Nơi khoảng đất trống của ổ cướp tại Thanh Long sơn, hơn hai trăm thổ phỉ đứng thật chỉnh tề. Buổi sáng tinh sương gió thổi vù vù, đám thổ phỉ cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn phía trước, hướng La Nguyệt Nương và Phương Tranh.

Phương Tranh thở dài, hắn nghĩ dường như mình đã làm sai chuyện.

Buổi sáng có lẽ căng thẳng thần kinh nên đã chọn sai đường. Bỗng nhiên quyết định ở lại, lưu lại thì cũng được đi, chỉ bị Đao Ba nói khích một câu, liền đáp ứng làm nhị đương gia của bọn họ, lời vừa ra khỏi miệng hắn lập tức hối hận.

Dứt bỏ thân phận có quan có tước không nói, Phương Tranh nghĩ chức nghiệp thổ phỉ này cũng không quá thích hợp hắn. Đây là có quan hệ tới nguyên tắc đối đãi kiên trì nhất quán của hắn.

Phương Tranh cũng không phải là một người cao thượng, điểm này chính hắn thừa nhận, thường ngày làm chút chuyện trộm đạo, dùng mánh khóe thô bỉ, hãm hại lừa gạt, nhưng điều này đều nằm trong phạm vi tiếp thu của hắn, đó giống như thuộc về kỹ năng sinh tồn của hắn, hẳn là nên phát dương quang đại.

Nhưng làm thổ phỉ thì hoàn toàn lệch khỏi bản tính của hắn. Đó là trần trụi dùng vũ lực đi cướp đoạt thành quả lao động của người khác, dù cho ngươi mượn cớ gì, dù cho ngươi vắt hết óc lừa dối giống như trong tiểu thuyết có nói “ một tiếng pháo hiệu vang lên, trong sơn lâm liền hiện ra hơn mười người”, đó là phong cách điển hình nhất của thổ phỉ, một câu “ muốn qua con đường này, lưu lại tiền mãi lộ” cũng trực tiếp nói rõ tính chất công tác của thổ phỉ, phương thức phương pháp gì căn bản không cần suy nghĩ, cứ vây quanh tiến lên cướp là được, nếu có lương tâm một chút thì cướp tiền không hại mạng, nếu không lương tâm thì tài cũng muốn mà mạng cũng muốn, không có phục vụ chuyện về sau, cũng không có khách hàng quen, bắt được ai thì người đó không may. Nói tóm lại, chức nghiệp thổ phỉ này tràn ngập máu tanh, bạo lực, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu. Rất phù hợp tính cách sinh tồn của thiên nhiên.

Vấn đề là, Phương Tranh nghĩ mình vốn không phải là người có thể làm ăn cướp, càng miễn bàn trở thành nhị đương gia của bọn họ, thử hỏi một người vừa nghe gió thổi cỏ lay liền sợ đến chạy trối chết, có thể đi làm ăn cướp sao? Dù làm kẻ hại dân hại nước cũng không đúng quy cách phải không?

Nhưng hiện tại đổi ý cũng không còn kịp rồi, với tính tình của La Nguyệt Nương, đã nói ra là phải làm được, bao quát lời người khác nói ra cũng như nhau, nếu như ngươi làm không được, nàng sẽ dùng phương thức bạo lực đi giúp đỡ cho ngươi làm được.

Không người nào được thất tín, đây là một câu nói mà nàng thờ phụng nhất, theo Phương Tranh xem ra, đây thật sự là tập tục xấu lớn nhất. Thiên nhiên vốn là nơi chốn tràn ngập lừa dối và bẫy rập, vì sao loài người đứng đầu vạn vật lại phải thủ tín dụng? Quả thật là có mao bệnh!

“ Ách, đương gia, thương lượng lại với ngươi một chút, ta làm quân sư của ngươi là được, nhị đương gia ta thật sự là làm không được nha, không nói gạt ngươi, nếu động thủ thì ta xác định chắc chắn mình là người thứ nhất chạy trốn, khi đó rối loạn quân tâm thì thật không được, ha hả.” Thừa dịp La Nguyệt Nương còn chưa công bố quyết định này, Phương Tranh tận dụng cơ hội cuối cùng, nỗ lực thuyết phục nàng.

“ Không được!” La Nguyệt Nương cứng rắn cự tuyệt: “ Lão nương đã nói qua, lời nói nện trên mặt đất thành một cái hố, sao có thể nói sửa là sửa?”

Xong, nữ nhân này quả nhiên có mao bệnh, đã là thời đại gì, tín dụng đáng giá bao nhiêu tiền một cân?

Không chờ Phương Tranh nói gì nữa, La Nguyệt Nương hướng đám thổ phỉ lớn tiếng nói: “ Đám vương bát đản các ngươi nghe cho lão nương! Từ hôm nay trở đi, vị Phương Tiểu Ngũ huynh đệ này chính là nhị đương gia của các ngươi!”

Lời vừa nói ra, đám thổ phỉ giống như tạc ổ nghị luận ầm ĩ, cả đám có người chấn kinh có người giận dữ có người mang theo ánh mắt chẳng đáng, đều hướng Phương Tranh nhìn lại.

Sự tình đã tới nông nỗi này, Phương Tranh cũng không có biện pháp. Đành nhìn lại ánh mắt phức tạp của đám thổ phỉ, Phương Tranh không thể làm gì khác hơn là giả vờ thản nhiên cười.

Tiếng nghị luận của đám thổ phỉ càng lúc càng lớn, La Nguyệt Nương thấy thế quát to: “ Câm miệng hết cho lão nương!”

La Nguyệt Nương dẹp trận phản loạn của Tôn Hữu Vọng, giết ba gã chủ mưu, chặt đứt hơn trăm ngón tay của đám thổ phỉ, lúc này uy tín đang thịnh, chúng thổ phỉ nghe vậy, bật người liền dừng lại sự nghị luận. Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Phương Tranh, nhưng đều mang theo vẻ căm giận bất phục.

Phương Tranh vô tội xòe tay, các ngươi không phục ta cũng không có biện pháp, đừng nói các ngươi, chính ta cũng không phục, ta là bị hoàn cảnh không trâu bắt chó đi cày, có ý kiến thì các ngươi cứ nói với đương gia của các ngươi đi.

Người có ý kiến liền đứng dậy.

“ Đương gia, Hồ Lão Tam không phục!” Trong đám người có một gã trung niên nam tử đứng ra, thân hình không lớn, nhưng toàn thân lộ ra vị đạo thành thục lão luyện.

“ Cút về! Lão nương còn chưa nói xong!” La Nguyệt Nương cũng không nhìn hắn, lạnh lùng trách mắng.

Hồ Lão Tam dưới ánh mắt chờ đợi của chúng thổ phỉ, với tư thái dâng trào đi tới, kết quả còn chưa kịp làm nháo, lại bị một câu của La Nguyệt Nương đuổi hắn trở lại, không khỏi có chút phẫn nộ, trong lòng không cam tâm hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tranh.

La Nguyệt Nương mắt phượng uy nghiêm quét nhìn chúng thổ phỉ, trầm giọng nói: “ Phương Tiểu Ngũ làm nhị đương gia có chút đặc biệt, mọi người cũng đã nhìn ra, hắn không biết võ công, chúng ta đi làm buôn bán thì hắn cũng không cần tự mình ra trận động thủ, thường ngày hắn chỉ cần vì huynh đệ chúng ta phụ trách nghiên cứu địa hình cùng bàn công việc, chế định kế hoạch và đường đi, cùng với giải quyết tốt những hậu quả liên quan, nói tóm lại, là chuyện cần động não, cứ giao cho hắn đi làm.”

“ Đương gia, Hồ Lão Tam ta lại càng không phục! Ngay cả võ công cũng không có thì làm sao làm nhị đương gia của chúng ta?” Hồ Lão Tam lại đi ra lần nữa, lớn tiếng phản đối.

Đám thổ phỉ đều ồn ào, phụ họa Hồ Lão Tam nói.

Đã nhìn ra, Hồ Lão Tam này là một đầu nhi.

“ Hồ Lão Tam, ngươi có mắt không vậy? Còn có quy củ hay không? Lão nương còn chưa nói dứt lời, ngươi vài lần ba lượt nhảy ra xen mồm, có ý tứ gì?” La Nguyệt Nương gương mặt âm u, có một ý tứ như sắp nổi bão.

Thân thể Hồ Lão Tam rõ ràng run lên, thần sắc sợ hãi lui ra sau vài bước, cúi đầu không nói.

Phương Tranh nhìn thấy không nhịn được, hướng phía La Nguyệt Nương cười nói: “ Đương gia, ngươi cứ cho hắn nói, đừng làm cho các huynh đệ Thanh Long sơn nói chúng ta không có nhân quyền.”

Vừa nói Phương Tranh vừa hữu hảo nhìn Hồ Lão Tam cười, có câu nói, ân uy đều ra, một người làm mặt đen, một người làm mặt đỏ, đây là việc thường có. Phương đại thiếu gia từ trước đến nay tôn trọng việc lấy đức thu phục người, lúc này vừa lúc hướng đầu nhi Hồ Lão Tam bán một nhân tình.

Ai biết Hồ Lão Tam tuyệt không cảm kích, ngẩng đầu trừng mắt liếc Phương Tranh, trong ánh mắt tràn ngập địch ý.

Sắc mặt La Nguyệt Nương hoãn lại, hừ nói: “ Hồ Lão Tam, xem tại mặt mũi của nhị đương gia, có gì thì phóng rắm nhanh lên!”

Hồ Lão Tam bỗng nhiên ngẩng đầu, ngang nhiên nói: “ Đương gia, Hồ Lão Tam không phải là người không có quy củ. Ngài có phân phó điều gì, ta lên núi đao xuống biển lửa, tuyệt không hai lời! Nhưng để cho tiểu tử mặt trắng này làm nhị đương gia của chúng ta, Hồ Lão Tam là người thứ nhất không phục!”

Kháo, mặt trắng? Phương Tranh nghe vậy vui mừng, vui vẻ hỏi: “ Ngươi nói ta là tiểu tử mặt trắng?”

Con mắt Hồ Lão Tam trừng lên, dữ dằn nói: “ Là lão tử nói đó! Thế nào? Nói sai rồi sao?”

“ Không sai, không sai. Ha hả, ngươi nói rất chính xác.” Phương Tranh được khen đến mở to mắt cười. Vẻ mặt xuân ý dạt dào, hai tay không tự giác xoa lên khuôn mặt tuấn lãng của mình, động tác mềm nhẹ, dáng dấp như đang quý trọng chính dung mạo anh tuấn của mình, chẳng được bao lâu, bỗng nhiên khuôn mặt tuấn tú của Phương Tranh đỏ lên, sau đó liền cúi đầu, chẳng biết đang xấu hổ việc gì.

Mọi người ở một bên nhìn thấy nổi da gà không ngớt, dù là La Nguyệt Nương cũng nhíu mày, gương mặt xoay nơi khác, làm như không muốn nhìn thấy dáng dấp hèn mọn buồn nôn của Phương Tranh nữa.

Hồ Lão Tam cố nén xung động muốn đánh Phương Tranh một trận tơi bời, dừng một chút, nói tiếp: “ Đương gia, nếu ngài để cho tên tiểu tử này làm nhị đương gia của chúng ta, nói vậy hắn chắc có chỗ hơn ngươi, vậy hãy để hắn bộc lộ tài năng trước mặt các huynh đệ chúng ta, cũng để cho chúng ta tâm phục khẩu phục mới được.”

“ Không sai! Để cho tiểu tử này bộc lộ tài năng, chúng ta mới tâm phục khẩu phục!” Đám thổ phỉ cùng kêu lên ồn ào, huýt sáo vang dội, tiếng hét, tiếng la vang lên bên tai không dứt.

Đôi mắt phượng của La Nguyệt Nương cứng lại, sát khí hiện lên, đang định quát lớn để khống chế tràng diện thì Phương Tranh lại cười tủm tỉm đưa tay cản lại, sau đó nhìn đám thổ phỉ cười nói: “ Bộc lộ tài năng phải không? Cũng được. Ta để cho đám người các ngươi mở mắt!”

Ngoài miệng vừa nói chuyện, trong lòng Phương Tranh cười nhạt không ngớt. Muốn nhìn lão tử xấu mặt? Nằm mơ! Lão tử là người đã sống hai kiếp, chuyện khác không nói, luận động não, đám hỗn đản chỉ số thông minh chỉ dưới bảy mươi phân như các ngươi đời nào là đối thủ của ta? Ta tùy tiện ra vài suy nghĩ, các ngươi đều phải há hốc mồm.

Quyết định chủ ý, Phương Tranh đi tới trước mảnh đất trống.

La Nguyệt Nương kéo Phương Tranh, cau mày nhẹ giọng nói: “ Ngươi được không? Đây không phải là chuyện có thể nói giỡn.”

Phương Tranh khoát tay áo, hình dạng tràn đầy tự tin, ngạo nghễ cười nói: “ Đám này chỉ là gà đất chó ngói. Ta còn không xem vào trong mắt, yên tâm! Ta có thể đối phó!”

La Nguyệt Nương buông tay, thần sắc nhìn Phương Tranh có chút cổ quái, thấp giọng lẩm bẩm nói: “ Nhìn không ra ngươi lại là người thâm tàng bất lộ.”

Nàng nói rất nhỏ giọng, Phương Tranh căn bản không nghe được. Lúc này hắn giống như một con gà trống kiêu ngạo, nghênh ngang, phong tao không gì sánh được đứng thẳng ngay giữa khoảng đất trống, đưa mắt nhìn quanh, chắp tay đón gió, dáng dấp phong phạm như một thiếu hiệp, ngạo nghễ nói: “ Các ngươi ai tới chỉ giáo?”

Thấy thần sắc do dự bất định của đám thổ phỉ, trong lòng Phương Tranh không khỏi cười lạnh một tiếng, lão tử cũng không làm khó dễ các ngươi, ra một câu hỏi đơn giản nhất các ngươi cũng đáp không được, “ mẹ của A Minh sinh ra ba đứa con, lão đại gọi là đại ngốc, lão nhị gọi là nhị ngốc, lão tam gọi là gì?” Với trí lực của đám người ngu si các ngươi, phỏng chừng mỗi người đều sẽ nói là tam ngốc, đám thổ phỉ thấy Phương Tranh tự tin như vậy, đều kinh nghi nhìn nhau, tên tiểu tử trấn định như vậy, chẳng lẽ hắn xác thực có bản lĩnh thật sự, trước kia chỉ là giả trư ăn thịt cọp?

Hồ Lão Tam nhìn quanh, thấy mọi người không dám tiến lên, không khỏi hung hăng cắn răng, quát lớn: “ Ta tới!”

Nói xong hắn liền một mình đi tới chỗ đất trống, đứng đối lập ngay trước mặt Phương Tranh chừng một trượng.

Mọi người lập tức thức thời thối lui thật xa, cấp hai người một mảnh đất trống khoảng mấy trượng.

Hồ Lão Tam và Phương Tranh liếc nhau, hai người từ trong ánh mắt đối phương thấy được vẻ kính nể, Phương Tranh kính hắn là một hán tử, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, dám nghi vấn quyết định của đương gia, nếu người này đi vào triều đình, cũng sẽ trở thành một trung thần, gián thần ( can gián).

Hổ Lão Tam nhìn thấy Phương Tranh có dũng khí, biết rõ chuyện không thể làm được, từ xưa tới nay, nhân sĩ bi tráng như vậy thật sự là không gặp nhiều lắm, chỉ dựa vào dũng khí của hắn, thì đã thắng được sự kính nể của Hồ Lão Tam.

Hai người nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên cùng cười, sau đó hai người liền ôm quyền, đồng thanh nói: “ Thỉnh!”

Thi lễ xong, hai tay Phương Tranh chắp sau lưng, ngạo nghễ đứng, dáng dấp phong độ thật giống như một thế gia công tử, ngọc thụ lâm phong, có thể nói làm say mê hàng vạn hàng ngàn cô gái xinh đẹp vô tri.

Phương Tranh đối mặt Hồ Lão Tam, khái một tiếng, cất cao giọng nói: “ Nghe cho kỹ, đề tài thứ nhất, mẹ của Tiểu Minh…” Vừa nói tới đó liền ngẩng đầu, Phương Tranh liền phát hiện thân thể của Hồ Lão Tam bỗng nhiên nhảy ra sau một bước, làm ra bộ dáng giống như bắn cung, sau đó quyền phải vươn ra, quyền trái hộ tim, bày ra một thức mở đầu của Thiếu Lâm La Hán Quyền.

Phương Tranh bỗng nhiên nghĩ sự tình có điểm không thích hợp, Hồ Lão Tam có ý tứ gì? Chẳng lẽ muốn theo ta động thủ? Thế nhưng ta không có đáp ứng động thủ với hắn nha! Ta chỉ muốn đánh bại hắn về trí lực mà thôi, hồi tưởng một chút, dường như trước đó chưa từng nói rõ ràng. Mọi người đều ồn ào bộc lộ tài năng, có phải đó lý giải thiếu điều gì?

Chưa kịp ngẫm nghĩ, Phương Tranh sợ đến nhảy ngược ra sau, sắc mặt tái nhợt nói lắp: “ Ngươi…ngươi muốn làm gì? Quân tử dùng tài hùng biện không động thủ.”

Hồ Lão Tam nhe răng cười một tiếng, không nói hai lời. Phi thân tới trước, vọt tới trước mặt Phương Tranh, quyền phải kích thẳng ra, hướng ngay mặt Phương Tranh đánh tới.

Phương Tranh oa một tiếng kêu lên quái dị, thân thể cực nhanh sụp xuống, khó khăn tránh khỏi một chiêu sắc bén của Hồ Lão Tam.

Hồ Lão Tam kinh dị một tiếng, sau đó sắc mặt ngưng trọng nói: “ Người có thể tránh được một quyền của ta không nhiều lắm, nhìn không ra ngươi còn có điểm cân lượng.”

Phương Tranh sợ đến xua mạnh hai tay, liên tục nói: “ Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, chúng ta dừng lại trước, có chuyện gì thì từ từ nói.”

Thân thủ của Hồ Lão Tam trong ổ cướp có thể xem là hạng trung đẳng, đám thổ phỉ thấy Phương Tranh có thể tránh được nhất chiêu tất sát của Hồ Lão Tam, đều ồn ào khen ngợi, liên tục khen ngợi Phương Tranh thân thủ mẫn tiệp, La Nguyệt Nương mỉm cười, hiển nhiên nàng đối với biểu hiện của Phương Tranh khen ngợi không ngớt. Mọi người vạn phần chờ mong tiếp tục thưởng thức trận long tranh hổ đấu không có nhiều cơ hội được nhìn thấy này.

Hồ Lão Tam cười to nói: “ Cái gì hiểu lầm, đánh rồi hãy nói! Xem chiêu!”

Lại thêm một chiêu Song Phong Quán Nhĩ mang theo tiếng gió vù vù thẳng hướng Phương Tranh đánh tới! Chuyện này không còn cách nào nói rõ nữa! Trong lòng Phương Tranh có chút phát khổ, thấy quyền thế của Hồ Lão Tam thật nhanh, trong sắc bén ẩn hàm sát khí, Phương Tranh dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, không khỏi hú lên quái dị, rốt cục không phụ sự mong đợi của mọi người, ôm đầu lủi như chuột.

Đám thổ phỉ vốn đang cao hứng bừng bừng lớn tiếng ồn ào, nóng lòng thưởng thức trận tranh đấu của Phương Tranh và Hồ Lão Tam. Thật không tưởng sau khi Phương Tranh né qua một chiêu, không ngờ lại quay đầu bỏ chạy, biến cố đột ngột đã làm hơn hai trăm gã thổ phỉ có mặt ở đương trường không khỏi ngây ngốc thất thần.

Bên ngoài sân một mảnh lặng ngắt như tờ, mọi người ngơ ngác nhìn Phương Tranh hai tay ôm lấy đầu, vừa chạy vừa nhảy, trong miệng còn không ngừng phát sinh tiếng kêu: “ Nga! Úc! A! Oa!”.

Hồ Lão Tam cũng ngây ra một lúc, thấy Phương Tranh ôm đầu chạy quanh kêu to, sắc mặt Hồ Lão Tam không khỏi hiện lên vài phần hiểu ra, vì vậy hắn lạnh lùng cười nói: “ Hừ, thuật du đấu sao? Lão tử cũng không sợ ngươi!”

Nói xong Hồ Lão Tam thu lại nắm tay, hướng Phương Tranh đuổi theo.

Phương Tranh vừa chạy vừa lau nước mắt, đã là lần thứ mấy rồi? Lần thứ mấy? Đây là lần thứ mấy chạy trối chết? Mạng của lão tử như thế nào lại khổ như vậy! Nếu sớm biết đám vương bát đản này nói “ bộc lộ tài năng” nguyên lai là muốn luận võ, lão tử nói gì cũng sẽ không thượng đài! Đám người không cầu tiến này, thô lỗ không văn nhã. Cả ngày chỉ biết múa đao lộng thương, hại chết lão tử rồi! Ổ cướp này nơi chốn nào cũng ẩn hàm sát khí, đây không phải là nơi nên ở lâu, chỉ cần thoát được lúc này, lão tử nói gì cũng phải xuống núi! Dù sử dụng mỹ nhân kế với ta cũng không dùng được!

Con mắt lơ đãng liếc về phía sau, thấy Hồ Lão Tam đã đuổi theo, Phương Tranh sợ đến hồn phi phách tán. Tiếng kêu quái dị vô ý nghĩa biến thành tiếng kêu to thê lương: “ Người đâu cứu mạng! Giết người! Nhanh đi báo quan!”

Mọi người thấy Phương Tranh hoa lệ bước lên sân khấu, sau đó tách khỏi được một quyền của Hồ Lão Tam, cuối cùng lại chật vật chạy trối chết, tất cả mọi người bị hoàn cảnh chuyển biến đột ngột, tình thế cấp bách khiến cho thất thần ngây ngốc. Nơi mảnh sân trống trải không ai nói chuyện, đều há to miệng, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm Phương Tranh và Hồ Lão Tam ngươi truy ta chạy, nhất thời cũng không phân biệt được phiên diễn xuất này của Phương Tranh là thật hay giả.

Phương Tranh muốn dùng chiêu lấy đức thu phục người dĩ nhiên là không xong, nhưng công phu bỏ chạy bảo mệnh thì phi thường vững chắc. Hồ Lão Tam rượt theo hắn vài vòng, dù góc áo của Phương Tranh cũng chưa từng chạm được, không khỏi giận tím mặt, hét lớn một tiếng, xuất ra toàn lực bú sữa mẹ, tốc độ nhanh hơn, ra sức hướng Phương Tranh đuổi theo.

Phương Tranh vừa chạy vừa nhìn về phía sau, thấy tốc độ của Hồ Lão Tam càng lúc càng nhanh, đã sắp bắt được hắn, trong lòng Phương Tranh không khỏi bi thương vạn phần, mạng ta lại xong rồi! Vì sao nói “lại”?

Ngay khi Hồ Lão Tam chỉ cần vươn tay liền có thể bắt được Phương Tranh, tình thế trên sân lại xảy ra biến hóa.

Tục ngữ nói thật đúng, người có lỡ tay, ngựa có lỡ móng. Đương nhiên, nếu lời này nghĩ sang ý khác thì cũng được. Hồ Lão Tam vừa nhìn thấy lập tức liền có thể bắt được Phương Tranh, lôi hắn ngã xuống mặt đất chỉnh một trận, trong lòng liền đắc ý. Trong lúc đang chạy cũng không chú ý dưới chân, kết quả bỗng nhiên bị một hòn đá cản chân một chút.

Nếu đổi lại là thường ngày, bị một viên đá nho nhỏ cản chân một chút cũng không đến nỗi, nhưng lúc này Hồ Lão Tam đang toàn lực chạy tới, thân thể lại nặng, hơn nữa còn quán tính, còn có tốc độ vì tăng trọng lực, nói tóm lại, Hồ Lão Tam ngoài dự liệu mọi người ngã sấp xuống, hơn nữa còn ngã rất nghiêm trọng, cả người hầu như bị bay lên trời, ở giữa không trung sắc mặt kinh khủng hoa chân múa tay như vui sướng, thẳng hướng mặt đất chỗ Phương Tranh đánh tới. Phương Tranh đang chạy trốn quay đầu vừa nhìn, thấy Hồ Lão Tam lại bay lên, không khỏi sợ đến quát to một tiếng: “ Ta kháo! Quá vô sỉ! Không cho dùng khinh công…” Lời còn chưa dứt, Phương Tranh phản ứng cực nhanh cúi thấp thân thể, toàn bộ thân thể ở trên mặt đất cuộn thành một đoàn. Giống như một con rùa khi gặp nguy hiểm liền rút lại đầu và tứ chi, khó khăn hiểm trở tránh khỏi thân thể phi hành trong khoảng không của Hồ Lão Tam, tùy ý mặc cho Hồ Lão Tam bay qua đầu của hắn, cuối cùng gương mặt chấm đất trước, khi té rớt xuống mặt đất, phát sinh một tiếng “ ba” va chạm.

Nói đến thì dài, kỳ thực tất cả chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.

Hồ Lão Tam bị quăng ngã lăn lông lốc, mắt lóe đom đóm, trong ngực bị nghẹn đến không hô hấp nổi, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, trong miệng rên hừ hừ.

Phương Tranh thấy Hồ Lão Tam đáp xuống phía trước hắn, lúc này không chút do dự xoay đầu chọn hướng khác tiếp tục bỏ chạy, chạy vài bước thấy phía sau không có động tĩnh, cẩn thận nhìn lại, Hồ Lão Tam đang nằm rạp trên mặt đất, ra vẻ bị thương không nhẹ.

Chẳng lẽ khinh công của người này đã luyện không tới chốn, bị rớt xuống thất bại? Con ngươi Phương Tranh chuyển vòng vo, hồ nghi dừng chân lại.

Có tiện nghi mà không chiếm là vương bát đản. Đây là nguyên tắc đối đãi mà Phương Tranh luôn thừa hành từ trước tới nay, tình hình phát sinh lúc này, rất phù hợp với nguyên tắc đó.

Phương Tranh lập tức xoay người tiến lên, trước tiên vươn một chân cẩn cẩn thận thận huýt nhẹ một chút trên người Hồ Lão Tam, thấy Hồ Lão Tam không hề phản ứng, nhưng còn liên tục hừ hừ, Phương Tranh nhất thời vui mừng, hai chân tạt ra, ngồi lên người Hồ Lão Tam, một tay lật ngược thân thể của hắn, quyền phải hung hăng chém ra, quyền đầu tiên liền đánh lên mũi Hồ Lão Tam.

Mũi là khí quan rất mẫn cảm, tin tưởng ai đều có thể biết, một ngày mà mũi bị thương, tư vị phi thường khó chịu.

Hồ Lão Tam vốn đã bị vấp té đến choáng đầu hoa mắt muốn ngất, hiện tại mũi lại bị một quyền của Phương Tranh, nhất thời trong xoang mũi đau đớn vạn phần, đau đến vừa chua cay vừa tê dại, tư vị gì cũng có, dù muốn phản kháng cũng không có sức lực.

Phương Tranh đánh xuống một quyền, thấy Hồ Lão Tam cũng không phản kháng, nhất thời tinh thần tỉnh táo, dù đang bận rộn vẫn ung dung dọn ra tư thế, dùng mặt Hồ Lão Tam làm như bao cát, giống như gióng trống từng quyền một đánh xuống một trận, thẳng đến khi máu mũi Hồ Lão Tam văng khắp nơi, từ từ nhắm hai mắt kêu oa oa thảm thiết không ngớt.

Phương Tranh vừa đánh vừa dạy hắn: “ Lão tử nói qua với ngươi, có chuyện từ từ nói, con mẹ nó ngươi không nên động thủ với lão tử! Ngươi nói ngươi, đê tiện hay không đê tiện, cứ muốn chịu đòn, hừ, thoải mái chưa?”

Nói hai chữ lại đánh một quyền, nói hết lời thì gương mặt Hồ Lão Tam cũng giống như đầu heo, máu mũi chảy khắp mặt, nằm trên mặt đất hấp hối, cũng không còn động đậy.

Hơn hai trăm thổ phỉ đứng bên ngoài trợn mắt há hốc nhìn Phương Tranh dùng bạo lực, không một người dám tiến lên ngăn cản. Tình hình mới vừa rồi bọn họ đều xem trong mắt, tự nhiên biết Phương Tranh thắng không hay, thế nhưng Phương Tranh chỉnh Hồ Lão Tam không còn ra hình người, sự ngoan độc thật sâu chấn động đám thổ phỉ.

La Nguyệt Nương thực sự xem không nổi nữa, đi tới giữa sân, kéo Phương Tranh ra khỏi người Hồ Lão Tam, nàng bước tới vài bước, rốt cục cứu Hồ Lão Tam ra khỏi ma chưởng của Phương Tranh.

Phương Tranh bị La Nguyệt Nương lôi kéo, nhưng chân tay còn không cam lòng múa may lung tung, miệng hét lớn: “ Buông! Buông! Để cho ta đánh chết tên vương bát đản đó! Nói ta chỉ biết đấu trí mà không thể so võ, gã vương bát đản này rất ti bỉ.”

Đám thổ phỉ trong lòng ác hàn một trận, người này đến tột cùng có phải là người hay không? Chiếm được cái tiện nghi liền đem Hồ lão tam đánh thành bộ dạng như vậy, cư nhiên còn nói rằng Hồ Lão Tam đê tiện, La Nguyệt Nương tức giận đến gần hung hăng đạp vào mông Phương Tranh một cước, ác thanh nói: “ Mau câm miệng cho lão nương!”

Phương Tranh bị một cước của La Nguyệt Nương làm cho thanh tỉnh, dáo dác nhìn mọi nơi chung quanh, thấy đám thổ phỉ đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn chính mình. Mà trên mặt đất cách đó không xa, Hồ Lão Tam vẫn đang nằm im không nhúc nhích, đầu bị đánh cho sưng húp khó coi, huyết nhục mơ hồ.

Phương Tranh chứng kiến không khỏi hoảng sợ, run rẩy chỉ vào Hồ Lão Tam, quay sang La Nguyệt Nương hỏi: “ Hắn làm sao vậy? Người nào, người nào đã làm?”

Mọi người nghe được thiếu chút nữa đã thổ huyết, được nha! Đem người ta đánh thành cái bộ dạng như vậy, ngươi còn giả bộ không liên quan đến ngươi, làm như đang bị mất trí nhớ, muốn lừa gạt ai đó?

La Nguyệt Nương nhịn không được hung hăng đạp hắn một cước, cắn chặt môi, theo trong hàm răng phun ra ba chữ: “ Ngươi nói đi?”

Phương Tranh cả kinh, một bộ thần sắc không dám tin, chỉ vào cái mũi của chính mình, ngạc nhiên nói: “ Chuyện này, chẳng lẽ là ta sao?”

Chứng kiến mọi người đồng loạt gật đầu khẳng định, biểu tình trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường. Phương Tranh vỗ đầu một cái, giống như đã nhớ ra chuyện gì đó, bất thình lình hét lớn: “ A! Nguyên lai đúng thật là ta! Ai nha….”

Không quản đến những ánh mắt khinh thường của đám thổ phỉ, bỗng nhiên diễn cảm của Phương Tranh biến đổi, đắc ý vỗ ngực một cái, hướng đám thổ phỉ ác thanh nói: “ Đúng thế, chính là do ta làm! Trong đám các ngươi còn ai không phục, mau đứng ra cho lão tử! Lão tử tiếp tục so qua mấy chiêu với ngươi.”

Động tác của đám thổ phỉ đồng loạt nhất trí, lắc lắc đầu.

Luận võ lực thì ai cũng có thể một tát đem Phương Tranh nằm gục ở trên mặt đất, nhưng mọi người lại không muốn bước ra cùng hắn động thủ, cái này cũng có nguyên nhân, bởi vì nhân phẩm của Phương Tranh quá mức thấp kém, tựa hồ như đi giày không sợ đạp phải phân chó, đám thổ phỉ thật sự không muốn cùng động thủ với một người như thế, thắng cũng không có cảm giác thành tựu, thua? …Ai! Thua thì giống như tấm gương của Hồ Lão Tam còn đang nằm ở đằng kia đó. Phương Tranh thấy đám thổ phỉ không có một ai dám bước ra khiêu chiến, không khỏi đắc chí cười to: “ Phục rồi hả? Đám các ngươi liền thành thật một chút, nhận lão tử làm nhị đương gia đi!”

Đám thổ phỉ đưa mắt nhìn nhau chần chừ chỉ trong chốc lát, rốt cuộc than thở quỳ một gối xuống, phờ phạc đồng thanh kêu lên: “ Bái kiến nhị đương gia!”

Phương Tranh ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, tiếp theo hai tay huy lên, cười nói: “ Các vị huynh đệ đã quá khách khí, tất cả mọi người đứng lên đi, kì thật ta là một người bình dị dễ gần, thật sự!” Nói xong Phương Tranh chỉ chỉ vào Hồ Lão Tam đang lâm vào trạng thái hấp hối, cười híp mắt tiếp lời: “ Nhìn thấy không? Bổn đương gia từ trước đến nay đều là lấy đức thu phục người.”

Đám thổ phỉ chẳng quan tâm nghe hắn nói năng lung tung, mọi người nhìn La Nguyệt Nương mắt phượng khép hờ, lẳng lặng đứng ở một chỗ không nói cũng không có cử động. Biểu tình trầm tĩnh như mặt nước, lại mơ hồ kèm theo vài tia sát khí, bỗng nhiên đám thổ phỉ giật mình, chuyện này vẫn còn chưa xong đâu.

Đầu đảng phản bội sơn môn Tôn Hữu Vọng đã bị đền tội, nhưng cũng đừng quên, cùng đứng lên phản bội không chỉ có một mình Tôn Hữu Vọng, còn có hơn một trăm lão huynh đệ nữa. Sơn có sơn quy, tội danh phản bội trên giang hồ tuyệt đối là trơ trẽn, theo như quy củ thì phải nhận tam đao lục kiếm mà chết.

Lúc này hơn trăm gã thổ phỉ đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn từ trong mắt của đối phương mà nhìn thấy được hối hận cùng sợ hãi. Trong lòng của mọi người đều bất an, không biết đương gia sẽ xử trí bọn hắn như thế nào.

Bởi vậy cho nên tất cả mọi người đêu giữ khoảng cách với La Nguyệt Nương, mè nheo không chịu đi qua.

Phương Tranh cho rằng chính mình vừa giúp cho La Nguyệt Nương một cái đại ân, tự tin coi rằng tính tình của nàng ân oán rõ ràng, nhất định sẽ không hại đến hắn. Cho nên lúc này lá gan của hắn cũng lớn lên, thấy đám thổ phỉ do dự Phương Tranh đứng ở bên cạnh La Nguyệt Nương trêu đùa: “ Nhìn ngươi này, toàn bộ thủ hạ đều sợ ngươi, tựa hồ giống như chuột nhìn thấy mèo không bằng, khẳng định bình thường ngươi đối với bọn họ rất nghiêm khắc, cho bọn hắn cảm thụ dịu dàng quá ít, cái này cũng không hay nha, ta phải phê bình ngươi.”

La Nguyệt Nương cười lạnh nói: “ Ta đối với bọn hắn còn chưa đủ tốt sao? Ngày thường làm ăn buôn bán, từ điều tra địa hình cho đến lúc động thủ cướp hàng, tất cả đều một mình ta làm, bọn hắn chỉ cần đứng ở bên cạnh giả bộ la hét là được. Đến lúc chia bạc ta đều chia cho bọn hắn trước, còn ta chỉ lấy một phần ít nhất, còn muốn ta phải làm như thế nào mới tính là đối xử tốt với bọn hắn? Chẳng lẽ còn muốn lão nương phải bưng trà, đun nước rửa chân cho bọn hắn sao?”

Phương Tranh nghe vậy ngạc nhiên, khó trách đám thổ phỉ này lại muốn tạo phản, con quỷ nhỏ này thật sự là khiếm khuyết năng lực lãnh đạo a.

Phương Tranh lắc đầu nói: “ Ngươi cho rằng làm như vậy chính là tốt đối với bọn hắn lắm sao? Ta nói một câu không phải nhưng ngươi nghe cũng đừng mất hứng nha. Nếu ta mà làm thủ hạ của ngươi, không chuẩn ta cũng muốn tạo phản ngươi a! Có người nào làm lão đại như ngươi sao? Thượng vị giả trì nhân, hạ vị giả trì vu nhân*, ngươi là ai nào? Là đương gia Thanh Long sơn, là đầu lĩnh của bọn hắn mà không phải là tổ mẫu của bọn hắn! Không phải chuyện tình gì ra mặt thì có thể đạt được sự tôn trọng của mọi người, ngược lại ngươi càng làm như vậy, ở trong lòng của bọn họ càng nghĩ, lão đại không phải là một cái hảo lão đại. Theo như một góc độ nào đó mà nói, ngươi làm như vậy cũng là đối với bọn hắn không có một loại tín nhiệm, ở trong mắt ngươi xem ra bọn họ làm cái gì cũng đều không xong, lúc này mới không có biện pháp tự mình đi làm, tự ngươi nói, làm việc cực chết, nhưng ai sẽ cảm kích ngươi đây?” (*: Cấp trên thì trị người, cấp dưới thì để cho người ta trị)

La Nguyệt Nương nghe vậy bỗng nhiên mặt hoa trở nên tái nhợt, một câu nói đã đánh thức tỉnh nàng. Nàng không nghĩ tới, trong hai năm qua chính mình vì các huynh đệ trên núi làm nhiều sự tình như thế, đến phút cuối cùng nguyên lai mới phát hiện ra chính mình đã hoàn toàn sai lầm, thu được hiệu quả hoàn toàn ngược lại, đến mức khiến cho các huynh đệ phải phản bội sơn môn, chuyện này đối với một vị cô nương mới nắm giữ sơn môn được hai năm mà nói, thật sự là đả kích không nhỏ.

Phương Tranh chứng kiến La Nguyệt Nương thần sắc có chút thất lạc, trong lòng mơ hồ cảm thấy nhói đau, thật sự mà nói thì nàng ta cũng đã cố gắng hết sức rồi. Những lời mà ta vừa nói đối với nàng có phải đã quá tàn nhẫn hay không? Phải như vậy mà đánh thức nàng, nếu nàng còn luôn luôn giữ mãi cái tư tưởng sai lầm như thế, lần sau đám thủ hạ tạo phản sẽ không có ai có khả năng giúp nàng, mỹ nữ diễm lệ như vậy, chết trong tay của một đàn thổ phỉ, chẳng phải là rất đáng tiếc hay sao? Hết thảy mọi thứ tốt đẹp trên thế gian đều phải được bảo quản cẩn thận, không thể hương tàn ngọc nát quá sớm! Nói đến cùng thì cô nương này không hiểu thế nào là một người lãnh đạo, nếu như nàng không phải là nữ tử, thực sẽ đem nàng đưa về kinh thành rèn luyện thêm một hai năm, mời nàng hảo hảo nhìn xem cái bang giảo hoạt kia làm quan như thế nào, đương nhiên bang giảo hoạt này cũng chính là Phương Tranh, chính là hắn.

Hoàng thượng đem cơ cấu Ảnh Tử giao cho hắn đã nhiều tháng qua, trong mấy tháng này vô luận là công lớn việc nhỏ đều do Ôn Sâm tự mình lo liệu, Phương Tranh đối với Ảnh Tử luôn luôn áp dụng chính sách chăn dê lười nhác, đối với hắn mà nói, cách làm lãnh đạo của hắn cũng rất đơn giản, không quản việc lớn nhỏ gì, trong tay chỉ cần nắm chặt tài chính cùng nhân quyền, cứ như thế thì đám thuộc hạ Ảnh Tử đối với hắn vẫn là trung thành và tận tâm, không hề có nửa câu oán hận. Nhàm chán thì cổ vũ động viên Ôn Sâm vài câu, tên kia mừng rỡ mà phóng thí như điên, say máu giống như gà chọi càng làm việc càng hăng say, đây mới chính là phương pháp lãnh đạo chuẩn xác nhất.

La Nguyệt Nương có lẽ đã từng chịu qua một nền giáo dục tốt đẹp, lại có một thân võ công cao tuyệt, nhưng hiển nhiên nàng đã không biết giá trị thực sự của chính thủ hạ mình, lần này thủ hạ của nàng tạo phản cũng nói rõ ràng một điều, nàng không đủ tư cách làm một cái đầu lĩnh thổ phỉ.

La Nguyệt Nương cắn cắn môi dưới, đôi mắt xinh đẹp thoáng nhìn lướt qua đám thủ hạ đang đứng cách đó không xa, tiếp theo sắc mặt bỗng nhiên trở nên trầm tĩnh, nhẹ nhàng nói: “ Ta nghĩ, ta biết sẽ phải nên làm như thế nào, đa tạ ngươi! Dường như ta lại thiếu ngươi một cái nhân tình, những lời này ngươi không nói, vĩnh viễn cả cuộc đời này ta đều không biết chính mình sai ở chỗ nào.”

Phương Tranh thỏa mãn gật gật đầu, rốt cuộc cũng chính trực tự tay đem một vị mỹ nữ đẩy vào trong hố lửa, Phương Tranh cảm nhận được rất có cảm giác thành tựu, hắn mơ hồ nhìn thấy trong tương lai không xa, có một nữ trùm thổ phỉ thân mặc hoàng kim giáp, cước đạp chân mây, ở giữa vạn đạo ánh sáng cưỡi mây mà đến, đi theo phía sau còn có một đám cường đạo hung hãn kêu gào, tùy ý đánh cướp tài vật của những thương khách cùng người đi đường, nhân cản sát nhân, phật cản trảm phật, ta có phải đã gây nên tội ác hay không? Trong lòng của Phương Tranh nhịn không được, nghĩ thầm.

“ Ngươi cũng không khỏi quá khách khí rồi, nói thực ra ngày hôm nay ta giúp ngươi bao nhiêu phần? Nếu ngươi thật sự không an tâm, liền bỏ bạc ra báo đáo cho ta đi, ta đối với bạc cũng chưa bao giờ cự tuyệt bất kì một ai. Bằng không thì lúc ngươi bắt ta lên núi, còn lục soát trên người của ta lấy đi hơn hai vạn lượng ngân phiếu, có nên trả lại cho ta không?”

La Nguyệt Nương kì quái nhìn hắn một cái, nói: “ Bị thổ phỉ bắt trói lên núi, ngươi còn tính toán muốn trở về sao? Ngươi không mắc bệnh đó chứ?”

Phương Tranh nghe vậy ngẩn người, lời nói này là như thế nào? Lão tử giúp ngươi bình định phiến loạn, còn giúp ngươi nghĩ kế tìm đường tài lộ, lại chỉ ngươi cách lãnh đạo như thế nào cho tốt, hiện tại ta muốn dọn dẹp đồ đạc quay trở về nhà của mình, không được sao?

“ Uy, ngươi không nên như thế đó nga, chẳng lẽ ngươi muốn qua cầu rút ván hay sao?” Phương Tranh không cao hứng nói.

La Nguyệt Nương tựa hồ cảm giác được có chút điểm đuối lí, ngượng ngùng lúng túng nói: “ Tối hôm qua sau khi trở về, ta đã đem toàn bộ số bạc của ngươi phân chia hết cho các huynh đệ, nửa năm nay mọi người không có một chút cháo nào, nhưng không sao đâu, ngươi chờ ta làm vài vụ làm ăn, trả ngươi bạc, sau đó tiếp tục phái người đưa ngươi quay về kinh thành!”

Phương Tranh bi phẫn thở dài, khó trách tối hôm qua đám thổ phỉ náo loạn đến nửa đêm mới ổn định, không ngờ được rằng hai trăm người cùng nhau ăn chia bạc của ta, thuận tiện mở tiệc cuồng hoan ăn chơi nhảy múa, chia bạc thì cũng thôi, nhưng còn báo hại ta cả đêm mất ngủ, đám thổ phỉ này thật sự rất không nói nghĩa khí, không phải đều nói lấy tiền tài của người sẽ giúp người tiêu tai họa sao? Bọn hắn đây là lấy tiền tài của người, còn làm cho người ta phiền não nha, Phương Tranh ủ rũ nói: “ Quên đi, các ngươi cũng không dư dả, coi như cá nhân ta đóng góp một viên gạch nền móng cho sự nghiệp thổ phỉ của các ngươi đi, ai, lần sau sẽ không bao giờ…..Mang nhiều bạc đi ra ngoài như thế nữa. La Nguyệt Nương đồng tình vỗ bả vai Phương Tranh an ủi: “ Sớm nên như thế, nhưng lần sau phải cẩn thận hơn, không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ mà thôi!”

Phương Tranh biểu tình tán thành vỗ đùi: “ Con mẹ nó rất có đạo lý!”

Lúc này La Nguyệt Nương thần sắc trang nghiêm, hướng tới đám thổ phỉ đang đứng cách đó không xa, quát lớn: “ Đám vương bát đản các ngươi đều quay trở lại đây cho lão nương.”

Đám thổ phỉ sợ tới mức toàn thân run rẩy kịch liệt, chẳng nhẽ muốn bắt đầu tính toán nợ nần, mang theo tâm tình lo lắng bất an, đám thổ phỉ nhanh chóng tụ tập ở khoảng đất trống trước cửa căn nhà tranh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play