Phía nam ngoại thành Kim Lăng có một ngôi miếu nhỏ tên là Năng Nhân Tự, được xây dựng từ thời tiền triều, bên ngoài Năng Nhân Tự có một rừng cây rậm rạp yên tĩnh, ban ngày vắng tanh không một bóng người, ban đêm ngay cả quỷ cũng không đi qua. Địa phương này nhìn có điểm quen mắt?

Không sai, đây chính là nơi mà Phương Tranh, Mập Mạp cùng Trường Bình ba người lần trước đã đại chiến cùng một đám lưu manh.

Phương Tranh là một người lười biếng, lười đến mức ngay cả chọn địa điểm cũng không muốn nghĩ nhiều. Vừa nói cần chỉnh người liền nghĩ ngay tới địa phương có phong thủy bảo địa chuyên về tra tấn bức cung, giết người diệt khẩu này.

Không biết trải qua bao lâu, Ngô công tử yết ớt tỉnh lại, đang mơ màng thì đột nhiên trên mặt bị người hung hăng quạt một cái bạt tai. Cảm giác đau đớn mãnh liệt ập đến khiến cho hắn không thể không mở mắt ra, trước mặt mơ hồ xuất hiện vài bóng thân ảnh, nhưng lại không nhìn rõ mặt. Khiến có hắn hoảng sợ chính là tựa như nơi này không phải trong thành Kim Lăng, mà là một nơi hoang sơn dã ngoại, nếu bị người ta giết ở một địa phương như thế này, chỉ sợ ngay cả thi thể của hắn cũng không ai tìm ra được.

“Các ngươi là ai? Muốn làm chuyện gì?” Ngô công tử hoảng hốt nói.

Trước mặt mấy bóng thân ảnh chia làm hai bên, cũng chỉ lẳng lặng đứng nhìn hắn, không có người nào mở miệng nói chuyện.

Phương Tranh đứng ở một góc tối, đang suy nghĩ nên chỉnh đốn hắn như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, Phương Tranh quyết định trước hết phải dụng biện pháp “sát uy bổng”, trên ti-vi công đường xử án thường xuyên chơi trò này.

Cho nên hắn hướng bọn Trịnh Trượng làm một cái thủ thế, Trịnh Trượng cũng không có ý muốn dài dòng cùng với Ngô công tử, mọi người tiến lên tung đòn hiểm, hơn nữa chỉ hướng mặt của hắn mà ra sức đánh. Ngô công tử kêu cha gọi mẹ khóc lóc thảm thiết, rất nhanh khuôn mặt anh tuấn của Ngô công tử liền đã sưng to như cái đầu heo.

Chứng kiến Ngô công tử bị đánh không sai biệt lắm, Phương Tranh mới ho khan một tiếng, đám người Trịnh Trượng nghe vậy liền dừng tay.

Ngô công tử quỳ sụp xuống trên mặt đấy, khuôn mặt đã phủ đầy máu me, hàm hồ cầu xin nói: “Các vị hảo hán, tại hạ là Ngô công tử của Ngô gia tại Kim Lăng thành, nếu các vị hảo hán đang cần tiền, mọi chuyện có thể thương lượng, đều có thể thương lượng! Cần bao nhiêu cứ nói một tiếng, chỉ cầu xin các vị hảo hán đừng lấy tính mạng của ta….”

Từ trong ngõ nhỏ đã hoảng sợ không thôi, tiếp tục cho đên bây giờ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhân tính của Ngô công tử cũng thật “chói mắt”, Phương Tranh nhìn hắn, cảm thấy có chút đồng tình.

Hành động của Ngô công tử cũng không đáng xấu hổ, nếu đổi lại là Phương Tranh gặp phải tình huống thế này, có lẽ so với hắn cũng không khá hơn bao nhiêu.

“Được rồi, đừng có gào lên nữa, cẩn thận không quỷ lại tới đây.” Phương Tranh uể oải mở miệng nói. Bỗng nhiên hai cây đuốc được thắp lên, trong ánh lửa bập bùng hiện ra khuôn mặt của Phương Tranh, khuôn mặt mà hắn tự nhận là anh tuấn tiêu sái, thật đúng là bại hoại cực điểm.

Sau khi nhìn rõ diện mạo của “phỉ tặc”, Ngô công tử cực kỳ hoảng sợ. Không ngờ vị chủ nhân này, chính là oan gia ngõ hẹp, kết quả hôm nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Phương Tranh bước tới gần, giơ đuốc nhìn Ngô công tử liếc mắt một cái, tức thì Phương Tranh nhảy dựng lên, hoảng hốt nói: “Ngươi là ai?”

Quay lại nhìn Trịnh Trượng hỏi: “Không phải kêu các ngươi mời Ngô công tử tới đây hay sao? Gã đầu heo này là ai?”

Trịnh Trượng nín cười, trả lời: “Thiếu gia, hắn chính là Ngô công tử, vừa nãy chính miệng hắn đã thừa nhận.”

Phương Tranh kinh ngạc nói: “Không thể nào? Ngô công tử mới không gặp một thời gian, trông ngươi anh tuấn hơn rất nhiều nha, mặt mũi nhìn thực phúc hậu, dạo này cơm nước trong nhà rất được phải không? Nhìn xem, thật biết cách nuôi dưỡng….”

Ngô công tử sớm đã sợ tới mức chân tay lạnh cóng, run rẩy nói: “Phương… Phương thiếu gia, tại sao lại là ngươi?”

Phương Tranh cười lạnh nói: “Làm sao mà ta lại không được? Có câu này muốn tặng ngươi, Tử viết: quân tử báo thù, mười năm không muộn, lúc này còn chưa tới mười năm đâu, ta đã tìm tới ngươi rồi.”

“ Tử… Có viết qua câu này thật sao?” Ngô công tử đương nhiên cũng không phải là dạng người có học thức, nghe vậy mê man lẩm bẩm tự nói.

Hắc hắc, “….Ta nói hắn viết thì hắn liền viết, ngươi không phục sao?” Phương Tranh thẹn quá hóa giận, vốn định lấy kiến thức uyên thâm của mình áp đảo khí thế của đối phương, không nghĩ tới cừu nhân trước mắt lại còn dám chất vấn mình, thực sự là vô cùng mất mặt. Phương Tranh hung hăng đảo ánh mắt nhìn chung quanh một phen, thấy hai người Trịnh Trượng cùng Tiểu Ngũ đang ngước mắt nhìn trời, biểu tình trên mặt nghiêm túc, lúc này hắn mới chột dạ “ hừ” lạnh một tiếng.

“Phương thiếu gia, ngài nói như thế nào thì chính là như thế vậy.” Thân còn đang lâm vào hiểm cảnh, Ngô công tử cũng là người thức thời.

Phương Tranh nổi giận đùng đùng, trên mặt hiện lên một tia dị sắc, nhưng bỗng nhiên đảo mắt cái liền thay đổi một bộ dáng vô hại cả người lẫn vật, hắn cười híp mắt vỗ bải vai của Ngô công tử, nói: “ Ngô thiếu gia, ngươi khỏe không? Vài ngày không gặp ngài, ta thật cảm thấy nhớ nhung! Mạnh Tử viết: một ngày không gặp, như cách ba thu, hắc hắc, nhưng hai chúng ta một ngày không gặp tựa như trăm năm có phải không?”

“A? Mạnh Tử…” Ngô công tử theo bản năng rất nghi ngờ những lời nói này, nhưng khi ngẩng đầu nhìn ánh mắt dữ tợn của Phương Tranh, liền vội vàng ghìm cương trước bờ vực thẳm, gắng hết sức để ngừng lại.

“Ngô công tử, hôm nay mời ngươi tới nơi này, thứ nhất là huynh đệ ta vạn phần nhớ nhung ngươi, cho nên đã tự ý tùy tiện mời ngươi đến, để hai chúng ta có thời gian tâm sự chuyện cũ.”

Ngô công tử nghe vậy đã hoảng sợ muốn khóc, trong lòng âm thầm khinh bỉ, ngươi có thật là chỉ muốn tâm sự? Quá dối trá!!!

Phương Tranh hồn nhiên không biết, trong lòng của Ngô công tử đang cực kỳ khinh bỉ hắn, vẫn cười híp mắt nói: “Thứ hai chính là, huynh đệ ta có một chút nợ cũ muốn cùng ngươi tính toán, Ngô công tử, để ta tính toán sổ sách nha, ngươi có ý kiến gì không?”

Ta dám có ý kiến gì hay sao? Ngô công tử ảm đạm nói: “Phương thiếu gia, ta biết sai rồi! Ta thực xin lỗi ngài chuyện tình ở Quỳnh Hoa Lâu, Phương thiếu gia ngài nói như thế nào thì cứ như thế đó vậy, chỉ cầu Phương thiếu gia ngài đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân một cái mạng chó.”

“Nói rất hay! Không hổ là hảo huynh đệ, Ngô công tử thâm tình đại nghĩa, quả thật đúng là hình tượng mà chúng ta phải noi theo, các ngươi nói xem có phải hay không?” Phương Tranh vui mừng nói, đồng thời liếc nhìn chung quanh, mọi người đều sôi nổi gật đầu phụ họa.

Phương Tranh tựa hồ có chút ngượng ngùng, gãi đầu nói tiếp: “Ngô huynh đã sảng khoái như thế, bản thân huynh đệ ta cũng cảm thấy khó mở miệng.”

Ngô công tử đã bị dọa tới mếu máo, nhưng Phương đại thiếu gia lại còn đang giả bộ, thỏa mãn thú tính cá nhân của hắn.

Ngô công tử đành phải nhẫn nại, cười theo nói: “Phương thiếu gia ngài cứ mở miệng, ngàn vạn lần không nên khách khí.”

Phương Tranh liếc xéo nhìn hắn, nói: “Ngô công tử đã có thịnh tình như thế, quả thật không nên từ chối, ta đây cũng không khách khí nữa. Ngô công tử có điều không biết, chuyện lần trước ở Quỳnh Hoa Lâu huynh đệ ta phải ở nhà nằm hơn một tháng, thiếu chút nữa đã đứt hơi nằm thẳng cẳng…”

Phương Tranh dừng một chút, liếc mắt nhìn Ngô công tử một cái, thấy ánh mắt của hắn ngây dại, biểu tình chán nản. Vì thế “thống khổ” thở dài nói: “Có gì đâu, hai chúng ta vốn dĩ tranh nhau một ả kỹ nữ, chẳng qua cũng chỉ là một trò tiêu khiển thường ngày mà thôi. Coi như chuyện Ngô công tử đẩy ta xuống lầu cũng không có quan hệ gì, vì để thành toàn cho Ngô công tử biểu hiện anh hùng khí khái ở trước mặt mỹ nhân, cục tức này ta đành nhẫn nhịn. Đúng rồi, hiện tại Ngô công tử đã thu được mỹ nhân về chưa?”

Tiểu Ngũ cùng đám hộ vệ ở bên cạnh nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc đại thiếu gia muốn làm cái gì? Trong lời nói như thế nào lại có hương vị mềm mỏng, mọi người vất vả mới đem được Ngô tiểu tử này mang tới nơi hoang sơn dã ngoại, thiếu gia không phải chỉ muốn nói chuyện mềm mỏng với hắn đấy chứ?

Trịnh Trượng nghiêm mặt, biểu tình vẫn lạnh lùng như cũ, đối với ngoại giới đều coi như không nghe thấy chuyện gì, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Phương Tranh, thỉnh thoảng hiện lên một tia tiếu ý.

Ngô công tử chứng kiến Phương Tranh nói này nói nọ, không thẳng thừng thống khoái một lần, càng ngày càng cảm thấy sốt ruột, nhưng lại không dám thúc giục hắn, nghe vậy đành phải gật đầu.

Phương Tranh vỗ đùi nói: “Như thế rất tốt, cũng không uổng công huynh đệ ta nằm trên giường chịu khổ giày vò hơn một tháng nay. Ngô công tử, hiện tại tình trường đang đắc ý, cùng ngủ với Đào Hồng cô nương, giở trò lang sói ..ách, tình chàng ý thiếp, huynh đệ ta tự đáy lòng cảm thấy cao hứng cho ngươi a. Tuy nhiên….”

Ngô công tử nghe vậy trong lòng run lên, cuối cùng thì cũng nói đến chính sự, cả nửa ngày nói chuyện tào lao, bây giờ mới đề cập tới vấn đề này.

Phương Tranh vẫn cười híp mắt nói: “Tuy nhiên, huynh đệ ta phải nằm ở trên giường hơn một tháng, hơn một tháng này toàn bộ đều nhờ phụ thân của ta dùng các dược liệu quý hiếm cứu mạng, Ngô công tử ngươi cũng biết, dược liệu, đặc biệt là dược liệu quý hiếm, đều phải tốn rất nhiều tiền mới mua được. Hiện giờ mùa màng không tốt, sinh ý làm ăn thất thoát, lúc này ta đã tỉnh lại, nhưng tài sản trong nhà sớm đã bị hao tổn hết phân nửa, ân, hiện giờ nhà ta ngay cả một miếng thịt cũng luyến tiếc không dám ăn…”

Nháo sự nửa ngày cuối cùng bắt đầu vòi tiền a. Ngô công tử thầm khinh bỉ trong lòng, Phương gia ngươi có bao nhiêu của cải chẳng lẽ ta lại không hiểu, coi như ngươi chất đầy một phòng dược liệu quý hiếm, đối với sản nghiệp khổng lồ của Phương gia cũng không có gì đáng kể.

Lúc này, Tiểu Ngũ cùng đám hộ vệ đứng bên cạnh mới bừng tỉnh đại ngộ, cười thầm không thôi, thiếu gia nói chuyện tào lao nửa ngày, cuối cùng là muốn tiểu tử này xuất ra một đại thủ bút. Thiếu gia không hổ là thiếu gia, lừa đảo cũng có phong thái tư văn lễ độ.

Phương Tranh không quản phản ứng của mọi người như thế nào, tiếp tục nói: “Cho nên, hôm nay mời Ngô công tử đến đây, chính là muốn hỏi ngươi một chút chuyện, tuy rằng cách hành xử có phần bất tiện, nhưng cũng thỉnh Ngô công tử thứ lỗi cho một phần. Dù sao ngươi cũng đã thỏa mãn tâm nguyện, thu được tâm hồn thiếu nữ của mỹ nhân, nhưng huynh đệ ta thì phải chịu biết bao đau khổ, từ xưa đến nay Ngô công tử đều trọng nghĩa khinh tài, tất không đành lòng nhìn huynh đệ ta táng gia bại sản, ngươi nói có phải hay không?”

Ngô công tử nghe thấy vậy âm âm kêu khổ, muốn tiền thì ngươi cứ việc nói thẳng a, vòng tới vòng lui lại nhắc đến Đào Hồng làm gì?

Suy đoán cũng chỉ là suy đoán, hắn không dám tỏ vẻ bất mãn chuyện gì, cẩn thận nói: “Phương thiếu gia khách khí, việc của ngài cũng chính là việc của ta, cần bao nhiêu cứ nói một tiếng, ta tuyệt đối không có ý kiến.”

Phương Tranh hai mắt sáng ngời, kìm lòng không được khen ngợi, nói: “Quả nhiên Ngô công tử là người thấu tình đạt lý, ta cũng không khách khí nữa. Như vậy đi, chuyện tình ở Quỳnh Hoa Lâu ngươi bỏ ra năm mươi vạn lượng bạc, mọi chuyện coi như quên luôn, không bao giờ nhắc lại…”

Chúng nhân vừa nghe thấy con số, trong lòng đều giật mình kinh hãi, thiếu gia mài dao thật sắc nha, năm mươi vạn lượng a! Số bạc này cũng đủ để cho mười vạn hộ dân thường nghèo đói duy trì được vài tháng, hiện giờ trong quốc khố của Hoa triều cũng chưa chắc đã có nhiều bạc đến như vậy. Ngô gia có vẻ như là giàu có, nhưng tuyệt đối không thể chi ra nhiều bạc như vậy, thiếu gia lần này ăn to hét lớn, tính đem tiểu tử họ Ngô hù chết hay sao?

“Cái gì?” Ngô công tử quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, nghe xong hai mắt tối sầm, miệng hổn hển thở không ra hơi, cả người hướng mặt đất gục xuống, may mắn có Trịnh Trượng ở bên cạnh tay chân lanh lẹ, đỡ hắn một phen.

Phương Tranh nhìn Ngô công tử, lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Người cổ đại năng lực chịu đựng đả kích thật kém, ta còn nói chưa xong mà…”

Phương Tranh nhìn Trịnh Trượng bĩu môi nói: “Làm cho hắn tỉnh lại, chờ sau khi tính toán rõ ràng mọi chuyện, tiểu tử này thích ngất thế nào thì ngất.”

Trịnh Trượng gật đầu, tức thì vung tay tát một cái lên mặt của Ngô công tử, “bốp!” Thanh âm giòn giã vang lên ở trong rừng cây, sau đó truyền đi thật xa.

Ngô công tử kêu thảm một tiếng, nhất thời tỉnh lại.

Vừa mới khôi phục được thần trí, Ngô công tử đã kêu như heo bị chọc tiết: “Không có tiền! Không có tiền! Ngươi giết ta đi! Ta không có tiền!” Giờ phút này hắn thật sự cảm thấy rất hối hận. Lúc đó nhất thời xúc động, đem Phương Tranh đạp xuống lầu, Ngô lão gia đã dùng tiền đút lót cho chuyện này êm dịu xuống, vốn dĩ hắn nghĩ mọi chuyện đã không còn việc gì, không nghĩ tới Phương Tranh dùng thủ đoạn tìm hắn, sớm biết như thế, lúc trước không nên tranh khí nhất thời, nhịn đi một chút có phải tốt hơn không cơ chứ?

Trên đời không có người nào bán thuốc hối hận, hiện giờ kim đao đang kề trên cổ hắn, Ngô công tử ngoại trừ gật đầu đáp ứng, căn bản cũng không dám có suy nghĩ phản kháng.

Phương Tranh nghe thấy Ngô công tử gào khóc rằng không có tiền, hắn cười tươi nói: “Gia hỏa này, tính tình chày cối, không có tiền mà còn hét lớn như vậy, rõ ràng là lợn chết không sợ nồi nước sôi.”

Phương Tranh thân mật vỗ bả vai Ngô công tử, nói: “Ngô công tử, ngươi như vậy là sai rồi. Ta mời ngươi đến địa phương này chỉ là muốn hai bên thực hiện một phương pháp hòa giải, thấu tình đạt lý trong một bầu không khí thân thiết. Hiện tại trông bộ dạng của ngươi, thứ cho huynh đệ ta nói thẳng, ngươi không coi ta là huynh đệ rồi, thật khó xử. Không bằng, lúc ngươi hôn mê ở địa phương hoang sơn dã ngoại này, ta liền đi tìm Ngô lão gia nói chuyện? Ta đoán chừng hắn sẽ tỏ ra thân thiết hơn so với ngươi, lại nói, ta cho rằng phong thủy ở địa phương này rất tốt, ngươi nhìn xem, nơi đây hẻo lánh quanh co, sơn cùng thủy tận, quả thật là một địa phương tốt a, chưa biết chừng kiếp sau Ngô huynh có thể đầu thai làm hoàng đế cũng nên, thế nào? Có muốn đánh cược một lần hay không?” Dứt lời, hắn nhe răng cười nhìn về phía Ngô công tử.

Phương Tranh thanh âm thực khách khí, nhiệt tình hào phóng giống như chủ nhà giữ khách nhân ở lại dùng cơm, nhưng ý tứ trong lời nói lại khiến cho Ngô công tử nghe xong phải kinh hồn táng đởm, người này không lấy được tiền đã nghĩ muốn lấy mạng ta, không quản phong thủy của địa phương này có tác dụng như thế nào, chung quy nằm ngủ ở trên giường vẫn là thoải mái nhất! Đáp ứng, mọi chuyện đều có thể tính toán, chỉ cần còn sống trở về, còn có hy vọng lật ngược ván cờ, một khi đã chết, có bao nhiêu tiền tài cũng vô tác dụng.

Suy tính một lúc, Ngô công tử bỗng nhiên bật người ôm lấy chân Phương Tranh, nước mắt lưng tròng nói: “Ta có! Ta có! Ngài muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chỉ cần ngài có thể tha cho ta một mạng…”

Phương Tranh nghe tiểu tử này nói xong, tâm tình mới buông lỏng, tươi cười nói: “Vậy thì được rồi, ngươi xem, bầu không khí bây giờ đã trở lên thân thiết, nhẹ nhàng biết bao nhiêu, Trang tử viết: dĩ hòa vi quý, thật có đạo lý.” Phương đại thiếu gia nói có sách, mách có chứng thật là rối loạn lung tung hết cả. Vậy mà hắn còn dương dương đắc ý với kiến thức văn chương của bản thân mình.

Bỗng nhiên, ngữ khí của Phương Tranh thay đổi, nói: “ Tuy nhiên… Vừa rồi ta còn chưa nói hết, năm mươi vạn lượng chỉ là tiền phí tổn mua dược liệu mà thôi, con số này chưa được thỏa đáng a, còn cả phí bồi thường thương tổn tinh thần của ta, ân, cho ngươi tiện nghi một chút, tính hai mươi vạn hai đi, còn nữa, ngươi từng đi khắp nơi khoe khoang rằng sẽ làm cho Phương gia ta táng gia bại sản, ân, lời nói của ngươi khiến cho tâm tình của ta dạo này, không thể nào cao hứng, ngươi lại đền bù hai mươi vạn hai để khôi phục tâm tình của ta a. Đêm nay mấy vị huynh đệ của ta mệt mỏi đưa ngươi tới đây, ngươi phải chi thêm mười vạn lượng phí dịch vụ đi lại, không thể để cho các vị huynh đệ của ta bận rộn toi công, ngươi nói có đúng không? Ân, còn có…”

Phương Tranh vẫn thao thao bất tuyệt tính tiền, Tiểu Ngũ cùng đám hộ vệ ở một bên nghe được đều trợn mắt há mồm. Thiếu gia tùy tiện vẽ lên một cái, đã tới một trăm vạn lượng a! Thật độc ác! So với lão nhân gia còn tham lam hơn rất nhiều!

Một vị hộ vệ trong đó, lẳng lặng nghĩ nói thầm: “Con mẹ nó! So với chúng ta năm đó làm thổ phỉ còn hắc đạo hơn a….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play