc.
Những ngày gần đây Phương đại
thiếu gia bề bộn công việc. Hắn cùng mọi người nghị luận đàm phán về
sinh ý đầu tiên trong sự nghiệp của hắn, chuẩn bị khai trương cửa hàng
phân nhánh Ngọc Như Trai.
"Ngày mai sẽ khai trương, chúng ta
phải làm thiệp mời thật tinh mỹ đó, trang trí những thứ cao cấp, cùng đi mời một ít cô nương trên sông Tần Hoài về, cho họ mặc trang phục thống
nhất đứng ở cửa xếp thành hàng tiếp đón khách, bên ngoài cửa hàng đặt
vài lẵng hoa, cái gì? Lẵng hoa cũng không biết? ...Ta và người cổ đại
các ngươi quả thực không có cách nào khai thông được..."
"Tiểu
bại hoại, ngươi thật là có nhiều ý đồ xấu xa, như thế nào ngươi lại nghĩ ra được mấy thủ đoạn mánh khoé này???" Phượng tỷ mỉm cười cấp cho
Phương Tranh một cái mị nhãn.
"Hắc hắc, Phượng tỷ, ta ở phương
diện khác còn nhiều thủ đoạn lợi hại hơn, có muốn nếm thử hay không?"
Phương Tranh cười xấu xa nói.
Phượng tỷ phì cười nói: "Tiểu bại
hoại, ngươi thật hỗn đản. Cả ngày chỉ biết chiếm tiện nghi của tỷ tỷ,
ngươi không biết làm chuyện gì có ý nghĩa hơn hay sao?"
"Hắc hắc, ta không hại người có cống hiến cho xã hội...."
Ngô công tử thì không tính đi? Dù sao lúc hắn quay về, thiếu gia ta vẫn cảm nhận được tâm tình của hắn rất... Cảm kích ta?
"Còn chủ ý xấu xa gì sao?"
"...Ta đã cân nhắc, có phải hay không nên đi làm nghi thức cắt băng khánh
thành? Cắt băng cũng không hiểu được à? Chính là treo một mảnh vải đỏ,
sau đó chúng ta cùng mấy vị khách quý cầm kéo, đem mảnh vải đó cắt ra,
miếng cắt đặt vào trong mâm mang đi...."
"Cái nghi thức gì đó, thật nhàm chán a." Phượng tỷ mị nhãn trừng lên nói.
"....Cũng đúng, rất phí vải, có thể giảm bớt thì giảm bớt. Vậy nghi thức này loại bỏ, đốt mấy tràng pháo là được rồi."
"Không sai biệt lắm, còn chuyện gì nữa không đây?"
"Chưa hết, nhưng mọi thủ tục sẽ có nhân thủ của hiệu buôn Phương gia bổ sung
thêm, yên tâm, tuyệt đối không có sơ hở, Phượng tỷ cứ yên tâm mà làm cái chức nghiệp lão bản nương đi."
"Di! Ta là lão bản nương vậy ngươi là cái gì?"
"Hai nhà chúng ta kết minh buôn bán, đương nhiên tiểu đệ cũng là lão bản, ha ha."
Ngày 1 tháng 6 năm Kiến Vũ thứ 12, ngày hoàng đạo, có thể cưới xin, có thể khai mở cửa hàng, không cần kiêng kị chuyện gì.
Trời quang mây tạnh, gió nhẹ vi vu, trên đường cái tại cửa bắc thành Kim
Lăng, người người đi lại tấp nập, hoà cùng những cỗ xe ngựa chạy lộc
cộc.
Sáng sớm, hơn hai mươi vị nữ tử ăn mặc trang điểm mỹ lệ,
tất cả đều xinh đẹp, hình dáng thướt tha, trang phục cùng một kiểu dáng
xiêm y trường quần màu hồng sắc, tay cầm giỏ trúc có đựng những cánh hoa tươi, oanh oanh yến yến, cười nói rôm rả, một đường đi tới, khiến cho
người đi đường tò mò chăm chú nhìn liên tục.
Đám giai nhân đang
trang trí mặt tiền của cửa hàng, ngay sau khi những tấm vải đỏ được treo lên, lập tức trong cửa hàng có một gã tiểu nhị chạy ra trải một tấm
thảm lông dê màu đỏ. Tấm thảm này có xuất sứ từ tiểu quốc Ba Tư, dài
chừng mấy trượng, bề rộng cũng hơn một trượng, hoàn toàn phủ kín mặt đất cũng kéo dài từ mặt tiền của cửa hàng ra tới tận đường cái.
Sau khi chỉnh sửa lại mọi thứ cho tươm tất, đám giai nhân sôi nổi rắc những cánh hoa tươi đựng trong giỏ trúc lên trên mặt thảm, nhất thời hương
khí phảng phất xông vào mũi, làm cho người ta như tỉnh như say.
Tiếp theo, chúng giai nhân chia làm hai đội ngũ hình cánh nhạn, đứng ở bên
ngoài cửa hàng, hai tay chắp trước bụng, mặt mỉm cười nhìn chăm chú vào
những người đi lại trên đường cái.
Khách nhân hiếu kỳ tụ tập bên ngoài cửa hàng ngày một đông hơn, tất cả mọi người đều vô cùng tò mò,
bày trận lớn như thế này, vừa có thảm hoa vừa có mỹ nhân, phong cách mới mẻ, hình thức độc đáo, rốt cuộc cửa hàng này buôn bán cái gì?
Thẳng cho đến khi mặt trời lên cao, bên ngoài cửa hàng khách nhân vây quanh
tầng tầng lớp lớp, ngay cả đường cái đều đã chiếm hơn phân nửa. Cửa hàng này ngoại trừ hai mươi vị giai nhân mỹ lệ đứng tạo dáng ở bên ngoài,
thì đại môn vẫn đóng chặt như cũ, không có chút động tĩnh nào.
Một lát sau, từ phía xa có hai cỗ xe ngựa đang chạy tới, vó ngựa nện xuống
lớp đá xanh trên mặt đường, tạo ra những tiếng động thanh thuý vang vọng đi khắp mọi nơi.
Chẳng mấy chốc, cỗ xe ngựa đã dừng lại ở bên
ngoài cửa hàng. Ngay khi cỗ xe ngựa dừng hẳn lại, có một đôi nam nữ trẻ
tuổi bước xuống, nam mặt như bạch ngọc, mũi như huyền đảm, môi hồng răng trắng, tướng mạo đường đường. Thân mặc trường sam màu trắng, trên cổ áo cùng tay áo có thêu một đường biên hoa văn màu xanh lam, thắt lưng đeo
ngọc như ý Lưu Vân Bách Phúc, chân đi một đôi giày vải gấm, khi cất tay
thì trông vô cùng phong lưu tuấn dật, khi nhấc chân thì thần thái sáng
lạng, chỉ tiếc trên mặt luôn mang theo nụ cười gian như phường đạo tặc,
khiến cho tổng thể của bức hoạ thất sắc đi không ít.
Nam tử trẻ
tuổi không hiểu mọi người đang vây chung quanh xôn xao bàn tán chuyện
gì, tức thì đi đến cỗ xe ngựa phía sau, nhẹ nhàng đưa tay ra đỡ một vị
nữ tử tuyệt sắc bước xuống dưới.
Nữ tử này khoảng hai mươi năm
tuổi, khuôn mặt trứng ngỗng, hai hàng lông mi cong vút như vẽ, ánh mắt
long lanh hữu thần, mặt hoa da phấn cùng bờ môi đỏ mọng, dáng người cao
gầy, làn da trắng nõn như tuyết. Thân mặc bạch y lụa mỏng, giống như cả
người được bao bọc trong đám sương mù, trên cổ còn đeo một chuỗi vòng
minh châu, mơ hồ phát ra quang mang nhàn nhạt, càng tôn lên vẻ đẹp cao
sang đài các của nàng.
Không cần nói, hai người này chính là lão bản của cửa hàng, Phương Tranh cùng Phượng tỷ.
Hai người bước xuống xe ngựa, chậm rãi đi tới trước cửa, Phương Tranh dáo
dác nhìn chung quanh, trông thấy hai hàng mỹ nữ như hoa như ngọc đứng
trước cửa nghênh đón khách nhân, tấm tắc khen hay không thôi.
Phượng tỷ trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Tiểu bại hoại, nhìn cái gì đấy?
Nhóm khách quý sẽ đến ngay bây giờ, nhớ kỹ ngươi là đại lão bản, không
được hồ nháo đánh mất thể diện của Ngọc Như Trai chúng ta."
Phương Tranh cười nói: "Phượng tỷ hãy an tâm, tiểu đệ làm việc ngươi còn lo
lắng cái gì. Nhưng ta cảm thấy rất kỳ quái a, nhiều mỹ nhân như vậy,
ngươi tìm được họ từ chỗ nào? Các nàng thật sự đều là những cô nương
thuyền hoa trên sông Tần Hoài hay sao?"
Phượng tỷ khẽ cười nói:
"Ta cùng với mấy vị ma ma thanh lâu kỹ viện cũng có chút giao tình, Ngọc Như Trai mở thêm cửa hàng phân nhánh, cần mấy vị cô nương thủ hạ của
các nàng hỗ trợ, các nàng không nói hai lời liền đáp ứng cho ta mượn
người....Những người này đều đã được huấn luyện qua, nhưng thật ra vẫn
phải có đi có lại."
"Uy, bút tích cũng không nhỏ nha, chi mất bao nhiêu bạc?"
"Không nhiều lắm, mới có một ngàn lượng."
Phương Tranh đau lòng khẽ nhíu mày nói: "Sao nhiều vậy, có thể thương lượng
cùng với những cô nương này hay không, không cần trả bạc, bồi thường
bằng thể xác được không? Tiểu đệ sẽ tự thân bồi thường các nàng."
Phượng tỷ tủm tỉm lườm hắn một cái: "Ngươi nha, ngươi để dành bồi thường cho
Yên Nhiên muội muội đi thôi, đại lão bản của Ngọc Như Trai ta, há lại có thể đi bán nhan sắc."
Nhiều ngày tiếp xúc, Phượng tỷ đã biết
Phương Tranh có một tiểu thiếp ở trong một căn ngoại trạch, hơn nữa
không ngờ lại là Yên Nhiên cô nương danh chấn Tần Hoài, ngày đó Yên
Nhiên bị người chuộc thân, tung tích biến mất một cách thần bí, làm cho
rất nhiều văn nhân tài tử thở dài nắm tay không thôi. Chúng nhân đều
nhao nhao tiếc hận Kim Lăng thành đã mất đi một đại bảo vật, nào ai biết được đại bảo vật này đã bị Phương đại thiếu gia kim ốc tàng kiều*, nuôi ở trong khuê phòng? Mọi chuyện thật sự là tiện nghi cho Phương đại
thiếu gia, không văn không võ chỉ là một thiếu gia phú hào ăn chơi trác
táng.
"Gây dựng sự nghiệp không phải một chuyện dễ dàng, nhưng
có thể tiết kiệm được thì nên tiết kiệm, tiểu đệ cam tâm tình nguyện ra
sức công hiến vì Ngọc Như Trai, cuối năm chia hoa hồng tính ta nhiều hơn một phần cùng được."
"Ngươi thật đắc ý nha....Di? Ai đang đến kia?" Phượng tỷ bỗng nhiên kinh ngạc nhìn ra phía đầu đường.
Phương Tranh nghe được, quay đầu nhìn lại, phía xa có một đoàn nhân mã đang đi tới, ước chừng khoảng hơn trăm người, giữa đường có một cỗ xe tứ mã cực kỳ phô trương, chung quanh xe ngựa có quan úy tay cầm phướn, nghi đao,
đăng trượng, trước lại có quân sĩ gõ chiêng dẹp đường, mọi người trên
đường chứng kiến đều vội vàng dẹp sang một bên.
"Thật phô trương quá đi, không biết là kẻ nào?" Phương Tranh híp mắt nói. Phương đại
thiếu gia rất không cao hứng, Tiểu Lục đã phải tốn nhiều công sức mới
tạo được bộ dáng công tử anh tuấn tiêu sái cho hắn, đang là lúc khoe
khoang bộ dáng, không ngờ một cỗ xe ngựa từ đâu đến cướp mất phong quang của hắn, có thể nào lại không khiến cho Phương đại thiếu gia âm thầm
tức giận?
Nguyên tưởng rằng cỗ xe ngựa này chỉ đi ngang qua,
không nghĩ tới lại dừng ở trước cửa hàng của Phương Tranh, trong đoàn
tùy tùng có một vị tay cầm phất trần, hướng về mọi người chung quanh
đang tò mò nhìn, dùng giọng nói lanh lảnh xướng lên một câu: " Đại Hoa
Phúc Vương điện hạ đến.........Đại Hoa Trường Bình công chúa điện hạ
đến...."
Vừa dứt lời, chỉ thấy Mập Mạp từ trong cỗ xe tứ mã bước xuống, thân mặc trường bào màu tím, tướng mạo hiền lành phúc hậu, cử
động chậm chạp, biểu tình mang theo vài phần tựa như cười mà không phải
cười.
Theo sau đó một vị nữ tử xinh đẹp cũng nhảy xuống, nữ tử
thân mặc xiêm y màu hồng nhạt, trên xiêm y thêu hoa văn kim tuyến, dưới
vạt áo có đính ngọc trai màu xanh biếc. Một khuôn mặt nhỏ nhắn, con mắt
đen nhánh, trong suốt, hai má ửng hồng, toàn thân lộ ra một cỗ khí tức
trẻ trung tinh nghịch.
Hai người này không phải ai khác, đúng là Mập Mạp cùng Trường Bình. Đám ngươi vây quanh xem náo nhiệt thấy vương
gia cùng công chúa đến, đều chấn động, rối rít bái lạy, nhất thời bầu
không khí quanh lặng ngắt như tờ. Thẳng cho đến khi một người trong đoàn tùy tùng lớn tiếng kêu bọn họ " bình thân", chúng nhân mới bắt đầu xì
xào bàn tán.
Mập Mạp cùng Trường Bình bước xuống xe ngựa, liền
hướng Phương Tranh đi tới, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, còn chưa
đến gần đã lên tiếng nói: "Chúc mừng, Phương huynh hôm nay khai trương
cửa hàng, ta cùng muội muội đến góp vui, thế nào? Ta không tới muôn đấy
chứ?"
Phương Tranh oán hận lườm hắn một cái, tiểu tử này biểu
diễn thật phô trương thanh thế, thật khiến cho ngươi khác không thể chịu nổi.
"Ta nói này Mập Mạp, hôm nay ngươi tới chúc mừng, hay là
tới đập phá đây? Ngươi nhìn xem, nhiều người như vậy, mọi huynh đệ tỷ
muội đều bị ngươi dọa cho không dám lên tiếng. Nhà người ta khai trương
thì vô cùng náo nhiệt, ta thì ngược lại, tựa giống như đang cử hành tang lễ, thật đen đủi a." Phương Tranh tức giận trợn mắt lườm hắn một cái.
Mập Mạp giơ cánh tay thịt béo lên quơ loạn: "Hừ hừ! Hôm nay là ngày đại
lành, chớ có nói nhảm, ta không phải là đến cổ vũ cho ngươi hay sao,
ngươi nhìn xem, ngay cả những nghi thức bình thường cũng không dễ dàng
biểu diễn đều đã đem hết ra sử dụng, chẳng phải là ta muốn cấp cho ngươi mặt mũi."
Phương Tranh trầm ngâm một lúc, nhất thời sắc mặt hòa hoãn lại, cười híp mắt nói: "Nhìn ngươi có tinh thần cổ vũ như vậy, hôm nay ta cũng không tính toán với ngươi, bất quá tiền mừng thì không thể
thiếu, ít nhất cũng phải năm số a."
Phượng tỷ ở bên cạnh, thấy
Vương gia cùng công chúa đang đi tới, tâm tình không khỏi khẩn trương,
đợi cho đến khi bọn họ đến gần, liền cúi đầu hạ bái, miệng nói: "Dân nữ
bái kiến Phúc Vương điện hạ, Trường Bình công chúa."
Mập Mạp đưa mắt nhìn lại, thì thấy Phượng tỷ dung mạo tuyệt sắc, không khỏi quái dị liếc mắt nhìn Phương Tranh một cái, ngoài miệng lại nói: "Miễn lễ, vị
này phải chăng là đối tác của Phương huynh?"
Phương tỷ chân thật trả lời: "Đúng là dân nữ."
Mập Mạp cười khổ một tiếng, nghiêng mắt nhìn Trường Bình, tiểu nha đầu này
không có tâm cơ, nếu không biết nắm chắc thời cơ, chỉ sợ hồng nhan bên
cạnh Phương huynh càng ngày càng nhiều, đến lúc đó xem ngươi làm sao thu thập.
Trường Bình vừa nhìn thấy Phượng tỷ liền mất hứng, mặt
hoa nhăn nhó, cái miệng nhỏ nhắn trề môi ra. Ả hồ ly tinh này, không
biết dùng cách gì câu dẫn được gã bạc tình kia hùn vốn mở chung cửa
hàng, thiếu bạc cần người, bổn công chúa có rất nhiều, tại sao gã bạc
tình lại không muốn hùn vốn với ta? Khẳng định là ả hồ ly tinh này dùng
sắc câu dẫn, khiến cho hắn điên đảo thần hồn.
Thấy Phương Tranh
cùng huynh trưởng nói chuyện vui vẻ, Trường Bình nhảy tới trước mặt
Phương Tranh, một tay huých nhẹ lên bả vai của hắn, lớn tiếng nói: "Uy!
Tên hỗn đản này... Ách, mấy hôm nay ngươi làm cái gì vậy? Như thế nào
không tới thăm người ta?"
Phương Tranh hiện giờ cảm thấy nhức
đầu nhất chính là vị công chúa điêu ngoa này, nghe vậy không khỏi cười
khổ nói: "Ta bận mà, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải chờ ta giải quyết!
Ngươi cho rằng ta đây cũng rảnh rỗi giống như ngươi hay sao?"
Dứt lời, Phương Tranh ngẩn người, bản thân mình từ khi nào lại có thể nói
ra những lời như thế này? Có vẻ như từ "bận" này chỉ có trên cửa miệng
của những nhân sĩ thành công trên thương trường. Chẳng nhẽ việc này
chứng minh hắn là một công dân gương mẫu, quốc gia thiếu hắn không được, dân chúng thiếu hắn sống không bằng chết....
Phương Tranh tự hào không thôi, bản thân mình là một con ngươi thành đạt, hơn nữa còn đơn thuần khó có được a!
Chú thích: * Kim ốc tàng kiều
Cố sự của Hán vũ đế và Trần hoàng hậu: Trần hoàng hậu và Vũ Đế cùng sinh
ra trong cung. Khi còn nhỏ, Vũ Đế từng phát ra lời thề sau này sẽ xây
tòa kim ốc với người em gái nhỏ. Năm 16 tuổi, Vũ Đế lên ngôi hoàng đế,
giữ đúng lời hứa cưới người bạn xưa làm vợ. Từ nhỏ Trần hoàng hậu đã
được nuông chiều, ăn sung mặc sướng, ở trong cung nũng nịu buông thả,
vạn kiểu mềm mại đáng yêu. Vũ Đế rất say đắm tính cách này của nàng. Hai người chung sống ân ái vợ chồng suốt 10 năm. Trong 10 năm này, Trần
hoàng hậu đã hưởng mọi vinh hoa phú quý của nhân gian. Nhưng đáng tiếc
trong 10 năm ân ái, Trần hoàng hậu không sinh được mụn con nào. Khi cung nữ Vệ Tử Phu xuất hiện, cuộc sống tươi đẹp của Trần hoàng hậu đột ngột
ảm đạm, mờ nhạt, suốt ngày một mình lẻ bóng. Không cam chịu cảnh ca nữ
ti tiện cướp đi sự ân ái - sinh mệnh - của mình, Trần hoàng hậu đã cố
gắng mọi cách có thể. Nhưng số phận của một hoàng hậu bị phế truất vẫn
chờ đợi bà ở phía trước. Kim ốc tức căn nhà bằng vàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT