Ghi nhìn trừng trừng vào kẻ đối diện. Cô lờ mờ hiểu, những bóng ma này
đang tuôn ra ko chỉ đe dọa đơn thuần. Kẻ ác nào cũng thế. Sở thích của
chúng là đẩy con mồi đến chỗ tận cũng giữa ranh giới của Thiện và Ác, để chứng minh điều chúng tin là đúng- bản chất “hướng ác” của con người.
Chúng lợi dụng tất cả, lòng tham, sự sợ hãi, thái độ nhu nhược, trạng
thái hèn nhát trong mỗi con người, để điều khiển thế giới theo cách
chúng muốn. 1 cách nào đó, chúng hiểu hơn ai hết, phía tối tồi tệ ẩn náu trong mỗi con người.
Thản nhiên chịu đựng cái nhìn của Ghi, làn da xanh xao như 1 lớp vỏ bọc trong suốt phập phồng. Mái tóc dài với
những lọn tóc xõa xuống vai dập dờn như 1 bầy rắn chuyển động. Bất giác, Ghi nhận ra, đây chính là Kiara. Hay nói đúng hơn, 1 hồn ma vay mượn vẻ ngoài của cô nàng xinh đẹp và sành điệu ấy, len lỏi tham gia cuộc thi
NGôi sao pha lê, tìm hiểu Ghi, tận dụng sự nứt vỡ tình bạn của họ vào
thời điểm đó, tiếp cận với Duy hiệu quả. Nỗi ghê sợ bay biến, nhường chỗ cho cảm giác tức giận. Ghi hét lên:
_Tin hay ko tin là chuyện của lũ tồi tệ các người! Còn tôi và Duy gắn bó với nhau, là bạn thân của nhau, là…
Ghi cắn môi, im lặng. Lúc này đây, cô mới nhận ra máu nơi cổ tay cô lại rỉ, chảy thành dòng xuống tay kẻ đội lốt Kiara.
_Là tình yêu phải ko? Hahaaaaaa…- Tiếng cười ré lên như mũi khoan nhọn,
xoáy vào taai- Tình yêu của mi đang chạy theo ta đây, bên ngoài xe. Ta
ko dối láo đâu! Nhưng hãy nhớ, trước sau gì, chúng ta cũng là phía mà
cậu ta chọn. Mi hãy chờ xem. Hahaaaaa…..
Nhanh như chớp, Ghi
thấy mình bị xô hất về sau, 1 lần nữa nằm dúi dụi trên sàn. Cỗ xe vẫn
vùn vụt xuyên qua những luồn khí xoáy ốc. Có 1 cái bóng trắng mờ trên
băng ghế cuối thùng xe lảo đảo đứng dậy, tiến về phía cô. Ghi chớp mắt,
tập trung nhìn kĩ hơn. Đó chính là Hoàng, trong suốt, 2 tay buông thõng, đầu ngoẹo sang 1 bên. Cậu ta mấp máy môi: “Hãy giúp tớ, để tớ được về
nhà!”. Ghi gật đầu: “Mình hứa! Đó là điều mình làm đầu tiên, khi thoát
khỏi cỗ xe này!”. Hoàng gật đầu. Ghi đưa tay chạm vào cậu ấy. Tay cô
xuyên qua 1 khoảng ko lạnh. Cái bóng dần dần mờ đi, như 1 vệt khói, rồi
tan vào ko khí.
Mặt Trời trườn lên hẳn trên đường chân trời. Ghi nhìn ra ngoài. Mênh mông biển. Có thật là Duy đang ở rất gần ko? Cậu ấy cũng bị giam trong 1 cỗ xe thế này ư? Bao h thì hành trình trên ko sẽ
kết thúc để họ gặp nhau?
Trong khi Ghi sốt ruột nhìn ra ngoài,
từ phía dưới ô cửa, 1 chỏm đầu dần dần nhô lên. Cô gái nhỏ suýt la to,
nhưng ghìm lại kịp.
Mái tóc bay phần phật vì gió. Gương mặt bầm
tím bởi những ngọn thông quất vào. Đôi môi nứt nẻ. Nhưng phủ trên tất cả các vết thương tích ấy, là lớp muối khô trắng xóa phủ khắp gương mặt
đanh lại. Duy đưa ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng. Cậu cho biết đã
đuổi kịp và bám theo cỗ xe địa ngục này, khi Ghi bị bóng ma Kiara tống
vào bên trong thùng xe. Cậu ấy ko bỏ mình và Hoàng. Sâu thẳm bên trong,
cậu ấy vẫn là 1 người còn nguyên vẹn lương tri. Những điều bóng ma Kiara vừa nói lúc nãy hẳn chỉ là lời đe dọa ko căn cứ…Ghi bỗng thấy nhẹ nhõm
hẳn.
Cô nghiêng tai, gắng nghe thật kĩ những lời dặn dò của cậu ấy đnag bị gió thổi bạt đi:
_Bây h, việc quan trọng nhất là tụi mình phải thoát khỏi tay bọn này, trước
khi chúng đến nới. Nếu bị lôi tới hang ổ của chúng, chắc đông đúc lắm,
tụi mình sẽ khó thoát!
_Thoát bằng cách nào?
_Ghi có dám chiến đấu với bóng ma Kiara ko?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT