Thoáng chốc, Duy đã đến gần khu vực Chuồn chuồn xanh. Trái với tưởng
tượng, hiệu kẹo vắng lặng, chẳng có xe cảnh sát hay bóng dáng nhân viên
điều tra. Nó chỉ khác bình thường ở chỗ hôm nay ko bán hàng. Cánh cửa ra vào đóng kín, cài 1 ổ khóa to.
Nắng nhạt. Ko khí mát lạnh. 1 cách thảnh thơi, những con chuồn chuồn chao lượn trên nền trời trong veo.
*
Cho đến trưa ngày thứ 7, vẫn ko có chuyện gì khác thường. Nói với ba mẹ đầu óc vẫn còn rất mệt, Duy nằm im trong giường, tay nắm chặt hộp phấn. Cậu vểnh tai nghe ngóng hết thảy mọi tiếng động, sẵn sang ứng phó. Cứ có
chuống cửa hay chuông đt, tim cậu lại lồng lên. Trưa, quãng tầm tan học, nhiều cuộc đt tìm cậu, nhưng chỉ là mấy đứa bạn trong lớp hỏi thăm tình hình ốm bệnh. Ba hoặc mẹ trả lời máy, chuyển lời nhắn cho Duy. 1 lần,
ba bỗng nhận xét : “Nhiều bạn quan tâm con ghê, nhưng chưa thấy Ghi gọi
đâu nhé!”. Cậu im lặng. Bỗng dưng Duy thấm thía thế nào là bị lãng quên, thế nào là cô độc thật sự. Cô ấy quên mình rồi. Giá mà có thể đánh đổi
tất cả để nhận đc 1 cuộc đt của Ghi, cậu cũng sẵn lòng.
Chiều
tối, ko thể nằm im đc nữa. Duy trở dậy. Cậu xem qua bài vở, rồi mở máy
tính vào net. Website và blog của Kiara cũng cửa hiệu kẹo hoàn toàn biến mất. Duy lướt qua các trang tin tức, run run tìm xem thong tin về các
vụ án mạng. Cũng ko thấy gì cả. Có chuyện gì bất thường ở đây? Sao ko ai quan tâm đến cái chết của cô gái nhỏ xinh đẹp? 1 lần nữa, Duy muốn lảng vảng đến tiệm kẹo. Nhưng, có thể điều này là sự sắp đặt, hòng tạo ra 1
cái bẫy khác? Cậu lẩm bẩm. Tiếng chuông cửa vang lên. Các hồi chuông
liên tục, gấp gáp. Qua cửa sổ, Duy hoảng sợ nhìn xuống cổng.
Cậu ko thể tin vào mắt mình. Người bấm chuông là Ghi. Cô ấy thình lình
ngước lên. Ánh mắt họ chạm vào nhau. Như chưa từng có khoảng cách chen
vào giữa 2 người bạn. Như bao lần trước đây, Duy lại đọc trọn ý nghĩ in
trong đôi mắt thân thuộc.
Ghi đang sợ hãi kêu cứu. Cuối cùng thì cô ấy đã tìm đến cậu.
*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT