Những bánh xe vẫn xoay tròn,
nhưng ko lăn trên mặt đất. Trên ko trung, cỗ xe ma quỷ lướt đi trên đỉnh các ngọn thông. Uốn vòng cặp theo các sườn núi chênh vênh, lởm chởm
vách đá. Bất chấp các định luật về lực hút lần khí động học, nó lao vút
đi như loài động vật tiền sử khổng lồ biết bay, sải cánh sát bên cạnh và bên trên các chướng ngại vật mà ko vỡ tan ra vì bất kì sự va đập nào.
Từng mẩu trí nhớ quay lại với Ghi. Như các mảnh ghép hính, chúng chậm rãi khớp vào nhau.
Cách đây vài tiếng, sau hành trình mệt nhọc, được ngả lưng xuống chiếc
giường ấm áp trong phòng bà ngoại Hoàng, tức khắc Ghi chìm vào giấc ngủ
sâu. Nhưng chỉ được 1 lúc, cô cảm giác rõ rệt có 1 ai đó chạm nhẹ vào
gáy mình, thì thào gọi dậy. Vẫn nhắm mắt, cô từ chối, nói rằng chỉ muốn
ngủ mà thôi. Nhưng kẻ đánh thức vẫn kiên nhẫn đứng đợi. Cô đã trở dậy,
bước ra khỏi phòng. “Qua phòng Hongaf đi. 2 người bên đấy đang cần trao
đổi 1 điều gì đấy!”- Tiếng nói cẫn vang âm âm trong tai Ghi. Bê phòng
Hoàng, cửa mở hé. Dưới luồng đèn mờ đục, Duy nằm im trên giường xếp, ngủ say. Nhưng bao quanh Hoàng là 1 quầng sáng xanh tái. Cô bước hẳn vào,
chạm vào cậu ấy, lay mạnh. Ko có dấu hiệu nào của sự sống. Trong lúc Ghi còn sửng sốt, bỗng Duy nói mơ: ” Tớ sẽ tìm gặp sứ giả bóng tối, đòi lại linh hồn về trả cậu, Hoàng ạ! Tớ nhớ rồi, cậu chỉ còn 24h nữa thôi…”
Quay phắt người, Ghi đã lao thẳng ra phòng khách, toan gọi điện thoại
cấp cứu. Tuy nhiên, khi cô lập cập mò mẫm tìm dãy số điện thoại khẩn dán trên mặt bàn, từ phía sau lưng, 1 bàn tay nào đó túm chặt, xềnh xệch
lôi cô đi giật lùi về phía cánh cửa sổ lúc này đã mở tung. “Buống tôi
ra!” – Ghi vùng vẫy, hét lên. Nhưng ko có âm thanh nào phát ra. “Duy,
cứu mình với!”. Cô gào lạc giọng. Vô ích. Lúc bị nhấc bổng lên, Ghi
nhoài người, bằng cả 2 cánh tay ghì chặt khung cửa sỗ, níu cứng. 1 cú
đập giáng thẳng vào ót. Ghi rũ người. Kể từ lúc đó, cô hoàn toàn ko biết gì thêm…
Vậy là kẻ bắt có đã tống cô vào cái cổ xe chuyển động
cuồng loạn này, đưa đi càng lúc càng xa khỏi trại hoa. Đi tới đâu thì
Ghi ko thể đoán ra nổi. Cô mím môi, bịt chặt vết đứt cổ tay. Máu ko còn
chảy ra nhiều nữa.
Ở bên trong 1 tình thế nguy khốn hoàn toàn
khác với quan sát nó hay tưởng tượng về nó. Chưa bao h, ngay cả trong
giấc mơ hoang đường nhất, Ghi lại hình dung mình rơi vào tình huống này. Cho dù đặc thù công việc ở truyền hình khiến từ nhỏ đã được rèn luyện
tâm lý và kĩ năng giải quyết sự cố bất ngờ, cô vẫn thấy khiếp hãi đến
nỗi đờ dại cả người. Chỉ có điều, ko bao h la hét đến khản giọng được
xem là cách thảo gỡ. Tốt nhất là im lặng, vượt qua nỗi sợ bằng cách tập
trung suy nghĩ tìm hướng thoát.
Duy đâu? Cậu ấy đã nhìn thấy gì? Liệu Duy có biết cô đã bị bắt cóc bởi bọn người đến từ địa ngục hay ko?
Hoàng thì đã chết lâm sang. Linh hồn của cậu ấy giờ đây phiêu bạt nơi đâu?
Nếu đúng như lời Duy nói trong mơ, thời gian 24 tiếng của Hoàng đang co
dần lại. Trong hạn mức thời gian ngắn ngủi, có cách nào mang linh hồn về trả lại cho cậu ấy trước khi quá trình phân hủy xác người phát tác hay
ko? Ai sẽ làm điều đó?
Bằng cách nào đây, mình – 1 cô gái đơn
độc, sẽ chống cự những chiến binh bóng tối trong tình trạng đầu óc mất
phương hướng và sức lực kiệt quệ?