Chuyện tình cũng là như vậy, Phương Tranh suất lĩnh hai vị phó sứ, dẫn đầu đi đàm phán cùng sứ giả, bị quốc sư Đột Quyết tức giận đuổi ra khỏi dịch quán, trước khi đi Phương Tranh còn đặc biệt nhìn nhìn Mặc Cúc Liên, thấy biểu tình phẫn nộ của hắn, kèm theo một chút do dự, biến chuyển liên tục, phức tạp không thôi. Nghĩ đến câu nói của Phùng Cừu Đao, cũng khiến cho hắn phải xao động không ít.

Tình huống bỉ nhân xem ai cường hơn, phẩm chất anh hùng cũng đã kết thúc. Người Đột Quyết bình thường ở trong chiến đấu phi thường hung hãn, thay đổi là ngày thường, Mặc Cúc Liên có lẽ đã khinh thường cười to ba tiếng, không cần suy nghĩ đắn đo, trực tiếp cự tuyệt. Nhưng hôm nay, trên thảo nguyên không chỉ có một mình Khả Hãn Cốt Đốt Lộc vĩ đại, Mặc Xuyết cái giống phản tặc tựa như một chiếc gai đâm sâu trong thịt, đâm thật sâu ở trong ngực của Khả Hãn Cốt Đốt Lộc, không đem hắn loại bỏ tận gốc, Cốt Đốt Lộc không thể an giấc ngủ ngon được? Hơn nữa, nếu Hoa triều có khuynh hướng nghiêng về Mặc Xuyết, thậm chí cốt Đốt Lộc có thể nghĩ được kết cục dành cho chính mình, tất nhiên là bị Mặc Xuyết tiêu diệt.

Dưới tình huống như hiện nay, Mặc Cúc Liên có thể nào quên lời dặn dò của Khả Hãn Cốt Đốt Lộc, mà quả quyết cự tuyệt ba điều kiện của Phương Tranh nêu ra?

" Nếu Mặc quốc sư bị tức chết, ta liệu có phải chịu trách nhiệm pháp lý hay không?" Phương Tranh bất an, quay lại nhìn Mặc Cúc Liên sắc mặt đang xanh ngắt, trong lòng có điểm lo lắng.

Ngụy Thừa Đức ánh mắt nhìn theo, cười nói: " Sẽ không đâu, Phương đại nhân, vị quốc sư của người Đột quyết cũng không dễ dàng bị ngươi làm cho tức chết à."

Phương Tranh nghe vậy mới nói: " Cũng không thể nói trước được, ta nhìn ấn đường của quốc sư đại nhân biến thành màu đen, mặt có mùi thơm nồng sắc, chi sợ thọ mệnh của người này cùng sắp chấm dứt, không chuẩn đàm phán vừa kết thúc, ngay khi quay lại thảo nguyên liền chết bất đắc kì tử, coi như ta lập được đại công cho Hoa triều, hoàng thượng hẳn là sẽ ban thưởng cho ta một ngàn lượng hoàng kim, để biểu dương công lao của ta."

Ngụy Thừa Đức cười nói: " Xem ra hôm nay, hoàng thượng phái Phương đại nhân đi đàm phán, thực sự là vô cùng anh minh, lão phu đối với hoàng thượng biết cách dùng người, thật sự là bội phục vạn phần."

Phương Tranh cười nói: " Ngụy đại nhân, ngài không cần phải mắng xéo ta như vậy, nói thẳng rằng ta lưu manh lừa đảo không phải được hơn sao, ta coi điều này như một lời khích lệ."

Sắc trời không còn sớm, Phương Tranh chắp tay cáo biệt cùng Ngụy Thừa Đức và Phùng Cừu Đao, lập tức dẫn năm trăm quân sĩ nghênh ngang trở lại Phương phủ.

Vì muốn bảo hộ an toàn cho đại cục, trong thời gian đàm phán, hoàng thượng đặc biệt an bài cho năm trăm quân sĩ đóng tại nội phủ của Phương gia, ngày đêm thay nhau canh gác. Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn như thế, cũng coi như Phương gia được mở mày nở mặt tại kinh thành, hiện giờ hiệu buôn Phương gia đã không chỉ còn đơn thuần là một nhà thương nhân, ở trong mắt mọi người mơ hồ đã có khí tượng của thế gia độc môn, quan thương song họp, là một tổng thể kềnh càng, kẻ khác vừa mới trông thấy liền phải khiếp sợ.

Buổi sáng Yên Nhiên đã từ biệt Phương lão gia cùng Phương phu nhân, quay trở về Hoa Bài Lâu, Phương Tranh khuyên nhủ cách nào cũng không giữ nàng ở lại được, Yên Nhiên không muốn Phương Tranh vì nàng mà cùng phụ mẫu bất hòa, Phương Tranh đành phải tùy theo ý của nàng. Chuyện đàm phán vừa mới kết thúc, Phương Tranh tính toán thuyết phục mẫu thân, đón Yên Nhiên về ở trong Phương phủ.

Ăn xong cơm tối, Phương Tranh tản bộ trong nội phủ. Phương phủ rất lớn, hoàn toàn có thể so sánh được với một công viên sinh thái ở thời tiền kiếp. Phương Tranh vừa đi vừa sắp xếp lại suy nghĩ, sự tình tiến triển của cuộc đàm phán trước mắt mà nói, Phương Tranh còn đang nắm giữ thế chủ công, mọi phản ứng của quốc sư Đột Quyết ngày hôm nay đều nằm trong dự liệu của hắn. Biện pháp mềm mại cũng đã sử dụng qua, quốc sư Đột Quyết không chịu đáp ứng, nói không chừng lần sau cho hắn nếm thử mùi vị cứng rắn, tục ngữ nói " rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt". Xem ra vị quốc sư đại nhân này cần phải bị phạt thêm mấy chén.

Đang tập trung suy nghĩ trong đầu, Phương Tranh chợt nghe thấy trong hoa viên mơ hồ truyền ra động tĩnh.

Phương Tranh vạn phần nghi hoặc nhìn thoáng qua. Năm trăm quân sĩ phòng vệ Phương phủ một con ruồi cũng không thể bay lọt, theo lý mà nói cùng không thể có thích khách, nếu chọn tình hình như hiện nay mà đi ám sát. Như vậy nếu không phải hắn là kẻ tài cao gan lớn thì cũng là không có tâm nhãn.

Phương đại thiếu gia từng bị người truy sát. Tuy nói rằng không tôi luyện thêm được một chút nào can đảm, nhưng khiến cho mọi người vui mừng hơn chính là, tâm nhãn của hắn được mở rộng không ít.

Vì muốn nắm chắc tình hình... Phương Tranh rón rén cước bộ, phất tay gọi một tiểu đội quân sĩ tuần tra, vừa vặn đi qua.

Dẫn đầu tiểu đội tuần tra là một người thanh niên mặt đen, nhìn thấy Phương Tranh cho gọi, vội chạy đến trước mặt hắn cung kính chắp tay bái chào.

Phương Tranh hừ một tiếng, hạ giọng: " Nhẹ nhàng thôi! Đừng phát ra tiếng động."

Chỉ vào rừng trúc ở trong hoa viên, Phương Tranh nói: " Ta phỏng chừng ở trong đó có người mai phục, nhưng không biết rằng có bao nhiêu người...

Vị quân sĩ sắc mặt nghiêm chỉnh, ngưng thần nói: " Tiêu nhân đi triệu tập các huynh đệ tới."

Phương Tranh đếm, tiểu đội quân sĩ này nhân số quả thật có điểm hơi mỏng manh, mười mấy người, nếu như gặp phải thích khách có võ công cao cường, điểm này người quả thật không đủ cho hắn nhét kẽ răng.

Phất nhẹ tay, Phương Tranh nói: " Nhanh đi gọi người, kêu mọi người nhẹ nhàng một chút, đừng gây động tĩnh khiến cho bọn chúng tháo chạy."

Vị quân sĩ đầu lĩnh sai một người đi triệu tập nhân thủ, hơn mười người còn lại lấy Phương Tranh làm trung tâm, bao vây chung quanh người hắn, tay cầm trường mâu, khẩn trương chăm chú quan sát động tĩnh của rừng trúc ở bên trong hoa viên.

Chi mất một lát thời gian, nương theo bóng đêm che giấu mấy trăm quân sĩ tụ tập ở bên người Phương Tranh, dẫn đầu chính là một gã tiểu tướng.

Phương Tranh kéo tay hắn nói: " Nhẹ nhàng thôi, nhiều người như vậy, nhất định phải bắt sống được hắn, ta cũng chưa biết có phải là thích khách hay không nữa, không nên gây thương tổn khi chưa xác định được rõ ràng…"

Tiểu tướng dùng sức gật đầu, vung tay lên, mấy trăm quân sĩ liền bao vây quanh rừng trúc.

Phương Tranh nhất thời hứng trí bừng bừng, hơn nữa nhiều người ở bên cạnh hắn cũng cảm thấy an toàn, nhịn không được bước lên phía trước, muốn nhìn cận cảnh mấy trăm người vây công thích khách, rốt cuộc có bao nhiêu võ sĩ.

Phương Tranh ghé vào trong bụi cỏ, học bộ dạng của đám quân sĩ nằm phục người xuống dưới đất, chậm rãi tiến lên.

Trời quá tối, khiến cho tầm mắt không thể nhìn rõ được tình huống trong rừng trúc.

Hoa viên yên tĩnh, bóng đêm bao phủ bốn phía chung quanh, ở dưới ánh trăng lung linh huyền ảo, mơ hồ lại nhìn thay được hai bóng người, ngồi tại một khoảng đất trống ở trong rừng trúc, nhưng mơ hồ còn cách rất xa.

Một thanh âm của nữ nhân, nũng nịu nói: " Ngũ....Ngũ ca, ngươi....tại sao không nói chuyện đi..."

Một giọng nam nhân mang theo bộ dạng non nớt, lắp bắp đáp: " Nói...nói cái gì?"

" Tùy tiện đi, ngươi....Ngươi nói cái gì, ta đều thích nghe...."

“ Vậy…Ta liền kể chuyện cười đi, thiếu gia từng nói qua cho ta nghe, nhưng chuyện này làm cho ta cười muốn vỡ bụng... "

" Ân." Thanh âm nữ nhân thẹn thùng vô hạn.

“ Khụ, có một con mèo phát hiện ra được một con chuột, vì thế con mèo liền nhảy về phía con chuột, muốn ăn thịt nó, nhưng sau con mèo lại bị chính con chuột ăn thịt, ngươi có biết tại sao không?"

" Vì sao lại như vậy a?"

" Ha ha, bởi vì …Con mèo ngu ngốc không biết phân biệt rõ ràng, con chuột đó thực ra là một con cáo nhỏ...Oa ha ha ha, Lan Nhi tỷ, sao ngươi không chịu cười? Mắc cười chết ta rồi...."

“…”

Tiếng cười của nam nhân bỗng nhiên ngưng lại, ngượng ngùng: "....Không buồn cười a? Ta....Ta quá ngu ngốc, phải để thiếu gia kể, nghe mới buồn cười a... "

Lan Nhi nhẹ nhàng cười, tiếng cười trong đêm trăng vang lên như tiếng chuông bạc. Phương Tranh đứng ở phía xa, lại che miệng cười đến rụng răng, bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy qua một nam nhân ngây thơ đến như vậy, tiểu Ngũ quả thực đúng là số một a.

Hai người ở dưới ánh trăng, thân ảnh càng ngồi càng gần, mắt đã muốn nhìn thấy thân ảnh của hai người sắp liền thành một thể.

Phương Tranh nhìn đôi nam nữ này đang tâm tình, mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều lộ ra vẻ ngây thơ, nhịn không được Phương Tranh than dài một hoi, ngây thơ thật tốt nha, thiếu gia ta bao nhiêu năm qua chưa từng ngây thơ như vậy? Từ sau khi mối tình đầu ở tiền kiếp bị thất bại, con tim của chính mình có lẽ cũng giống như đao không thể khảm vào được, kiếm đâm không thủng, a-xít dính vào không hao mòn, siêu cấp chai lì, khi nào mới có thể phục hồi lại những năm tháng ngây thơ đó đây?

Phương Tranh hâm mộ đứng dậy, định ra lệnh cho đám quân sĩ rút lui trong lặng lẽ, đem không gian riêng tư này dành cho đôi nam nữ uyên ương.

Hắn bất thình lình động thân, mọi chuyện cũng đã không thể nào vãn hồi.

Vị tiểu tướng dẫn đầu đội quân sĩ đang chờ Phương đại nhân hạ lệnh bắt người, thấy thân ảnh của Phương Tranh lay động ở trong bóng đêm, tiểu tướng nghĩ rằng Phương Tranh phát ra tín hiệu, vì thế đang ngồi liền đứng bật dậy, đồng thời tiêu tướng hét lớn một tiếng: "Lên!"

Một chiếc võng lưới đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhanh như chóng đem đôi nam nữ đang đắm chìm trong hạnh phúc gắt sao bó lại với nhau. Hai người không kịp phản ứng Lan Nhi hét dài một tiếng, ngay sau đó mảnh lưới dần dần thu nhỏ lại, hai người liền bị treo lơ lửng ở giữa không trung.

Hơn một trăm cây đuốc đồng thời bừng lửa lên, ánh sáng bập bùng khắp chung quanh, mấy trăm quân sĩ tay cầm trường mâu, chỉ vào hai người đang ở giữa không trung.

Tiểu tướng quát lớn: " Long Vũ quân phụng mệnh bắt người, nếu phản kháng, giết!"

Từ lúc Phương Tranh cử động, cho đến lúc quân sĩ bắt người, mọi chuyện cũng diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt, Phương Tranh há hốc mồm, quan sát một màn trước mắt, thầm nghĩ: " Hỏng bét rồi!"

Phương Tranh vội vàng chạy lên phía trước, đến chỗ tiểu tướng nói: " Nhầm rồi, nhầm rồi! Ai nha, bắt nhầm người rồi, mau đem hai người họ thả ra...."

Tiểu Ngũ cùng Lan Nhi nằm trong võng lưới bị treo ở giữa không trung không dám nhúc nhích, vừa thấy Phương Tranh xuất hiện, giống như nhìn thấy thân nhân, rốt cuộc nhịn không được, lớn tiếng khóc ròng.

Tiểu Ngũ nấc nghẹn, thút thít khóc nói: " Thiếu gia…Thiếu gia cứu mạng a! Tiểu nhân chi cùng Lan Nhi tỷ tâm sự nhân sinh, không nghĩ tới lại khiến cho quân của triều đình bao vây bắt người....Chúng ta chưa từng đắc tội với người nào...Sao lại đến nỗi....Ô ô....”

Phương Tranh hiểu rõ mọi chuyện nhất, hắn vô cùng cảm thấy lúng túng khó xử, một đôi uyên ương tâm sự dưới trăng nha, không lẽ nào lại phải chịu kiếp nạn khó khăn này, thật sự là tai họa bất ngờ, cực kì vô tội.

Đám quân sĩ luống cuống chân tay, đem hai người đưa xuống, Lan Nhi da mặt mỏng, gặp phải đại nạn sớm đã vừa giận lại vừa thẹn, được đưa ra khỏi võng, hung hăng trừng mắt nhìn tiểu Ngũ một cái, sau đó hai tay che mặt, vội vàng chạy đi.

Tiểu Ngũ lau nước mắt, hét lớn: " Lan Nhi tỷ, Lan Nhi tỷ...."

Chứng kiến Lan Nhi chạy xa cũng không thèm quay đầu lại, tiểu Ngũ đáng thương nhìn Phương Tranh: " Thiếu gia....Ô ô...."

Phương Tranh ngẩng mặt ngắm trăng, cười khan một tiếng: " Tiểu Ngũ a, các ngươi tại sao lại chạy đến nơi hoang vắng này nói chuyện, trong phủ rộng lớn như vậy, có nhiều chỗ tốt hơn để nói chuyện cơ mà, khiến cho mọi người hiểu lầm a…"

Tiểu Ngũ nghe vậy, nước mắt mới tạm ngưng chảy, ủy khuất nói: " Thiếu gia…Đây không phải là do Thiếu gia đã từng nói cho tiểu nhân biết sao? Ngài nói khi tâm sự yêu đương, cần phải dẫn đến chỗ tối nhìn không thấy được năm đầu ngón tay, như vậy khi sỗ sàng với người ta cũng phương tiện hơn, thiếu gia....Tiểu nhân chiếu theo lời của ngài nên mới có hiểu lầm đáng tiếc a…"

Phương Tranh giật mình nói: "....Ách, ta nói? Ta có nói qua như vậy sao…"

Đám quân sĩ đứng ở một bên, nhịn không được có người, trộm cười mấy tiếng.

" Khụ khụ, tiểu Ngũ a, thiêu gia thực lòng xin lỗi ngươi dạo này trong phủ có khả năng sẽ xuất hiện thích khách, chuyện này cùng do thần kinh quá mức mẫn cảm...Ngươi cùng Lan Nhi tiến triển đến bước nào rồi?"

Tiểu Ngũ nghe vậy, nén bi phẫn trong lòng, oán hận nói:" ....Tiểu nhân vừa mới cả gan, chuẩn bị kiểm tra bàn tay nhỏ nhắn của Lan Nhi tỷ, ai ngờ khi tiểu nhân mở mắt ra, người đã bị treo ở giữa không trung …Thiếu gia....Ô ô, ngài nói ta có oan hay không a...."

" Oan! Rất oan uổng!" Mấy trăm người đồng thanh hô lớn.

“Ô ô…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play