Cả đời đại thiếu gia chỉ sống theo bổn chữ: " Tửu, sắc, tài, vận." Hắn
cho rằng điều này thật chính xác, mỗi người sống trên đời đều có sự truy cầu chính yếu gì đó, ta chỉ cầu bốn thứ, rốt cục thấy đủ thì người
thường sẽ vui vẻ.
Mặc dù lần đầu tiên cự tuyệt bạc do Lưu thị
lang đưa tới, trong lòng Phương Tranh có chút xót xa, nhưng dù sao cũng
giảm bớt được một chút cảm giác hổ thẹn đối với Lưu thị lang, Cho nên
Phương Tranh đã cùng hắn thành thật nói đến " đầu mối" hư ảo kia.
" Lưu đại nhân, cũng không phải hạ quan thừa nước đục thả câu, chuyện này thoạt nhìn thật sự không đơn giản như vậy." Phương Tranh tỏ vẻ kì lạ.
Sắc mặt Lưu thị lang căng thẳng, không tự giác ngồi thẳng lưng lên, làm vẻ
chăm chú lắng nghe: " Còn thỉnh Phương đại nhân vui lòng chỉ giáo. Lưu
mỗ thay mặt Lưu thị nhất gia vô cùng cảm kích!"
Lời này nghe như
không đúng nha, thế nào nghĩ làm như có chút ý tứ hắn được mỉm cười dưới cửu tuyền vậy? Phương Tranh không được tự nhiên khái lên hai tiếng,
nói: " Chuyện này sao, vì sao nó không đơn giản đây?"
Liếc mắt nhìn thần sắc có chút cấp bách của Lưu thị lang, Phương Tranh nói tiếp: " Bởi vì, ân, nó vốn thật giản đơn…”
Lưu thị lang biển sắc, Phương Tranh nhanh miệng cười nói: " Ai, đừng tức
giận, thật sự là việc này liên lụy quá rộng, hạ quan phải nói thật cẩn
thận mới được."
Nhìn biểu tình sắp sửa nổ tung huyết quản của Lưu thị lang, Phương Tranh đảo mắt vòng vo, bỗng nhiên thần bí hề hề tiến
đến bên tai Lưu thị lang, nói nhỏ: " Lưu đại nhân, ngươi tỉ mỉ ngẫm lại, nhi tử của ngươi cùng người khác không cừu không oán, người khác vì sao lại thiến nhi tử của ngươi?"
Lưu thị lang nghiến răng nghiến lợi nói: " Lưu mỗ làm quan đã hơn mười năm, dĩ nhiên phải có chỗ đắc tội
với người, con ta nhất định là bị kẻ đối nghịch của Lưu mỗ ở trong triều làm hại!"
Phương Tranh cười tủm tỉm nói: " Lưu đại nhân quả
nhiên thông minh, ngài còn nên nghĩ, đại thần trong triều có ai không
thể chịu nổi khi ngươi đắc thế? Gần đây ngài kết oán với ai?"
Lưu thị lang khép mắt suy nghĩ tự hỏi trong chốc lát. Lẽ ra hắn thuộc đảng
phái của Phan thượng thư, thế nhưng thế lực của Phan thượng thư ở trong
triều là lớn nhất, đảng đồ đông đảo, quan viên san sát, quan hệ lại rắc
rối phức tạp, những phe đảng khác thật sự không có can đảm tranh đấu với phe đảng của Phan thượng thư. Nếu nói là ai không muốn nhìn thấy hắn
đắc thế, chỉ có một ít thân tín thủ hạ khác của Phan thượng thư mà thôi. Có đôi khi bởi vì muốn tranh thủ tình cảm trước mặt chủ tử, chuyện gì
cũng có thể làm được.
Lưu thị lang do dự nói: " Ý tứ của Phương đại nhân chẳng lẽ là chỉ một vị quan viên thủ hạ thân tín nào đó của Phan thượng thư?"
Phương Tranh xua tay cười nói: " Lão Lưu đồng chí, ánh mắt phải phóng lâu dài
một chút. Ngươi tỉ mỉ ngẫm lại, Phan thượng thư có phải rất có thế lực ở trong triều hay không? Hắn có phải đã đạt tới mức không có gì là không
biết phải không? Lẽ ra nếu có người muốn hại nhi tử của ngươi, thì cần
phải có mưu tính trước đó, người khác nếu có mưu tính, Phan thượng thư
không có khả năng không biết, vì sao không ai nhắc nhở ngươi? Những điều này, đều là vấn đề sâu xa mà ngươi cần suy nghĩ.
Lưu thị lang suy nghĩ một lát, chợt sợ hãi cả kinh, thốt ra: " Ngươi là muốn nói Phan thượng thư?"
Phương Tranh vô tội nháy mắt mấy cái: " Ta có nói sao? Ta chưa từng nói cái gì mà? Lưu đại nhân. ngươi đừng phá hư quan hệ thân mật hài hòa giữa ta và Phan thượng thư chứ..."
Lưu thị lang vô ý thức liên tục lắc đầu: " Không có khả năng. Tuyệt không khả năng! Phan thượng thư đối với Lưu
mỗ có ân đề bạt tài bồi, hơn mười năm nay, trong triều đình Lưu mỗ luôn
đối với hắn giống như thiên lôi sai đâu đánh đó, không dám cãi một lời,
Phan thượng thư vì sao phải hại ta?"
Sắc mặt Phương Tranh trầm
trọng nói: " Đều nói người thiện bị người khi dễ, nữ thiện bị người
cưỡi...Ách, sai, là ngựa hiền bị người cưỡi, Lưu đại nhân ở quan trường
nhiều năm, hẳn là biết, muốn hại một người, thông thường không cần lý
do, quân cờ nắm trong tay người đánh cờ, hắn muốn trọng dụng ngươi hay
là buông tha ngươi, tất nhiên đã lo lắng cho toàn cục, hơn nữa, ngươi tỉ mỉ ngẫm lại, trước khi lệnh tử bị hại, ngươi thực sự không có chỗ nào
đắc tội Phan thượng thư sao?"
Lưu thị lắng nghe vậy tim đập mạnh
loạn nhịp, cũng không nói chuyện, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Hắn bỗng
nhiên nhớ tới một việc, trước khi nhi tử bị hại, hắn và Phan thượng thư
từng dây dưa về khoản thuế tại Giang Nam, từng có một lần tranh chấp nho nhỏ, hắn chủ trương nghiêm tra xử lý nghiêm khắc, mà Phan thượng thư
lại cho rằng việc này không thích hợp lộ ra quá mức, bởi thuế khoản là
do Hộ Bộ phụ trách, Lưu thị lang lại sợ trách nhiệm, nên cùng Phan
thượng thư tranh chấp vài câu. Chẳng lẽ Phan thượng thư âm thầm ghi hận
trong lòng?
Lập tức Lưu thị lang lắc đầu, mỉm cười nói: " Phương
đại nhân, khả năng ngươi đã nghĩ sai rồi, Phan thượng thư có ân với Lưu
mỗ, nếu không có Phan thượng thư thì không có Lưu mỗ hôm nay, Lưu mỗ tin tưởng hắn không có khả năng, thật không có khả năng..."
Phương
Tranh cười tủm tỉm nói: " Đúng đúng rồi, có lẽ là hạ quan đã đoán sai,
ha hả, hạ quan tuổi còn quá nhỏ, lại thiếu từng trải, khó tránh có thời
gian phạm sai lầm. Bất quá hạ quan có thể phạm sai lầm, Lưu đại nhân
cũng không thể phạm sai lầm được, thanh niên nhân có sai cũng không ai
trách hắn, không chuẩn thì còn có được lời bình là " hồn nhiên khả ái",
nhưng Lưu đại nhân tuổi tác đã cao, nếu ngươi làm sai, người khác sẽ gọi ngươi là lão hồ đồ. Ha ha, lời vui đùa, Lưu đại nhân chớ trách."
Vùng chân mày Lưu thị lang nhăn lại thật sâu, người này nói chuyện có thâm ý không cần nghĩ cũng biết, nhưng Lưu thị lang không muốn quy tội cho
Phan thượng thư, thậm chí hắn còn nghĩ tới thù hận giữa Phương Tranh và
Phan thượng thư, người này chẳng lẽ muốn lợi dụng ta đi đối phó Phan
thượng thư? Hừ, thực sự là quá ấu trĩ! Ta há có thể giống như hài tử
nghe ngươi xúi giục!
Không hài lòng thì nửa câu cũng nhiều, Lưu
thị lang ngồi một hồi liền đứng dậy cáo từ, Phương Tranh tiền hắn ra
cửa, Lưu thị lang cau mày lắc đầu, một đường thì thào nói: " Không có
khả năng, thật không có khả năng..."
Xem ra dù cho có phủ định cỡ nào, một lời nói gây xích mích của Phương Tranh cùng đã lặng lẽ lưu lại mầm móng trong lòng Lưu thị lang.
Phương Tranh đứng ở cửa nhìn
bóng lưng dần dần tiêu thất của Lưu thị lang, bỗng nhiên vặn người thật
mạnh một cái, cười nói: " Lại có một lão cừu lạc đường biết quay lại
thêm vào đội ngũ cách mạng thuần khiết mà chính nghĩa của ta, ân, thật
sự là thật đáng mừng, ha ha."
Buổi chiều nhàn nhã không có việc gì làm, Phương Tranh mang theo sát thủ ca ca nghênh ngang đi ra ngoài dạo phố.
Phương Tranh đương nhiên vẫn nhớ hôm nay mình vẫn còn đang hôn mê, thế nhưng
hắn cũng không lo lắng. Các đại thần trong triều đều biết được, " hôn
mê" thật ra chỉ là một sự mượn cớ không còn gì trắng trợn hơn, quan
trường vi diệu ở chỗ, dù là ngươi mượn cớ vô lý cỡ nào, chỉ cần ngươi
chịu nói ra, người khác nhất định sẽ xem là thật, chí ít biểu hiện sẽ là như vậy, ai cũng không dại dột xé rách da mặt kẻ đó.
Cho nên
Phương Tranh muốn làm gì thì làm, ăn mặc nho sam màu trắng, phe phẩy
chiết phiến tơ vàng, Phương đại Thiếu gia hếch mũi lên trời đi rêu rao
khắp nơi. Sát thủ ca ca gương mặt không chút biểu tình đi theo phía sau, ngoại trừ tùy tùng còn thiếu một chút, lúc này nhìn Phương Tranh cực kỳ giống hệt một gã ăn chơi trác táng đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng ngoài
đường. Phiên hóa trang này rất nhanh liền hiện ra ưu thế, chợ hoa đường
cái vốn là nơi làn sóng người đi lại chật chội dày đặc nhất, mà Phương
đại thiếu gia đi tới, chung quanh phương viên ba thước không người đám
đến gần, bách tính đều tự giác lánh ra xa xa, kinh ngạc nhìn tên công tử ăn chơi trác táng không thể trêu vào kia đang nghênh ngang tiêu sái,
hình dạng không coi ai ra gì, vừa kiêu ngạo, vừa làm người ta căm ghét.
Kim Lăng thành vẫn phồn hoa như trước, Lưu thị lang mang binh càn quét kỹ
viện cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với dân chúng bình thường, dù sao loại địa phương như kỹ viện, dân chúng thật sự không đến nỗi, tra
xét sao kệ, căn bản cũng không phải là việc của bọn họ quan tâm, mỗi
ngày vẫn trôi qua, mỗi ngày vẫn lo lắng vì những món tiền nhỏ nhoi mà
bận rộn.
" Ai, sát thủ ca ca, ngươi ngoại trừ biết sử dụng phi
đao, còn có thể sử dụng binh khí gì hay không? Ta mua cho ngươi một
món." Muốn làm việc tốt hơn, tất nhiên phải nhờ món binh khí sắc bén.
Đạo lý này Phương Tranh hiểu được, cho nên hẳn mong muốn cấp cho sát thủ ca ca một kiện trang bị thật tốt, như vậy sát thủ ca ca có khả năng bảo hộ hắn tốt hơn.
Sát thủ ca ca khốc khốc lắc đầu, không để ý tới hẳn.
" Sát thủ ca ca, ngươi có biết nơi nào mua được áo chống đạn...Ách, khôi
giáp? Tỷ như áo giáp bằng tơ thiên tằm, thánh linh chiến giáp, cửu bảo
thiên y..."
Sát thủ ca ca xem ra đã được trang bị đầy đủ, không
cần mua thêm trang bị, nhưng đại thiếu gia thật sự là cần thiết nha, ai
biết tiếp theo sẽ có người nào đến ám sát hắn? Hắn không thể lúc nào
cùng mang theo sát thủ ca ca máng trên đai lưng mà ra ngoài nha? Cầu
người không bằng cầu mình mới tốt.
Sát thủ ca ca vẫn lắc đầu.
" Sát thủ ca ca, ngươi làm như vậy thật không đúng đâu, ta là ông chủ của ngươi, thái độ phục vụ của ngươi quá kém, lẽ nào chưa nghe qua câu nói
khách hàng là ngọc đế sao? Dù sao ngươi cũng phải cùng ngọc đế nói một
lời dễ nghe được không, chỉ nói một chữ cũng được, nếu không ta trừ tiền lương của ngươi đó..."
Sát thủ ca ca: "Phi!"
“…”
Đi qua đường lớn chợ hoa, hai người đã cách Kim Lăng phủ nha không còn bao xa, Phương Tranh cười tủm tỉm nói: " Không biết Kim Lăng phủ doãn Trần
Cửu Lâm đồng chí hiện tại đã thế nào rồi, chỉ sợ Lưu đại nhân làm ầm ĩ
như thế, lão Trần đồng chí cũng có chút đau đầu, ân, ta phải đi bái
phỏng hắn."
Nhấc chân muốn chạy, ở đường đối diện truyền đến một
trận huyên náo, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy hai nhóm người đang chửi
nhau, hai bên chia ra rõ ràng, giương cung bạt kiếm, mắt thấy sắp động
thủ.
Đoàn người vừa nhìn liền biết là những tên lưu manh nhàn rỗi trên đường, thường ngày không có nghề nghiệp, chuyên nhờ vào việc giải
quyết chuyện dùm cho người khác hoặc đánh nhau đề tìm bạc sống qua ngày. Phương Tranh gặp phải ám sát, Trường Bình dẫn thị vệ càn quét thế lực
đen khắp nơi, hung hăng đả kích dáng vẻ bệ vệ của bọn họ, nhưng những
người như thế vĩnh viễn cũng quét không xong, hiện tại xem ra lại có xu
thế muốn ngóc đầu lên.
Phương Tranh liếc mắt nhìn, không hề phản
ứng, tiếp tục đi về phía trước. Từ bản chất mà nói, Phương đại thiếu gia không phải là người thích chõ mõm vào chuyện người khác, những chuyên
phiền lòng đã có quá nhiều, hắn không muốn lại trêu chọc thêm phiền
phức.
Không như mong muốn, phiền phức tựa hồ rất quan tâm Phương đại thiếu gia, mỗi lần luôn luôn trêu chọc trúng hắn.
Phương Tranh đi còn chưa được vài bước, hai nhóm người kia liền xông vào đánh
nhau. Phương Tranh nhịn không được lại dừng chân nhìn tới một chút, tuy
rằng hắn không thường chõ mõm vào, nhưng hắn không ngại nhìn náo nhiệt.
Dù sao đó cũng là một buổi chiều buồn chán, buồn chán là lúc nên nhìn
thấy người khác đánh nhau, cùng có thể làm cho tinh thần của mình hơi
rung lên.
Cuộc chiến trên đường rất náo nhiệt, song phương không
biết có chuyện gì, một lời không hợp liền bắt đầu động thủ, xem tư thế
bọn họ đánh nhau, tựa hồ chưa từng luyện võ, chỉ là những chiêu thức của đám lưu manh đầu đường, bóp cổ, đánh bụng, nhéo lỗ tai, đương nhiên,
thỉnh thoảng cũng có mấy chiêu thoáng nhìn đẹp mắt, hoặc là lăn lộn
tránh né làm kẻ khác phải bĩu môi.
Hai bên vừa đấu võ, trên đường liền kêu loạn. Người đi đường đều tránh xa, rất sợ không cẩn thận sẽ bị bọn họ ngộ thương, còn có khách nhân của một vài cửa hàng cùng bọn tiểu nhị, từ trên những cửa sổ thò đầu ra nhìn, hăng hái bừng bừng nhìn náo
nhiệt. Chỉ có Phương đại thiếu gia cách hiện trường gần nhất, hắn không
sợ nguyên nhân chủ yếu không phải là vì hắn tài cao mật lớn, là bởi vì
bên người hắn có sát thủ ca ca tài cao mật lớn.
Đánh một lát, hai bên có điểm giận dữ, chiêu thức cũng không còn quang minh chính đại,
phun nước bọt, kéo tóc, cắn người, ôm chầm lăn đầy đất, khiến cho toàn
bộ đường cái tung đầy bụi bặm, hỗn loạn không chịu nổi.
Phương
Tranh rất hưng phấn, nhiều ngày cũng chưa được nhìn thấy qua tràng diện
náo nhiệt như vậy, khó có được một hồi làm khán giả, hắn cắm quạt vào cổ áo, hai tay hung hăng quơ trên không trung, trong miệng còn không ngừng kêu gào: " Nắm tóc hắn! Hung hăng xé! Nhổ nước bọt vào lỗ tai hẳn!
Đúng, cứ như vậy! ...Oa! Ngươi quá đê tiện rồi! Không ngờ lại dùng chiêu hầu tử thâu đào, thực sự là một nhân tài!...Các ngươi đánh nhau thật
không chuyên nghiệp, như thế nào lại không đánh vào trong mắt người khác chứ?...."
Sát thủ ca ca lơ đãng liếc mắt nhìn Phương Tranh đang hưng phấn chỉ điểm, trong mắt hiện lên vài phần ý cười.
Hiện trường tranh đấu lại có thêm thanh âm gào thét của Phương Tranh, đối
với mọi người thật sự là rất bị quấy rầy. Nghiêm trọng ảnh hưởng các vị
dũng sĩ đang chuyên tâm đánh nhau, không thể không nói vị khán giả đang
xem kịch như Phương Tranh thật sự là không biết tôn trọng, xem thì xem
đi, hà tất lại đi bình luận? Huống chi lại còn bình luận lớn tiếng như
vậy.
Mọi người đánh nhau đương nhiên là có nguyên nhân, vì lợi
hoặc vì nghĩa, mặc kệ là vì điều gì, nếu như thời gian tranh đấu lại có
người đứng bên cạnh lón tiếng bình luận chiêu thức của bọn họ, lại còn
nói rõ ưu khuyết, điều này không thể không làm cho nội tâm các dũng sĩ
sản sinh một loại cảm giác không được tự nhiên, hơn nữa còn làm giảm
thấp sĩ khí của đôi bên.
Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy mình giống
như một con khỉ không mặc quần áo, đang nhào lộn biểu điền trước mặt
công chúng, mà người qua đường lại đang chỉ trỏ bọn họ, lớn tiếng cười
nhạo. Loại cảm giác này ai chịu nổi? Ai không tức giận ngươi?
Vì
vậy, hai bên đang dốc sức chiến đấu hầu như cùng ăn ý, đều ngừng tay,
hai bên tụ lại cùng một chỗ, thần sắc bất thiện nhìn tới. Sự ăn ý của
bọn họ chính là. Quét dọn con ruồi đang oa táo đáng ghét kia, sau đó
chúng ta tiếp tục đánh tiếp.
Phương Tranh nhìn thấy mọi người
ngừng tay, không khỏi ngây ra nói: " Đánh xong rồi?" Lập tức hắn liền
phát hiện gương mặt nén giận của mọi người đang nhìn tới, lúc này Phương Tranh mới ý thức được, bản thân mình có phải đã lại trêu người, đã tự
gây ra phiền phức cho chính mình? Người cổ đại luôn chú ý " xem cờ không nói mới là chân quân từ" nhưng cũng không nghe nói qua xem đánh nhau
cũng không cho nói nha, kiếp trước xem thi đấu bóng đá cũng lớn tiếng
chửi đổng được mà, dù là ném cả chai nước khoáng vào sân cũng không ai
nói gì ngươi, thế nào tới cổ đại chỉ tùy tiện ồn ào vài câu cũng không
được?
Thấy tình thế không ồn, Phương Tranh nhanh nhẹn chắp tay
cười nói: " Các vị hảo hán, có phải ta quấy rối các ngươi? Ha ha, vậy
tại hạ liền đi ngay, đi ngay, các vị cứ tiếp tục..."
Phía trước đúng là nói sai rồi, phiền phức lần này có lẽ do chính Phương đại thiếu gia tự mình trêu chọc phải...
Trong đó có một đại hán mặt xanh khôi ngô đưa tay cản lại, tức giận nói: "
Tiểu tử, ngươi là người nào? Có phải sống chán rồi không?"
Phương Tranh cười nói: " Ta chỉ là xem náo nhiệt, đi chính là đi trên đường dành cho người đi bộ..."
Hán từ mặt xanh hung hăng phun nước bọt lên mặt đất, cả giận nói: " Dám
trước mặt chúng ta vung tay múa chân, lão tử nhìn xem ngươi đúng là
không muốn sống, tiễn ngươi một đoạn đường thế nào?"
Phương Tranh nhíu mày nhìn đống nước bọt đại hán nhổ trên mặt đất, bất mãn nói: "
Tùy tiện khạc nhổ cũng không nên, nếu ngay thời đại có cư ủy hội, phạt
tiền phạt cho ngươi thấy ra máu..."
Đại hán hiển nhiên cũng không phải nhân vật chỉ biết nói trí tuệ, nghe vậy ha ha cười, cũng không dài dòng, đánh ra một quyền hướng Phương Tranh công tới.
Phương Tranh quát to một tiếng: " Má ơi!" Lập tức vô ý thức ngồi chồm hổm xuống, khó khăn lắm mới tránh khỏi một quyền.
Phía sau Phương Tranh là sát thủ ca ca, một quyền của đại hán trầm ổn có
lực, thế đi cực nhanh, Phương Tranh lại tránh thoát, tự nhiên là đánh về phía sát thủ ca ca.
Chỉ nghe được đại hán kêu lên một tiếng thảm thiết, Phương Tranh đứng lên nhìn lại, đã thấy sát thủ ca ca dù bận vẫn ung dung dùng bàn tay nắm lấy quả đấm của đại hán, đồng thời cánh tay
của đại hán đang vặn vẹo trong một tư thế kỳ quái, tình hình hơn phân
nửa đã bị trật khớp.
Gặp phải biến cố lớn, mọi người nhất thời
thất thần, không biết nên phản ứng ra sao, chỉ có tiếng thảm hào của đại hán còn đang tiếp tục, thanh âm lọt vào tai ầm ĩ.
Phương Tranh
nhìn thấy thế cục đã được khống chế, không khỏi âm thầm thả lỏng? Sờ
xuống cây quạt vắt trên cổ, dùng thủ pháp hoa lệ mà tiêu sái mở ra, phe
phẩy phe phẩy ngay trên đường cái đang tung đầy bụi, dường như trong lúc hỗn loạn này chi có bổn công tử, giống như ngọc diện chu thần tiếu lang quân...Lúc này nếu đùa giỡn trò suất ca, nói vậy sẽ hấp dẫn không ít
ánh mắt nữ tử ái mộ đi?
Tư thế bày ra được rồi, Phương Tranh bất
mãn trừng mắt nhìn sát thủ, " Sao ngươi lại không bảo vệ ta? Một quyền
vừa rồi ta phải tự mình né tránh."
Sát thủ ca ca lạnh lùng nói: " Trả thù lao trước, sau đó làm việc, đây là quy củ."
Cũng là tính tình hay đòi tiền! Phương Tranh chỉ vào đại hán đang kêu thảm
thiết liên tục nói: " Người này không thể tính vào tiền của ta, một
quyền của hắn là hướng ngươi đánh tới..."
Lời còn chưa dứt, hai phe lưu manh đã nổi giận: " Các huynh đệ, liều mạng với ngươi!"
Phương Tranh cả kinh, một hai người còn dễ nói, nhiều người như vậy chẳng phải sát thủ ca ca bận chẳng rảnh tay?
" Ai, sát thủ ca ca, ngươi được không?" Có điểm hoảng sợ, Phương Tranh
chỉ chỉ hai mươi mấy hán tử như hung thần ác sát ngay đối diện hỏi.
" Trả thù lao trước, sau đó làm việc." Sát thủ ca ca có vẻ khí định thần nhàn.
Phương Tranh gấp đến độ giậm chân: " Lúc này mà ngươi còn đòi tiền, có lương
tâm hay không chứ! Một hồi ta trả tiền cho ngươi còn không được sao..."
Sát thủ ca ca không chút cử động lắc đầu: " Tiền nợ cũ ngươi còn chưa trả
cho ta, lúc này trả tiền mới làm việc." Nguyên lai bây giờ sát thủ ca ca còn kiêm thêm chức đòi tiền mồ hôi nước mắt của nông dân...
Lúc này tình cảm của mọi người đã vô cùng xúc động phẫn nộ, gương mặt dữ tợn hướng hai người đi tới, chuẩn bị vung tay.
Sát thủ ca ca không ngờ còn mở miệng hảo tâm nhắc nhở: " Ngươi nhanh một chút đi, nếu không sẽ thua đó."
“…”
Phương Tranh kinh khủng nhìn đám lưu manh đang đến gần, vừa vội vừa hoảng sợ
nhìn sát thủ ca ca, rung giọng nói: " Đại ca! Quá đáng lắm rồi! Không ai chơi người kiểu này cả! Ngươi không phải nhân lúc cháy nhà mà đi cướp
của sao..."
Vừa nói vừa móc ngân phiếu ra, xem cũng không xem
liền nhét vào tay sát thủ ca ca: " Cho ngươi cho ngươi! Ta kháo! Ngươi
thật máu lạnh, một điểm cảm tình cũng không nói..."
Đưa xong ngân phiếu Phương Tranh cũng không quay đầu lại nhìn liền quay đầu bỏ chạy.
Đưa xong tiền, chuyện còn lại thì giao cho sát thủ ca ca thôi.
Ai biết chạy một hai bước, sát thủ ca ca đã theo kịp, hai người sóng vai
chạy trên đường cái. Đám lưu manh nhìn thấy hai người chạy, đều chửi bậy đuổi theo.
Phương Tranh vừa thấy sát thủ ca ca cùng chạy theo
hắn, không khỏi gấp đến độ sắp khóc: " Không thể nào? Đám lưu manh kia
mà ngươi cùng đánh không lại?"
Hắn có bản lĩnh giết chết mấy tên
thích khách võ công cao cường, vì sao lại đánh không lại hai mươi mấy
tên lưu manh không hề có võ công? Có đôi khi sát thủ ca ca đúng là một
người làm người khác suy nghĩ không ra nha...
Sát thủ ca ca vừa chạy vừa lắc đầu: " Đều không phải."
Phương Tranh liếc mắt ra sau, đám lưu manh đang ra sức đuối theo bọn họ, hơn nữa còn cách không bao xa.
Vẻ mặt cầu xin, Phương Tranh vừa chạy vừa thở dốc nói: " Ngươi...rốt cục ngươi muốn làm gì chứ?"
Sái thủ ca ca không chút hoang mang móc ra tấm ngân phiếu, hướng Phương
Tranh phe phẩy, khốc khốc nói:" Ngươi chỉ đưa một trăm lượng, thiếu."
" Phác thông!" Phương Tranh rốt cục hung hăng ngã sấp xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT