Thật sự mà nói thì cũng không trách Phương Tranh vô sỉ được, một đồng
tiền có thể bức tử hảo hán. Từ thời cổ đại đến hiện đại, thiếu tiền luôn là một chuyện làm cho người ta đau đầu nhất. Huống chi Phương đại thiếu gia đầu đội mũ quan ngũ phẩm, trung dũng vô cùng, còn là con trai độc
nhất của Hoa triều thủ phủ, thân phận sáng chói như ánh đom đóm trong
đêm đen, nếu nói trên người của hắn chỉ có mấy chúc lượng bạc vụn, sống
gian nan qua ngày, người ngoài hẳn là không bao giờ tin. Vì thế cũng
không lạ khi Phương Tranh vì tiền mà dùng bất cử thủ đoạn nào.
Hơn nữa, làm cho Phương Tranh vô cùng buồn bực là Ngọc Như Trai khai trương đến giờ cũng gần nửa năm, sinh ý tốt vô cùng. Hắn lại là một đại cổ
đông, nhưng không lấy được một cắc hoa hồng nào. Đôi bàn tay của Phượng
tỷ như một cái két sắt kín bưng, Phương Tranh chưa bao giờ đòi được một
chút tiện nghi từ nàng. Một lần duy nhất mặt dày mày dạng đòi tiền, cũng chỉ được ba mươi lượng bạc, lại còn phải viết phiếu "mượn". Là một đại
cổ đông mà bị bức đến tình trạng này chắc phải dùng đao cắt cổ tự sát
thôi. May mà Phương đại thiếu gia có một ý chí sinh tồn vô cùng ngoan
cường.
Hưởng thụ một chút đôi bàn tay trắng như phấn của Phượng
tỷ xong, Phương Tranh thoải mái ngồi bên cạnh Phượng tỷ, tận tình khuyên bảo và giảng đạo lý với nàng.
"Phượng tỷ, ngươi xem xem, thiếu
nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, đạo lý này xưa nay vẫn thế,
ngươi nói có đúng không?" Phương Tranh tính nói mấy câu đạo lý đơn giản
trước, sau đó chậm rãi hướng đến việc chính.
Đôi mắt đẹp của
Phượng tỷ hơi híp lại, bộ dạng lười biếng, thanh âm như từ trong mũi hừ
nhẹ: "Cái đấy thì còn phải xem là thiếu cái gì, giết người nào. Như đao
phủ trên pháp trường chém cũng không ít nha, cũng không thể đưa họ đến
quan phủ để đền mạng nha."
Phương Tranh cứng họng, câu đầu tiên
đã bị nàng "đá văng" hơn nữa, công tác tư tưởng chỉ sợ sẽ không dễ dãng
triển khai được nữa, nghiệp lớn đòi đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình
ngày càng gian truân nga.
"Phượng tỷ, khi chúng ta cùng nhau mở
cửa hàng này, không phải đã quy ước mỗi người một nửa sao? Bây giờ sinh ý trong cửa hàng tốt như vậy, tiểu đệ qua lãnh một chút hoa hồng? Cái này chắc không tính là quá phận nha?"
Phượng tỷ thở hổn hển nói:
"Sao lại không quá phận? Lần trước ta không phải nói với ngươi rồi sao,
trong cửa hàng quả thật có bạc, hơn nữa không ít. Nhưng dùng để lưu trữ
chuẩn bị mở cái cửa hàng thứ ba, mắt thấy chuyện mở cửa hàng cũng chuẩn
bị xong cả rồi, chỉ còn chờ người khác đưa bạc tới. Nếu ngươi lĩnh bạc
đi rồi, cửa hàng phải làm sao bây giờ? Lại nói ngươi là đại cổ đông,
bình thường không thấy bóng dáng đâu, cũng không chút quan tâm đến cửa
hàng, cứ thiếu tiền là đến đây đòi bạc, có cổ đông như ngươi sao?"
Tựa hồ Phượng tỷ rất tức giận thái độ thờ ơ của Phương đại thiếu gia.
Phương Tranh cười khổ: "Phượng tỷ, ta còn là một mệnh quan nha, còn kiêm công
tác nữa, sao có thời gian quan tâm đến sinh ý. Lại nói không phải chúng
ta đã nói rõ ràng sao? Ta chỉ cần hoa hồng, ngươi phụ trách kinh doanh,
hiệp nghị giấy trắng mực đen rõ ràng nha."
Phượng tỳ trừng mắt
nhìn hắn: "Ta mặc kệ. Dù sao ngươi không quan tâm đến cửa hàng là không
đúng. Hơn nữa chuẩn bị mở cửa hàng mới rồi. Không có bạc chia cho
ngươi."
"Ngươi... Đây không phải là không nói lý sao? Vậy hiệp nghị của chúng ta dùng để làm gì?"
"Đừng nói hiệp nghị với ta. Ta không nghe!" Phượng tỷ như một tiểu cô nương
đang dỗi, che hai cái lỗ tai lại, bộ dáng như không nói lý vậy.
Phương Tranh thở một hơi thật dài. Ta sai rồi, thực sự sai rồi! Giảng đạo lý
với nữ nhân là một việc vô cùng ngu xuẩn, uổng cho mình sống hai kiếp
người rồi lại còn không hiểu được đạo lý này. Đúng là xứng đáng bị khinh bỉ.
Có thể khẳng định, phương án dùng đạo lý để nói chuyện này rõ ràng là ngu xuẩn nha.
"Trả thù lao!" Phương Tranh bày ra sắc mặt vô lại, vỗ bàn la lớn: " Không đưa ta trực tiếp cướp đoạt nha."
Hiểu được không thể nói lý liền dùng uy, không thể để nàng leo lên đầu được.
Phượng tỷ "khí định thần nhàn" ngồi trên ghế đá, vẫn ung dung nói: "Bạc đều để trong ngân hàng tư nhân, ngươi đi cướp đoạt đi. Hảo tâm nhắc nhở ngươi
một chút, ở đó hộ vệ rất nhiều, mang theo nhiều nhiều người chém giết
cho an toàn nha."
“………….”
"Ngươi vô sỉ!"
Phương
Tranh phẫn nộ ngồi xuống, ủy khuất quở trách Phượng tỷ: "Ta chỉ muốn lấy chút hoa hồng mà ta nên có thôi, ngươi sao có thể một mình nuốt hết
tiền tài của cổ đông được? Đây là không có đạo đức! Đi nha môn cáo trạng ngươi! Tố ngươi cướp bóc!"
Lúc này đổi thành Phượng tỷ tận tình
khuyên bảo đạo lý với Phương Tranh: " Nhà ngươi nhiều tiền như vậy, cần
gì phải tìm đến ta?"
"Tiền nhà ta là tiền của phụ thân ta, ta đây lớn rồi, sao có thể không biết xấu hổ mà ngửa tay xin tiền?"
"Loại nhà giàu như nhà của ngươi không phải đều phân tiền sao?"
"Thiết! Một tháng mới mấy chục lượng bạc, ăn một bữa cơm đã xong, còn dùng làm
cái gì!" Phương lão gia quản giáo cũng hết sức nghiêm, không cho Phương
Tranh bao nhiêu tiền tiêu vặt, hiện giờ Phương Tranh đã làm quan, hơn
nữa lại có sinh ý của riêng mình, Phương lão gia cho rằng hắn đã trưởng
thành, cũng không phân bạc cho hắn nữa.
Phượng tỷ làm khó nói:
"Thật sự không có tiền cho ngươi nha, ngươi thử nghĩ xem, một tháng bán
được cùng lắm mấy vạn bạc, mỗi tháng lại phải phát lương cho người làm,
chủ yếu nhất là phải mở cửa hàng mới, trừ hết ra thì làm gì còn thừa
đâu."
"Chuyện mở cửa hàng mới có thể từ từ làm cũng được mà, ngươi còn trẻ như vậy, cần gì phải liều mạng kiếm tiền?"
"Không thể trì hoãn!" Phượng tỷ quả quyết vung tay lên, ánh mắt lộ vẻ tinh
minh: "Đây là phương án mà ta đã tính toán trước rồi, hiện tại tình
huống đang suôn sẻ, cho nên nhất định phải nhanh chóng mở rộng mặt bằng, chờ chúng ta mở được thêm bốn năm cái chi nhánh, lúc đấy bàn tới chuyện chia hoa hồng cũng không muộn."
Nhìn thấy vẻ mặt suy sụp thất vọng của Phương Tranh, Phượng tỷ ôn nhu nói:
"Hay là ngươi nghĩ biện pháp khác đi, ta đây thật sự là không có, ngươi ngẫm lại đi, nhiều tính toán như vậy, bạc lại có từng ấy, như bốn người chia nhau một cái bánh bao, nếu là ngươi, ngươi chia kiểu gì?"
“Bóp chết ba người!”
“……………………..”
--------------------------------
Phương Tranh phẫn nộ trở về, tất nhiên là tay không trở về, hắn như một gã
nông dân khốn khổ đi đòi tiền mồ hôi nước mắt của mình mà không được,
trong lòng đầy bi phẫn cùng bất đắc dĩ.
Thế sự luôn như vậy, làm
cho người ta không thể cưỡng cầu, Phượng tỷ có đạo lý của nàng, thật sự
nàng không lấy ra bạc được. Không thể vì yêu cầu của mình mà quấy rầy
toàn bộ kế hoạch, sự nghiệp của nàng.
Chính mình đương nhiên cũng có đạo lý, không có tiền làm sao đi chuộc về một phần kia của mình đây. Giống như thiên kinh địa nghĩa, ai cũng không thể nói mình không đúng.
Quên đi, bản thiếu gia ngẫm lại biện pháp khác vậy, nếu đã làm quan thì không sợ không có bạc nga.
Mang tâm sự nặng nề, Phương Tranh cúi đâu đi đường, không ngờ lại đụng người khác.
"Lớn lên không có mắt à? Ta đứng chình ình ở đây, ngươi lại cho là người vô
hình sao?" Phương đại thiếu gia tâm tình không tốt, đầu chưa ngẩng đã há mồm mắng.
"Mắt ngươi mọc trên rốn à? Tự mình không nhìn đường
lại còn trách ai?" Người bị đụng hiển nhiên cũng không phải là một kẻ
hiền lành gì.
Phương Tranh vừa nghe liền nổi giận, thằng nhãi này là ai mà nói chuyện lại ngang ngược như vậy? Bản thiếu gia tâm tình
không tốt, thế nào cũng phải hảo hảo giáo huấn hắn một chút.
Vừa ngẩng đầu lên, đã thấy một người đang ôm đầu, không ngừng xoa xoa, nhe răng trợn mặt, hình dáng có chút quái dị.
Lại có một đám dân chúng vây quanh bốn phía, ánh mắt bao hàm vẻ chờ mong
nhìn hắn, tựa hồ đang chờ hai người "một lời không hợp" liền "thượng
cẳng tay hạ cẳng chân" với nhau, bọn họ có thể miễn phí nhìn một hồi náo nhiệt.
Phương Tranh vừa thấy đối phương liền vui hẳn lên, hóa ra là người quen.
"A! Thì ra là Tiêu huynh, đã lâu không gặp nha!"
Người bị đụng thả tay xuống, tập trung nhìn nhìn, vẻ mặt đầy giận dữ nhất
thời biến thành đầy vui mừng, chắp tay cười nói: "A! Hóa ra là Phương
huynh, đã lâu không gặp!"
Đây không phải là ai khác, đúng là hôm qua tại Noãn Xuân Các, cùng ở chung một thính phòng, là bạn mới - Tiêu Hoài Viễn.
Hai kẻ qua đường vốn chuẩn bị huy quyền "choảng nhau", lúc này đều biến
thành nho nhã lễ độ, dân chúng vây quanh thấy hai người không đánh nhau
nữa, đều thất vọng thở dài một tiếng, tự giải tán.
"Phương huynh đang đi dạo hay đang làm công vụ?" Xem ra Tiêu Hoài Viễn có ấn tượng không sai với Phương Tranh.
Thở dài, Phương Tranh rầu rĩ nói: "Về nhà, tu thân dưỡng tính, chắc không ra ngoài nữa, từ nay về sau sẽ không gặp lại..."
Tiêu Hoài Viễn kinh ngạc nói: "Sao lại như vậy?"
Phương Tranh sầu mi khổ kiếm nói: "Ai! Ngươi chưa nghe nói qua không có tiền nửa bước khó đi sao? Đây là nói ta nga..."
Trên mặt Tiêu Hoài Viễn hiện lên vài phần ý cười: "Nam tử hán đại trượng
phu, nên có khí thế nuốt trọn thiên hạ, sao lại để cho mấy thứ vàng bạc
này làm hao tổn tinh thần? Hôm nay ta và ngươi có thể ở trên đường đụng
vào nhau, đã nói lên chúng ta là người hữu duyên, không bằng tìm một
chỗ, uống với nhau vài chén giải sầu. Phương huynh nghĩ sao?"
Phương Tranh cũng có ấn tượng không sai với Tiêu Hoài Viễn, nghe vậy đang muốn gật đầu đáp ứng, bỗng nhiên cảnh tỉnh nhìn chằm chằm Tiêu Hoài Viễn,
nói: "Ai mời khách?"
Tiêu Hoài Viễn nghe vậy cứng họng, cười khổ nói: "…Ta mời, đương nhiên là ta mời."
Phương Tranh cao hứng nở nụ cười, thả lỏng, nhiệt tình vỗ vai hắn: "Đi, đi Yên Nguyệt Lâu, nghe nói Yên Nguyệt Lâu vừa có một đám sơn trân, lộc thần,
báo thai, bướu lạc gì gì đó, ta đã sớm muốn ăn, nhưng đắt quá vẫn không
trả nổi..."
“………..”
Tiêu Hoài Viễn cứ như vậy bị Phương Tranh nửa mời nửa ép lôi đi, thẳng hướng Yên Nguyệt Lâu.
Rượu và thức ăn được đưa lên, Tiêu Hoài Viễn kinh ngạc nhìn trên bàn ăn, đều một màu mỹ vị quý và lạ, không khỏi có chút "há mồm".
Phương
Tranh cười thầm trong lòng, tiểu tử ngươi dám ở trước mặt con trai độc
nhất của bản triều thủ phủ vỗ ngực mời khách, không phải muốn chết sao?
Tiêu Hoài Viễn quả thật có chút không chấp nhận được điệu bộ của vị tân bằng hữu này. Trong ngày thường, người khác cùng hắn giao tiếp đều là ra vẻ
văn nhã hữu lễ, khiêm tốn thuần hậu. Hắn tự nhận chính mình đã xem như
phóng đãng vô cùng, thậm chí có chút vô sỉ. Không ngờ lại nhận thức được một người như thế, thoạt nhìn trình độ vô sỉ của người này còn mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần. Không biết một bàn yến tiệc này phải tốn
hết bao nhiêu bạc? Hắn thật tình muốn mời khách, nhưng ngàn vạn lần hắn
đều không nghĩ tới, một bữa tiệc thỉnh khách lại xa hoa đến vậy.
Chột dạ sờ sờ túi tiền, Tiêu Hoài Viễn hướng về phía Phương Tranh đang vùi
đầu ăn, cười gượng một tiếng: "Ách... Phương huynh, một bàn yến hội này
tiêu tốn cũng không ít a?"
Phương Tranh ngẩng đầu, ra vẻ bình
thường, nói: "Cũng không nhiều lắm, phỏng chừng cùng chỉ hơn trăm bạc,
ngươi đừng nhìn chỉ có vài món thức ăn này, muốn lấy được đám tài liệu
này quả thật không dễ dãng, đều là dã thú quý hiếm ở trong thâm sơn cùng cốc, đám thợ săn một năm cũng chỉ có thể bắt được một đầu, bình thường
có bạc cũng không được ăn đâu."
"A?" Tiêu Hoài Viền lau mồ hôi. lắp bắp nói: "Một... Hơn một trăm lượng? Này... Ha ha, không đắt, không đắt a, ha hả..."
"Sao ngươi không ăn nha?"
Tiêu Hoài Viẽn hai mắt loạn chuyên, lập tức hướng về phía Phương Tranh cười
nói: "Cái kia... Tại hạ đi ra ngoài một chút, ách... Lập tức sẽ trở lại, lập tức sẽ trở lại, ngươi cứ ăn trước..."
Phương Tranh mở to mắt: "Ngươi không phải muốn để lại một mình ta ở đây, tự sinh tự diệt đấy chứ?"
Tiêu Hoài Viễn đang có ý này, bị Phương Tranh nói ra cũng có chút ngượng
ngùng, vuốt vuốt cái mũi hắc hắc cười, nói: "Phương huynh nói quá lời,
hắc hắc, làm sao có thể như vậy được? Ta nhìn giống cái loại người không có nghĩg khí này sao?"
Phương Tranh trong lòng nghẹn cười, tiểu
tử này quả nhiên là đồng môn a, nhắn sinh có được tri kỷ như vậy, sao
lại không cạn chén được đây?
"Ngôi xuống đi, lần này ta mời ngươi thì được rồi. Ta kháo! Sao còn làm bộ dáng như vậy với ta, thật sự là
không có thiên lý nga!" Phương Tranh hừ hừ, tức giận nói.
"Phương huynh ngươi không phải là không có tiền sao?" Tiêu Hoài Viễn kỳ quái hỏi.
Phương Tranh đảo cặp mắt trắng dã: "Ta quả thật không có tiền a, nhưng Yên
Nguyệt Lâu này thuộc gia sản của nhà ta, ta muốn ăn thế nào thì ăn
thôi."
“…………….”
Rượu quá ba tuần, hai người kẻ qua người lại, thiên nam địa bắc, trời cao biển rộng, không có gì không nói.
Phương Tranh không nghĩ đến Tiêu Hoài Viễn này kiến thức quả không tầm thường, hai người nói chuyện có chút hợp nhau.
"Phương huynh có biết vị Lý gia ở trong Noãn Xuân Các ngày hôm qua, là người
phương nào hay không?". Sau khi tâm sự hết một đống chuyện tào lao, Tiêu Hoài Viễn bỗng nhiên ý vị thâm trường hỏi.
Phương Tranh kinh
ngạc nói: "Tiêu huynh mỗi lần nghe lén chuyện phong nguyệt của người
khác, chẳng lẽ trước đó ngươi còn phải điều tra rõ ràng thân phận của
hắn?"
Nói xong Phương Tranh thân tình sùng bái, chắp tay thở dài: "Quả nhiên là chuyên nghiệp có khác! Tại hạ thật sự khâm phục vô cùng,
so sánh với Tiêu huynh, tại hạ quả thật rất nghiệp dư, hổ thẹn, hổ
thẹn!"
Tiêu Hoài Viên đầu đầy hắc tuyến, lúng túng nói: "…Phương huynh hiểu lầm, khụ, đó chỉ là ngoài ý muốn."
Ngay sau đó, Tiêu Hoài Viễn thần bí nói: "Vị Lý gia kia là một nhân vật vô
cùng giảo hoạt, ở mặt ngoài hắn chỉ là một bách tính thường dân, không
quan không tước. Nhưng ở trong kinh thành lại vô cùng nổi danh, không ít đại thần trong triều có việc không giải quyết được đểu phải thỉnh hắn
hỗ trợ. Cho nên nhiều năm qua coi như hắn cũng thuộc cái loại đại gian
đại ác, phạm không biết bao nhiêu việc đáng tội chết, nhưng không một
quan viên nào dám động đến hắn."
Phương Tranh trợn tròn hai mắt: "Một bá tánh bình dân lại hỗn đản như vậy, Lý gia này quả thật có chút bổn sự."
Tiêu Hoài Viễn cười nói: "Chỉ riêng một cái Lý gia khẳng định không đủ, sau
lưng của hắn nhất định phải có chỗ dựa vững chắc, bằng không cho dù hắn
có mấy trăm cái đầu cùng sớm bị chém sạch."
Phương Tranh cười
nói: "Hôm qua chúng ta đều nghe rất rõ ràng, chỗ dựa vững chắc của
hắn... chẳng lẽ là..." Phương Tranh ngừng lại không nói lấy tay chỉ chỉ
phía trên đầu.
Tiêu Hoài Viễn cười nói: "Đương nhiên không phải
là thái tử điện hạ, lấy thân phận của điện hạ, sao có thể trực tiếp đi
làm chỗ dựa vững chắc cho bình dân này được? Phương huynh cũng không
khỏi đánh giá quá cao vị Lý gia kia."
Phương Tranh nghiêm trang
nói: "Ta cũng hiểu là không có khả năng, thái tử điện hạ tôn quý của
chúng ta là người như thế nào, sao có thể làm chỗ dựa cho một kẻ hỗn đản như vậy, bịa đặt! Nhất định là bịa đặt! Khẳng định có kẻ nào đó mang âm mưu giá họa cho thái tử điện hạ tôn quý của chúng ta!"
Tiêu Hoài Viền kinh ngạc nhìn Phương Tranh, ngây người trong chốc lát, nhanh
chóng gật đầu: "Không sai! Đúng là như thế! Phương huynh quả nhiên có
kiến thức, không hổ là nhân tài mà người người kính ngưỡng vừa xuất hiện trong đương kim triều đình!"
"Đâu có đâu có, kia đều là hoàng ân ban cho, tại hạ ngu dốt vô năng, thật sự không dám nhận khen ngợi của
Tiêu huynh, hổ thẹn, hổ thẹn!"
Hai người bắt đầu ngươi một lời ta một câu, thổi phồng nhau lên, nhìn về đối phương đều lộ ra một cỗ hương vị giả mù sa mưa, nhưng hai người tựa như chưa phát hiện, vẫn cứ liên
tục thay nhau thổi phồng.
Chuyện Tiêu Hoài Viẽn nói có chút mẫn
cảm, Phương Tranh tuy thưởng thức người này nhưng cũng không đại biểu
cho việc mới gặp mặt lần thứ hai đã hiểu được lòng dạ của hắn, Phương
Tranh gặp không ít phiền toái, cho nên không muốn dây dưa vào chủ đề
kia.
Mãi cho đến khi hai người thổi phồng mình quá sức chịu đựng, có cảm giác ghẻ tởm buồn nôn, lời nịnh hót thao thao bất tuyệt mới kết
thúc.
Cùng nhìn đối phương một cái, hai người đồng thời cười ha hả, không ngừng cười đến nỗi hai mắt trắng dã, sắp thở không ra hơi.
''Lần đầu gặp ngươi, nhìn ánh mắt của ngươi liền phát hiện ngươi cũng chẳng
phải người tốt. Giống như lời đồn vậy, cực kỳ vô sỉ." Tiêu Hoài Viễn chỉ vào Phương Tranh cười nói.
Phương Tranh gật gật đầu: "Thực trùng hợp, ta cũng có suy nghĩ như thế, ngươi cũng chẳng phải tốt lành gì,
bây giờ xem ra quả đúng như vậy a."
Nốc một ngụm rượu nhỏ, Phương Tranh mỉm cười, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tiêu Hoài Viễn, ngươi này
quả không đơn giản. Trong cử chỉ hành động có một chút quái dị, hơn nữa
theo lời hắn, tựa hồ cùng với triều đình có quan hệ vô cùng chặt chẽ,
không biết tương lai là địch hay bạn, nếu là địch nhân, đó cũng thật sự
không phải là chuyện tốt…
"Ta có nói qua ngươi đặc biệt giống một người quen chưa?" Phương Tranh bỗng nhiên nghiêm mặt nói.
Đôi mày kiếm của Tiêu Hoài Viễn hơi nhảy một cái, bình tình nói: "Nga? Thật ra là chưa, diện mạo của ta có chút đặc thù, thế nhưng còn có người
giống ta?"
Phương Tranh nghiêm túc gật gật đầu: "Đương nhiên là có, giống như gạo nuôi trăm dạng người, loại người nào mà chả có."