“ A?" Phương Tranh đang mỹ mỹ nhìn náo nhiệt, nhưng khi hoàng thượng đem trọng tâm dời lên trên người hắn, nhất thời liền thất thần.
"
Trẫm quyết định, chuyện xử lý những chương đài kỹ quán trong kinh thành, liền giao cho Phương Tranh đi làm, Phương ái khanh, ngươi cũng đừng làm cho trẫm thất vọng." Hoàng thượng sầm mặt, nhưng nét cười trong mắt làm sao cũng không thể che giấu.
Quần thần vừa nghe chuyện khoai
lang phỏng tay có người tiếp được, đều gật đầu tán thành, cùng kêu lên
tán tụng ngô hoàng anh minh, trong mắt đồng loạt nhìn về phía Phương
Tranh, trong ánh mắt có cừu có oán, may mắn, có sự vui vẻ khi thay người gặp họa, cũng có cả đồng tình.
Phương Tranh trợn tròn mắt, thật
vất vả giải quyết xong xuôi chuyện đàm phán, hắn đang định thừa dịp
thanh nhàn, kế tiếp hảo hảo phát triển Ngọc Như Trai cho tốt, cấp cho
mình kiếm thêm nhiều tiền xài, không ngờ hoàng thượng lại tiếp tục phân
phó công việc cho hắn làm, hơn nữa còn là một việc khó làm đến phi
thường.
Thường ngày tuy Phương Tranh có tùy tiện như thế nào,
nhưng cũng biết những kỹ viện trong kinh thành đều không đơn giản, phàm
là có quy mô lớn một chút, phía sau đều có quan lớn che chở, tỷ như nói
chuyện chuộc thân cho Yên Nhiên, kỳ thực đó cũng là sản nghiệp riêng tư
của thái tử. Mà những vị quan lớn huân quý này, có người tay cầm quyền
to, có thế lực khổng lồ, rắc rối khó gỡ, phức tạp không gì sánh được,
nếu đụng tới là động toàn cục, hoàng thượng phái hắn đi xử lý kỹ viện,
đây không phải rõ rãng là muốn hắn đắc tội toàn bộ quan trường Hoa triều hay sao? Chuyện này không thể nhận!
" Hoàng thượng! Vi thần...oan uổng!" Phương Tranh lần thứ hai chạy ra khỏi hàng, không nói hai lời, dập đấu liền bái.
" Ngươi có gì oan?" Hoàng thượng nghi hoặc nói.
" A? Khái khái, vi thần nói sai rồi." Phương đại gia đã quen việc chưa
hỏi xanh hỏi đỏ đã liền kêu oan, liền sửa sang lại biểu tình, Phương
Tranh bày ra dáng dấp như ngày diệt vong đã tới, quỳ rạp trên mặt đắt
run giọng nói: " Hoàng thượng! Vi thần sợ hãi, vi thần không dám! Còn
thỉnh hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"
Hoàng thượng cau mày: " Vì sao?"
Phương Tranh nghiêm trang nói: " Vi thần tuổi còn quá trẻ, lại thiếu từng
trải, sợ phụ lòng hoàng thượng nhờ vả, còn thỉnh hoàng thượng thu hồi
mệnh lệnh đã ban ra..."
Liếc mắt nhìn thấy Phan thượng thư đang
đứng nhắm mắt, đôi mắt Phương Tranh xoay động, bỗng nhiên phúc chí tâm
linh, chỉ vào Phan thượng thư nói: " Nếu không ngài đổi người cũng được. Ân, vi thần nghĩ Lại Bộ Phan thượng thư đức cao trọng vọng, lại chính
khí nghiêm nghị, nếu như hoàng thượng mệnh cho Phan thượng thư đi xử lý
những kỹ viện trong kinh thành, nhất định sẽ làm cho nhưng khách làng
chơi hèn mọn có lẽ trần trụi mà chạy, Phan thượng thư thần uy vô địch,
nhất thống kỹ viện..."
Phan thượng thư vừa nghe liền giận dữ, căm giận nhìn chằm chằm Phương Tranh, tức giận đến mức cả người đều run
run, hắn hứ miệng định nói nhưng sau khi nhanh chóng liếc mắt nhìn hoàng thượng liền bình tĩnh trở xuống. Hai tay đút vào trong tay áo, mỉm cười lại nhắm mắt lại, không hề nói lời nào, làm ra vẻ hàm dưỡng thật cao,
rất có cảnh giới " gắng chịu nhục."
Hoàng thượng cũng đưa mắt nhìn Phan thượng thư. thấy hắn giận mà không phá. ĩrong mất hoàng thượng hiện lẻn một tia âm trầm.
Trong triều đình trình diễn một màn quàn thằn đại chiến bằng mắt không chút
tiếng động. Phương Tranh đang quỳ rạp trên mặt đất vần hòn nhiên khỏna
cảm giác. vẫn thao thao bắt tuyệt nói: " ...Phan thượng thư cốt cách
tinh kỳ. bước đi sinh gió, vi thằn đánh giá Phan thượng thư là một người tiêu chuân, có tuyệt thế vỗ công. Giãi quyết vài tên thủ hạ của đám kỹ
viện. gìử sin hòa bình thể giới cùng không phải nói chơi. Nên vi thần
cho rằng Phan thượng thư là người được lựa chọn thích hợp nhất đê xử lý
các kỹ viện..."
" Câm miệng!" Hoàng thượng nghe đến thực sự không sao nhịn được nữa, giận dữ nói: " Nói bậy nói bạ! Phương Tranh, ngươi
quá làm càn!"
Sau khi hoàng thượng quát lớn nhừng lời này, trong
đám quần thần nhắt thời có hơn mười vị bước ra quỳ tấu: " Thần hạch tội
Hữu Tán Kỵ Thường Thị Phương Tranh, bất kính trước điện, tội vọng ngữ,
thỉnh hoàng thượng trị tội!"
Phương Tranh lại càng hoảng sợ, ta lại làm gì sao? Tội vọng ngữ là tội gì?
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn lướt qua đấm quần thần, trầm giọng nói: " Các khanh lui ra, trẫm tự có định đoạt."
Sau đó hoàng thượng nhìn Phương Tranh nói: " Phương Tranh, ngươi làm quan
không lâu, tuổi tác còn trẻ, không hiểu quy củ, cho nên có đôi khi hồ
đồ, trẫm cũng không trị tội ngươi, thế nhưng có một điều ngươi nhớ kỹ
cho trẫm, nơi này là kim loan điện, trẫm là hoàng đế triều đại đương
thời! Lời của hoàng đế nói ra tại kim loan điện, là nói cho thiên hạ
thần dân cùng nghe, mỗi một câu mỗi một lời không thể thay đổi, trẫm hạ ý chỉ, đó là quyết định cuối cùng, nếu ngươi phản đối đẩy đưa, đó là
kháng chỉ! Nghe hiểu chưa?" Hoàng thượng nói xong lời cuối cùng vô cùng
lạnh lẽo, hầu như là rống đi ra.
Không đợi Phương Tranh trả lời, hoàng thượng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, phất ống tay áo, lạnh lùng nói:" Bãi triều!"
Quần thần liền hô muôn năm, tất cả đều tán đi, chỉ để lại một mình Phương
Tranh, giật mình dứng trong sân rồng vắng vẻ, hoàn toàn xuất thần.
…
Bên trong ngự thư phòng.
Phương Tranh phác thông một tiếng quỳ trên mặt đất, không quan tâm chỉ ôm lấy
hai chân hoàng thượng, khóc đến nước mắt nước mũi lưu đầy, dáng dấp cực
kỳ thê thảm.
" Hoàng thượng! Hoàng thượng! Ngài không thể đối xử
với vi thần như vậy! Vi thần lập được công lao cho Hoa triều, phải được
khen thưởng, vi thần phải là người dành được danh xưng chiến sĩ thi đua
của Hoa triều năm nay mới đúng chứ...được rồi, vi thần là con rể của
ngài đó, ngài quên sao? Trường Bình công chúa sẽ là lão bà tương lai của ta đó! Nhạc phụ! Nhạc phụ đại nhân! Thỉnh ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi, việc này tiểu tế thật sự là không dám tiếp nhận đâu, ngài cũng
không muốn nhìn thấy đứa con rể yêu quý của ngài đang đi trên đường lại
không hề có lý do bị người ta bắn dính lên tường đó chứ? Nhạc phụ..."
Hoàng thượng vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Phương Tranh đang quỳ rạp trên
mặt đất khóc thảm hề hề, nhấc chân nhẹ nhàng đá một cái vào mông hắn,
tức gìận nói: " Đứng lên đi, dù có diễn giống hơn nữa, trẫm cũng sẽ
không tin là thật đâu."
Phương Tranh càng thất thanh khóc lớn,
hai tay đấm liên tục lên tấm thảm đỏ trong ngự thư phòng, thống khổ
tuyệt vọng tới mức khiên người rơi lệ.
Hoàng thượng thật sự không kiên nhẫn, trầm giọng nói: " Đứng lên từ từ nói, còn giả bộ trẫm sai người ném ngươi ra ngoài."
Tiếng khóc của Phương Tranh lập tức dừng bặt, động tác mẫn tiệp cấp tốc đứng
dậy, dường như không có việc gì phủi phủi quan phục, thanh âm bình tĩnh
không gì sánh được nói: " Dạ."
Hoàng Thượng hung hăng trừng mắt nhìn hẳn: " Trẫm đã biết là ngươi giả vờ."
Phương Tranh vẻ mặt đau khổ nói: " Hoàng thượng, sự kiện ngài nói thực sự là
không dễ làm, rất đắc tội người khác, vi thần nếu tiếp nhận, sẽ đắc tội
toàn bộ quan trường Hoa triều, hoàng thượng, không phải ngài không vừa ý Phan thượng thư sao? Để cho hắn đi làm chuyện này mới tốt..."
Hoàng Thượng cà giận nói: " Câm miệng! Nếu còn tiếp tục cò kè mặc cả với
trẫm, lời nói của trẫm tại kim loan điện ngươi đã quên sao? Chuyện trẫm
đã quyết định, thì không thể thay đồi, bất luận kẻ nào cùng không được!"
Thật không sao hiểu nỗi vì sao hoàng thượng nhất định buộc ta đi làm chuyện
đắc tội người khác này, Phương Tranh âm thầm đẽo gọt, chẳng lẽ gần đây
ta làm chuyện gì làm cho hắn không sảng khoái, cho nên hắn có ý định trả thù ta?
Biết chuyện này sẽ tránh không khỏi, Phương Tranh bất
đắc dĩ cung kính nói: " Dạ, bất quá hoàng thượng, vi thần có thể xin một đạo thánh chỉ hay không? Như vậy mới có khá năng ép được bọn họ, nếu
không lúc vi thần làm việc bọn họ không phục thì phải làm sao?"
Hoàng thượng gật đầu nói: " Thánh chỉ đương nhiên cho ngươi, danh bất chính
thì ngôn bất thuận." (danh không chính đáng thì lời nói không được ai
nghe).
Phương Tranh ngăn cản hoàng thượng đang định viết thánh
chỉ, cười tủm tỉm nói: " Hoàng thượng không cần quá phiền phức, ngài chỉ cần viết bốn chữ là được. Sau đó vi thần trở về đem chế thành một mặt
cờ, thời gian làm việc chỉ cần mang theo, nhất định trăm trận trăm
thắng, thành công hoàn toàn, hắc hắc."
....
Phương Tranh
trịnh trọng nhét thánh chỉ vào trong ngực, hoàng thượng lời nói thấm
thía: " Phương Tranh, ngươi cần để tâm làm tốt chuyện này, kỹ viện trong kinh thành từ trước tới nay giấu diếm sự đen tối, trẫm ở trên triều dốc sức chủ trương ngươi làm việc này, là có thâm ý, trở nên hảo hảo suy
nghĩ một chút, sau này trẫm không muốn bất cứ chuyện gì cùng phải chỉ ra rõ ràng, chính ngươi cũng nên động não một chút đi."
Phương Tranh cung kính vâng dạ.
" Phương Tranh." Hoàng thượng lên tiếng gọi lại khi hắn định cáo lui ra ngoài.
Phương Tranh xoay người lại: " Vi thần tại."
Hoàng Thượng viết gì đó trên long án, không hề quay đầu nhìn hắn nói: " Sau
này làm chuyện gì, nên thu thập sạch sẽ, bao quát cả Vô Bệnh, đều là như nhau. Hừ! Mạc Tái Đề, Mạc Tái Giảng, thô bỉ như vậy, quả thực cực kỳ
ngu xuẩn!"
“ A?” Phương Tranh dường như bị một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, cả người băng lãnh.
" Ngươi ngươi ngươi...ngươi thế nào biết..." Phương Tranh lắp bắp nói,
lời vừa ra khỏi miệng liền biết mình nói lỡ, Phương Tranh nhanh chóng
bày ra biểu tình oan uổng như biển, quỳ xuống hô to: "...Hoàng thượng!
Vi thần oan..."
Hoàng thượng làn này không đợi hắn nói xong chữ
oan uổng, ngẩng đầu cười lạnh cắt đứt lời hắn: " Các ngươi cho rằng việc này làm rất bí ẩn, có thể gạt được người trong thiên hạ? Trước đây trẫm có nói qua với ngươi, chuyện nào trẫm muốn biết, liền không thể gạt
được mắt trẫm, lẽ nào ngươi đã quên? Có lẽ cho rằng trẫm chỉ đang nói
khoác?"
Mắt thấy không thể tiếp tục chống chế, Phương Tranh không thể làm gì khác hơn là dập đầu thật sâu trên mặt đất, trầm mặc không
nói. Trong đầu lại đang cấp tốc vận chuyển, thảo nào chuyện này lộ ra vẻ kỳ quặc, nháo đến mức hoàng thượng cũng chen vào một chân, thế nhưng
vừa rồi hắn nói vậy là có ý tứ gì? Là muốn trị tội của ta, hay...giáo
huấn ta lần sau có làm chuyện xấu thì nên làm cho hoàn mỹ hơn? Việc này
tại sao hoàng thượng lại cũng có phần?
Trong đầu Phương Tranh
chuyển biến ngàn lời vạn chữ, lộn xộn vô cùng, một lúc cũng không biết
làm sao mở miệng giải thích, chỉ thừa nhận sự sai lầm của mình.
Hoàng thượng nhàn nhạt nói: " Lúc này ngươi đã học ngoan, không ngờ còn có
thể dùng một chiêu mượn đao giết người, xem ra ngươi cũng biết sự nặng
nhẹ của hai chữ " vương pháp", đáng tiếc ngươi còn chưa học được cách
thu thập hậu quả cho tốt, nếu không phải trẫm biết sớm việc này, che
giấu một ít dấu vết, lúc này ngươi đã sớm bị Trần Cửu Lâm bắt lại giam
trong đại lao rồi. Hừ, ngươi thật dám cho rằng bọn bộ khoái của Kim Lăng phủ thật sự bất tài sao? Chuyện rõ ràng như thế mà bọn họ tra không ra
sao?"
Phương Tranh bừng tỉnh hiểu ra, vui vẻ ra mặt nói: " Nguyên lai hoàng thượng cũng cùng một phe, thảo nào vi thần nghĩ chuyện này
sao giống như có thần tiên trợ giúp..."
Hoàng Thượng cả giận
nói:" Càn rỡ! Đừng đem trẫm đánh đồng với cái loại trộm gà bắt chó! Hừ,
trẫm làm chuyện gì tất đều có dụng ý, ngươi cho rằng trẫm cũng thích hồ
nháo giống như ngươi hay sao?"
Phương Tranh nhanh chóng xoay
chuyển ý niệm trong đầu, quan sát sắc mặt của hoàng thượng, cẩn thận mở
miệng hỏi: " Hoàng thượng....Vi thần cả gan dám hỏi một câu, vị Lưu công tử kia...Có phải do ngài đã phái người thiến mất của hắn?"
Hiện
tại Phương Tranh đã suy ngẫm cẩn thận, nơi đây là kinh thành, dưới chân
thiên tử đám tay đấm của thanh lâu kĩ viện không có khả năng dám cả gan
làm loạn, đánh thương tích trầm trọng còn thiến của người ta, khẳng định là bọn chúng đánh xong liền ném Lưu công tử ở ven bờ sông Tần Hoài, sau đó hoàng thượng lại phái người thiến mất của hắn. Ân, đúng rồi, nhất
định là như vậy!
Phân tích tỉ mỉ xong, Phưong Tranh không khỏi
càng cảm thấy kính nể đối với hoàng thượng nếu không tại sao người ta
lại làm được hoàng thượng a, ám chiêu ngáng chân so với người bình
thường đều lợi hại hơn vạn phần, bàn tay đứng phía sau giựt dây thực
không đơn giản nha.
Phương Tranh biểu tình tươi cười, siểm nịnh:" Không thể tưởng tượng được, hoàng thượng không những thông hiểu đạo trị quốc an bang, đối với hoạn quan cùng là một người lão luyện...."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT