(mối quan hệ giữa vua và thần.) Tin tức hoàng thượng muốn đến Thần Liệt sơn tế trời làm cho toàn bộ bách tính trong kinh thành đều phải bật thốt lên.

Bất luận là bình dân hoặc sĩ tử đánh giá thời cuộc ra sao, đối với loại cử động này của hoàng đế đều cảm thấy hoàn toàn tán đồng tự đáy lòng.

Đầu xuân năm nay của Hoa triều cho tới bây giờ khắp nơi đều tai họa không ngừng, đồng ruộng hoang vu, vụ xuân không cách thuận lợi tiến hành. Vô số bách tính trôi giạt khắp nơi, những tin tức không tốt làm rất nhiều người đều lo sợ. Mà hoàng đế tế trời không thể nghi ngờ cấp cho bách tính ý trấn an lớn nhất, bách tính bỗng nhiên phát hiện, vị hoàng thượng vẫn luôn ở trong thâm cung, nhiều năm chưa từng ra cung, nguyên lai trong lòng cũng lo lắng chuyện sống chết của bọn họ.

Cho nên, bất luận chuyện tế trời có hiệu quả hay không, đối với bách tính mà nói, đều vui mừng khôn xiết. Ở một quốc gia cổ xưa chỉ dựa vào nông nghiệp làm chủ, ở trong lòng bách tính, chuyện tế trời là một chuyện phi thường thần bí, làm bọn họ phải sản sinh tình kính nể.

Hạ xuống một đêm mưa xuân, khắp cả vũ trụ, chung quanh kinh thành chim hót líu lo, trong không khí hỗn loạn hương thơm của bùn đất, làm tinh thần kẻ khác rung lên.

Giờ Thìn, tiếng chuông trên gác chuông của hoàng cung vang lên, đại môn nặng nề ở giữa cung mở ra, cấm quân vệ sĩ uy vũ anh tuấn bày thành đội ngũ chỉnh tề, đi ra trước. Cờ xí giương lên, đón gió phấp phới, trong lúc di chuyển tận hiển uy nghi hoàng gia. Sau đó là ngự tiền nghi trượng võ sĩ, tay cầm kim qua lễ trượng, một đoàn thái giám cung nữ bước đi thật chậm, theo sát sau đó. Các loại cờ xí, pháp khí, dù che, chậm chậm xuất hiện theo trình tự.

Đi ra cuối cùng chính là long liễn đại giá của hoàng đế. Ngự xa sáu ngựa, vàng óng ánh lóa mắt, trên xe khảm đầy châu bảo kim ngọc, đẹp đẽ quý giá đến cực điểm.

Hoàng đế xuất hành, tiền hô hậu ủng như mây, đi vòng qua cổng chào, lại thêm tiền võ sĩ mở đường. Đi qua tám con đường, ven đường bách tính sĩ tử tất cả đều quỳ lạy. Đế vương oai, cửu ngũ chí tôn, vâng theo mệnh trời, như núi cao nguy nga, như mây trên trời khó lường, làm kẻ khác không tự giác phục lạy cúng bái.

Đi ra khỏi cổng chào, đi qua đường lớn Thái Bình, cuối cùng đi tới bên ngoài thành bắc Thái Bình, ra khỏi cửa, hoàng đế liền rốt cục chính thức ra kinh.

Lúc này có nghi loan thái giám lớn tiếng quát: “ Phụng thánh dụ, ngự giá xuất hành.” Đoàn người hạo hạo đãng đãng kéo dài đến hơn mười dặm. Do cấm quân, thái giám, cung nữ…đội ngũ lên tới hơn một vạn người thoáng chốc liền ngừng lại.

Bức rèm che long liễn xốc lên, thân mặc ngũ trảo kim long bào, đầu đội dực long( rồng có cánh) quan, hoàng thượng do Tào công công dìu đỡ, khẽ run rẩy chậm rãi đi ra long liễn, quan viên đi theo, huân quý cùng với cấm quân, thái giám, cung nữ, bao quát bách tính có lòng kính yêu hoàng đế bên trong, nhìn thấy hoàng đế đi xuống long liễn, không khỏi đều quỳ xuống bái lạy, cùng kêu lớn: “ Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Mọi người quỳ lạy lúc này mới đứng dậy, cúi đầu cung kính, mấy vạn người đứng trên đường lớn Thái Bình lại lặng ngắt như tờ, phảng phất vắng vẻ như cõi chết.

Mắt rồng của hoàng thượng khẽ nhếch, đưa mắt quét nhìn một vòng trong đám người, phát hiện một người đứng ở một góc giữa các quan viên, Phương Tranh cũng đang học các quan viên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, vẫn không nhúc nhích đầy vẻ cung kính.

Nhưng Phương đại thiếu gia rất rõ ràng là một người không chịu ngồi yên, không ai bồi hắn chơi, hắn liền tự mình chơi, lúc này hắn đang nỗ lực dùng hai mắt nhìn thấy rõ chóp mũi của mình, đúng ngay câu “ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm”. Cho nên hắn hiện tại biến thành mắt lé, còn đang chơi đùa không biết mệt, cũng không biết loại trò chơi này có lạc thú gì.

Hoàng thượng nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong đôi mắt không khỏi hiện ra vài phần ý cười, mang theo vài phần vị đạo sủng nịch, phảng phất như đang nhìn thấy một hài tử thích nghịch ngợm gây sự, liền lập tức không khỏi thở dài, trong lòng không khỏi lo sợ.

Phòng ngự của kinh thành giao cho một người như thế, thật không biết có phải là quyết định lệch lạc nhất của trẫm trong cuộc đời này hay không.

Nhìn Tào công công ý bảo một chút, Tào công công liền tiến lên, cao giọng quát: “ Hoàng thượng có chỉ, tuyên Trung Dũng Hầu, phòng thủ tướng quân Phương Tranh tiến lên yết kiến, tuyên phòng thủ thành vệ quân phó tướng Tần Trọng tiến lên diện thánh.”

Trong đám người, Phương Tranh còn đang tự đùa nghịch đến mức quên hết tất cả, bị quan viên bên cạnh vỗ nhẹ, thấp giọng nhắc nhở: “ Phương đại nhân, Phương đại nhân! Hoàng thượng gọi ngươi đấy.”

Do con mắt và mũi chơi suốt hồi lâu, Phương Tranh đem đôi mắt lé của mình khôi phục thành bình thường, lập tức cảm thấy một trận mắt hoa đầu váng, lắc đầu kêu khổ: “ Mắt lé không thể chơi lâu, ai nha, thật là chóng mặt.”

Các quan viên bên cạnh mặt mày đen thui.

Trước xa giá, hoàng thượng uy nghiêm nhìn chăm chú vào hai vị tướng quân trẻ tuổi trước mặt, Phương Tranh vẫn dáng dấp lười biếng bại hoại, dù đứng ngay trước mặt hoàng thượng, hắn đều mờ ám không ngừng, thỉnh thoảng lại gãi đầu, gãi gãi mặt. Mà Tần Trọng đứng bên cạnh Phương Tranh, vẻ mặt nghiêm nghị trầm tĩnh, ánh mắt kiên nghị, khuôn mặt cường mãnh. Võ tướng không nho nhã như văn nhân, tựa hồ ở trên mặt hắn đều có thể hoàn toàn nhìn thấy.

“ Hai vị tướng quân, phòng ngự kinh thành vô cùng trọng yếu. Trẫm tế trời sẽ nhiều ngày, kinh thành giao phó cho hai vị.” Hoàng thượng lời nói thấm thía.

Phương Tranh nghe vậy nghiêm sắc mặt, trịnh trọng ôm quyền, nghiêm nghị nói: “ Hoàng thượng xin yên tâm, vi thần sẽ xử lý chuyện phòng ngự kinh thành đâu vào đấy, kín đáo như tường đồng vách sắt, chờ đợi hoàng thượng quay về kinh.”

Sau đó trong lòng Phương Tranh lại bổ sung một câu: “ Trước khi vi thần chạy trốn.”

Tần Trọng cũng vội vàng ôm quyền tuân mệnh.

Hoàng thượng thỏa mãn gật đầu, sau đó cố ý nhìn chằm chằm Tần Trọng, ánh mắt thâm trầm mà ngưng trọng, một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “ Tần tướng quân, tam cương là như thế nào?”

Tần Trọng ngẩn người, vội vàng trả lời: “ Quân vi thần cương, phụ vi tử cương, phu vi thê cương.” Hoàng thượng gật đầu, ý vị thâm trường nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “ Nói rất hay, nói rất hay.” (*: Tam cương ngũ thường, tam tòng tứ đức. Tam cương dành cho nam nhân, tam tòng dành cho nữ nhân, đạo làm người của khổng tử.)

Lập tức hoàng thượng xoay người, nhàn nhạt phân phó: “ Khởi hành.”

Sau đó hoàng thượng được sự nâng đỡ của Tào công công, gian nan leo lên long liễn, trong nháy mắt bức rèm che hạ xuống, lưu lại cho Phương Tranh và Tần Trọng một thân ảnh thê lương già nua.

Tào công công phẩy nhẹ phất trần, cao giọng quát: “ Phụng thánh dụ, khởi hành.” Đoàn người hạo hạo đãng đãng lại bắt đầu chậm chạp rời đi.

Ngự liễn của thái tử chậm rãi đi theo ngự xa sáu ngựa của hoàng đế, lúc đi ngang qua Phương Tranh và Tần Trọng, thái tử nhẹ nhàng xốc lên màn xe, nhìn Phương Tranh nở nụ cười quỷ dị khó hiểu. Lập tức lại nhanh chóng nhìn thoáng qua Tần Trọng, ánh mắt có vài phần sắc bén và âm trầm.

Bên ngoài cửa thành, chỉ còn lại Phương Tranh và Tần Trọng hai người, sắc mặt khác nhau, thẳng đến khi nghi trượng của hoàng đế toàn bộ ra khỏi cửa thành, lúc này hai người mới đứng thẳng thân thể.

Phương Tranh quay đầu vừa nhìn, thấy sắc mặt Tần Trọng có vài phần bi thương, xem ra câu hỏi nhìn qua như rất kỳ lạ không đầu không đuôi của hoàng thượng, ở trong lòng hắn lặng yên đâm rễ đâm chồi, làm lòng hắn bắt đầu nổi lên sóng gió.

Hai người xoay người đi lên bắc thành lâu, nhìn theo xa giá hoàng thượng dần dần đi xa, Tần Trọng không chú ý quay đầu, Phương Tranh thần tình nghiêm trọng, ánh mắt chẳng bao giờ nghiêm túc đến như vậy nhìn thẳng phía trước, chân mày cau chặt, chẳng biết đang suy tư chuyện trọng yếu gì.

Tần Trọng lại khe khẽ thở dài, tình thế đang từ từ rõ ràng, hắn và Phương Tranh sẽ ở hôm nay phân ra địch nhân hay bằng hữu, Phương Tranh vào lúc này lẽ nào cũng cùng một tâm sự như hắn, đang tự hỏi vấn đề này sao? Lúc đầu tình cảnh Phương Tranh ở trên đường cái dũng cảm bắt cướp lại hiện lên trong đầu Tần Trọng, niên thiếu thần tử, thân ở địa vị cao mà lại ôn hòa, đáng tiếc cuộc đời này cũng vô duyên cùng hắn kết giao.

Lúc này, Phương Tranh đang có sắc mặt nghiêm nghị bỗng giơ tay lên, chỉ vào xa giá, thần tình ngưng trọng nói với Tần Trọng: “ Mời Tần tướng quân hãy xem.”

Tần Trọng chợt giật mình, vội vàng nhìn lại. Đã thấy ngay khúc đuôi đoàn xa giá, một đám tay cầm cờ xí, cùng cung nữ đang bày đội ngũ, chăm chú đi theo đại đội, chậm rãi di động về phía trước.

Tần Trọng nhìn nửa ngày cũng không thấy chuyện gì, không khỏi nghi hoặc nói: “ Tướng quân có phát hiện gì?”

Lẽ nào thái tử còn an bày thích khách trong đội ngũ? Lẽ nào Phương Tranh phát hiện được điểm gì đáng ngờ?

Phương Tranh nghiêm túc lắc đầu, mắt chăm chú nhìn phía trước, trầm giọng nói: “ Thấy đi ở cuối cùng, cung nữ tay cầm quạt không?”

Tần Trọng nhìn một chút, gật đầu.

“ Cung nữ kia…” Phương Tranh trầm ngâm một chút, lập tức biểu tình biến đổi, bắt đầu không thể ức chế cười ha ha lên, vừa cười vừa thở gấp nói: “ Cung nữ kia không ngờ một bên lớn một bên nhỏ, đi trên đường lại cứ nghiêng qua nghiêng lại, giống như người bị bệnh trĩ, con mẹ nó thật khôi hài! Úc, linh hoạt linh hoạt, oa ha ha ha.”

Mồ hôi lạnh từ trên trán Tần Trọng từng giọt từng giọt chảy xuống.

Đó là một ***!

Gân xanh trên cổ giựt mạnh, Tần Trọng chính thức chấm dứt bình luận.

Trên thành lầu phía bắc, Phương Tranh và Tần Trọng nhìn theo hướng bắc, xa giá của hoàng thượng đã đi xa từ lâu, nghi trượng hơn vạn người cũng không còn nhìn thấy thân ảnh, hai người vẫn đứng trên thành lâu thẳng tắp, biểu tình nét mặt hoàn toàn khác nhau.

Phía sau hai người, phòng vệ binh khôi giáp sáng ngời kết thành đội hình đi tuần ngang qua, khi đi qua phía sau hai vị tướng quân, bọn họ không khỏi dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn hai người. Hai vị tướng quân đứng đây đã lâu, chẳng lẽ lại cùng nhau luyện công sao?

Chỉ có ở cách đó không xa nơi phong hỏa đài, hơn mười tướng lĩnh cao cấp của phòng thủ thành vệ quân đang gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tranh, ánh mắt không quá thân mật.

“ Tần tướng quân, phòng thủ thành vệ quân đi con đường nào?” Một lúc lâu sau, Phương Tranh vẫn nhìn phía trước, cũng không nhìn Tần Trọng, mở miệng hỏi.

Đã có một thời gian lòng vòng với hắn, để đại kế của hoàng thượng có thể thành công, hôm nay chỉ có hai con đường có thể đi, một là ngay tại chỗ giết chết Tần Trọng, hai là thuyết phục Tần Trọng, không còn con đường nào khác.

Trên mặt Tần Trọng nổi lên vẻ thống khổ, môi lúng túng vài cái, bỗng nhiên khôi phục bình tĩnh, đạm mạc nói: “ Đáp án của mạt tướng nếu làm tướng quân không hài lòng, có phải tướng quân sẽ giết ta ngay tại chỗ, sau đó khống chế thành vệ quân?”

Phương Tranh cười cười, từ chối cho ý kiến.

Tần Trọng nghiêng đầu quét mắt nhìn Phương Tranh, nói: “ Tướng quân, thành vệ quân hơn năm vạn người đều nắm trong tay ta, ngươi giết được ta sao?”

Phương Tranh nháy mắt mấy cái, cười nói: “ Nếu Tần tướng quân khăng khăng một mực, nhất định phải làm loạn thần tặc tử người người phỉ nhổ, nếu không thể, ta đành không thể làm gì khác hơn là phải thử xem.”

Loạn thần tặc tử!

Những lời này giống như một đạo sét đánh, trực tiếp bổ vào đầu Tần Trọng, trên mặt Tần Trọng trong nháy mắt liền mất đi huyết sắc, trở nên tái nhợt không gì sánh được.

“ Ta không phải loạn thần tặc tử!” Tần Trọng phẫn nộ nắm chặt nắm tay, nỗ lực cãi lại. Nhưng câu nói này dù ngay chính hắn đều cảm thấy một trận chột dạ, hiệp trợ thái tử hành thích vua soán vị, hành vi này không phải là loạn thần tặc tử thì là gì?

Từ nhỏ đọc thuộc binh thư, duyệt qua vạn quyển, chăm học võ công, nhớ kỹ tam cương ngũ thường, rất nhiều, chỉ có một tín niệm có thể chống đỡ được bản thân, đó là học được văn võ nghệ, trung thành với đế vương, chẳng bao lâu sau, bây giờ mình lại biến thành hung thủ mưu đồ hãm hại đế vương sao? Lúc này trái tim Tần Trọng giống như bị vạn tiễn xuyên tâm, một câu nói của Phương Tranh, liền không chút lưu tình nói ra sự giãy dụa cùng mâu thuẫn trong nội tâm của hắn.

Nhìn sắc mặt ngày càng tái nhợt của Tần Trọng, Phương Tranh cười lạnh nói: “ Tần tướng quân, ngươi làm loạn thần tặc tử không quan trọng, trên đời những kẻ ác đồ thêm ngươi không nhiều lắm, ít ngươi cũng không thiếu đi, thế nhưng ngươi không nên đem cả hơn năm vạn tướng sĩ phòng thủ thành vệ quân đều biến thành phản quân. Loạn quân! Bọn họ sẽ bị sự chọn lựa của ngươi, quyết định của ngươi hại chết không nói, nhưng khi chết trên lưng còn phải mang theo tội danh phản quân, gia quyến của bọn họ không những không có được sự trợ cấp của triều đình, trái lại vì một quyết định ngu xuẩn của ngươi, mà đều phải sung quân biên cương, trở thành nô thành phó, trọn đời không được xoay người. Những tướng sĩ này, sau ngàn năm thiên cổ, cũng chỉ để lại bêu danh loạn thần họa quốc muôn đời, những việc này, đều sẽ bị một mình Tần Trọng ngươi làm hại!”

Tần Trọng như bị sét đánh, mồ hôi lạnh trên mặt không ngừng chảy ra, thân thể khôi ngô cường tráng cũng nhịn không được bắt đầu run lên nhè nhẹ. Trong ánh mắt giãy dụa cùng thống khổ, rõ ràng rơi vào trong mắt Phương Tranh.

“ Tần Trọng! Chớ tạo nghiệp chướng! Tỉnh ngộ đi!” Phương Tranh bỗng nhiên quát to: “ Quân vi thần cương, đây là do chính miệng ngươi trả lời hoàng thượng, lẽ nào ngươi thực sự muốn tổn hại quân thần đại nghĩa, cấp chính mình, cấp năm vạn đại quân tướng sĩ lưu lại một thiên cổ bêu danh sao?”

Thần Liệt sơn chỉ cách kinh thành chừng vài chục dặm, nó nằm phía bắc kinh thành. Ngọn núi cao nhất tới mấy trăm trượng, nhưng phương viên rộng rãi, phía đông tây dài hơn mười dặm, nam bắc rộng mười dặm, là ngọn núi cao nhất trong phạm vi quanh kinh thành.

Vào thời tiền triều, đã được kiến tạo Hữu Hiếu Lăng, lập nên Nông Đàn và Thiên Đàn, là nơi mà các đời đế vương dùng để tế trời, ở Thiên Đàn nằm trên đỉnh Thần Liệt sơn.

Xa giá của hoàng thượng lúc này đã đi tới cách Thần Liệt sơn không đủ mười dặm, một đội ngũ hơn một vạn người chậm rãi di động, toàn bộ đội ngũ có vẻ an tĩnh mà trang nghiêm.

Lúc này có một con ngựa phóng nhanh từ hướng nam chạy tới hướng bắc, lập tức kỵ sĩ tay cầm một khối yêu bài của thống lĩnh cấm quân, cấm quân cận vệ hộ giá bên xa giá hoàng thượng vừa nhìn thấy, thu hồi vẻ đề phòng, tùy ý cho con ngựa chạy vội tới bên trái xa giá của hoàng thượng.

Để sát người vào bức rèm che của xa giá, kỵ sĩ thấp giọng bẩm: “ Hoàng thượng, thái tử đã thoát ly khỏi nghi trượng.”

“ Cái gì?” Trong xa giá, thân thể già nua của hoàng thượng tựa hồ nhẹ nhàng run lên, lập tức toàn bộ thân thể giống như gặp gánh nặng, dần dần uể oải suy sụp xuống.

“ Rốt cục hắn đã tuyển chọn con đường này.” Trong thanh âm của hoàng thượng mang theo vô tận thống khổ và bi thương.

Kỵ sĩ tiếp tục bẩm: “ Ra kinh hơn hai mươi dặm, ngự giá của thái tử liền chậm lại. Dần dần rơi xuống cuối đuôi nghi trượng, sau đó có mấy trăm người vây quanh thái tử, đưa hắn tiếp xuống ngự giá. Dưới vòng vây của bọn họ, thái tử bỏ lại ngự liễn, cưỡi ngựa đi về phía tây.”

Trong xa giá, hoàng thượng trầm mặc thật lâu không nói. Giống như một pho tượng bồ tát được điêu khắc, vẫn không nhúc nhích.

Kỵ sĩ mấp máy môi, thử nói: “ Hoàng thượng, có cần mạt tướng lĩnh ngàn cấm quân, truy thái tử quay về?”

Một lúc lâu, bên trong xa giá truyền đến tiếng thở dài của hoàng thượng: “ Mà thôi, cho hắn đi đi, muốn tới sớm muộn phải tới, truy quay về lẽ nào có thể tránh được tất cả phát sinh sao? Đại quân đã phát động từ lâu, trẫm cùng hắn, đều là tên đã lên dây.”

Trên Thần Liệt sơn, hoàng thượng một mình chậm rãi bước lên Thiên Đàn. Trên Thiên Đàn gió lạnh thấu xương, hắn chắp tay mà đứng. Giương mắt nhìn trời, bầu trời mây mù cuồn cuộn, gió mây bắt đầu khởi động, như biến như huyễn, như quỷ cuộn về.

Văn võ đại thần phân biệt quỳ lạy bên dưới Thiên Đàn. Lẳng lặng nhìn hoàng thượng phảng phất như độc lập trên tận trời cao, bao trùm xuống đông đảo sinh linh, thiên địa chỉ một mình, vượt lên trên tất cả, đây mới là cửu ngũ chí tôn chân chính. Ánh mắt các đại thần nhìn hoàng thượng, chưa phát giác ra lại có vài phần kính nể và thần phục.

Chắp tay ngưng mắt nhìn Thiên Đàn một lúc lâu, hoàng thượng chậm rãi xoay người, gương mặt hướng xuống quần thần, gằn từng chữ: “ Hoa triều nhiều nạn, thương sinh bất an, trẫm làm hoàng đế hơn bốn mươi năm, cử chỉ lời nói và việc làm đều có chỗ khuyết điểm. Kháng ý trời, kháng ý người, vì vậy ơn trời đánh xuống tai nạn cho sinh linh, xem như khiển trách, thương sinh là vì trẫm, mà bị liên lụy, chính là tội lỗi của trẫm! Trước khi tế trời cầu phúc, trẫm hướng thiên hạ thần dân bách tính hạ xuống chiếu thư thú tội của mình, để cảnh tỉnh bản thân, dùng khuyến cáo hậu nhân.”

Nói xong hoàng thượng hướng Tào công công nhẹ nhàng gật đầu ra dấu.

Tào công công tay cầm cuộn vải vàng, bước về phía trước một bước, ngay trước mặt các đại thần, chậm rãi mở ra cuộc vải vàng, mỗi chữ mỗi câu đọc lên: “ Trẫm tài đức không đủ, làm xã tắc gặp nguy, làm triều đình gặp ách vận, hơn bốn mươi năm qua, kháng lại ý trời, không đủ cử chỉ nhân đức khoan nghĩa, thiên hạ bị liên lụy tai ương, thương sinh vô tội, tội chỉ của trẫm.”

Lúc này, chợt nghe dưới chân núi nổ vang tiếng pháo, sau đó tiếng hét hò dần dần truyền đến, trên đỉnh núi âm u nhất thời bị một không khí túc sát tiêu điều lạnh thấu xương bao phủ.

Văn võ bá quan đang quỳ lạy phía dưới Thiên Đàn tất cả đều biến sắc, đều thất kinh nhìn quanh mọi nơi, lo sợ không yên truyền khắp các đại thần, Thiên Đàn dần dần loạn thành một mảnh.

Lúc này mọi người mới phát giác, thân ảnh thái tử điện hạ đã không còn xuất hiện trên Thiên Đàn. Nhiều lần suy tư một chút thế cục khó hiểu gần đây trong kinh thành, trong lòng quần thần bỗng nhiên phát ra một cỗ ý niệm bất tường trong đầu, lẽ nào nói…

Hoàng thượng vẫn chắp tay nhìn trời, biểu tình đạm mạc bình tĩnh, phảng phất như không hề cảm giác, trong giọng nói hàm chứa mấy phần sát khí, lạnh lùng: “ Tiếp tục đọc!”

Tào công công run lên, lập tức khôi phục trấn định, mở cuộn vải tiếp tục nói: “ Bốn phương gặp nạn mà trẫm không cảnh giác, thương sinh lưu ly mà trẫm không hay, nhiệm vụ với giang sơn mà trẫm không chu toàn. Gây nên nạn đói cho bách tính, hoàng tử đấu đá, trẫm tỉnh lại chợt thấy vô cùng hổ thẹn với anh linh tổ tông, cùng triều đình và dân chúng.”

Tiếng hét hò dưới chân núi phảng phất càng ngày càng gần. Gần tới mức như ngay cạnh bên người, biểu tình của quần thần cũng càng ngày càng sợ hãi, càng ngày càng bất an.

Hoàng thượng từ từ nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích đứng ngay trước mặt các quan viên, đối với động tĩnh dưới chân núi ngoảnh mặt làm ngơ, phảng phất giống như nhập định.

Thật lâu.

Tào công công cẩn thận đánh thức hoàng thượng đang trầm tư: “ Hoàng thượng, chiếu thư nhận tội, đã đọc xong.”

Gương mặt hoàng thượng âm trầm, ánh mắt chậm rãi quét nhìn văn võ bá quan đang lo âu, chậm rãi mở miệng nói: “ Trẫm lên ngôi hơn bốn mươi năm, tuy nói không phải là một hoàng đế anh minh, nhưng hai chữ “ cần cù”, trẫm không thẹn với lòng, trẫm đãi thần dân bách tính như con mình, không tàn sát, không phóng túng, cạn kiệt toàn lực giúp cho người già được dưỡng, trẻ được nuôi, quân thánh thần hiền, cùng vạn dân đồng tạo thịnh thế. Thế nhưng vì sao có nhiều người muốn phản trẫm như vậy? Lúc trước Phan Văn Viễn soán quyền phản loạn, Phan Văn Viễn đã bị trẫm tru sát trấn áp. Chỉ mới cách một năm thì hôm nay, hôm nay muốn làm phản, cũng chính là trưởng tử của trẫm, là thái tử mà mười năm trước trẫm sắc lập!”

Tiếng hét hò càng tới gần, hoàng thượng thống khổ nhắm mắt lại, hai hàng lệ già chậm rãi chảy ra, gương mặt đầy nếp nhăn thoáng chốc ướt đẫm.

Biểu tình của quần thần khác nhau, tình tự kinh khủng dần dần bình tĩnh trở lại, các đại thần đều là người trải qua sóng to gió lớn, tình cảnh này, bọn họ làm sao còn không biết xảy ra chuyện gì?

Các đại thần hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt truyền lại tín hiệu như nhau, thái tử, quả nhiên làm phản rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play