Ngày xuân liễu rũ, nước sông Tần Hoài trong xanh, bên sông Tần Hoài giữa đêm trăng đèn sáng, từ xưa là nơi phong nguyệt cho văn nhân nhã sĩ tụ tập, tài tử cùng giai nhân, từ xưa đến nay đó là một câu chuyện vĩnh hằng luôn được nhắc tới, trên con sông chảy xuôi, không biết đã truyền lưu bao nhiêu cố sự ly hợp thê mỹ tươi đẹp.

Phương Tranh và Mập Mạp bước lên ván cầu rộng nửa trượng, leo lên thuyền hoa có tên Bồng Lai tiên thuyền.

Thuyền hoa quy mô rất lớn, cao tới ba tầng, lâu thuyền lớn như vậy ở trên sông Tần Hoài rất ít nhìn thấy. Tần Hoài tổng cộng có khoảng chừng vài trăm thuyền hoa, nhưng đại bộ phận đều là thuyền nhỏ của giang hồ lãng khách, cũng là tục ngữ nói “ Bán Yểm Môn”( nửa lén lút) sinh ý, trong khoang thuyền nhỏ hẹp làm việc, xong xuôi thì đi ngay, không quan hệ gì tới phong nguyệt, thuần túy là nơi mà khách làng chơi phát tiết sinh lý, mà kỹ nữ lại cần duy trì sinh kế của mình, là tiểu sinh ý của những thuyền hoa nhỏ bé.

Chân chính hình thành quy mô, là thuyền lớn có tới hơn trăm vị cô nương, ở Tần Hoài vốn không được nhiều lắm.

Phương Tranh và Mập Mạp leo lên thuyền hoa, đi vào trước, trong thị vệ có bảy tám người thân thủ cao cường đi theo sau đó, những thị vệ còn lại ở trên bờ thủ vệ.

Quy công đứng trên thuyền đón khách nhìn thấy hai vị công tử trẻ tuổi quần áo đẹp đẽ quý gia đi lên thuyền, lại mang theo không ít tùy tùng, không khỏi hai mắt sáng ngời, lập tức lớn tiếng kêu to: “ Có khách tới, nghênh…”

“ Câm miệng! Gọi lớn tiếng như vậy làm chi? Cho rằng đây là chuyện quang vinh?” Phương Tranh ném bạc cho quy công, đè thấp thanh âm hung hăng trách mắng. Đồng thời còn chột dạ liếc nhìn lên bờ vài lần.

Quy công cứng lại, bất quá nhìn thấy bạc trắng bóng, lại mặt mày rạng rỡ, vội vàng tiến lên trước mặt Phương Tranh lặng lẽ nói: “ Công tử, hai vị sao?”

Phương Tranh dùng lời lặng lẽ đáp lại: “ Không sai, trong đại sảnh có chỗ ngồi không?”

Quy công lặng lẽ nói: “ Có, thỉnh hai vị công tử đi theo tiểu nhân.”

“ Tốt, len lén đi vào, bắn súng không nên.”

Ba người giống như quỷ vào thôn, lén lút đi vào tiền sảnh của thuyền hoa.

Mập Mạp mặt mày đen thui: “ Phương huynh, uống rượu hoa cũng không phải làm kẻ trộm, ngươi cần cẩn thận như vậy sao?”

Phương Tranh cười gượng nói: “ Cái này…khái, ta là nam nhân có vợ, loại chuyện đi uống rượu hoa này, làm tới luôn có chút chột dạ, ha hả, hơn nữa muội muội ngươi cũng không phải là một người thiện lương, nếu bị nàng phát hiện ta đến loại địa phương này, mạng ta coi như xong.”

Mập Mạp lắc đầu thở dài: “ Khó trách trước đây ngươi nói cái gì mà “ hôn nhân là phần mộ của nam nhân.” Chậc chậc, Phương huynh, không phải ta nói ngươi, ngươi phải theo ta học học, đạo trị vợ, cũng là một môn học vấn lớn, sợ lão bà sợ giống như ngươi, còn giống nam nhân sao? Phải chấn phu cương a.”

“ Ít nói nhảm!” Phương Tranh bị chế nhạo làm mặt mũi có chút không nhịn được: “ Đó là sợ sao? Đó là tôn trọng! Đừng theo ta nói cái gì mà chấn phu cương đánh rắm, về nhà ta đem muội muội ngươi treo lên đánh đòn, sau đó nói là do ngươi dạy.”

Mập Mạp sợ đến cả người run lên, vội vàng nhu thuận bồi cười nói: “ A, Phương huynh, phong hoa tuyết nguyệt, phong hoa tuyết nguyệt, ta không nói cái này nữa, ha hả.”

Ở trong đại sảnh tìm được một chỗ ngồi dựa cửa sổ, quy công lại sai người bưng lên một bầu rượu, mấy món điểm tâm tinh xảo, sau đó cúi thắt lưng cười lấy lòng nói: “ Hai vị công tử có muốn gọi mấy cô nương cùng nhị vị uống vài chén?”

Mập Mạp khoát khoát tay, phi thường thành thục đuổi quy công xuống dưới.

Chẳng được bao lâu, một giọng nữ hơi khoa trương vang lên phía sau hai người.

“ Ôi! Đây không phải Chu công tử sao? Hôm nay ngài lại tới? Yêu, còn dẫn theo một vị quý hữu, ha hả, ta chào nhị vị.”

Phương Tranh quay đầu lại, thấy một vị trung niên nữ tử đang dịu dàng hướng bọn họ cúi chào.

Lúc thi lễ, nữ tử trung niên ngẩng đầu lên. Đã thấy nàng ta bới cao tóc, gương mặt thoa phấn, mặc dù đã qua thời xuân sắc, nhưng vẫn còn thành thục quyến rũ, đặc biệt bộ ngực mịn nhẵn, lại được che đậy trong chiếc áo mỏng manh, làm kẻ khác nhịn không được muốn thò tay vào tìm tòi.

Mập Mạp nhìn thấy nàng ta, hai mắt nhất thời sáng ngời, sắc mị mị nhìn chằm chằm bộ ngực lớn của nàng, hắc hắc cười nói: “ Liễu ma ma khách khí, hôm nay tại hạ cùng bằng hữu đến đây, Liễu ma ma cần phải tiếp đãi tốt nga.”

Vừa nói Mập Mạp vừa lặng lẽ đưa qua tờ ngân phiếu, nhét trong tay Liễu ma ma, còn sắc mị mị sờ soạng bàn tay nàng ta.

Phương Tranh nhìn thấy trong lòng ác hàn, tử Mập Mạp này không phải thích nàng ta đó chứ? Rất sớm trước đây Phương Tranh đã biết, Mập Mạp đối với thục nữ luôn có ánh mắt nhìn thật tầm thường.

Liễu ma ma tiếp nhận ngân phiếu, cười khanh khách vài tiếng, tiếng cười làm bộ ngực lớn càng thêm run run, thật lo lắng chúng nó sẽ từ trong áo của nàng nhảy ra để hít thở không khí.

Mập Mạp nhìn chằm chằm bộ ngực lớn kia, khóe miệng chảy nước bọt, dáng dấp hèn mọn, dù là Phương Tranh thực sự cũng không chịu nổi. Hắn thò chân dưới bàn hung hăng đạp một cước, lúc này Mập Mạp mới chịu thu liễm.

Mắt hạnh của Liễu ma ma như hữu ý vô tình liếc Phương Tranh, lại nháy mắt với hắn, cười nói: “ Chu công tử là quý khách của Bồng Lai tiên thuyền chúng ta, bằng hữu của ngài tự nhiên cũng là quý khách. Ta nhất định sẽ tận tâm chiêu đãi, khanh khách…”

Vừa nói hai tay Liễu ma ma lại xoa bóp vai Mập Mạp, ghé vào bên tai hắn cười duyên nói: “ Chu công tử, hôm nay có muốn gọi cô nương cùng ngươi uống vài chén không? Mỗi lần ngài đến đều ngồi một mình, lẽ nào trên thuyền chúng ta có hơn một trăm cô nương, cũng chỉ có Niểu Niểu cô nương là lọt được vào tầm mắt của ngài?”

“ Nước tiểu nước tiểu?” Phương Tranh có chút giật mình, tên này có chút ý cảnh.

Mập Mạp mặt tối sầm: “ Là Niểu Niểu! Cách hộ dương liễu nhược niểu niểu( lượn lờ), kháp tự thập ngũ nữ nhi yêu.” ( Bên nhà một rặng dương liễu rủ lượn lờ, nữ nhi mười năm tựa như làn gió xuân)

Phương Tranh xấu hổ cười: “ Mập Mạp huynh thật có văn hóa.”

Nhìn Liễu ma ma, bộ mặt béo phì của Mập Mạp bỗng nhiên ngượng ngùng ửng hồng, do dự một chút, nói lắp: “ Được rồi, không cần đâu. Liễu ma ma, khi nào Niểu Niểu cô nương đi ra đánh đàn, ta ngồi đây nhìn cũng đã thấy thỏa mãn.”

Liễu ma ma như cười như không liếc mắt nhìn Mập Mạp, nói: “ Chu công tử thật đúng là một người si tình, còn khá hơn những xú nam nhân đến tầm hoa vấn liễu, chỉ tiếc Niểu Niểu nha đầu không hiểu chuyện, phụ một phen thâm tình của Chu công tử.”

Phương Tranh nghe được trong lòng ứa ra vị chua, mẹ nó! Tử Mập Mạp, còn giả vờ! Còn giả bộ ngây thơ dám chắc nước tiểu nước tiểu cô nương ngã vào lòng nam nhân khác cho xem.

“ Liễu ma ma.” Phương Tranh gọi lại lão bản đang xoay người muốn đi, nhàn nhạt nói: “ Niểu Niểu cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?”

Liễu ma ma ngẩn người, vô ý thức nhìn Mập Mạp, sau đó lập tức cười nói: “ Vị công tử này, Niểu Niểu năm nay vừa tròn mười tám, còn chưa từng tiếp khách.”

Phương Tranh gật đầu, lại dùng sức trừng mắt nhìn Mập Mạp, hướng Liễu ma ma cười nói: “ Liễu ma ma, hôm nay mới quen, ta cũng không quanh co lòng vòng với ngươi. Nói thẳng, vị bằng hữu này của ta coi trọng Niểu Niểu cô nương, muốn chuộc thân cho nàng. Chẳng hay ý của Liễu ma ma làm sao?”

Liễu ma ma có chút giật mình nhìn Phương Tranh, tựa hồ nghĩ không ra vị bằng hữu do Chu công tử đưa tới lại trực tiếp như vậy, sau đó phản ứng thật nhanh nổi lên khuôn mặt tươi cười, cười nói: “ Ta không ý kiến, thế nhưng lòng dạ Niểu Niểu nha đầu quá cao, sợ rằng nàng không muốn.”

Phương Tranh cười nhạt, lão tử mở vài nhà thanh lâu trên danh nghĩa, loại xiếc này còn dám múa rìu trước mặt Lỗ Ban? Thân hãm phong trần, có nữ tử nào không muốn chuộc thân? Hơn nữa, chuộc hay không chuộc, còn do cô ta quyết định sao?

“ Liễu ma ma, lời này của ngươi nói không thật lòng rồi, chúng ta đều lăn lộn trong chốn phong nguyệt, cũng không phải tay non mới ra đời, đừng đem lời này nói cho có lệ với chúng ta, nói thẳng, muốn chuộc thân cho Niểu Niểu cô nương, cần bao nhiêu tiền? Ngươi nói một con số, chúng ta lập tức đưa bạc.”

Sắc mặt Liễu ma ma âm tình bất định, ánh mắt lóe lên vài lần, lập tức miễn cưỡng cười nói: “ Vị công tử này, Niểu Niểu cô nương là do Bồng Lai tiên thuyền tìm nhiều tiền tài và tinh lực mới bồi dưỡng ra thành hồng bài, đến nay vẫn chưa lấy chồng, nếu cứ như vậy bị công tử chuộc thân, thuyền hoa chúng ta thật làm khó.”

Phương Tranh vung tay lên: “ Tốt lắm, chúng ta không chuộc thân cho Niểu Niểu nữa.”

Mập Mạp và Liễu ma ma nghe vậy ngẩn người.

Phương Tranh quan sát thuyền hoa, cười nói: “ Thuyền hoa này của ngươi trị giá bao nhiêu bạc? Ta mua lại, ta làm chưởng quỹ, toàn bộ các ngươi từ tạp vụ cho đến cô nương, thậm chí bao quát cả Liễu ma ma ngươi, ta đều mua, Liễu ma ma ngươi nói giá đi…”

Liễu ma ma cả kinh, chần chờ nhìn Mập Mạp.

Tròng mắt Mập Mạp giảo hoạt vòng vo chuyển, lập tức bày ra vẻ mặt không thể tránh được, hướng Liễu ma ma cười xin lỗi, sau đó liền gục đầu xuống, không nói một lời.

Liễu ma ma thoáng ngây người liền cười nói: “ Nhìn không ra vị công tử này nguyên lai là một đại tài chủ có tiền, ta thật thất kính, công tử gia hào khí vung tiền như rác, nếu ta không đáp ứng cũng thật không phải, thế nhưng ta chỉ là quản sự của thuyền hoa này, chưởng quỹ là người khác, chuyện lớn như vậy ta sợ rằng không làm chủ được.”

Phương Tranh nhìn chằm chằm Liễu ma ma, nhìn một lát, thẳng đến khi dáng tươi cười trên mặt Liễu ma ma đã nhanh cứng ngắc, lúc này mới cười tủm tỉm nói: “ Liễu ma ma, kinh thành to lớn, ngọa hổ tàng long, đừng vì một tiểu cô nương chọc phải người không nên dây vào, những thứ này, cho dù là bạc cũng không mua được, vậy nếu bạc không mua được, vậy không thể làm gì khác hơn là dùng quyền thế tới cướp, ý tứ của tại hạ, Liễu ma ma hiểu rõ?”

Sắc mặt Liễu ma ma trong nháy mắt biến thành trắng bệch, ý tứ của Phương Tranh nàng ta làm sao không rõ? Đây là cảnh cáo nàng ta không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, lập tức thần sắc Liễu ma ma biến đổi mấy lần, quyến rũ chớp đôi mắt hạnh, rốt cục cười nói: “ Công tử nói quá lời, Chu công tử vì Niểu Niểu cô nương si tình như vậy, ông trời sẽ không cô phụ người si tình, ta đi thỉnh Niểu Niểu cô nương đi ra, Niểu Niểu có thể gặp được nam nhân tốt như Chu công tử, cũng là phúc của nàng.”

Phương Tranh cười sang sảng: “ Liễu ma ma biết thức thời như vậy, sinh ý của Bồng Lai tiên thuyền nhất định tài nguyên cuồn cuộn, tại hạ tạ ơn trước.”

Liễu ma ma miễn cưỡng nở nụ cười, xoay người đi ra sau khoang thuyền.

Mập Mạp nhìn chằm chằm bóng lưng Liễu ma ma, thở ra một hơi thật dài, xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu. Hướng Phương Tranh giơ ngón tay cái, cười nói: “ Đúng là Phương huynh có biện pháp, Liễu ma ma này rất lợi hại. Mỗi lần ta tới nơi này đều nhắc tới chuyện chuộc thân cho Niểu Niểu, đều bị nàng ta mượn cớ cản trở, không nghĩ tới Phương huynh vừa ra ngựa liền đem chuyện này giải quyết xong, thực sự bội phục.”

Phương Tranh trợn mắt nhìn hắn, cười nhạo nói: “ Nơi phong trần này, ngươi càng chơi trò si tình trước mặt loại người chỉ nhìn tiền bạc thì càng bị họ siết tới lợi hại, chuyện tự nâng cao mình rồi che che đậy đậy ta đã nhìn thấy quá nhiều, đơn giản không bằng dùng dao sắc chặt đay rối, trước tiên đem cô nương tiếp về nhà, khi đó nàng ta có thích ngươi hay không, ngươi làm sao xong được trái tim của nàng, cũng tùy tiện ngươi. Có cần lãng phí bạc trong chốn tiêu tiền này không?”

Nhìn thần sắc xấu hổ của Mập Mạp, Phương Tranh hỏi: “ Ngươi tổng cộng tiêu hết bao nhiêu bạc ở chỗ này?”

Mập Mạp không dám nhìn hắn, có chút ngại ngùng vươn năm ngón tay.

“ Năm mươi lượng?”

Mập Mạp lắc đầu: “ Sai.”

“ Năm trăm lượng?” Phương Tranh mở to hai mắt nhìn.

Mập Mạp ngượng ngùng cười: “ Ngươi tăng thêm…”

“ Năm ngàn lượng?” Phương Tranh giật mình nhìn Mập Mạp, thấy Mập Mạp có chút thẹn thùng gật đầu, Phương Tranh nhất thời cả kinh nói: “ Ta kháo! Tìm năm ngàn lượng bạc, dù một câu nói với người ta cũng chưa từng nói qua, ngươi…ngươi quả thật đúng là mầm mống si tình!” Phương Tranh tức giận đến nghiến răng.

Mập Mạp xấu hổ đỏ mặt, lập tức ngẩng đầu, chấn chấn nói: “ Tình yêu chân chính là vô giá!”

“ Phóng…” Phương Tranh tức giận, nhưng thấy dáng dấp hạnh phúc của Mập Mạp, rốt cục sửa lời nói: “ Nói gì! Ngươi đã thật tình thích nàng, nên không từ thủ đoạn chuộc thân đưa nàng về phủ trước, mỗi ngày để nàng sống tại nơi phong trần này, bị nhiều nam nhân sắc mị mị nhìn, ngươi nghĩ rất thoải mái sao?”

Thấy dáng dấp cụt hứng của Mập Mạp, Phương Tranh thở dài, vô lực nói: “ Mập Mạp huynh, sau này ta không làm chuyện lãng phí bạc thế này nữa, nếu ngươi có tiền muốn tìm một địa phương để xài, có thể đến chỗ của ta mà tiêu, đừng quên, ta cũng mở mấy nhà thanh lâu, nếu ngươi coi trọng cô nương nào, ta không nói hai lời, bật người liền tặng cho ngươi.”

Mập Mạp ngại ngùng cười: “ Với ngươi quá quen, không có ý tứ hạ thủ.”

Lúc này trong phòng đã ngồi đầy người, quy công đứng ở đầu thuyền thét to một tiếng: “ Đầy khách, nhổ neo!”

Người chèo thuyền liền cởi dây thừng, nhổ neo, mọi người hợp lực đẩy thuyền xa bờ, tới nơi nước sâu, lại đoán hướng gió, liền giương buồm lên, lâu thuyền khổng lồ dưới chiêng trống đàn sáo vang lên, chậm rãi từ hướng nam chạy tới hướng bắc.

Phương Tranh và Mập Mạp ngồi trong phòng hàn huyên vài câu, lúc này Liễu ma ma mang theo một vị tuyệt sắc nữ tử hướng bọn họ đi tới, đi qua những bàn ngoài tiền sảnh, chỉ nghe khách tầm hoa không ngừng kinh hô.

“ Đây không phải là Niểu Niểu cô nương sao?”

“ Niểu Niểu cô nương cũng không chủ động tiếp khách, hôm nay vì sao lại vào trong sảnh?”

“ Liễu ma ma, ngươi có ý tứ gì? Ta từng dùng ngàn vàng cũng không gặp được Niểu Niểu cô nương, hôm nay vì sao ngươi mang nàng đi gặp người khác?”

Liễu ma ma hoàn toàn mắt điếc tai ngơ đối với những lời chất vấn của khách nhân, dẫn Niểu Niểu cô nương thẳng tới trước mặt Phương Tranh và Mập Mạp.

Phương Tranh ngưng mắt nhìn lại, đã thấy vị hồng bài cô nương khiến cho Mập Mạp tơ tưởng ngày đêm xác thực là một tuyệt sắc giai nhân khó gặp, răng trắng mắt sáng, má hồng mày xanh, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, rực rỡ sáng chói, còn chưa đến gần, liền ngửi được hương hoa mai xông vào chop mũi. Chỉ tiếc, vị cô nương này chẳng biết vì sao gương mặt thì cười, nhưng trong con ngươi lại mang theo vẻ vô cùng lạnh lùng, làm kẻ khác vừa nhìn thấy liền không sao nảy sinh nổi ý niệm thân cận trong đầu.

“ Lạc lạc, Niểu Niểu, hai vị công tử muốn gặp ngươi, ngươi phải chiêu đãi cho tốt, chớ để chậm trễ mới được.” Liễu ma ma đưa Niểu Niểu đến trước mặt hai người, cười lạc lạc nói.

Niểu Niểu tiến lên một bước, hướng hai người cúi chào thật sâu, trong miệng nhàn nhạt nói: “ Niểu Niểu gặp qua hai vị công tử.”

Thanh âm như chim hoàng anh đang hót, dịu dàng kiều thúy.

Mập Mạp thấy Niểu Niểu đến gần, nhất thời bắt đầu khẩn trương lên, lại thấy nàng thi lễ, làm Mập Mạp sợ đến từ trên ghế bắn lên, thân thể Mập Mạp dị thường mẫn tiệp đưa tay như dìu hướng Niểu Niểu, trong miệng nói: “ Niểu Niểu cô nương khách khí…”

Ai biết thân hình Niểu Niểu chợt lóe, dựa thế đứng thẳng dây mà ra vẻ lơ đãng tránh khỏi tay dìu của Mập Mạp.

Phương Tranh nhìn thấy hết trong mắt, không khỏi hơi có chút kinh ngạc.

Cô nương này, không đơn giản.

Mập Mạp cũng ngẩn người, lập tức thu hồi bàn tay cứng ngắc, ngượng ngùng cười cười, gương mặt béo phì có chút đỏ bừng.

Phương Tranh nhìn Liễu ma ma nói: “ Liễu ma ma, hiện tại chúng ta đem thủ tục nên làm làm cho xong, sau đó ngươi tìm một con thuyền nhỏ, đưa chúng ta lên bờ, đừng chậm trễ thời gian.”

Liễu ma ma còn chưa mở miệng, ai biết Niểu Niểu vẻ mặt luôn lạnh lùng bỗng nhiên mở miệng nói: “ Công tử gấp cái gì? Vừa mới lên thuyền, ngại gì không uống vài chén rồi đi?”

Nói xong Niểu Niểu không ngờ lại nhìn Phương Tranh nhoẻn miệng cười. Dáng tươi cười như cây mẫu đơn đột nhiên nở ra, làm hoa thơm cỏ lạ thất sắc.

“ A?” Phương Tranh và Mập Mạp hai người cùng thất thần.

Trầm mặc một chút, Mập Mạp bỗng nhiên bậm môi, thiếu chút nữa khóc ra, thương cảm hề hề nhìn Phương Tranh, ánh mắt vô hạn u oán: “ Phương huynh…”

Phương Tranh cũng có chút chân tay luống cuống, kháo, nữ nhân ngốc này sao lại phóng điện loạn như vậy? Đây không phải đã lầm đối tượng hay sao?

“ Uy uy uy! Ngươi đừng cười loạn, cười sai người! Đem đầu ngươi nhìn qua bên trái một chút, đúng, thấy chưa, thấy Mập Mạp chưa? Ân, tốt, nhìn hắn cười, sau này hắn là phu quân của ngươi đó.”

Ai biết Niểu Niểu nhìn thấy Mập Mạp, miệng cười tươi như hoa lập tức thu hồi, gương mặt lạnh lùng thản nhiên nói: “ Niểu Niểu gặp qua Chu công tử.”

Cảm thụ được mức chênh lệch thật lớn như lòng sông so với mặt biển, Mập Mạp bậm môi, ủy khuất không gì sánh kịp nhìn Phương Tranh, thần tình càng thêm thống khổ nói: “ Phương huynh…”

Phương Tranh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Niểu Niểu, vẻ mặt ngạc nhiên.

Cô nương này có phải là có mao bệnh hay không? Biết Mập Mạp vì nàng chuộc thân, nhưng lại đối với Mập Mạp lạnh lùng không gì sánh được. Trái lại đối với nam nhân khác cười tươi đến như vậy, đầu óc nàng ta có bị gì không?

Liễu ma ma thấy tràng diện quạnh quẽ, bật người liền giảng hòa: “ Niểu Niểu, hai vị công tử đều là quý khách. Đừng nên chậm trễ, vị Chu công tử này luôn có chút ái mộ đối với ngươi.”

Thần sắc Niểu Niểu vẫn như thường, nhàn nhạt nói: “ Đa tạ Chu công tử chuộc thân cho Niểu Niểu, Niểu Niểu vô cùng cảm kích.”

Mập Mạp nghe vậy cứng họng, gương mặt trướng đến đỏ bừng. Lắp bắp một lát mới nói lắp: “ Niểu Niểu cô nương khách khí, khách khí quá, ta…ta…”

Phương Tranh thở dài, người này xưa nay ở trước mặt ta luôn nói đạo lý về nữ nhân thật rõ ràng, vừa thấy Niểu Niểu liền líu lưỡi, thật không chút tiền đồ! Còn làm vương gia gì nữa, phi!

“ Được rồi, được rồi!” Phương Tranh không nhịn được cắt đứt vẻ khách khí giả tạo của hai người, các ngươi một người giả ngây thơ, một người chơi lãnh khốc, hai người mau nhanh về nhà chui lên giường lăn qua lăn lại đi thôi.

Chỉ vào Liễu ma ma nói: “ Ngươi đi chuẩn bị khế ước bán mình lúc trước của Niểu Niểu cho ta.”

Lại chỉ vào Mập Mạp nói: “ Ngươi, đem gương mặt béo làm vẻ ngây thơ của ngươi thu lại! Nữ nhân này từ nay về sau là của ngươi, ít làm ra vẻ đả kích lớn lao để tranh thủ sự đồng tình của cô nương người ta.”

Cuối cùng chỉ vào Niểu Niểu nói: “ Hôm nay thì thôi, sau này phu quân của ngươi là hắn, nhớ kỹ, đừng cười loạn đối với nam nhân khác, Mập Mạp không tát ngươi, ta giúp hắn tát!”

Không để ý biểu tình phức tạp của ba người, Phương Tranh đứng lên vỗ vỗ mông, nói: “ Mẹ nó! Vì chút chuyện linh tinh này, làm lỡ bao nhiêu thời gian, Liễu ma ma, động tác của ngươi nhanh lên một chút, đừng dây dưa kéo dài, chúng ta không có thời gian.”

Nói xong Phương Tranh làm như lơ đãng liếc mắt nhìn thần sắc biến ảo của Niểu Niểu.

Trong lòng hắn luôn có một tia cảm giác khác thường, nữ nhân này, không tầm thường.

Như thế này sau khi lên bờ, phải gọi Ảnh Tử đi thăm dò điều tra. Thời kỳ phi thường, không thể ra một điểm sơ suất, vạn sự cẩn thận cho thỏa đáng.

Đúng ngay lúc này, bỗng nhiên cảm giác lâu thuyền khổng lồ rung động một chút, Phương Tranh lảo đảo thiếu chút nữa té ngã.

Người trong phòng cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên bên ngoài cửa sổ mạn tàu nổi lên rậm rập nhiều cây đuốc, chiếu Tần Hoài sáng trưng, xuyên qua cửa sổ mạn tàu nhìn lại, nhìn thấy bên ngoài có mười mấy thuyền nhỏ, trên thuyền đứng không ít người mặc trang phục thị vệ.

Đang trong lúc kinh nghi, chợt nghe trong phòng có người kêu lên: “ Di? Kỳ quái, sao trên thuyền nhỏ đều là nữ hầu vệ? Mọi người mau tới xem, mới mẻ thật! Những thị vệ này đều là nữ, cả đám đều đẹp, các nàng vây hoa thuyền để làm chi?”

Nữ hầu vệ?

Sắc mặt Phương Tranh và Mập Mạp nhất thời biến đổi, liếc mắt nhìn nhau, phát hiện đều là vẻ mặt trắng bệch.

Kháo! Lão tử không phải xui xẻo như thế chứ?

Đúng lúc này, bên ngoài trên một chiếc thuyền nhỏ đi đầu, một nữ tử cầm một cái loa giản dị, chống nạnh, bắt đầu kêu gọi đầu hàng: “ Hỗn đản họ Phương ở trên thuyền nghe đây! Các ngươi đã bị bao vây! Buông hồ ly tinh các ngươi đang ôm trong lòng ra, mau nhanh chóng thành thật lăn ra đây cho lão nương! Nếu không chúng ta sẽ xông lên bắt người! Lão nương nói lại một lần, hỗn đản họ Phương nghe…”

Thanh âm kiều giòn êm tai, lo lắng mười phần, ẩn hàm mười phần vị đạo mưa rền gió dữ sắp tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play