Đạo diễn Vi gọi Phương Thiệu Nhất là “Con người điện ảnh”, chứ không phải “nghệ sĩ”. Phương Thiệu Nhất rèn giũa chìm nổi trong đoàn phim hai mươi năm, trên người hắn mang khí chất điện ảnh, hắn có linh hồn điện ảnh, hắn thuộc về điện ảnh.

Lúc đó Phương Thiệu Nhất không nhiều lời, cũng chỉ nói hai câu vậy thôi, sau này có cơ hội sẽ từ từ nói chuyện sau.

Rất nhiều người sau lễ khai mạc đã rời đi, đến lễ bế mạc lại trở về. Nhưng Phương Thiệu Nhất không di chuyển nhiều, bọn họ ở lại đến khi tất cả kết thúc mới trở về.

Lệch múi giờ chính so với lệch múi giờ nghịch càng mệt mỏi hơn nhiều, quay về lại vất vả thêm mấy ngày, lần này Nguyên Dã theo họ về nhà Phương Thiệu Nhất. Căn nhà hoàn toàn khác với lần trước Nguyên Dã tới lấy đồ, không còn cảm giác hoang vu đổ nát nữa, giống như trước khi anh chuyển đi, nơi nơi đều ngập tràn sức sống.

Nguyên Dã bảo: “Lần trước em tới cứ như nhà ma ấy.”

Phương Thiệu Nhất nhắm mắt lại, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, hắn nói chuyện hơi vất vả, tiếng thở nặng nề: “Anh không cho người tới dọn dẹp.”

Nguyên Dã ở đây mười năm, đây chính là nhà của anh, quen thuộc và thoải mái hơn bất cứ nơi nào.

Ninh Lục ngóng trăng ngóng sao ngóng ngày Nguyên Dã trở về, không thể đợi lâu hơn một giây. Nguyên Dã cũng bảo cậu tới đây, Ninh Lục đã tới rất nhiều lần, quen cửa quen nẻo rồi. Nguyên Dã ngồi ở bãi cỏ sân sau nói chuyện cả buổi trưa với Ninh Lục, uống hết hai ấm trà.

Ninh Lục rất thích kịch bản cậu mua, vẫn kiên trì muốn quay thành phim. Nguyên Dã không hiểu nổi, nhưng cũng không khuyên nhủ nữa, dù sao cũng không cần thiết phải cướp đi thứ mà người ta yêu thích, tuy rằng có những lúc chẳng thể hiểu nổi sự yêu thích này. Nhưng thi thoảng trong cuộc đời cũng nên có những lúc kích động thích thú điều gì đó, không cần tới lý do.

Cậu ta thích thì Nguyên Dã sẽ giúp, dẫu sao cũng có cái tình lớn lên bên nhau, ngoài miệng nói mặc kệ nhưng cũng không thể thật sự buông tay để cậu ta vung tiền đi.

Nguyên Dã liên hệ với mấy biên kịch mà anh quen, hỏi lịch trình của họ, thực ra cũng là thử vận may, nhưng không ngờ có một người đang rảnh, đúng là hiếm thấy. Một biên kịch thành thục thế mà lại có thời gian rảnh, đây là vận may của Ninh Lục, vốn là khoảng thời gian này người ta có một bộ phim, nhưng bên kia xảy ra một vài tình huống, bởi vậy nên tạm thời gác lại. Nguyên Dã nói với đối phương: “Anh Kiến à giúp em một chuyện. Thằng bạn em muốn làm cái này, nó muốn quay thành phim. Con người nó không thể chê đâu vào đâu được, rất trượng nghĩa, nhưng nó không hiểu cái này, anh giúp đỡ nó nhé.”

Nói chuyện trong điện thoại xong, chuyện này cơ bản đã hoàn thành được một nửa, Nguyên Dã nói với Ninh Lục: “Trả thù lao hào phóng một chút, đưa từng phần từng phần một, đừng đưa hết cả, nhưng cũng đừng rề rà.”

Ninh Lục gật đầu, Nguyên Dã nói với cậu ta: “Nếu chú muốn bước vào cái nghề điện ảnh này thì tìm một kế hoạch văn học đáng tin vào, bỏ tiền ra mời người có kinh nghiệm, có mắt nhìn. Sau này chú đừng tự ý quyết định mua kịch bản, chú không biết xem.”

Ninh Lục nhìn anh, không chút khách sáo nói: “Em không mời, anh chính là kế hoạch văn học của em, ra giá đi người anh em.”

Nguyên Dã ngậm điếu thuốc, chau mày đá ghế của cậu ta, liếc mắt nhìn cậu: “Cái con ciu.”

Ninh Lục hớn ha hớn hở, nhích gần về phía Nguyên Dã: “Em thì mời ai được chứ? Em chẳng tin được ai cả, tin mỗi anh thôi.”

Nguyên Dã nói với cậu ta: “Chú không cần phải mời anh, anh không thể mặc kệ chú được. Nhưng giống như lần này vậy, có những lúc chú không tìm được anh, chú nên tìm một người có thể làm việc với chú bất cứ lúc nào, quyết định chọn lựa kịch bản cho chú.”

Ninh Lục lắc đầu: “Để sau hẵng nói, anh còn không biết tính em sao? Em làm gì cũng cả thèm chóng chán, em còn chưa chắc sẽ làm điện ảnh được mấy năm.”

Ngày hôm đó Ninh Lục ở lại chỗ Nguyên Dã dùng bữa, có một cô nấu cơm, hấp một nồi bánh bao thịt bò và hầm canh, còn có mấy món nữa. Phương Thiệu Nhất không đói bụng, nhưng cũng xuống nhà ngồi ăn cùng hai người họ, ăn cái bánh bao, uống bát nước canh. Đã lâu rồi Ninh Lục không gặp Phương Thiệu Nhất, nhưng cũng không đến nỗi như người xa lạ, đã quen nhau nhiều năm như vậy. Lúc ăn cơm họ ngồi nói chuyện với nhau, Ninh Lục hỏi rất nhiều chuyện trong giới điện ảnh, Phương Thiệu Nhất nói cho cậu ta nghe một chút.

Hai năm qua Ninh Lục đầu tư hai bộ phim, đều kiếm được cả. Mới làm điện ảnh như chơi cổ phiếu, nhưng đúng là cậu ta cũng có chút may mắn, làm cái gì kiếm cái ấy.

Phương Thiệu Nhất nói với cậu ta: “Cố gắng đừng đầu tư hết tất cả vốn liếng của mình vào dự án, cứ như cậu trước đây kiếm chác một phần là được rồi. Bộ phim điện ảnh có kiếm được tiền hay không, kiếm được bao nhiêu, tất cả đều có tính ngẫu nhiên, cậu lại không hiểu cái này, đầu tư toàn bộ thì quá nguy hiểm.”

“Em không định đầu tư nhiều,” Ninh Lục nói, “Có nhiều hơn nữa em cũng không bỏ ra.”

Phương Thiệu Nhất cười lắc đầu: “Dự toán năm mươi triệu, cậu phải xác định bỏ ra gần một trăm. Lúc bắt đầu quay giống như cái động không đáy, cuối cùng lại có thể mất hết vốn liếng, không cần phải mạo hiểm như vậy.”

“Anh Nhất nhà anh nói thì chú nghe đi,” Nguyên Dã ngồi bên cạnh bảo, “Muốn tốt cho chú nên mới khuyên, đừng đâm đầu vào ngõ cụt.”

“Vâng,” Ninh Lục uống nước canh, cười bảo, “Cảm ơn hai vị đại sư.”

Trước đó Phương Thiệu Nhất bận rộn đóng phim, lịch trình bị xếp kín, bây giờ đã đóng xong phim, lại chưa phải đi tuyên truyền, đột nhiên giống như đang trong kỳ nghỉ. Nhịp sống trở nên chậm rãi, ngoài việc cách ngày đi tới chỗ huấn luyện viên thể hình luyện tập, thi thoảng tới công ty ra, về cơ bản không có chuyện gì khác. Mỗi ngày xem kịch bản, đọc sách, sáng dậy sớm luyện quyền thuật, thời gian còn lại đều dành cho Nguyên Dã.

Nguyên Dã ở hai nơi, có lúc ở chỗ Phương Thiệu Nhất, có lúc quay về nhà mình. Phương Thiệu Nhất rất rảnh rỗi, mà Nguyên Dã bắt đầu có nhiều việc hơn. Anh cũng có cuộc sống của mình, trước đó để trống thời gian để đi tới đoàn phim, bây giờ quay về chuyện gì nên làm cũng phải làm.

Có những lúc Phương Thiệu Nhất làm tài xế cho anh, đưa đi đón về, rất tận tụy. Những lúc không phải làm việc Nguyên Dã đều ở bên Phương Thiệu Nhất, có đôi khi không làm gì cả, chỉ ở bên nhau cũng thấy đủ rồi.

Tình yêu của hai người đàn ông đã có tuổi, lãng mạn nồng cháy cũng tốt, mà bình thản ôn hòa cũng không tệ.

Ngày hôm ấy Nguyên Dã không có việc gì, Phương Thiệu Nhất muốn tới công ty họp, Nguyên Dã cũng đi cùng hắn. Chỉ là một cuộc họp bình thường hằng tháng, đã lâu lắm rồi Phương Thiệu Nhất không tham gia, bởi vậy nên Cảnh Cận Duy bảo hắn tới lộ diện. Nguyên Dã ngồi bên cạnh lắng nghe, cũng nhìn mấy người mới của công ty, đúng là không tệ.

Trong đó chỉ có Dương Tư Nhiên là anh đã từng gặp, nhưng cậu chàng này hôm nay có vẻ không được vui. Quản lý của Dương Tư Nhiên là một người cũ trong công ty, đã sắp bốn mươi rồi, là một con người rất tốt. Kết thúc cuộc họp Dương Tư Nhiên chào hỏi Nguyên Dã, Nguyên Dã vỗ vai cậu, bảo rằng: “Từ từ phát triển.”

Sắc mặt Dương Tư Nhiên có chút suy sụp, cậu gật đầu, mím môi nói: “Cảm ơn anh Nguyên Dã.”

Nguyên Dã chau mày, hỏi cậu: “Có chuyện gì à? Nhìn cậu không được vui.”

Dương Tư Nhiên lắc đầu, nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Không ạ, chắc là mấy hôm nay tập luyện nhiều nên hơi mệt mỏi, không được thoải mái cho lắm.”

“Luyện tập gì vậy?” Nguyên Dã hỏi.

Dương Tư Nhiên nói: “Hình thể, thanh nhạc, biểu diễn.”

“Ờm,” Cậu không muốn nói Nguyên Dã cũng không hỏi nhiều, chỉ nói với cậu, “Ráng luyện cho tốt.”

“Vâng, cảm ơn anh Nguyên Dã.” Dương Tư Nhiên gật đầu với anh, vẫn như trước rất lễ phép.

Cát Tiểu Đào quay về đương nhiên bị Cảnh Cận Duy giữ ở công ty, không thể được nghỉ phép như Phương Thiệu Nhất. Trước khi xuống tầng Dương Tư Nhiên cũng gật đầu chào Cát Tiểu Đào, gọi một tiếng: “Anh Tiểu Đào.”

Cát Tiểu Đào nở nụ cười với cậu, Dương Tư Nhiên đi rồi Cát Tiểu Đào mới nói với Nguyên Dã: “Trông có vẻ ngoan hiền, thực ra cũng khó tính phết.”

Nguyên Dã chau mày: “Sao vậy?”

Cát Tiểu Đào bảo: “Thay mấy lượt quản lý rồi, chẳng chịu ai cả.”

Chuyện này thật khiến người ta bất ngờ, Nguyên Dã hỏi: “Nguyên nhân vì sao?”

“Không phối hợp,” Cát Tiểu Đào vừa xuống tầng với Nguyên Dã vừa nói, “Không hợp tính quản lý, sắp xếp gì cũng không nghe lời.”

Nhìn bộ dạng ngoan hiền mặc người ta vân vê của Dương Tư Nhiên, khó mà tưởng tượng nổi cậu lại không phối hợp, Nguyên Dã hỏi: “Thế sếp Cảnh thì sao? Dạo này anh ấy tốt tính đến vậy à? Người mới làm loạn như vậy mà anh ấy không xử lý?”

“Không biết, chẳng hiểu nghĩ gì,” Cát Tiểu Đào bảo, “Nhưng mà lần này anh Cảnh cũng nói rồi, anh Tề là quản lý cuối cùng của cậu ấy.”

Nguyên Dã chỉ tiện tai nghe những lời này, cũng không nghĩ ngợi nhiều, nghe xong gật đầu bảo: “Chẳng mò được tâm tư của tụi trẻ bây giờ, không biết tụi nó nghĩ gì, đúng là có khoảng cách thế hệ.”

“Anh thôi đi,” Cát Tiểu Đào cười nói: “Lúc anh còn trẻ cũng chẳng giống người ta, anh thì ai mà chẳng khác.”

Nguyên Dã bị cậu nói vậy mà buồn cười, anh xua xua tay, tỏ vẻ vô tội.

Sau khi xuống tầng Dương Tư Nhiên tới văn phòng của quản lý, gọi một tiếng: “Anh Tề.”

Quản lý nói với cậu: “Ngồi đi.”

Dương Tư Nhiên bảo: “Để em đứng đi, không ngồi.”

Quản lý cũng không quản cậu ta, phổ biến với cậu công việc sắp xếp sau đó: “Công ty chúng ta sắp quay một bộ phim, đến khi đó anh sắp xếp một vai cho cậu, trong đó có mấy người ở công ty mình, các cậu nhớ giữ gìn quan hệ thật tốt, cùng một công ty đừng để xảy ra mâu thuẫn.”

Dương Tư Nhiên không nói gì, có chút do dự chau mày, không nhận lời cũng không từ chối.

Quản lý ngẩng đầu lên nhìn cậu, gọi cậu một tiếng, sau đó hỏi: “Không nghe thấy tôi nói gì à?”

Một lúc sau Dương Tư Nhiên mới nói: “Em không muốn đóng phim.”

“Thế cậu muốn làm gì?” Quản lý cười gằn không mang theo hơi ấm, “Đừng làm loạn ở chỗ tôi, tôi nói gì cậu phải nghe nấy, tôi không trưng cầu ý kiến của cậu, cậu chỉ có thể phục tùng chứ không thể từ chối, chỗ chúng ta không dân chủ như vậy.”

Lời này thực ra vẫn còn hơi khách sáo, quan hệ giữa quản lý và nghệ sĩ mới ký hợp đồng còn chưa có bối cảnh là mệnh lệnh tuyệt đối và nghiêm chỉnh tuân theo. Người mới không có tiếng nói, đừng nói là sắp xếp công việc bình thường như vậy, dù có bảo cậu đi làm mấy chuyện thấp hèn như bán thân, cậu cũng phải đi. Quản lý chính là người dẫn đường cho cậu ở trong giới này, cậu đắc tội rồi sao có thể bon chen được nữa, anh ta sẽ dẫn cậu đi về đâu.

Thế nhưng công ty họ không có quản lý ‘bẩn’, mỗi người đều có thủ đoạn riêng, tay đã đen, nhưng không bẩn. Quản lý nói với Dương Tư Nhiên: “Cậu may mắn mới ký hợp đồng ở đây, nhưng không thể vì chưa thấy kẻ xấu mà cứ ngây thơ như vậy. Tôi bảo cậu làm gì thì cậu phải làm nấy, bắt đầu từ bây giờ mỗi một lần cậu nói “Không”, cậu sẽ nghỉ một tháng, cậu có thể nghỉ ngơi không giới hạn, tôi không thành vấn đề, tôi không chỉ có một mình cậu.”

Hai câu này khiến sắc mặt Dương Tư Nhiên trắng bệch, cậu mím chặt môi không mở miệng ra, cuối cùng không thể nói lấy một chữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play