Phải ba mươi tiếng sau Nguyên Dã mới xuống máy bay. Nơi đó mưa xối xả, sân bay sau khi cho hạ cánh hết máy bay cũng dừng bay. Ngày hôm đó Nguyên Dã nghĩ mọi cách cũng không thể rời khỏi nơi này.

Cát Tiểu Đào ở đầu dây bên kia gượng gạo nói: “…Anh Dã à anh đừng vội.”

Nguyên Dã “Ừ” một tiếng, nói với cậu: “Có bất cứ tình huống gì thì lập tức báo cho anh.”

“Yên tâm đi, anh Dã.” Cát Tiểu Đào nói.

Cổ họng Nguyên Dã cũng khản khô, nhưng nghe vẫn rất bình tĩnh, hoặc nên nói là trầm ổn. Cát Tiểu Đào rất muốn nói chuyện với anh một lúc, dường như nói chuyện cùng anh thì có thể an tâm hơn.

Trong bệnh viện mới đầu ngoài người trong đoàn phim ra cũng chỉ có mình Cát Tiểu Đào, một mình chống đỡ một phương xử lý mọi chuyện, cũng phải rất gắng gượng. Nhưng bây giờ dù cậu có gắng đến đâu, dẫu có vẻ mạnh mẽ hơn nữa, thì trong lòng cũng thấy hoang mang, sợ sệt. Hai người mà trong lòng cậu có thể dựa vào chỉ có Cảnh Cận Duy và Nguyên Dã.

Hai người họ đều không có mặt ở đây, nhưng nghe giọng qua điện thoại đều không hoảng hốt, dường như họ không hoảng sợ thì sẽ không xảy ra chuyện gì to tát. Cát Tiểu Đào nguyện ý tin tưởng, chuyện đáng sợ nhất sẽ không xảy ra. Chỉ cần chuyện đó không xảy ra, cậu đều có thể gánh vác được.

Cảnh Cận Duy đến ngay trong đêm hôm ấy, lúc Cát Tiểu Đào trông thấy hắn đã không thể cất lên thành lời. Gương mặt Cảnh Cận Duy âm trầm như một hồ nước đọng, ánh mắt quét qua hành lang bệnh viện, như lưỡi dao sắc lẻm liếc qua gương mặt từng người. Hắn còn không hề cất tiếng, đã đi về phía đạo diễn bối cảnh, túm tóc bắt anh ta ngẩng đầu lên, sau đó nện hai đấm lên ngực anh, mỗi nắm đấm như muốn đánh gục đối phương.

“Sếp Cảnh, sếp Cảnh..” Không ai dám khuyên nhiều, cũng không dám đưa tay ra ngăn cản. Thậm chí ánh mắt Cát Tiểu Đào còn thay đổi. Quá sảng khoái, mỗi một cú đấm của Cảnh Cận Duy lại càng giúp cậu thêm sảng khoái. Cậu dựa vào mặt tường đối diện lạnh lùng dõi mắt nhìn, chỉ cần đánh không chết thì cứ đánh đi.

Hiện giờ Phương Thiệu Nhất sống chết thế nào vẫn còn chưa thể xác định, hắn sống thì mọi chuyện đều dễ nói, nếu hắn như vậy thật thì mọi người đừng hòng sống nữa. Tài xế lái chiếc xe của tổ đạo cụ là người không sống nổi đầu tiên, đạo diễn bối cảnh cũng không thoát nổi. Chiếc xe gỡ phế liệu của tổ đạo cụ chạy quá nhanh, lúc chuyển hướng đột ngột nổ lốp khiến xe mất khống chế lao ra ngoài. Hai căn nhà bị sập, cũng may mà Phương Thiệu Nhất và hai diễn viên khác không đứng quá gần, nếu không có lẽ không cần đưa tới bệnh viện nữa.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, hầu như tất cả các nhân viên quan trọng trong đoàn phim đều có mặt ở đây, hành lang nhỏ hẹp trước phòng cấp cứu chật ních người. Hiển nhiên đạo diễn Vi cũng có mặt, thoạt trông ông tiều tụy già nua đi nhiều, cuối cùng vẫn là ông đi tới ngăn cản, Cảnh Cận Duy nhìn ông với đôi mắt đỏ vằn, đạo diễn Vi trầm mặc lắc đầu về phía hắn.

Lúc này Cảnh Cận Duy không nể nang ai cả, hắn thu tay cũng vì hiện tại không thể đánh chết người ta, ngoài ra không có bất cứ nguyên nhân nào khác.

Sau đó Cảnh Cận Duy đi tới, duỗi cánh tay ôm lấy Cát Tiểu Đào, sau đó dùng sức vỗ về tấm lưng cậu. Bờ môi Cát Tiểu Đào khô nứt, lúc đối diện nói chuyện với Cảnh Cận Duy giọng hơi run rẩy: “Anh Cảnh, em.. sợ lắm.”

Lúc buông ra Cảnh Cận Duy thấp giọng nói: “Không sao đâu, đừng sợ.”

Nguyên Dã đã dặn Cát Tiểu Đào nếu có bất cứ tình huống gì thì hãy thông báo với anh đầu tiên, anh vẫn nắm chặt điện thoại trong tay, cho dù mấy tiếng lên máy bay, Nguyên Dã cũng không đặt điện thoại xuống. Anh sợ lúc Cát Tiểu Đào cần lại không tìm được mình, nhưng anh chưa từng sợ điện thoại đổ chuông tới vậy.

Lúc này không có điện thoại hẳn là mọi chuyện vẫn ổn, thậm chí Nguyên Dã không dám nghĩ, nhỡ điện thoại thật sự đổ chuông, anh nên lấy tâm tình gì để bắt máy.

Nhưng may mắn là, lúc xuống máy bay anh gọi cho Cát Tiểu Đào trước tiên, Cát Tiểu Đào nói rằng: “Anh Dã à đừng lo, tạm thời ổn định.”

Tạm thời ổn định, chỉ là tạm thời thôi, nhưng nhiêu đó với Nguyên Dã đã đủ lắm rồi. Nguyên Dã nói với cậu: “Anh phải đi mất hai tiếng nữa.”

“Anh đừng vội, không sao đâu.” Cát Tiểu Đào nói với anh.

Ngoài sân bay đã có người đợi từ lâu, Nguyên Dã ra khỏi sân bay tới thẳng bệnh viện huyện. Lúc anh tới trong viện không còn nhiều người nữa, đã bị Cảnh Cận Duy đuổi đi rồi, trong viện chỉ còn lại sáu người, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, trông rất khó coi.

Nguyên Dã chạy tới, không có tâm trạng đứng đó đợi thang máy. Anh gật đầu về phía nhóm đạo diễn, Cát Tiểu Đào đi tới, nói với anh: “Anh Dã à anh đừng lo, ban nãy bác sĩ bảo hiện tại vẫn ổn định.”

Nguyên Dã vẫn còn thở hổn hển, nghe cậu nói vậy, bèn hỏi: “Còn chảy máu không.”

Cát Tiểu Đào gật đầu: “Vẫn còn. Bác sĩ cũng hỏi có muốn chuyển viện hay không.”

“Chuyển chứ.” Nguyên Dã không chút nghĩ ngợi nói, dứt lời anh nhìn về phía Cảnh Cận Duy, “Phải chuyển đi, anh Cảnh à.”

Điều này anh và Cảnh Cận Duy nhất trí với nhau, dưới tình huống khẩn cấp thì đưa tới bệnh viện nhỏ cấp cứu, sau khi ổn định sẽ chuyển viện. Thế nhưng hiện tại bệnh viện vẫn chưa thả người, vẫn trong giai đoạn nguy hiểm, chuyển viện quá mạo hiểm, nên họ kiến nghị đợi thêm một chút.

Trước đó Nguyên Dã đã nghe qua điện thoại về tình hình vết thương trên người Phương Thiệu Nhất. Gãy xương đòn, thép xuyên thủng ngực đâm vào thùy dưới phổi phải, đã điều chuyên gia từ bệnh viện tỉnh tới đây làm phẫu thuật, cầm máu, nhưng hiệu quả không được tốt. Vết thương trên đầu là nhẹ nhất, khâu năm mũi, lúc đó hôn mê tại chỗ có lẽ do chấn động não.

Lúc Nguyên Dã mới nghe kết quả này thực ra anh còn thở phào nhẹ nhõm. Trong lồng ngực có rất nhiều cơ quan nội tạng, bốn chữ “thép đâm thủng ngực” khiến lúc Nguyên Dã nghe ngưng thở mất mấy giây. Nếu như trái tim bị tổn thương, nếu như động mạch bị tổn thương, những điều này Nguyên Dã không dám nghĩ tới. Nhưng không có nghĩa tổn thương phổi thì không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là với Nguyên Dã mà nói, so với các cơ quan nội tạng khác, điều này giúp anh có thể tạm thở phào một hơi.

“Đạo diễn à,” Nguyên Dã đi tới, thấp giọng nói với nhóm đạo diễn, “Trước tiên chúng ta không nói mấy lời thừa thãi, cháu chỉ có một yêu cầu, phải ngăn chặn tin tức, không thể truyền đi một câu.”

Nhà sản xuất ở bên cạnh nói: “Tiểu Nguyên, cháu yên tâm, phía đoàn phim sẽ không nói một câu nào.”

Đạo diễn bắt tay Nguyên Dã, không nói gì. Lòng bàn tay ông lạnh ngắt, Nguyên Dã biết đạo diễn không thoải mái hơn ai. Đối với ông mà nói, gọi Phương Thiệu Nhất như một người con trai cũng không khoa trương, hơn nữa bộ phim này vốn là ông gọi Phương Thiệu Nhất tới đây cứu đoàn phim, bây giờ xảy ra chuyện này nhất định trong lòng đạo diễn cảm thấy khó chịu nhất.

Nguyên Dã trấn an ông, “Cát nhân thiên tướng, anh cháu không sao đâu, chú cũng nên quay về nghỉ ngơi đi.”

Đạo diễn Vi lắc đầu, ngồi trên ghế không nhúc nhích.

Nguyên Dã quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống con người. Ngay cả Cảnh Cận Duy khi tới đây cũng không nói lời nào đã ra tay, nhưng Nguyên Dã vẫn lý trí. Anh chỉ nhìn chòng chọc về phía cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt, bệnh viện quá đơn sơ, thậm chí còn không có phòng vô khuẩn chăm sóc đặc biệt riêng, chỉ có một phòng chăm sóc đặc biệt lớn, mấy trường hợp đều được đưa vào đó.

Phương Thiệu Nhất vẫn chưa tỉnh lại, mỗi người đi ra đều trả lời giống nhau, vẻ mặt các bác sĩ cũng như đúc, sau đó Nguyên Dã không hỏi thêm nữa.

Nhưng cứ như vậy cũng không được, hơn ba mươi tiếng trôi qua mà Phương Thiệu Nhất vẫn chưa tỉnh lại, máu trong ống dẫn lưu vẫn không ngừng chảy. Đã liên hệ được với bệnh viện tuyến trên, xe cấp cứu cũng đang chờ ở bên ngoài. Nguyên Dã và Cảnh Cận Duy đều nhất trí với nhau, không đợi nữa, lập tức chuyển viện.

Một bác sĩ trẻ tuổi đưa tờ đơn chuyển viện tới, yêu cầu người nhà ký tên. Nguyên Dã đứng dậy đưa tay đón lấy, bác sĩ chần chừ một chút, Nguyên Dã nói: “Đưa tôi đi.”

Bác sĩ đưa tới, Nguyên Dã lập tức viết tên mình xuống, sau đó ở mục “quan hệ với bệnh nhân”, đôi mắt Nguyên Dã như bị đâm tổn thương, ngòi bút bắt đầu run lên bần bật.

Bác sĩ vẫn nhìn anh, lúc này thăm dò hỏi: “Anh và bệnh nhân đã không còn là quan hệ phối ngẫu nữa, phải vậy không?”

Nguyên Dã chịu đựng suốt mấy chục tiếng ròng rã, đôi mắt đã đỏ au, bây giờ anh nhìn chòng chọc, trông hơi đáng sợ, nhưng cũng có cảm giác không tên khiến con người ta không nỡ lòng. Bác sĩ trầm mặc rút tờ đơn ra khỏi tay anh, xoay người đưa cho Cảnh Cận Duy.

Cảnh Cận Duy nhận lấy, nhìn Nguyên Dã một chút, sau đó cúi đầu ký tên mình lên.

Từ lúc Nguyên Dã nhận được điện thoại, mãi cho tới tận bây giờ, Cát Tiểu Đào nghe giọng, trông thấy anh hết sức bình tĩnh kiềm chế, anh lý trí nói chuyện lý trí giải quyết vấn đề. Dường như trong lòng cảm thấy đây chỉ là một chuyện nhỏ, không cần phải hoảng sợ.

Nhưng một tờ đơn chuyển viện giống như đánh gục khiến anh sụp đổ hoàn toàn, bàn tay anh run rẩy không nhìn ra hình thù gì.

“Anh Dã à…” Cát Tiểu Đào cất tiếng gọi anh.

Nguyên Dã hoàn hồn lại, đưa mắt nhìn cậu, sau đó vung tay, bần thần đi tới cầu thang, sờ túi muốn lấy một điếu thuốc, nhưng anh không mang thuốc theo người.

Nguyên Dã dựa vào tường, từ từ trượt người xuống, cánh tay gác lên đầu gối, cuộn tròn mình lại, tư thế co người muốn chống chọi với cả thế giới.

Người nằm trong đó chính là Phương Thiệu Nhất, là người Nguyên Dã yêu thương suốt mười tám năm.

Hắn chỉ hơi đau đầu nhức óc Nguyên Dã đã cảm thấy đó là chuyện lớn kinh thiên, bây giờ hắn mất ý thức nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, sốt bốn mươi độ chưa hạ, trên người cắm chằng chịt đủ loại ống, ống dẫn lưu không ngừng hút máu của hắn ra ngoài.

Phương Thiệu Nhất nằm trong đó như vậy, thế mà Nguyên Dã lại không thể ký tên cho hắn. Mọi người ở đây, dù là Cảnh Cận Duy, Cát Tiểu Đào hay thậm chí là đạo diễn, đều có thân phận ký tên vào. Mà Nguyên Dã có thể viết gì ở mục “quan hệ với bệnh nhân” chứ? Là chồng trước? Hay là bạn?

Chuyện này quá nực cười, nhưng cũng quá đỗi tàn khốc.

Xe cấp cứu theo đường ưu tiên chạy vào trong thành phố, lúc đưa băng ca vào phòng cấp cứu bác sĩ trẻ tuổi còn lấy đồ che mặt người nằm trên đó.

Bệnh viện người tới người lui, không thể để lộ mặt Phương Thiệu Nhất, đến cả Nguyên Dã và Cát Tiểu Đào cũng phải che mặt, bác sĩ cũng có ý tốt. Nhưng động tác này Nguyên Dã còn không có thời gian để phản ứng, bác sĩ che mặt hắn lập tức chắn người, sau đó cởi áo khoác mình che cho hắn. Chiếc áo trắng che mặt quá chói mắt, không được. Gương mặt hắn đã tái nhợt, sao lại có thể lấy đồ màu trắng che mặt cho hắn chứ.

Cẩn thận di chuyển người tới nơi, suốt dọc đường cơ thể hắn vẫn ổn định, cũng giúp người ta tạm thời thả lỏng xuống. Trước khi băng ca bị đẩy vào, Nguyên Dã bất chấp sự phản đối của bác sĩ mà kề sát bên gương mặt Phương Thiệu Nhất, mí mắt run dữ dội, lông mi chạm lướt qua gương mặt Phương Thiệu Nhất.

Cát Tiểu Đào chợt thấy cay sống mũi, quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Lúc đó Nguyên Dã nhẹ giọng nói bên tai Phương Thiệu Nhất một câu: “Em trả lại hết ánh sáng trên mình cho anh.. Em không còn ánh sáng nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play