Duy đứng im giữa hành lang. Phòng bà ngoại Hoàng cách chỗ cậu đứng vài bước chân. Gần 5h sáng. Từ lúc lên đến đây, cậu chưa chợp mắt chút nào. Nhưng thực sự Duy ko buồn ngủ. Từ ngoài phòng khách, tiếng chuống của chiếc đồng hồ cổ xưa vang lên chậm rãi. Cứ mỗi giây phút trôi qua, quỹ thời gian 24 tiếng của Hoàng càng co ngắn lại.

Từng hình ảnh lướt qua đầu Duy. Rạp chiếu phim. Công viên. Khu rừng nguyên sinh. Đường chạy buổi tối… Những địa điểm cậu từng gặp sứ giả bóng đêm. Ngay cả khi có phép phân thân, lao đến những địa điểm tách biệt ấy, có chắc cậu đã gặp được ông ta ko? Câu trả lời vô cùng mù mịt.

Cách duy nhất và nhanh nhất để gặp được ông ta chính là tuân theo lời kêu gọi của Kiara. Chỉ cần Duy gật đầu ưng thuận, tức khắc cậu chính theca gia nhập đội quân những chiến binh tinh nhuệ, dưới quyền điều khiển của sứ giả bóng tối. Sức mạnh sẽ thuộc về cậu. Cậu sẽ sở hữu quyền năng bí mật. Nó vĩnh viễn là 1 phần của cậu, chứ ko chập chờn, nay còn mai hết như bột phấn đen…

Chẳng phải ban nãy, trong nửa giây, khi cỗ xe kéo lao xuống vực, mắt cậu đã ghi nhận hình ảnh của 1 người rất giống cô gái kì lạ đó sao?

Duy bước đến, gõ cửa phòng bà ngoại Hoàng. Cánh cửa ko cài chốt, từ từ mở hé. Bên trong rất tối. Cậu thò đầu vào, run run gọi khẽ: “Ghi ạ, có chuyện gấp này…”. Ko có bất kỳ tiếng động nào đáp trả. Duy bước hẳn vào trong phòng. Mắt cậu đã có thể phân biệt được đường nét lờ mờ của các vật thể. 2 chiếc giường song song. Bà ngoại Hoàng vẫn ngủ say. Nhưng chiếc giường bên cạnh trống rỗng. Cái gối bị xô lệch. Tấm chăn đắp rơi xuống sàn. Ghi ko có ở trong phòng. Duy vội vã quay bước, lao ra phòng khách.

Cậu nhanh tay tìm công tắc điện. Cả khu vực phòng khách và bếp cũng đều vắng lặng. 1 lần nữa, Duy đảo qua phòng Hoàng, phòng bà ngoại cậu ấy. Ko thấy bóng Ghi đâu. Máu trong ngực cậu cồn lên. Ghj đi đâu mới được kia chứ? Có thể cô ấy phát hiện 1 điều bất thường nào đấy nên bước ra ngoài nhà. Duy phỏng đoán. Cậu đảo mắt tìm chùm chìa khóa cửa chính trên bàn và các kệ tủ. Nhưng hẳn bà ngoại Hoàng ban nãy đã cất kí rồi. Duy chợt phát hiện ra cửa sổ nơi đây ko có chấn song như ở thành phố. Chỉ là khung gỗ viền tấm kính lớn,mở chốt, cậu có thể nhảy ra ngoài.

Ánh đèn mờ đục của ngôi nhà lưới quét 1 vệt sáng lên tấm kính mờ đục. Chốt cửa rất chặt vì lâu ko được mở ra. Loay hoay giựt chốt, Duy chợt nhận ra có những vết ngoằn ngoèo còn rất mới in hằn phía ngoài mặt kính, hơi nước lạnh chưa kịp phủ mờ. Cậu ngừng tay, ngờ vực nhìn ra ngoài, quan sát quang cảnh vườn nhà và trại hoa. Bỗng, cậu nhận ra có 1 chuyển động. Chậm chạp. Ko đâu xa. Ngay từ mí dưới của ô kính, những con vật đen trũi, trơn nhẵn, ngoằn ngoèo đang trườn lên mặt kính. Duy chết sứng, ko thể nhúc nhích, ánh nhìn tê liệt.

Ko phải loài vật. Đó chính là những ngón tay. Bất lình thình 1 bóng đen nhô vụt lên. Nếu ko có lớp kính ngăn cách, gương mặt ghê rợn ấy đã dính sát vào mặt Duy. Cho dù bộ dạng ấy có thay đổi ghê rợn thế nào, thì cậu vẫn nhận ra Kiara. Ko thể nhầm lẫn.

Bóng đen ngoài cửa sổ vung tay. Những mảnh kính vỡ rơi xuống loảng xoảng. 1 lực hút cuốn thốc Duy ra ngoài. Cậu cố gắng đứng thẳng, nói với Kiara:

_Hãy dẫn tôi đến gặp sứ giả bóng tối!

_ Mi tưởng mi vẫn được quyền ra điều kiện nữa sao? – Bóng đen xương xẩu cười rú lên- Nhìn phía sau lưng ta đi!

Duy nghiêng người. Choáng váng. Sau lưng Kiara là Ghi. Cô gái nhỏ bị thương nặng, người rũ xuống. 2 tay cô bắt chéo phía trước, bị trói chặt bởi 1 sợi dây vô hình. Roạt …oạt… tiếng gió vút qua mặt Duy như roi quất. Cái bóng mang bộ mặt Kiara lao vút về phía cổng trại hoa, lôi Ghi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play