Cúc Liên cùng Phương Tranh hàn huyên tâm sự những chuyện nhân sinh một
hồi. Phương Tranh phương diện nào cùng không thông, nhưng lại không quản hắn nói đến đề tài nào, Phương đại nhân cũng đều có thể chen miệng được vào vài câu. Có đôi khi còn dùng cả nhưng tri thức hiện đại để trao đổi kiến thức cùng với Mặc quốc sư, đương nhiên hai người nói chuyện nhẹ
nhàng mà hòa khí, trong lòng còn sản sinh ra một vài phần ngưỡng mộ lẫn
nhau.
Như những tri thức hiện đại, quốc sư không thể nghĩ được
rằng thế giới này lại là hình tròn còn có thể gọi là trái đất, cùng
nhiều dân tộc đang chung sống rải rác khắp nơi trên bề mặt của trái đất.
“ Chuyện này làm sao có thể? Nếu nó rơi xuống thì làm sao bây giờ?" Quốc sư biểu tình không chịu tiếp thụ.
Phương Tranh gãi đầu, chuyện này làm sao có thể giải thích là do sức hút của
trái đất đây? Ngưu đầu nhi bỗng nhiên bị quả táo nện trúng đầu sao?
"....Ngày xưa, có một cái Ngưu nhi đồng, bình thường hắn không có việc gì làm đều ngồi ở dưới gốc cây táo đọc sách...." ( *: cái này muốn nói về câu
chuyện quả táo rơi trúng đầu Newton và sau này ông đã chứng minh được
định luật sức hút của trái đất)
Phương Tranh đem mẩu truyện nổi
tiếng của văn học nước ngoài ra kể lại, sau đó vẻ mặt tha thiết mong chờ nhìn quốc sư: " Chúng ta sinh hoạt trên bề mặt của trái đất, nhưng
không thể ngã được cũng chính là vì nguyên nhân này. Ngài đã minh bạch
được chưa?”
Quốc sư không hiểu, buông thõng hai tay, than nhẹ một tiếng: " Đứa bé họ Ngưu kia ngồi dưới gốc cây táo, bị quả táo
nện trúng đầu, chỉ có thể nói rằng đó là một đứa nhỏ ngu ngốc mà thôi.
Cùng chuyện chúng ta sinh hoạt trên trái đất có liên quan gì đâu?”
“ Vì sao quả táo nhất định phải rơi xuống phía dưới? Vì sao nó không bay
lên bầu trời đi? Vì sao lại không rơi sang ngang đây? Chuyện này cũng
chứng minh một điều, trái đất mà chúng ta đang sống, nó có dẫn lực, lực
hút của trái đất khiến cho mọi vật ở trên bề mặt của nó không bị rơi
xuống…" Phương Tranh dâng lên một cỗ ý niệm trong đầu “ không vứt bỏ.
không buông tha", ân cần giải thích cho vị học sinh quốc sư thuộc trường hợp cá biệt này.
Quốc sư nhìn chằm chằm Phương Tranh, ánh mắt
giống như nhìn thấy một kẻ đại ngốc: " Phương đại nhân, vạn vật trong
trời đất đều có Chân thần an bài, giống như con người có thể bước đi
trên đường, loài cá có thể bơi lội trong nước, hùng ưng có thể bay lượn
trên bầu trời cao. Làm sao ngài lại nói rằng cái đồ vật gọi là trái đất
kia, hút tất cả mọi thứ dán lên trên mặt đất đây? Căn bản chuyện này là
không có khả năng!"
Ngu muội! Phương Tranh đau lòng nhìn Mặc Cúc
Liên, hắn thực sự không có cách nào khai thông được đám người cổ đại,
chuyện này có giải thích thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là nước đổ
đầu vịt mà thôi.
Không kiên nhẫn nổi, gõ gõ lên mặt bàn, Phương
Tranh thẹn quá hóa dận: “ Ai ai ai! Chớ đi nhầm đề tài nha, hôm nay
chúng ta tới đây là để đàm phán, như thế nào lại thành trao đổi chuyện
nhân sinh rồi? Không lập nội quy cho buổi họp thật sự là tác hại nha. Từ bây giờ, chỉ cho phép nói những chủ đề có liên quan đến cuộc đàm phán
này mà thôi....Thiệt là, một chút nghiêm túc cũng không có...."
Ngụy Thừa Đức cùng Phùng Cừu Đao chỉ biết cười khổ, cũng đều là do Phương
đại nhân lắm chuyện, chủ đề trái đất kia không phải là do chính ngươi
khơi mào ra hay sao?
Mặc Cúc Liên cùng Đạt Tháp Tháp liếc mắt
nhìn nhau một cái, người Hoa triều thật sự là ngang bướng, dốt nát.
Không hiểu lại còn giả bộ thông hiểu, khiến cho ánh mắt của hai sứ giả
Đột Quyết lần đầu tiên tìm được một điểm nhận thức chung.
Cho nên, mọi người đã bắt đầu chính thức tiến hành cuộc đàm phán ba bên.
Sau khi nghe được Lục Hồng Văn phiên dịch, lúc này Tháp Tháp tinh thần sung mãn, một chưởng hung hăng vỗ lên trên mặt bàn, nói vài tiếng Đột Quyết, Lục Hồng Văn lại phiên dịch: " Đạt Tháp Tháp nói, Mặc Xuyết Khả Hãn của bọn hắn chính là vị Khả Hãn vĩ đại nhất trên thảo nguyên. Hoa triều
chúng ta nên kết minh cùng với bọn hắn. Đem Mặc Cúc Liên đuổi ra ngoài
đi."
Mặc Cúc Liên ở một bên sớm đã nổi giận, nghe vậy liền vỗ
bàn, lớn tiếng mắng Đạt Tháp Tháp. Lão nhân thoạt nhìn tư văn nho nhã,
nhưng khi nổi giận bộ dạng cũng khác hẳn, râu tóc đều dựng ngược lên,
trong mắt tản mát quang mang tàn nhẫn khiến cho người khác nhìn thay
phải rùng mình.
Phương Tranh cười thầm trong lòng, cần chính là
chỗ diệu này, nếu các ngươi không cãi nhau, bổn thiếu gia làm sao có thể phát tài được đây?
“ Uy, hai vị quý sứ không nên tranh cãi nhau ở đây nha, mỗi người bình tĩnh đi một chút có được hay không? Chúng ta
đàm phán xong, các ngài có thể ra bên ngoài cãi nhau thoải mái a, nơi
này là thiện phòng thanh tĩnh. Không nên để mất hòa khí à!" Phương Tranh ở một bên, hạ giọng khuyên giải.
Phương Tranh cười híp mắt: " Hai vị quý sứ hãy giữ bình tĩnh, các ngài cãi
nhau thật sự là muốn gây khó khăn cho ta nha. Muốn kết minh cùng với
người nào, sự tình này cũng không thể nói năng lung tung được. Trước
tiên các ngài đem thỏa ước nói ra, sau đó ta sẽ nói điều kiện của chúng
ta, cố gắng tìm điểm chung, gác lại những quan điểm bất đồng. Bây giờ
tiếp tục chậm rãi thương thảo, như thế nào?"
Mặc Cúc Liên cùng Đạt Tháp Tháp nghe vậy đều gật đầu biểu thị đồng ý.
Phương Tranh cười nói: " Chuyện này cứ nhẹ nhàng giãi bày như người một nhà!
Niên kỷ của quốc sư so với Đạt Tháp Tháp lớn hơn, theo như truyền thống
kính già nhường trẻ của Hoa triều ta, thỉnh mời ngài nói điều kiện trước đi."
Mặc Cúc Liên nhìn Đạt Tháp Tháp liếc mắt một cái, ngữ khí
bình thản nói: “ Khả Hãn Cốt Đốt Lộc vĩ đại của chúng ta nói, nếu quý
quốc đồng ý kết minh cùng chúng ta. Khả Hãn có thể hứa trong vòng mười
năm tuyệt đối không xâm phạm lành thổ của quý quốc. Cũng nguyện đem
những nô lệ bao nhiêu năm...Ách, những phụ nữ và trẻ nhỏ được đưa đến
thảo nguyên khổ sai đem trả lại một phần, hơn nữa nguyện ý xuất ra một
trăm vạn lượng bạc, để bồi thường những tổn thất của quý quốc đối với
chuyện nhiều năm qua phải chịu nạn chiến tranh."
Phương Tranh hấp háy mắt vài cái: " Như vậy sao?"
Mặc Cúc Liên gật đầu: " Đúng vậy!"
Phương Tranh lắc đầu cười nói: " Quốc sư a! Các ngươi cũng quá mức keo kiệt
rồi, điều kiện như thế này mà ngươi nói rằng thật lòng muốn kết minh
cùng chúng ta, rõ ràng đây chỉ là bố thí. Thử hỏi nếu như ta cùng kết
minh với Đạt Tháp Tháp. Khả Hãn Cốt Đốt Lộc của các ngươi dựa vào cái gì để có thể bảo toàn được hãn vị, như thế nào lại nói rằng mười năm tuyệt đối không xâm phạm biên giới của Hoa triều chúng ta?"
“ Các
ngươi động binh với Hoa triều chúng ta, vào thành tàn sát, cướp bóc của
cải, bắt trẻ nhỏ cùng phụ nữ vốn là người trong cảnh nội của chúng ta,
sang biên giới thảo nguyên đi làm nô lệ. Ngươi muốn dùng chuyện này để
làm điều kiện, hơn nữa chỉ muốn hoàn lại một số bộ phận, cho dù có thêm
một trăm vạn bạc trắng cũng đừng nói đến chuyện này nữa. Ta có thể tính
toán thay cho ngươi nhiều năm qua các ngươi cướp đi vàng bạc châu báu,
phụ nữ và trẻ nhỏ của Hoa triều nhiều vô số kể. Ngược lại thì sao? Ngươi nói bồi thường một trăm vạn lượng, quốc sư a quốc sư! Ai! Nếu như quý
quốc chỉ có thể xuất ra được mấy điều kiện này, nếu như vậy...."
Nói dứt lời Phương Tranh thở dài một hơi, lắc lắc đầu, ngừng lại không muốn nói tiếp nữa.
Mặc Cúc Liên bị lời nói của Phương Tranh làm cho khuôn mặt già nua đỏ bừng, ho khan hai tiếng nói: " Phương đại nhân, đây là một cuộc đàm phán,
điều kiện thì hai bên bình tĩnh bàn bạc. Ngươi cũng có thể nói ra điều
kiện của quý quốc mà..."
Phương Tranh không quản đến Mặc Cúc Liên nữa, quay đầu híp mắt nhìn Đạt Tháp Tháp: " Ngươi nói điều kiện của các ngươi cho ta nghe một chút đi."
Đạt Tháp Tháp thông qua phiên
dịch biết được Mặc Cúc Liên ăn phải quả đắng, sớm đã ở một bên cao hứng
không thôi, biểu tình phấn khởi lộ rõ trên nét mặt. Nghe Phương Tranh
nói đến lượt hắn ra điều kiện, mồm miệng há to, đang định mở miệng.
Phương Tranh cười híp mắt, chen ngang một câu: " Trước tiên phải nói một vấn
đề nha! Nếu điều kiện của các ngươi cũng giống như quốc sư đại nhân, kẻ
tám lạng người nửa cân thì cũng không cần nói thêm nữa. Ngươi không biết xấu hổ mà cứ nói, thật xin lỗi ta không muốn nghe đâu!"
Chứng
kiến Mặc Cúc Liên ngồi ở một bên, thần sắc không tốt, Phương Tranh lại
vội vàng an ủi hắn: " Quốc sư, ngươi cũng chớ có nhụt chí! Cơ hội đầu
tiên ngươi đã phát huy không được tốt cho lắm. Nhưng ta cũng không để
vào trong lòng, lát nữa cho ngươi thêm một cơ hội, nhớ kĩ, một cơ hội
nha! Nhớ kĩ nha, không thể làm mất mặt như vừa này được đâu...."
Nói xong Phương Tranh vỗ bả vai của hắn, cổ vũ nói:" Ta trông chờ đó a!"
Mặc Cúc Liên nghe vậy, âm thầm tức giận. Mao đầu tiểu tử này nói năng cợt
nhả không hề đứng đắn một chút nào. Dám lấy chuyện quốc gia đại sự ra
làm trò đùa.
Đạt Tháp Tháp đang chuẩn bị mở miệng, nghe được
Phương Tranh nói nếu như, lại bắt đầu do dự. Đúng vậy, điều kiện của hắn quả thật so với Mặc Cúc Liên cũng không sai biệt bao nhiêu, Phương
Tranh đã chặn hậu hắn. Đạt Tháp Tháp không khỏi trầm ngâm suy nghĩ, theo như lời của tiểu từ này nói, nếu như chính mình không tăng thêm giá,
chỉ sợ việc kết minh cũng sẽ không thành. Nghĩ đến Mặc Xuyết Khả Hãn
tính tình cuồng bạo, thị huyết hung tàn, ở trên thảo nguyên xa xôi, Đạt
Tháp Tháp không khỏi rùng mình một cái. Nếu không thể hoàn thành được sứ mệnh, cái mạng nhỏ của hắn cùng coi như đã chấm dứt sau buổi đàm phán
này.
Hai vị sứ giả đều trầm ngâm suy nghĩ, Phương Tranh cảm thấy
bầu không khí có chút áp lực, thân thể vặn vẹo không được tự nhiên cho
lắm. Phương đại nhân thấy lúc này không khí quá mức ngột ngạt, khiến cho người ta không thể làm ra được một quyết định sáng suốt. Nghỉ ngơi thư
giãn đầu óc một chút, Lenin bậc thầy của chủ nghĩa cách mạng dân tộc
không phải đã từng nói," Nghỉ ngơi cũng là làm việc" sao?
“ Quốc sư đại nhân, phong cảnh Trên thảo nguyên đẹp lắm phải không?" Phương Tranh bắt đầu kiếm chuyện nói.
Mặc Cúc Liên ảm đạm gật đầu.
" Nói thử một chút! Người dân chăn nuôi các ngươi ăn có đủ no, mặc có đủ ấm hay không?"
Mặc Cúc Liên lườm hắn một cái: " Chúng ta không phải đều chăn nuôi các
loại, chi nuôi bò và dê, khí hậu trên thảo nguyên gặp nhiều thiên tai
lắm, băng tuyết cùng gió lốc đều là thiên địch của chúng ta."
Phương Tranh lắc đầu nói: " Chuyện này là tự các ngươi giả bộ bưng bát đi ăn
xin nha! Thật sự ra, các ngươi có thể lợi dụng ưu điểm đất đai để canh
tác. Tại sao nhất định cứ phải xâm lăng biên cảnh của Hoa triều chúng ta mà cướp đoạt của cải?"
Mặc Cúc Liên ngạc nhiên hỏi:" Không biết Phương đại nhân nói lời này là có ý tứ gì?"
Phương Tranh vỗ đùi nói tiếp: " Nếu hai nước chúng ta không động đến binh đao, các ngươi hoàn toàn có thể phát triển thảo nguyên thành một khu du lịch sinh thái. Hoa triều chúng ta sẽ động viên những kẻ có tiền đi đến chỗ
các ngươi du lịch, đua ngựa, đốt lửa trại, ngủ cùng cô nương Đột
Quyết…Các ngươi sẽ kiếm được rất nhiều bạc, như thế nào lại cứ phải đánh tới đánh lui đây?"
Không quan tâm đến ánh mắt hai vị sứ giả đang kinh ngạc nhìn mình, Phương Tranh tiếp tục mơ mộng: " Các ngươi làm ăn
kiếm được nhiều bạc, là có thể đi tới biên giới của Hoa triều giao dịch
lương thực. Hằng năm đến mùa thiên tai sẽ không còn sợ bị đói bụng, thật tốt, cho nên mới nói nha! Người Đột Quyết các ngươi tính cách vô cùng
cố chấp, luôn nghĩ đến động võ, nhưng thật ra nếu không động võ mọi
người sẽ có được nhiều chỗ lợi hơn a...."
Mặc Cúc Liên cùng Đạt
Tháp Tháp đánh mắt nhìn nhau một cái, lại một lần nữa cùng chung quan
điểm, “ Phải chăng đầu óc của Phương đại nhân đã xảy ra một chút vấn đề? Tại sao Hoàng đế Hoa triều lại phái một người như hắn đi đàm phán cùng
chúng ta?"
Phương Tranh tiếp tục giúp bọn họ toan tính cách làm
ăn, nói: " Các ngươi còn có thể tạo ra nhiều hạng mục hấp dẫn khách hàng a! Nói thí dụ như tổ chức những cuộc đấu vật đặt tiền cược, đúng rồi,
chẳng phải trên thảo nguyên của các ngươi còn có trò này hay sao?"
Đạt Tháp Tháp nghe được phiên dịch nói xong, rốt cuộc tinh thần cũng tỏ ra hưng phấn, chít chít oa oa một hồi.
Lục Hồng Văn phiên dịch: " Hắn nói nam nhân ở trên thảo nguyên là dũng mãnh nhất, đấu vật là hoạt động mà dân chúng thảo nguyên ưa chuộng nhất.
Bình thường ở trong hai bộ lạc khác nhau sẽ tuyển chọn ra hai dũng sĩ có chiến lực mạnh nhất, lấy bò và dê dùng làm tiền đặt cược. Mọi người vây chung quanh cổ vũ bọn họ, hai dũng sĩ giằng co ôm lấy nhau...."
Phương Tranh kinh hãi, lắp bắp:" Ôm nhau?"
Lục Hồng Vãn gật đầu: " Đúng, ôm nhau."
Phương Tranh biểu tình sùng bái nhìn Đạt Tháp Tháp, nói: “ Nam nhân trên thảo
nguyên của các ngươi quả thực là có cá tính nha! Nói tỉ mỉ một chút đi,
hai đại nam nhân làm như thế nào? Nhiều người chứng kiến như vậy, bọn
hắn không ngượng ngùng sao?"
Ps: Câu cuối mà Phương Tranh nói móc chính là muốn nói đàn ông trên thảo nguyên bị pê-đê đó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT