Trên đường về nhà, Phương Tranh vừa đi vừa nghĩ, đến tột cùng là ai hại
ta đây? Nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ lão già Phan thượng thư, tựa hồ
mình cũng không đắc tội người nào khác. Nhớ kĩ thái tử từng nói qua, có
người muốn giở trò quỷ trong lúc đàm phán, người phóng hỏa hẳn là do
Phan thượng thư sai khiến phải không? Hoặc là thái tử vừa ăn cướp vừa la làng?
Loại vấn đề âm u này làm cho Phương Tranh có chút đau đầu, một đường cau mày quay về phủ.
Trở lại tiểu viện của mình, trong sương phòng phía tây sát thủ ca ca đang
ngồi đả tọa vận khí. Từ khi hắn đến Tiểu Ngũ sinh ra bệnh sợ hãi sát
thủ, cõi lòng đầy u oán dời ra khỏi tiểu viện đến nơi khác ở, thường
ngày nếu không phải bất đắc dĩ cũng không dám đi vào tiểu viện.
Võ công người này không biết cao bao nhiêu, dù sao mỗi ngày thấy hắn cứ
xếp bằng mà ngồi, nhâm đốc hai mạch khẳng định cũng đã đả thông, theo
tình huống hiện nay mà xem, chuyện phi thăng phỏng chừng cũng chỉ là
trước mắt.
Phương Tranh nhìn chằm chằm sát thủ ca ca một hồi,
nghĩ muốn mời hắn đến nhà đúng là có chút không có ích lợi, từ khi ra
khỏi thiên lao đến bây giờ, mỗi ngày còn phải trả một trăm lượng bạc, ở
trong mắt Phương đại thiếu gia, một đôi vớ rách, hay tấm giấy nát còn có tác dụng hơn một vị sát thủ ca ca mỗi ngày đi tới đi lui múa võ cho đẹp mà phải tốn cả trăm lượng bạc đó nha.
Khái khái hai tiếng,
Phương Tranh cố ý đặt nặng bước chân, đi tới cửa phòng sát thủ, còn cố ý giẫm mạnh hai chân thật nặng nề. Thấy sát thủ không hề phản ứng, vẫn
đang nhắm hai mắt lại mà vận khí, Phương Tranh lẩm bẩm một câu: “Người
này không phải là đang ngủ đó chứ?”
Giống như kẻ trộm hề hề ló
đầu vào, Phương Tranh hướng sát thủ thở dài hai tiếng: “Ai, sát thủ ca
ca, sớm như vậy đã ngủ sao? Ta đi vào ngươi không phản đối chứ?”
Sát thủ hơi nháy mí mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Chà xát bàn tay, Phương Tranh cẩn thận tiêu sái bước vào gian phòng của sát thủ ca ca.
Sát thủ mở mắt ra, nhìn Phương Tranh một chút, lạnh lùng nói: “Đến trả tiền?”
Phương Tranh ngây người: “Tiền gì?”
Sát thủ lạnh lùng nói: “Mỗi ngày một trăm lượng, tổng cộng ngươi thiếu ta một ngàn ba trăm lượng.”
Phương Tranh xấu hổ lau mồ hôi, người này rốt cục đúng là sát thủ không? Nào
có sát thủ còn tính toán hơn cả một thương nhân như thế?
Hắn lấy
lòng hướng sát thủ cười cười: “Sát thủ ca ca, gần đây tiểu đệ có điểm
kẹt, hai ngày nữa nhất định cho ngươi. Có bút nghiệp vụ ngươi có làm hay không? Rất có tiền đồ…”
Sát thủ nhìn hắn, không nói chuyện.
Phương Tranh tiếp tục nói: “Ngoại trừ đánh nhau giết người ra, ngươi hẳn là có thể làm được chuyện khác phải không? Giúp ta tìm hiểu một chút tin tức
thế nào? Giá cả có thể thương lượng…”
Sát thủ lạnh lùng nói: “Không làm.”
Phương Tranh tận tình khuyên bảo tư tưởng công tác cho hắn: “Đừng cố chấp như
vậy, ngươi ngẫm lại, làm bảo tiêu một ngày đêm cần một trăm lượng bạc,
buổi tối ngươi chỉ cần đi một chuyến…Ách, sai, tìm hiểu tin tức, muốn
bao nhiêu bạc có bao nhiêu, cho nên ánh mắt chúng ta nên phóng lâu dài,
tư tưởng cần phải triệt để giải phóng…”
Thấy sát thủ vẫn không có cử động, Phương Tranh có chút nóng nảy: “Ai, ngươi coi như giúp ta một
tay không được sao? Chuyện này thật trọng yếu, quan hệ đến sự tồn vong
của quốc gia, sống chết của bách tính, cùng với tiền đồ của riêng ta
cùng với lão bà của ta có thể thủ tiết hay không…”
Sát thủ bị Phương Tranh lầm bầm dây dưa có chút đau đầu, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn: “Đi nơi nào tìm hiểu tin tức?”
Phương Tranh nghe vậy vui mừng nói: “Đa tạ đa tạ, không xa lắm, Lại Bộ Phan
thượng thư ngươi có biết không? Là nhà của hắn, chỉ đến đó tìm hiểu xem
lão già đó rốt cục đang làm cái gì, thuận tiện tìm qua trong thư phòng
của hắn một chút, xem có thứ gì…thứ gì đáng giá…đồ đáng giá khoan động
tới, xem có thứ gì trọng yếu giá trị hay không, tỷ như thừ từ, tấu
chương…vân vân…”
Sát thủ gật đầu, xòe tay nói: “Một ngàn lượng.”
Phương Tranh cười tủm tỉm đẩy tay hắn trở lại: “Phan thượng thư trả tiền, thấy thứ gì đáng giá ngươi cứ lấy, vào thư phòng của hắn ngàn vạn lần đừng
xem mình là người ngoài…”
“…”
Buổi chiều, Tôn quản gia báo lại, quốc sư Đột Quyết tự mình đến thăm.
Phương Tranh có vẻ thật cao hứng, bởi vì quốc sư Đột Quyết không tới một mình, đi theo hắn, còn có một cái rương thật to.
Phương Tranh nhiệt tình đưa Mặc Cúc Liên đến đại sảnh, đối với quý khách đến
tận cửa tặng tiền, Phương đại thiếu gia luôn chiêu đãi hết sức tận lực.
“Quốc sư, ngài thật quá khách khí, đến thì đến, còn tặng lễ trọng như vậy,
lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.” Phương Tranh cười rạng rỡ như
hoa nở.
Mặc Cúc Liên cười nói: “Phương đại nhân niên thiếu anh
tài, tuổi còn trẻ như vậy đã ở địa vị cao, thật làm lão phu bội phục, vì vậy lão phu hôm nay dùng thân phận riêng tư đến nhà bái phỏng, tới mạo
muội, còn thỉnh lượng thứ.”
Phương Tranh cười tủm tỉm gật đầu:
“Lượng thứ, ta đương nhiên lượng thứ.” Trong lòng bồi thêm một câu,
thiếu gia là một người khoan dung, ngươi liên tục tặng lễ, ta liên tục
lượng thứ.
Hai người nói một lúc, Mặc Cúc Liên rốt cục nói đến
chính đề: “Phương đại nhân, hiện nay tình huống trong Đột Quyết lão phu
phỏng chừng ngươi đã biết, thật sự là rất phức tạp, trên thảo nguyên
hiện tại đã chiến hỏa khắp nơi, sự vụ quốc nội bận rộn, Khả Hãn một mình khó giải quyết, lão phu thỉnh cầu có thể mau chóng nói chuyện hai nước
chúng ta kết minh hay không? Lão phu nóng lòng về nước, thật sự là đang
khẩn trương.”
Phương Tranh cười nói: “Quốc sư quá lời, ngươi
khách khí như vậy ta làm sao dám nói cho có lệ với ngươi? Ta thấy quốc
sư dáng vẻ đường đường, khí độ bất phàm, làm tâm sinh hảo cảm, ta liền
nói lời từ nội tâm cho ngươi nghe. Ta, ta thật sự muốn đàm phán ngay,
nhưng hoàng thượng lại không đáp ứng.”
Mặc Cúc Liên ngạc nhiên nói: “Đó là vì sao? Hai nước ngừng chiến, cùng nhau liên bang, giúp dân an ổn, như vậy không tốt sao?”
Phương Tranh lắc đầu nói: “Quốc sư nói sai rồi, ngươi nói chính là chuyện sau
đó, hoàng thượng lại cứ nghĩ tới chuyện trước kia, các ngươi đã làm hơi
quá đáng, quốc sư ngươi ngẫm lại, Hoa triều không trêu chọc các ngươi,
mọi người cùng nhau sống tốt hòa bình không được sao? Các ngươi làm chi
cứ năm lần bảy lượt đốt phá giết người trong cảnh nội của chúng ta? Các
ngươi làm hoàng thượng tức giận đến ngừng cả chuyện phòng the, ngươi nói các ngươi có quá đáng hay không?”
Mặc Cúc Liên nghe vậy lặng lẽ không nói, sắc mặt nóng nóng.
Phương Tranh liếc mắt nhìn hắn, nói tiếp: “Không dối gạt ngươi, từ khi biết
trong Đột Quyết có nội loạn, hoàng thượng vui vẻ ngửa mặt lên trời cười
dài, còn nói muốn triệu tập hai mươi vạn hổ lang chi sư, thừa dịp các
ngươi nội loạn, đem các ngươi toàn bộ cấp diệt. Cũng do ta nói tốt về
Đột Quyết trước mặt hoàng thượng, ta nói, thiên hạ hôm nay không hiểu
rõ, trên thảo nguyên nhị hùng tranh bá đó là chuyện của các ngươi, Hoa
triều chúng ta từ trước tới nay luôn dùng lễ hiếu trị nước, thực sự
không thích hợp vọng động binh lực mà không có lý do, hơn nữa xuất binh
cũng không thể đánh luôn cả hai, chỉ có thể giúp bên này đánh bên kia,
về phần phải giúp bên nào thì, hắc hắc…”
Phương Tranh nói đến đây thì ngừng lại không nói tiếp nữa, chỉ nhìn Mặc Cúc Liên cười cười.
Mặc Cúc Liên không khỏi âm thầm kinh hãi, nếu như tiểu tử láu cá trước mắt
nói là sự thực, thì sự tình xem như phiền phức. Hôm nay trên thảo nguyên hai đại thế lực đang tranh nhau, tuy nói chiến lực của quân đội Hoa
triều không mạnh, nhưng bất luận bọn họ xuất binh giúp bên nào, đều là
một sự giúp đỡ không lớn không nhỏ, khi đó chiến sự chắc chắn sẽ nghiêng về một bên, kết cục sẽ được định, việc này trọng đại, phải tranh thủ
tìm hiểu rõ ý định của Hoa triều mới tốt.
Mặc Cúc Liên làm vẻ
bình tĩnh ha hả cười, nói: “Phương đại nhân, lão phu biết ngươi là người thế nào, như vậy đi, ngươi cứ nói một lời chắc chắn, cần điều kiện gì
hoàng đế bệ hạ của quý quốc mới nguyện ý cùng chúng ta nói chuyện kết
minh?” Mặc Cúc Liên nặng nề cường điệu ngụ ý, mong muốn Hoa triều sẽ
không cùng Đạt Tháp Tháp nói chuyện kết minh gì nữa.
Đôi mắt Phương Tranh xoay động: “Nói thật, ta vẫn hướng kết minh với các ngươi, chỉ là, ai! Đáng tiếc nha…”
Mặc Cúc Liên ngây ra nói: “Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc đại thần trong triều cũng không đồng ý với lòng dạ hay thay đổi
của các ngươi, hôm nay kết minh, ngày mai phản lời, phản rồi phục…”
Mặc Cúc Liên tức giận đến đỏ bừng mặt: “Nói thế là sao! Người Đột Quyết
chúng ta nói ra giống như cọc đinh đóng trên mặt đất vô cùng vững chắc,
làm gì giống như vẻ âm hiểm giả dối của người Hoa triều…”
Phương
Tranh nghe vậy giận dữ, lạnh lùng nói: “Ai ai cái gì chứ? Có thể nói rõ
hay không? Người Hoa triều chọc giận ngươi hồi nào?”
Mặc Cúc Liên tự biết đã lỡ miệng, vội vàng hành lễ tạ lỗi.
Phương Tranh mắt lạnh nhìn Mặc Cúc Liên, thầm nghĩ, làm trò dám ngay mặt lão
tử chửi mắng người Hoa triều, vậy phải bắt lão tiểu tử ngươi trả giá
lớn, hôm nay lão tử không làm cho ngươi đau lòng thì thật phải xin lỗi
ngươi rồi.
Phương Tranh thở dài một hơi: “Ai, Mặc đại nhân…”
Mặc Cúc Liên lúng túng nói: “Ách, Phương đại nhân, lão phu không phải họ Mặc…”
Phương Tranh trợn to mắt: “A? Ngươi không phải họ Mặc? Vậy ngươi họ gì?”
Mặc Cúc Liên cười khổ nói: “…Cái này rất khó giải thích, ngươi cứ hô thẳng là Mặc Cúc Liên thôi.”
Phương Tranh cười nói: “Quốc sư, chuyện đàm phán, ta có thể giúp ngươi vào
triều thuyết phục đám đại thần thông thái rởm, hai ta vừa gặp như đã
quen, chuyện này ta khẳng định sẽ giúp các ngươi…”
Mặc Cúc Liên
nghe vậy vui mừng, vội vàng đứng lên khom lưng nói: “Như vậy rất tốt, ta thay mặt Cốt Đốt Lộc Khả Hãn cảm tạ Phương đại nhân trượng nghĩa hỗ
trợ…”
Phương Tranh ngăn lại: “Ai, khoan hãy cảm tạ, ta còn có chuyện chưa nói xong…”
“Còn có chuyện gì, Phương đại nhân cứ nói.”
“Ngươi phải biết rằng, có đại thần nhân phẩm không tốt lắm, không quan tâm
mình nói cái gì, mở miệng đưa tay là muốn tiền, ai, chuyện kết minh
trọng đại như vậy, muốn bọn họ gật đầu đáp ứng, quốc sư ngài nên chuẩn
bị tốt việc dùng tiền nha…”
Mặc Cúc Liên liên tục gật đầu: “Lão
phu còn trẻ từng ở trong quý quốc không ít thời gian, đối với quan
trường của quý quốc cũng có một ít…Ách, tập tục, nên rất rõ ràng, Phương đại nhân yên tâm, lão phu hiểu được.”
Vừa nói Mặc Cúc Liên vừa
móc ra một xấp ngân phiếu nhét vào tay Phương Tranh: “Chút bạc này thỉnh Phương đại nhân cầm lấy mà chuẩn bị, thiếu bao nhiêu ngươi cứ đến nói
với ta, hai nước chúng ta đàm phán hòa bình mới là chuyện đại sự!”
Phương Tranh hai mắt sáng ngời, nhịn không được mà cảm động, đã bao lâu, bao
lâu rồi không nhìn thấy hình dáng ngân phiếu là thế nào, xa cách nhiều
ngày, ngân phiếu làm cho ta vừa vui vừa yêu quý rốt cục lại cho ta cầm
lấy, cảm động nha!
Mặc Cúc Liên ở một bên ngạc nhiên nhìn Phương
đại thiếu gia thâm tình mà chuyên chú gắt gao nhìn chằm chằm xấp ngân
phiếu, đồng thời hai tay còn nhẹ nhàng vuốt ve trên dưới, dường như đang ôn nhu đối đãi với tình nhân, đa tình, trong mắt tràn ra ánh sáng mê
hoặc lòng người, giống như ánh mặt trời buổi sáng, quang quẩn trên dưới
xấp ngân phiếu không ngừng…
“Phương đại nhân, khái, Phương đại nhân!”
“Cái gì?” Phương Tranh như ở trong mộng mới tỉnh, nhìn xấp ngân phiếu trong
tay, Phương Tranh khái khái hai tiếng nói: “Cái này, quốc sư đại nhân,
ta là một thanh quan luôn xem tiền như cặn bã, tin tưởng là điểm ấy
ngươi hẳn là nhìn ra được phải không? Những ngân phiếu này ta giúp ngươi chuẩn bị cho các đại thần khác, ta sẽ không lấy dù chỉ một đồng, điều
này ngươi phải tin tưởng ta mới được, ta làm tới chức vị này, trong
lòng, trong đầu, đều nghĩ quốc gia đại sự, bách tính dân an, đối với
loại ô uế như vàng bạc, ta không hề có hứng thú…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT