Hắn cảm nhận được lại bị Phương
Tranh chơi khăm, cùng Phương Tranh quen biết cho đến nay, hắn tựa hồ
chưa từng chiếm được tiện nghi qua lần nào, tên hỗn đản kia luôn luôn có thể đứng ở góc độ của người bị hại, nhưng mọi chỗ tốt đều thuộc về hắn. Càng làm cho người ta phát điên chính là, hắn tựa hồ chưa bao giờ từng
cảm thấy nhục nhã đối với hành động của chính bản thân mình, giống như
mọi việc hiển nhiên đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Tiêu Hoài Viễn trong thâm tâm tự thẹn chính mình còn chưa đạt thành cảnh giới vô
sỉ như Phương Tranh, tốt nhất đối với hắn thì chính mình nên bảo trì một khoảng cách an toàn, bằng không sẽ có hại tới bản thân, có thể sẽ ảnh
hưởng đến phong phạm tự tin đối với chính mình. Người trong thiên hạ có
bản tính giống như Phương Tranh cũng không có nhiều lắm đâu? May mắn là
không nhiều lắm.
Ở trong hầm ngầm lục lọi tìm kiếm một hồi mà
hoàn toàn không đạt được mục đích, Tiêu Hoài Viễn thần sắc chán nản
hướng Phương Tranh chắp tay cáo biệt. Còn vò hảo tửu trăm năm mà Phương
Tranh đang gắt gao ôm ở trong lòng, Tiêu Hoài Viễn lại chưa từng liếc
mắt nhìn qua lấy một cái. Không phải hắn không có hứng thú, mà là hắn
biết, một khi Phương Tranh nhìn trúng cái gì đó, khẳng định sẽ không có
phần của hắn, thà rằng nhắm mắt làm ngơ.
Phương Tranh đối với việc Tiêu Hoài Viễn biết thức thời, cảm thấy rất hài lòng.
Nói thật, hắn cũng chưa từng nghĩ qua sẽ cùng Tiêu Hoài Viễn chia nhau,
hưởng thụ vò hảo tửu trăm năm này, mặc dù hai người cùng nhau hợp tác
làm ăn một hồi, nhưng mục đích lại bất đồng. Hắn không tìm được cái thứ
mà hắn muốn, nhưng bản thân mình thì tìm được rồi, nếu bản thân mình
chia cho hắn hưởng lợi mới chính là không có đạo lý. Cái này gọi là “
Trộm cũng có đạo”? Phương Tranh cho rằng, ý tứ của câu này cũng giống
như kết phường làm tặc, trước phải phân rõ phải trái trắng đen, bản thân ta muốn thứ gì, sau đó phân chia giới tuyến, thứ của ta muốn, ai cũng
đừng đòi chia chác, những thứ ta không cần, ngươi có thể cầm đi, cái này được coi là “ trộm cũng có đạo” quy luật bất thành văn, không người nào có thể vi phạm.
Phương Tranh đối với năng lực lí giải siêu cường của mình có chút tự hào, hắn cảm giác như mình có thiên phú dị bẩm, là
một người rất có trí tuệ.
Tiêu Hoài Viễn đi rồi, Phương Tranh ở
trong hầm ngầm tìm hai bộ túi da, cẩn thận đem rượu rót vào, sau đó xốc
vào trong vạt áo, đem túi da cẩn thận cột lại bên hông.
Còn một đống bảo bối ở trong hầm ngầm, Phương Tranh chỉ không đành lòng liếc mắt một cái, cuối cùng quyết định bỏ lại.
Chiếm tiện nghi cũng không thể làm quá mức như thế được, cá không thể đỡ được móng vuốt của gấu, thục nữ cùng tiểu la lị khó có thể song phi a…..
Nhẹ nhàng vỗ vỗ cái túi bên hông, Phương Tranh nâng cao người, theo trong
hầm đi ra cáo biệt thái tử, thản nhiên bước ra khỏi cửa Di Hồng Viên,
hắn tính toán muốn trở về nhà. Đám văn nhân nhã sĩ ngốc tử kia còn đang
rung đùi đắc ý ngâm thơ đối chữ, Phương Tranh không muốn dây dưa cùng
bọn hắn chút nào, làm người vẫn là nên khiêm tốn mới phải. Kiếp trước
cõng nhiều thơ từ tuyệt diệu kinh điển của nhà Đường, Tống, tùy tiện nhớ lại một bài không phải sẽ khiến cho đám văn nhân kia khó sống được hay
sao?
Không hiểu thái tử điện hạ tôn quý khi chuẩn bị mang vò rượu trăm năm ra khoe cùng khách nhân, phát hiện nó không cánh mà bay, hắn
sẽ có phản ứng như thế nào?
Khụ khụ, bổn thiếu gia công vụ bề
bộn, không quản đến những chuyện nhỏ nhặt. Hơn nữa, chuyện này cũng là
do Tiêu Hoài Viễn làm, thiếu gia ta không có quan hệ?
Bước lên xe ngựa, Phương Tranh nhanh chóng phân phó xa phu rời khỏi phạm vi của Di Hồng Viên.
Phương Tranh ngồi trong xe, tâm tình rất vui vẻ, trộm được con gà mà lại không bị thợ săn phát hiện, tâm tình lúc này của tiểu hồ ly nhất định là phi
thường khoái trá.
“ Phương đại nhân, có thể đi chậm lại một chút
được không? Thuộc hạ chóng mặt….” Không hề báo có một điểm báo trước, ở
trong khoang xe ngựa Ôn Sâm đưa mặt sát lại gần Phương Tranh, thần sắc
của hắn bất hảo, diễn cảm thống khổ.
“ Oa------“ Phương Tranh hoảng sợ la hét, tiếng la hét hoảng hốt của Phương Tranh theo cỗ xe ngựa, càng lúc càng xa.
“ Phanh!”
“……”
* * *
Nội phủ của Phan thượng thư.
Triệu Hổ một gối chạm đất, quỳ trước mặt của Phan thượng thư, giống như một
tín đồ bái lạy minh thần mà mình tôn thờ, một lòng thành kính.
Phan thượng thư vươn bàn tay khô như que củi, nhẹ nhàng đặt trên vai của
Triệu Hổ, thanh âm khàn khàn mà khô khốc: “ Triệu Hổ, ngươi không nên
đến đây.”
Triệu Hổ là đại tướng quân của Thần Vũ quân, hắn có một khuôn mặt đặc tính quân nhân, bình tĩnh, tàn khốc, kiên nhẫn và phục
tùng. Quân nhân cần phải có khí chất gì, hắn đều có đủ, chẳng những thế
còn vượt trội hơn.
Triệu Hổ kính cẩn nói: “ Lão đại nhân, tình huống đang bất ổn, mạt tướng không thể không đến vấn an ngài.”
Trên thực tế, chuyện tình Triệu Hổ được Phan thượng thư nuôi dưỡng cũng là
tuyệt đại bí mật, ngoại nhân không một ai biết, bất luận ở địa phương
nào, Triệu Hổ đều xưng hô với Phan thượng thư là lão đại nhân, tự xưng
mạt tướng.
Phan thượng thư thở dài nói: “ Hiện giờ bên ngoài đồn
đại bóng gió phong thanh, nhiều ánh mắt trong bóng tối đều theo dõi, nếu người đến bái phỏng ta, đối với đại sự của chúng ta coi như lợi bất cập hại a.”
Triệu Hổ bình tĩnh cười cười: “ Xin lão đại nhân an tâm, mạt tướng tiến vào không để cho người nào nhìn thấy, Triệu Hổ mang binh nhiều năm, chút bổn sự nhỏ cũng có nhiều.”
Biểu tình trên mặt
của Phan thượng thư cũng hơi giãn ra, ánh mắt nhìn Triệu Hổ tràn ngập từ ái cùng vui mừng. Lúc trước nhất thời thiện tâm, không nghĩ ra ông trời lại hồi báo thâm sâu đến như thế. Dưới trướng của Triệu Hổ, tổng cộng
gần năm vạn nhân số, nếu không phải lúc trước thu nhận hắn, lại hỗ trợ
hắn trúng võ cử vào trong quân, ngày hôm nay nhòm ngó ngôi báu thiên hạ, chỉ sợ sẽ không có được một lực lượng cường đại như thế hỗ trợ? Ông
trời quả nhiên không bạc đãi ta.
“ Ngươi tốt lắm, ngươi luôn biết lo nghĩ chu toàn. Nếu hai đứa nhi tử của lão phu có thể có được ba phần bổn sự của ngươi, thì làm sao đến nỗi hôm nay không có người kế tục
trong cơn hoạn nạn?” Phan thượng thư thở dài, hai đứa nhi tử luôn luôn
là một khối tâm bệnh trong lòng của hắn.
Triệu Hổ cúi đầu, khóe miệng bỗng nhiên hơi giựt giựt, trong mắt lóe lên một tia mỉa mai.
Hai tên nhi tử của lão đại nhân, chỉ là một đám phế vật, thường ngày chỉ
biết uống rượu, đánh bạc, phao nữ nhân, ngay cả một ngón tay út của mình so ra cũng đều kém hơn. Nếu đại sự của lão đại nhân thành công, đăng
ngôi cửu ngũ, sau trăm tuổi, chẳng lẽ muốn đem giang sơn này giao cho
hai gã phế vật kia? Bọn hắn có bản lĩnh thống trị giang sơn này sao?
Ngược lại, bản thân mình cũng được xem như là con nuôi của lão đại nhân, thủa nhỏ bốn mùa đều đọc binh thư, ngực liệt chiến trận, hơn nữa hiện
giờ trong tay còn nắm binh quyền, hai gã phế vật kia há lại có thể so
sánh được? Nếu ta không tranh giành địa vị, tương lai có thể sẽ có lỗi
với chính bản thân mình? Bằng không, ngày khởi sự, thừa dịp loạn lạc tìm một cơ hội thủ tiêu bọn chúng!
Nghĩ đến đây, trong mắt Triệu Hổ
hiện lên một tia quang mang tàn nhẫn, nhưng chỉ thoảng qua trong giây
lát. Lão đại nhân cùng ta ân trọng như núi, nhi tử của hắn cùng ta không có nửa điểm quan hệ. Đối vói ân oán, Triệu Hổ phân định rất rõ ràng, lí trí quá mức đáng sợ.
Hạ thấp giọng, Triệu Hổ ngữ khí cung kính
nói: “ Lão đại nhân, xin thứ cho mạt tướng càn rỡ, mạt tướng cả gan hỏi
ngài một câu, việc này, lão đại nhân nắm chắc được bao nhiêu thành?”
Phan thượng thư thản nhiên cười nói: “ Tính toán cho đến tột cùng thì thành
bại cũng chỉ là năm năm mà thôi, còn thành hay bại thì phải xem nỗ lực
của chúng ta.”
Nói xong trên mặt của hắn dâng lên vài phần hận ý: “ Nếu, nếu hắn không tận lực bức bách, lão phu làm sao đến nỗi phải đi
một bước cuối cùng như ngày hôm nay?”
Nhìn vào sắc mặt bình tĩnh
của Triệu Hổ, Phan thượng thư đột nhiên hỏi: “ Triệu Hổ không hối hận
sao? Sự tình mà lão phu muốn làm, chính là việc trái với luân thường đạo lí, loạn thần tặc tử, ngươi không sợ trong tương lai, người trong thiên hạ sẽ thóa mạ ngươi sao?”
Triệu Hổ lạnh lùng, vua tôi ư? Luân
thường ư? Đối với chính mình mà nói thì có tính là cái gì? Ba mươi năm,
vì cầu sinh, thậm chí đã từng ăn thịt người để thoát khỏi cảnh chết đói, lúc đó vị hoàng đế kia ngồi ở nơi nào? Có từng để ý qua sống chết của
mình hay không? Hắn có tư cách gì muốn ta tuân theo luân thường đạo lí,
cương thường vua tôi? Buồn cười……
Triệu Hổ không trả lời câu hỏi
của Phan thượng thư, nhưng biểu tình trên mặt của hắn chính là đáp án rõ ràng nhất, Phan thượng thư thỏa mãn tựa vào trên chiếc ghế thái sư, cái lưng đã muốn lão hóa rồi, ngồi trong một thời gian dài hắn liền cảm
thấy thân thể của mình vô cùng mệt mỏi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chiếc
long ỷ trên Kim Loan điện khiến cho kẻ khác phải điên cuồng, cả người
hắn lại lâm vào trạng thái phấn chấn, thời gian của hắn không còn nhiều
lắm, chẳng quản mọi nguy hiểm, dẫu cho có ngồi ở trên ngai vàng một canh giờ trước lúc chết, tâm của hắn cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Phan thượng thư hơi nhắm mắt lại, thanh âm đã tràn ngập mệt mỏi: “ Triệu Hổ, từ nhỏ đến lớn, ngươi là người mà lão phu tín nhiệm nhất. Hiện giờ lão
phu cũng nói cho ngươi biết, hôm qua đã có bốn vị đại tướng quân, hướng
lão phu tuyên thệ nguyện ý trung thành, cho nên ngươi không cần phải lo
lắng rằng, bản thân chiến đấu một mình. Lão phu lăn lộn trong triều đã
qua vài chục năm, nếu không nắm được tám phần chắc chắn, há lại có thể
dám làm cái việc sẽ bị tru di cửu tộc này? Trong Thần Vũ quân, ngươi
chuẩn bị như thế nào rồi?”
“Mạt tướng đã bố trí cho những tướng
lãnh cùng thủ hạ tâm phúc nắm giữ toàn quân, những kẻ ngoan cố đã bị mạt tướng âm thầm tước binh quyền, giám thị, chỉ còn chờ ngày khởi sự, mạt
tướng liền trảm bọn hắn để tế cờ, thỉnh lão đại nhân an tâm.”
“ Quân sĩ thì thế nào? Bọn chúng cũng nguyện ý đi theo ngươi sao?”
Triệu Hổ bình tĩnh đáp: “ Các quân sĩ đều không thành vấn đề, bọn họ chỉ quan tâm đến ai cho bọn họ ăn cơm, ai phát ngân lương cho bọn họ, còn việc
phân tranh của triều đình, ai làm hoàng đế, đối với bọn họ mà nói, đều
không quan trọng.”
Dừng một chút, Triệu Hổ nhìn lão đại nhân tuổi già như ngọn đèn trước gió, hạ giọng hỏi: “ Lão đại nhân, không biết
ngày khởi sự, đã có thể ấn định được chưa?”
Phan thượng thư phóng mắt ra ngoài cửa sổ, thanh âm xa xôi mà không chắc chắn: “ Nhanh thôi,
có lẽ cũng chỉ còn qua vài hôm nữa…..Ngày giao long xuất hải, đó chính
là lúc chúng ta khởi sự.”
* * *
Bởi vì mặt đường gồ ghề cho nên xe ngựa chao đảo không ngừng.
Bên trong xe ngựa, Ôn Sâm mặt không đổi sắc ngồi đối diện với Phương Tranh, hết thảy đều bình thường….Ngoại trừ tại hốc mắt bên trái của hắn có
thêm một vết máu ứ đọng.
Phương Tranh nhìn Ôn Sâm, ánh mắt mang
theo một tia áy náy, khi Ôn Sâm dùng tay quệt miệng, giống như một cái
tiểu hài tử bị ủy khuất thì trong lòng của Phương Tranh cũng càng cảm
thấy áy náy.
“ Khụ khụ…” Không khí thực ngột ngạt, Phương Tranh chịu hết nổi, phá vỡ sự trầm mặc bên trong khoang xe ngựa.
“ Đã hiểu sai lầm của ngươi ở chỗ nào chưa?” Coi như trong lòng vô cùng
hổ thẹn, nhưng Phương Tranh cũng chỉ là phản ứng theo bản năng.
“ Dạ biết.” Ôn Sâm nhẫn nhục chịu đựng, giống như một tiểu oán phụ nhu mì vừa mới bước vào cửa nhà trượng phu.
“ Ngươi sai ở chỗ nào vậy?”
“ Thuộc hạ không nên dùng phương thức dọa người như thế, xuất hiện ở
trước mặt của đại nhân…..” Hốc mắt trái của Ôn Sâm ứ đọng vết máu đã nói nên tất cả, vị Phương đại nhân nhìn bộ dạng giống như văn nhược thư
sinh này, trong lúc nhất thời kinh sợ, sức bật của hắn phi thường kinh
người. Khi Ôn Sâm bỗng nhiên hiện thân ở trước mặt Phương Tranh, hắn sợ
tới mức la hét chói tai, ngay cả đối phương là ai hắn cũng không cần
nhìn rõ mặt, một chiêu “ trực đảo hoàng long” sắc bén vô cùng, hung hăng công tới hốc mắt của Ôn Sâm, đối với Ôn Sâm mà nói, đó thực là một giáo huấn nhớ đời.
Hậm hực một tiếng, Phương Tranh sắc mặt nghiêm
nghị, biểu tình cứng rắn khiển trách: “ Biết sai là được rồi, trước kia
đã từng nói qua cho ngươi, ở trước mặt bổn quan nên dùng phương pháp
bình thường nhất để xuất hiện, ngươi thì làm ngược lại, mỗi lần đều
khiến cho ta sợ hãi không thôi, chẳng thể trách ta đánh nhầm ngươi được? Ngươi nói xem, ngươi lãnh đủ một quyền này có oan hay không?”
“ Ta không hiểu, chuyện này có liên quan đến phẩm chất đạo đức
hay không? Ảnh Tử chúng ta thuộc tổ chức do triều đình thành lập, tổ
chức hợp pháp, một không ăn trộm hai không đi cướp, cũng không phải bàng môn tà đạo, tại sao lúc nào ngươi cũng lén lút như thế? Nói cho dễ nghe thì hành động của ngươi gọi là cẩn thận, nhưng nói khó nghe hơn một
chút thì bộ dạng của ngươi giống như một tên trộm đạo. Ngươi coi như
cũng là nhân vật thứ hai ở trong nhóm Ảnh Tử, dân gian có câu thượng bất chính, hạ tắc loạn, nếu thành viên trong Ảnh Tử đều học bộ dạng của
ngươi, không phải sẽ biến thành một ổ trộm cướp hay sao? Chuyện này cũng đủ dọa người nha!”
Phương Tranh càng nói càng cảm nhận được, nếu như bản thân mình còn dung túng cho thuộc hạ, tương lai bọn hắn lại
bỗng nhiên dùng phương thức này hiện thân ở trước mặt mình, rành rành
đem mình hù chết, ai bồi mạng cho bổn thiếu gia đây?
Ôn Sâm cũng
càng đem đầu của mình cúi thấp hơn, bộ dạng ủy khuất khi vô duyên vô cớ
bị đánh một quyền đã hoàn toàn biến mất, thay đổi vào đó chính là hắn
cảm nhận được một quyền này của Phương Tranh đã trừng phạt đúng người
đúng tội, nếu đại nhân không xuất một quyền này, chỉ sợ ông trời cũng
không dung.
“ Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” Giáo huấn một hồi,
Phương Tranh cảm giác tinh thần phi thường sảng khoái, lúc này mới hỏi
đến chính sự.
Ôn Sâm bợ đít, cười nói: “ Đại nhân, thuộc hạ có tin tình báo, cho nên vội vàng đến….”
“ Tin tức gì?”
“ Về sự tình Phan thượng thư mưu phản, đã có một chút manh mối, nhóm
thuộc hạ dò xét một ngày một đêm, trải qua xác nhận, có hai lộ đại quân
trong quân doanh gần đây thường bất ổn” Ôn Sâm ghé sát vào tai Phương
Tranh, cẩn thận bẩm báo.
“ Uy, chuyện này thực không phải nhỏ a.” Phương Tranh hai mắt sáng ngời, trong lòng đối với năng lực của Ảnh Tử
càng thêm một tầng thưởng thức. Khó trách thái tử lại muốn đánh chủ ý
lên Ảnh Tử như vậy, đám thuộc hạ của mình quả nhiên là những tinh anh a! Nhưng trong quân doanh đề phòng sâm nghiêm, canh gác cẩn mật, tại sao
bọn hắn lại có thể do thám được chuyện này?
“ Hồi bẩm đại nhân, đây cũng là tay nghề kiếm cơm của chúng thuộc hạ, chuyện nhỏ thôi mà.” Ôn Sâm khiêm tốn cười nói.
“ Không sai, rất không tồi! Lão Ôn a, ngươi làm việc rất có bổn sự, ta sẽ ghi nhớ công lao của ngươi, tương lai đi theo ta sẽ được thăng quan
phát tài, cũng giống như phao nữ nhân vậy, đều không thể thiếu!”
“ Truyền lệnh của ta, huynh đệ nào điều tra được tin tức tình báo này,
đem công lao của bọn hắn ghi lại trong sổ công bộ, mỗi người thưởng thêm một ngàn lượng bạc, biểu thị khen ngợi.”
Ôn Sâm mừng rỡ, liên tục chắp tay nói: “ Đa tạ đại nhân ban thưởng.”
“ Ngươi có đã đem việc này, báo cáo lên cho hoàng thượng chưa?”
“ Còn chưa có, đại nhân chính là thượng quan của chúng thuộc hạ, nếu có
sự tình gì trọng yếu, nhất định phải bẩm báo lên ngài trước tiên.” Đã
từng nếm qua đau khổ, thanh âm của Ôn Sâm so với trước kia, càng lúc
càng thêm nhu thuận.
Phương Tranh thỏa mãn nở nụ cười, lão Ôn
nhân phẩm không sai, không quan tâm đến công lao ân thưởng, tin tức tình báo quan trọng như thế, đương nhiên phải do bổn thiếu gia tự mình hướng hoàng thượng hồi báo rồi.
“ Lão Ôn a, bổn quan quyết định tự
mình thưởng riêng cho ngươi thêm một ngàn lượng bạc, sau này phải cố
gắng bảo trì bản tâm, không được kiêu ngạo, ta rất kì vọng vào ngươi đó
nga…..”
Ôn Sâm nghe vậy, liền cười tươi như hoa, hốc mắt trái ứ
đọng vết máu, thoạt nhìn làm cho gương mặt tươi cười không được nhịp
nhàng, tựa hồ như một chiếc bánh bao trắng nõn, lại có một con ruồi đậu
lên trên, nhìn như thế nào cũng không thể vừa mắt.
“ Lão Ôn a, về nhà dùng khăn nóng đắp lên hốc mắt, máu ứ đọng sẽ tiêu hết, tận lực
đừng cười, trông có điểm khó nhìn lắm!” Phương Tranh do dự một chút, lo
lắng đến hình tượng của tổ chức Ảnh Tử, cho nên quyết định ăn ngay nói
thật.
“…….”
Trong ngự thư phòng.
Hoàng thượng đang cau mày, Phương Tranh đứng ở một bên cười bồi.
“ Chuyện ngươi nói, đều là sự thật?”
Phương Tranh mau chóng khom lưng, “ Dạ đúng vậy, tuyệt đối là sự thật! Nếu vi
thần có nửa câu giả dối, tình nguyện đi giặt long nội khố cho hoàng
thượng nửa năm…..”
“ Cái gì gọi là long nội khố?”
“ Quần lót của chân mệnh thiên tử, đương nhiên phải gọi là long nội khố rồi!”
“ Nga? Còn có thể gọi như thế sao?” Hoàng thượng cười nói: “ Vậy ngươi mặc thì gọi là gì?”
“ Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần….Không….Mặc gì cả, ha hả, để cho thoáng gió…..”
“……..”
Trầm ngâm sau một lúc lâu, hoàng thượng lắc đầu nói: “ Được rồi, hắn khẳng
định không chỉ có hai lộ đại quân, huống hồ hai lộ đại quân này còn đang ở tận ngoài biên tái, nếu muốn tấn công đến kinh thành, nửa đường cũng
sẽ bị trẫm tiêu diệt, chuyện này khẳng định còn có gì đó trá ngụy.”
“ Ách…..Có lẽ đúng là như thế, bất quá vi thần sẽ lệnh cho Ảnh Tử mau
chóng điều tra chân tướng, đợi qua vài hôm nữa, nhất định sẽ có hồi
báo.”
Hoàng thượng cả giận nói: “ Đợt thêm mấy ngày nữa? Ngươi
cho rằng hắn sẽ chờ ngươi thêm vài ngày sao? Sợ rằng chỉ trong nay mai,
hắn liền muốn động thủ.”
Phương Tranh nghe vậy khẩn trương, Phan
lão già tuổi đã một bó, tại sao còn chấp nhất như thế? Chờ thêm vài hôm
nữa để cho ta chuẩn bị không được hay sao? Phe ta, ngay cả quân tình của bọn hắn còn chưa thăm dò được, cuộc chiến này phải đánh như thế nào
đây?
“Hoàng thượng, vậy chúng ta nên làm như thế nào bây giờ? Ảnh Tử kia còn đang huấn luyện nhân thủ, hiện giờ phái ra toàn là những
huynh đệ lão làng, nhân thủ không đủ a.”
Hoàng thượng thản nhiên
nói: “ Các ngươi nỗ lực hết mình thì được rồi, trẫm đã tự có chủ trương. “ Nói xong hoàng thượng cười lạnh lùng, trong mắt bắn ra một đạo tinh
quang: “ Trẫm phụng mệnh trời cao, chưởng quan thiên hạ vạn dân mấy chục năm qua, chỉ một đám loạn thần tặc tử, tưởng có thể dễ dàng lật đổ được sao? Hừ! Phan nghịch tặc nhận biết trẫm vài chục năm, tự cho rằng là đã hiểu hết trẫm, thật nực cười!”
Hoàng thượng ngữ khí tràn ngập
ngạo nghễ, cao cao tại thượng thèm thuồng nhìn quần hùng thiên hạ, bá
vương chi khí phát ra, khiến cho Phương Tranh không tự kiềm hãm được mà
phải run rẩy vài cái, này, đây mới chân chính là bá vương chi khí a?
Thân là thần tử, khẳng định phải nói thêm vài câu phụ họa, phối hợp mới tình huống bá vương chi khí phún xuất khó có được này, mới có thể khiến cho
long nhan đại duyệt.
Phương Tranh vò đầu bứt tai, khuôn mặt
ngượng ngùng đến mức đỏ bừng, rốt cuộc hắn cũng nghẹn được ra hai câu vỗ mông ngựa không giống người thường: “ Hoàng thượng…Hoàng thượng chiến
vô bất thắng, công vô bất khắc, tiên phúc vĩnh hưởng cùng thiên tề!”
Nghe được hai câu vỗ mông ngựa cực kì vụng về, khí thế bá vương của hoàng
thượng liền biến mất không còn thấy tăm hơi, bất đắc dĩ cười nói: “
Ngươi….Ngươi thật đúng là thần tử tốt của trẫm, nga!”
Phương Tranh một bộ thần sắc nhân đức không nhường ai, a dua cười nói: “ Đúng vậy, vi thần nổi danh là trung trinh như một.”
Sờ túi rượu mới trộm được hôm qua từ chỗ của thái tử, bằng không, chuyện
này cũng nên chia cho hoàng thượng một ít, coi như thái tử có tra ra
được ta, tự nhiên sẽ có hoàng thượng chống đỡ cái án này, ân, chủ ý thực không sai!
“ Hoàng thượng, hôm nay vi thần mang theo một vò hảo
tửu trăm năm tuyệt thế, hoàng thượng có hứng thú muốn thử một lần hay
không?” Phương Tranh tựa hồ như một thiên sứ thiện lương, cười nói.
“ Nga? Tâm tư của ngươi đối với trẫm thật sự là hiếm có, ha ha, mấy đứa
nhi tử của trẫm cũng không thể bằng ngươi được a.” Hoàng thượng trong
lòng cảm nhận được một nỗi buồn man mác, nhẹ nhàng thở dài ra một hơi.
“ Vi thần cũng sắp trở thành con rể của ngài rồi nha, người một nhà không nói, cho dù có tỏ lòng hiếu kính đối với lão nhân gia cũng là một
chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Ngay tức thì hoàng thượng phân phó
cho tiểu thái giám mang chung rượu cùng vài món điểm tâm lên, đồng thời
thái giám ngự thiện bước tới trước mặt vua tôi hai người thử độc, uống
một ngụm nhỏ. Phương Tranh nhìn gương mặt của tiểu thái giám trong mắt
biểu lộ thần sắc kinh hãi, không khỏi cảm thấy có chút kì quái.
Phương Tranh cũng không biết, hoàng thượng trước nay cũng chưa từng có tiền lệ uống rượu cùng thần tử ở trong ngự thư phòng, chuyện này không phải đơn giản giống như ở xã hội hiện đại, chỉ cần gọi điện kêu mấy gã anh em ra ngoài quán nhậu nhẹt. Mà đây chính là thời đại xã hội phong kiến, những tư tưởng cùng phép tắc đều phân ranh rõ ràng giới tuyến, chỉ hơi nhích
qua giới tuyến đó một bước, chính là khiêu chiến với tầng lớp đã định ra phép tắc này.
Hoàng thượng nguyện ý cùng hắn uống rượu ở bên
trong ngự thư phòng, đủ có thể thấy được, hoàng thượng đối với hắn ân
sủng thâm hậu đến mức như thế nào.
Một dòng liệt tửu chảy ngược
vào trong bụng, hoàng thượng từ từ nhắm hai mắt lại, cẩn thận phẩm vị
trong chốc lát, mới vuốt râu cười to: “ Hảo tửu! Nhiều năm qua, trẫm
chưa từng được uống loại rượu ngon như thế này!”
Phương Tranh lại rót tràn ly cho hoàng thượng, cười bồi nói: “ Rượu này mặc dù thanh
đạm, nhưng uống nhiều sẽ có hại cho thân thể, hoàng thượng không nên
uống quá nhiều, giữ gìn long thể, nếu không Trường Bình mà biết, sẽ mắng chết vi thần a!”
Hoàng thượng ngửa đầu, lại uống thêm một ly, ha ha cười: “ Không sao, trẫm tự biết chừng mực.”
Nhìn Phương Tranh, trong lòng của hoàng thượng cảm thấy được nhẹ nhõm hơn
vài phần, người thanh niên này tuy nói rằng bản tính của hắn hèn hạ láu
cá, nhưng đối xử với chính mình còn rất tốt, hơn nữa những chuyện giao
cho hắn làm, hắn lo toan cũng rất không tồi. Trường Bình làm thê tử của
hắn, xem như cũng tìm được một mối lương duyên, bản thân mình cũng có
được một hảo nữ tế*, thêm vài năm lịch duyệt trên quan trường nữa, nói
như vậy bản tính của hắn sẽ trầm ổn hơn, tương lai có thể trở thành đại
thần thiên cổ cũng không biết chừng. (*: Con rể tốt)
Cha vợ nhìn
con rể, càng nhìn càng hài lòng. Thời khắc này hoàng thượng cư nhiên đã
quên, trước kia Phương Tranh đã từng khiến cho hắn tức giận như thế nào, mỗi lần cùng hắn nói chuyện đến phút cuối cùng đều náo nhiệt không vui, cũng đã quên hắn như thế nào nghĩ cách chiếm tiện nghi của mình trên
triều. Phải chăng cũng giống như câu “ tửu ý túy nhân”, hiện tại Phương
Tranh ở trong mắt của hắn, cũng giống như là một khối ngọc thô, chỉ cần
mài giũa tạo hình nó liền trở nên vô giá. (*: rượu khiến cho người ta
say lòng.)
Phương Tranh bị hoàng thượng soi mói, ở trong lòng có
chút không được tự nhiên, hoàng thượng ánh mắt quỷ dị như thế, phải
chăng hắn đang đánh chủ ý lên vò rượu của ta? Không thể trách Phương
Tranh lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, dù sao vò rượu này bản thân
mình khổ cực vất vả nửa ngày mới có được, nếu hoàng thượng muốn nữa,
tặng hắn nửa vò cũng không có tính là cái gì lớn lao, chỉ sợ hắn lại
đánh chủ ý, muốn ta giao ra toàn bộ mà thôi. Nhưng ta còn muốn giữ lại
một chút, tương lai từ từ thưởng thức hương vị a, nếu thật sự hắn muốn,
nên đưa hay là không đưa đây?
“ Phương Tranh, rượu này của ngươi
mùi vị không tệ, không biết đã ủ được bao nhiêu năm rồi?” Hoàng thượng
dùng thân phận trưởng bối, muốn cùng hắn nói chuyện sinh hoạt dân gian.
Quả nhiên! Bổn thiếu gia tính toán không sai, khẳng định ta đã đoán trúng, hoàng thượng đánh chủ ý lên vò rượu của ta.
“ Hoàng thượng, rượu này có niên đại một trăm năm rồi, nếu đây không phải là hảo tửu, thì trong thiên hạ chắc chắn chẳng có loại nào là hảo tửu
nữa cả!”
“ Nga? Thiên hạ lại có loại rượu trăm năm, trẫm chưa
từng nghe nói qua, ngươi có được nó từ nơi nào?” Hoàng thượng bắt đầu
cảm thấy hứng thú đối với vò rượu này.
Phương Tranh bẽn lẽn trong chốc lát, ngượng ngùng nói: “ Thái tử điện hạ hôm nay tổ chức hội ngắm
hoa, vi thần trộm được nó từ trong hầm ngầm của thái tử…..”
“ Phốc--------“ Ngụm rượu mà hoàng thượng đang ngậm trong miệng, bỗng nhiên phun ra ngoài.
“ Oa--- Hoàng thượng uy phong! Ngài đã từng luyện qua nội công hay sao?”
Phương Tranh hai mắt chớp chớp, đối với thần công phún rượu của hoàng
thượng, biểu đạt loại tình cảm vô cùng sùng bái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT