Chỉ là một tờ giấy viết thư nho nhỏ, có thể phát hiện được nhiều đầu mối quan trọng, Phương Tranh nghĩ mình đúng là thiên tài.

Thiên tài hẳn là nên được khen.

Cho nên Phương Tranh đang được bọn thuộc hạ vuốt mông ngựa cuồng nhiệt, vuốt đến mức mặt mày hắn hớn hở, rồi lại phải giả vờ khiêm tốn, nhưng cặp mắt đang lòe lòe chiếu sáng của hắn đã bán đứng hắn hoàn toàn.

Duy nhất nghĩ tiếc nuối chính là, vị tam tiểu thư Hàn gia luôn tự cao là mình thông minh hơn người nhưng lại thối um không gì sánh được không có mặt ở đây, không thể thưởng thức tư thế hào hùng anh phát không gì sánh được của hắn, nếu không khẳng định hai mắt nàng ta lóe sao, lấy thân báo đáp cũng không nhất định.

Vừa nghĩ đến Hàn Diệc Chân, khuôn mặt tuấn tú hớn hở của Phương Tranh liền suy sụp xuống tới. Mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy, lão cha của nàng còn vội vội vàng vàng đẩy nàng vào trong lòng hắn, lẽ ra đây là phần phước mà nam nhân dù muốn cũng không có được.

Nhưng làm nam nhân phụ trách nhiệm!

Phương Tranh liên tục nhắc nhở chính mình.

“ Phấn hồng tức là bộ xương khô, phấn hồng tức là bộ xương khô”, Phương Tranh liên tục lẩm bẩm, một đôi ánh mắt gian tà cũng không nén được nhìn Hàn Diệc Chân từ trên xuống dưới.

Vóc người của bộ xương khô này thật không sai.

Nhìn dáng dấp như kẻ trộm hề hề của Phương Tranh, Hàn Diệc Chân nhịn không được cau lại đôi mày thanh tú, trong lòng một cỗ lửa giận vô danh xông ra.

Hôm nay nàng phụng mệnh phụ thân đến khâm sai hành quán, theo lệ quan tâm một chút thuế án tiến triển, dù sao hôm nay Hàn gia đã đầu hướng triều đình, thuế án có thể thuận lợi và bắt giữ được chân hung hay không, ý nghĩa đối với Hàn gia rất trọng yếu.

Mặc dù trong lòng cô ta vạn phần không vui, nhưng mệnh cha khó cãi, hơn nữa trước đại sự liên quan đến tồn vong của gia tộc, không phải do nàng hành động theo cảm tình, ân oán tư nhân chỉ có thể tạm thời dứt bỏ một bên. Vì vậy, Hàn tam tiểu thư chỉ phải rầu rĩ không vui, đầy bụng không cam lòng đi tới khâm sai hành quán.

Nàng lại không nghĩ rằng, vừa vào đại môn tiền đường, Phương Tranh vừa thấy nàng, liền nghiêng đầu qua một bên, trong miệng không biết đang nhắc tới chuyện gì, giống như lão tăng đang nhập định.

Cử động này làm cho Hàn Diệc Chân cảm thấy nổi giận. Tốt xấu nàng cũng là thế gia tiểu thư, danh môn khuê tú, đi tới đâu không phải ai cũng nịnh hót ngưỡng mộ mà nhìn hay sao? Người này có ý tứ gì? Đúng là dù liếc mắt cũng lười xem ta, không xem thì cũng thôi, hết lần này tới lần khác còn làm bộ ra dáng dấp thanh cao, một đôi ánh mắt gian tà lại nhìn lên những bộ vị rất mẫn cảm của nàng, ngực nàng, thắt lưng nàng, chân nàng, bàn chân nàng. Hàn Diệc Chân chỉ cảm thấy cả người nổi da gà li ti, nghĩ đến mấy ngày trước, tên lưu manh vô sỉ này đã lặng lẽ đi vào trong tú lâu của nàng, nhìn lén nàng thay y phục, nàng hồn nhiên chưa phát giác, không biết đã bị tên hỗn đản này thấy được bao nhiêu cảnh xuân, vừa nghĩ đến nơi đây, Hàn Diệc Chân không khỏi đỏ bừng mặt, sau đó sắc mặt phát lạnh, trong lòng mọc lên vạn trượng lửa giận. Thật hận không thể tại chỗ móc ra hai con mắt hắn để thỏa mãn hận thù.

Hít thật sâu, miễn cưỡng khắc chế dục vọng muốn đánh hắn thật cường liệt, Hàn Diệc Chân lạnh lùng nói: “ Trong miệng ngươi đang niệm cái gì?”

Phương Tranh quay đầu, trang nghiêm nói: “ Bộ xương khô, bộ xương khô, ngươi là bộ xương khô.”

“ Ngươi…ngươi tên hỗn đản!” Hàn Diệc Chân nghe vậy ngẩn người, lập tức giận tím mặt, bàn tay giương lên, một chưởng vỗ tới thiên linh cái của hắn.

“ Phanh!”

“ A, thị vệ! Có người mưu hại khâm sai, con mẹ nó đều đi đâu hết rồi?”

Một lúc lâu.

Phương Tranh nghiêm mặt, đem bức thư do người sau màn gởi cho Lý Bá Ngôn đưa cho Hàn Diệc Chân.

Hàn Diệc Chân tiếp nhận, nhìn kỹ, đôi mày thanh tú cau chặt, ngưng thần suy tư một trận, sau đó trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười nhàn nhạt, khóe miệng hơi hướng về phía trước, khơi lên một đường vòng cung mỹ lệ.

Phương Tranh nhìn thấy ngẩn ngơ, trong lòng không khỏi thở dài, nữ nhân này thật xinh đẹp, nếu như lòng dạ Trường Bình rộng rãi một chút, lão tử nói gì cũng thu lấy nàng, đáng tiếc, rau cải trắng tốt như vậy, tương lai không biết bị đầu heo nào nuốt mất. Nếu không, ta cấp nàng một ít Liệt Nữ Ngâm, giải quyết nàng trước rồi hãy nói?

Quấn quýt a, giãy dụa a…

Hàn Diệc Chân nhìn dáng dấp si mê đến chảy nước miếng của Phương Tranh, trong lòng không khỏi ác hàn, gương mặt nhất thời nghiêm chỉnh lên.

“ Phong thư này kỳ thực nhìn ra được rất nhiều thứ.” Hàn Diệc Chân dừng một chút, sau đó dùng một loại ánh mắt đắc ý, khinh miệt nhìn Phương Tranh liếc mắt. Ngươi ngoại trừ vận khí tốt một chút, lên làm đại quan, còn có thứ gì đáng giá nhắc tới?

Phương Tranh lấy lại tinh thần, nhíu mày nói: “ Ai, ánh mắt của ngươi là có ý tứ gì? Sao ta nghĩ ngươi đang khinh thị ta? Ai, ánh mắt của ngươi rất không thân mật, ta cảm giác nhân cách đã bị ánh mắt của ngươi vũ nhục, ngươi là thái độ gì đây?”

Hừ hừ, Hàn Diệc Chân không để ý đến hắn, thẳng nói: “ Tính chất loại giấy viết thư, nơi sản sinh loại tùng mặc còn có chữ viết, đều có thể nhìn ra rất nhiều thứ, tinh tế mà tra, không khó lộ ra dấu vết.”

Phương Tranh ngẩn người, lập tức hắc hắc nở nụ cười.

Hàn Diệc Chân lạnh lùng quét mắt liếc hắn, tên ngu xuẩn này đang cười cái gì?

Còn đang nghi ngờ, một thuộc hạ Ảnh Tử đi vào tiền đường, ôm quyền cung kính nói: “ Đại nhân, chuyện ngài phân phó đã điều tra rõ, loại giấy và mực dùng để viết thư, do Ngọc Tuyết Phường tiêu thụ, giấy là loại giáp giấy Tuyên Thành chỉ sản xuất tại Tuyên Châu Kính Huyền, mực là Huy Tùng Mặc được sản xuất tại Huy Châu Tích Khê, hai loại đều là vật quý báu, văn nhân thư sinh tầm thường không dùng nổi, toàn bộ Giang Nam chỉ có duy nhất Ngọc Tuyết Phường có tiêu thụ, về phần chữ viết trên bức thư, thuộc hạ đã phái người đi kinh thành, đem so sánh với bút tích vương công đại thần trong triều, khoảng hai ngày là có kết quả.”

Hàn Diệc Chân cả kinh, biểu tình khinh miệt trong nháy mắt tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, mở to hai mắt, giật mình nhìn Phương Tranh.

“ Tra! Triệt để truy tra!” Phương Tranh trầm giọng mệnh lệnh: “ Tra xem Ngọc Tuyết Phường kia có địa vị gì, những năm gần đây đã bán loại giấy mực quý báu này cho người nào, thời gian ngắn nhất phải điều tra rõ cho ta!”

“ Dạ!”

Quay đầu, Phương Tranh cười tủm tỉm nhìn phía Hàn Diệc Chân, hắc hắc cười nói: “ Thật ngại quá, vừa bị người cắt đứt, ha hả, Diệc Chân muội muội, ngươi tiếp tục nói, vừa nói đến đâu nhỉ? Nga, đúng rồi, bút tích, tinh tế mà tra, không khó tra ra dấu vết, tiếp tục nói đi.”

Hàn Diệc Chân không khỏi một trận tức giận, trong lòng chợt sinh ra ảo não, tên tiểu tổ tông này, thuộc hạ của ngươi cũng đã làm việc gần xong xuôi, còn muốn nghe…cái gì? Ý định bêu xấu ta sao?

Không nghĩ tới người này thường ngày láu cá xảo quyệt, đầu óc cũng không ngu ngốc, cùng cách suy nghĩ của ta không mưu mà hợp, cha nói rất đúng, chớ nhìn mặt mà đoán người, bằng không khó tránh khỏi sự bất công, thế nhưng…thế nhưng dáng tươi cười trên mặt hắn, vì sao lại đáng ghét đến như vậy?

“ Diệc Chân muội muội, có câu anh hùng có cách nhìn giống nhau, hay anh hùng trọng anh hùng, ý nghĩ thật trùng hợp. Hai chúng ta đều là anh hùng nha, thật có ăn ý, đều nghĩ đến chung một đường, khó trách lão cha ngươi muốn tác hợp chúng ta thành một đôi, hiện tại xem ra, lão cha ngươi quyết định quả thực cực kỳ anh minh.” Khuôn mặt đáng ghét của Phương Tranh tươi cười tiến đến trước mặt nàng.

Cắn răng, Hàn Diệc Chân nói không rõ là xấu hổ hay giận dữ, đứng lên hung hăng đạp mạnh một cước xuống dưới, lập tức hừ hừ, quay đầu bước đi.

Dáng tươi cười của Phương Tranh đọng lại trên mặt, môi run run vài cái, lập tức sắc mặt từ hồng biến trắng, từ trắng biến xanh, thẳng đến khi bóng lưng yểu điệu của Hàn Diệc Chân tiêu thất trong hoa viên, Phương Tranh rốt cục nhìn không được đang ôm chân “ oa” một tiếng kêu to lên.

“ Đại nhân, đại nhân, ngài làm sao vậy?” Thuộc hạ cuống quýt hỏi thăm.

“ Các ngươi nói, các ngươi nói, người quá xuất sắc chẳng lẽ là một cái tội hay sao?” Phương Tranh đau đến nước mắt nước mũi chảy thành một đoàn.

“ Cái này…hẳn đúng là một tội.” Thuộc hạ chần chờ nói, dù sao hắn cũng nghĩ mình không có phúc khí nhận loại tội này.

“ Ô hô ai tai, nói như thế, ta chẳng phải là nghiệp chướng nặng nề?”

Dưới chân Quảng Phúc Tự tại bờ Thái Hồ.

Dương Thành như đang điên cuồng, đang giống như bệnh tâm thần tê rống: “ Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Bạc đâu? Bạc đi đâu rồi?”

Tay chân hắn băng lãnh, trái tim chìm vào đáy cốc, dự cảm bất tường trong lòng càng ngày càng chân thực.

Nhìn những cái rương gỗ bị bật nắp nằm trên xe lừa, nguyên bản bên trong phải là những đống bạc trắng tuyết lóe sáng, chẳng hiểu vì sao, lại biến thành những khối đá, không khỏi làm hắn vừa sợ vừa giận, còn có vài phần sợ hãi.

Nếu chủ nhân biết chuyến này ta vô ích mà về, chẳng biết phải thừa nhận bao nhiêu lửa giận mãnh liệt của chủ nhân tập kích, nghĩ đến thanh âm lãnh sâm âm hàn của chủ nhân, cùng thủ đoạn tàn khốc lãnh huyết của hắn, Dương Thành không khỏi rùng mình một cái.

Mở to hai mắt đỏ bừng, Dương Thành cắn răng, giậm chân quát to: “ Tình hình sai rồi, triệt! Mau bỏ đi!”

Bên trong quân trướng không gặp một người, bạc lại đổi thành đá, đầu óc nếu không linh quang cũng phải hiểu rõ, đây rõ là rơi vào âm mưu của Phùng Cừu Đao.

Loạn quân nghe vậy vội vàng thu hồi đao kiếm, dưới sự suất lĩnh của Dương Thành, không rên một tiếng hướng phía rừng núi hướng tây rút lui.

Bỗng nhiên, một đạo pháo hoa sáng rực thăng lên, lập tức nổ tung ngay giữa không trung, bạch quang chiếu sáng trong ngoài doanh địa trong giây lát ngắn ngủi, Dương Thành cả kinh, trong nháy mắt, hắn nhìn ra phía mặt tây doanh địa trống trải, vừa nhìn, cả người hắn bỗng nhiên ngây dại.

Bên ngoài doanh địa, dưới pháo hoa lóng lánh, con đường phía tây khu rừng núi đã đứng rậm rạp mấy ngàn nhân mã, bọn họ chia làm bốn đội mà đứng, tay cầm tấm chắn trường mâu, mũi mâu lóe lên hàn quang lãnh sâm, dưới pháo hoa lóng lánh, tản mát ra sát ý khiến kẻ khác kinh hãi.

Ngay sau đó, những cây đuốc sáng lên theo thứ tự, loạn quân nhìn thấy rõ tình thế trước mắt, không khỏi bắt đầu kinh hoảng rối loạn.

Tiêu Hoài Viễn có chút nao núng đứng bên dưới ngựa của Phùng Cừu Đao, thấy đường vào núi của loạn quân đã bị ngăn chặn, toàn bộ loạn quân hoảng thành một đoàn, Tiêu Hoài Viễn không khỏi hưng phấn nói: “ Phùng tướng quân, chúng ta thắng! Chúng ta đổ thắng!”

Trước khi xuất phát, Phương Tranh từng nói thật với bọn họ, đây là một lần đặt cược, nếu có người đến cướp thuế ngân, nói rõ bên họ đổ thắng, nếu dọc theo đường đi kinh thành gió êm sóng lặng, thì xem như bên họ thua cuộc.

Nhờ phúc phận của trời, dĩ nhiên thật có loạn quân đến đây cướp bạc, Tiêu Hoài Viễn không khỏi một trận mừng như điên. Trước mặt những người này là cái gì? Bọn họ đều không phải loạn quân, bọn họ là từng kiện kiện công lao! Nếu như theo lời dặn Phương Tranh, thuận lợi hoàn thành cuộc chiến hôm nay, Tiêu Hoài Viễn thân là khâm sai phó sứ, công lao khẳng định cũng lớn như Phùng Cừu Đao, xem ra sau khi trở về kinh thành, hoàng thượng lại thăng quan cho hắn.

Dưới ánh lửa sáng trưng, Long Vũ quân sĩ binh sâm nghiêm liệt quân ngoài trăm bước, xếp thành một hàng dài, tắm chắn phía trước, trường mâu phía sau, cung tiễn ngay trung trận giương cung cài tên, toàn quân sẵn sàng nghênh địch, ánh mắt lãnh khốc của bọn lính chăm chú nhìn chằm chằm loạn quân trước mặt, trong mắt tản mát ra sát ý lạnh thấu xương, làm khí thế túc sát lan tràn dần dần cả chiến trường, không khí dường như bị đọng lại, làm kẻ khác hít thở không thông.

Dương Thành thấy đối phương ung dung liệt khai trận thế, trong lòng trầm xuống.

Không tốt! Bị lừa! Trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên hiểu ra, từ khi chi quân đội áp chuyến thuế ngân rời thành Tô Châu, chủ nhân và hắn đã chậm rãi bước vào trong cái tròng mà Phương Tranh đã an bày.

“ Phùng Cừu Đao, ngươi thật đê tiện!” Dương Thành giơ thương chỉ xéo vị đại tướng đứng trước Long Vũ quân đối diện, cắn răng tức giận nói.

“ Hừ, như nhau! Đối diện tặc tử, tư vị gậy ông đập lưng ông ra sao?” Phùng Cừu Đao ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“ Họ Phùng kia, ta sẽ lấy tính mạng của ngươi!” Dương Thành giận dữ, hai mắt cực độ phẫn nộ mà trở nên đỏ bừng, thái độ điên cuồng, như ác ma vì khát máu mà sinh ra.

Phùng Cừu Đao ngồi trên lưng ngựa, tay cầm ngân thương, tay kia nhẹ nhàng sửa sửa vạt chiến giáp, nói: “ Có bản lĩnh ngươi tới lấy đi, người nào cản trở ngươi?”

Nhìn bên ngoài trăm bước loạn thành một đoàn, loạn quân hoàn toàn thất kinh, Phùng Cừu Đao lạnh lùng cười, ngân thương chỉ xéo, bỗng nhiên chợt quát: “ Cung tiễn thủ, phóng!”

Một trận dây cung chỉnh tề bật vang, cung tiễn thủ đang canh giữ trung quân được mệnh lệnh không chút do dự cùng nhau buông lỏng ra dây cung căng cứng, mưa tên khắp bầu trời, mang theo tiếng gió gào thét, không chút lưu tình hướng loạn quân đang hỗn loạn vọt tới.

Vô số tiếng kêu rên vang lên, loạn quân giống như lúa mạch bị cắt ngang trong trời thu, ngã xuống từng tảng lớn.

Tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai, Phùng Cừu Đao không chút phản ứng, đây là loạn quân, là loạn thần tặc tử, hắn lại hướng cung tiễn thủ kêu to: “ Cung tiễn thủ, phóng!”

Lại một trận mưa tên kéo tới, loạn quân lần thứ hai ngã xuống một mảnh.

Dương Thành tức sùi bọt mép, vung trường thương trong tay, quát to: “ Các huynh đệ, tiến lui không đường, chúng ta theo chân bọn họ liều mạng!”

“ Giết!” Trúng mai phục, sĩ khí loạn quân hạ tới cực điểm, tiếng nói của Dương Thành đã kích động khiến cho bọn họ cùng chung hưởng ứng, chỉ mấy trăm danh sĩ binh bao hàm sự sợ hãi ứng lên vài tiếng.

Phùng Cừu Đao cười nhạt, sau đó quát to: “ Tấm chắn tiến lên, công!”

Tiếng leng keng chỉnh tề, tiếng sắt thép ma sát. Thuẫn bài thủ bước lên chỉnh tề, từng bước một hướng loạn quân áp tới, phía sau thuẫn bài thủ, là một chi trường mâu băng lãnh, mũi mâu lóe ra hàn quang, giống như đám ác ma khát máu đang liếm môi, đợi ăn no uống no máu tươi của địch nhân.

Dương Thành chăm chú nắm trường thương, cả người không tự chủ được bắt đầu run, trong lòng đã một mảnh tuyệt vọng.

Ngoài ngàn bước cách chiến trường, Ôn Sâm và gần trăm tên thuộc hạ tinh nhuệ của Ảnh Tử đang lười biếng phủ phục bên trong bụi cỏ, trong miệng Ôn Sâm ngậm một nhánh cỏ, vẻ mặt ngả ngớn chẳng đáng. Thần thái cũng giống như hình dạng thối thí ương ngạnh hàng ngày của Phương Tranh, thật đúng thượng bất chính thì hạ tất loạn, Ôn Sâm, đã từng là một tiểu tử rất đơn thuần.

“ Đại nhân, bọn họ bắt đầu chém giết rồi, làm sao bây giờ? Chúng ta có nên qua tiếp tay hay không?” Một quản sự Ảnh Tử tiến đến bên người Ôn Sâm, ân cần cười nói.

“ Lỗ tai ngươi điếc sao? Không nghe lời vừa rồi của bổn quan?” Ôn Sâm tức giận liếc mắt trừng thuộc hạ.

“ A…hiểu rồi, ha hả, thế nhưng…Long Vũ quân là đồng đội của chúng ta, chúng ta cứ như vậy khoanh tay đứng nhìn, tựa hồ…dường như…có điểm không quá trượng nghĩa?”

Ôn Sâm xì một tiếng khinh miệt, phun ra nhánh cỏ trong miệng, chỉ vào mũi thuộc hạ mắng: “ Trượng nghĩa? Lúc này ngươi giảng trượng nghĩa với bổn quan? Đây là quân quốc đại sự! Đây là chiến tranh bình nghịch trấn bạn! Ngươi giảng trượng nghĩa, thế nào không đi tìm một đỉnh núi vào rừng làm cướp luôn? Vừa lúc, phu nhân của Phương đại nhân làm thổ phỉ tại Thanh Long sơn, đang lúc hỗn thật vui vẻ, ngươi thẳng thắn tìm nơi nương tựa ở phu nhân đi.”

Thuộc hạ cười mỉa: “ Không dám, ha hả, thuộc hạ không dám.”

“ Hừ! Trước khi đi Phương đại nhân đã nói như thế nào? Mỗi người đều có trách nhiệm của mình, nhiệm vụ của Ảnh Tử chúng ta gian khổ hơn Long Vũ quân nhiều lắm, không phải do chúng ta có thể loạn tác chủ trương, nếu như phá hủy toàn bộ kế hoạch và an bày của Phương đại nhân, xem lão tử có lột da các ngươi hay không!” Ôn Sâm nói xong thở dài, nhăn mặt nói: “ Ai, sau đó khi ta trở lại đến phiên Phương đại nhân lột da ta.”

Thuộc hạ nhìn chiến trường đang chém giết kịch liệt, không khỏi vội la lên: “ Thế nhưng…đại nhân, chúng ta lúc nào hành động? Ngươi xem loạn quân đều đã chết phân nửa, Phùng tướng quân nếu nhất thời giết quá hứng khởi, đem bọn họ đều tiêu diệt hết thì sao? Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Ghé vào nơi này ăn gió uống sương thuận tiện xem tuồng?”

Ôn Sâm quát lên: “ Câm miệng! Phùng tướng quân tự có đúng mực, ngươi không thấy được Phùng tướng quân không chọn trận hình bao vây sao? Hắn chỉ dùng quân xếp hàng ngăn cản đường vào núi, điều này nói rõ, trong lòng Phùng tướng quân đều biết, hắn sẽ thả một bộ phận loạn quân con đường sống, nhưng diễn trò cũng phải làm đủ, giết hơn phân nửa, lưu lại gần nửa, lúc này mới làm cho địch nhân kinh sợ, sau đó dưới ý chí chiến đấu tan vỡ, tứ tán mà chạy, sẽ không hoài nghi trong lòng.”

“ Lúc nào bọn họ mới chạy chứ?”

Ôn Sâm cười cười, nhìn chiến trường chém giết kịch liệt xa xa, thản nhiên nói: “ Nhanh, loạn quân đã sắp không kiên trì được nữa, Long Vũ quân quả nhiên là tinh nhuệ chi sư, Phùng Cừu Đao không hổ là một viên danh tướng, năm ngàn quân đối năm ngàn quân, Long Vũ quân lại không có bao nhiêu thương vong, những loạn quân này rất nhanh sẽ binh bại như núi đổ…”

Phảng phất như đang đáp lời Ôn Sâm nói, hắn vừa nói xong, đã thấy loạn quân binh sĩ đang cùng Long Vũ quân chém giết trên chiến trường bỗng nhiên thối lui về phía sau, sau đó vẻ mặt kinh sợ tuyệt vọng tê thanh thét to vài tiếng, sau đó ném binh khí trong tay, quay đầu liền hướng phía sau tứ tán tán loạn chạy đi, tùy ý Dương Thành làm sao quát mắng chém giết cũng vô dụng, loạn quân giống như một đám kiến hoảng loạn, rất nhanh liền hướng các phương hướng cuồn cuộn tán đi, gần hai ngàn sĩ binh trong chớp mắt liền biến mất trong bóng đêm thâm trầm.

“ Ai, đại nhân, chạy rồi, bọn họ chạy rồi!” Thuộc hạ Ảnh Tử chỉ vào chiến trường, hưng phấn kêu lên.

Tinh thần Ôn Sâm rung lên, hai mắt tản mát ra tinh quang, hắn hung hăng hướng bụi cỏ phun ngụm nước bọt, hưng phấn nói: “ Con mẹ nó! Cuối cùng cũng đến phiên chúng ta làm việc rồi, đã nhiều ngày chúng ta ẩn núp đi theo Long Vũ quân, chật vật vô cùng, cả ngày đi theo cái mông bọn họ ngửi bụi, lúc này chúng ta phải hảo hảo làm một hồi, ở trước mặt Phương đại nhân hiển hiển bản lĩnh, nêu cao uy phong của Ảnh Tử chúng ta!”

Quay đầu lại, Ôn Sâm trầm giọng nói: “ Mọi người chia làm ba đội, phân ba phương hướng, ven đường theo dõi loạn quân, bất luận là ngươi hóa trang hay ẩn núp, có thể trảo được loạn quân để bức cung, thủ đoạn gì cũng phải dùng, nói chung, lôi ra tên hỗn đản sau màn này ra cho được! Nếu ai lập được đại công, lão tử giúp ngươi hướng Phương đại nhân báo công lĩnh thưởng, nếu ai làm qua loa cho xong, làm việc không nỗ lực, trở về lão tử cho ngươi thư giãn gân cốt, đều nghe được không?”

“ Dạ! Đại nhân!”

Ôn Sâm vung tay lên, thấp giọng quát: “ Làm việc đi!”

Ảnh Tử hướng Ôn Sâm ôm quyền hành lễ, sau đó mấy người lắc mình xê dịch, gần trăm người trong chớp mắt liền biến mất trong bóng đêm thâm trầm…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play