- Có chuyện gì mà bữa nay cậu tới lớp sớm thế? – Hoàng bỗng lên tiếng.
Duy định thần. Cậu nhìn tên bạn một lần nữa. Không, gương mặt Hoàng vẫn
bình thường, nguyên vẹn. Chỉ là ảo giác thôi. Cậu thở ra nhè nhẹ:
- À…ừm… Tại xe bus sáng nay tớ đi chạy nhanh hơn bình thường đấy. Nhưng bữa nào cậu cũng lên lớp sớm vậy sao?
- Ừ, chẳng biết sao nữa, tớ bị mất ngủ ghê lắm, Duy. Hồi bị tai nạn xong, tớ còn ngủ được năm, sáu tiếng mỗi ngày. Rồi giấc ngủ cứ ngắn dần. Có
đêm, tớ chỉ chợp mặt được hai tiếng là kịch.
- Cậu đi bác sĩ chưa? – Duy run sợ.
- Rồi. Bác sĩ yêu cầu tớ không chơi game online, không thức khuya coi
phim nữa. Tớ làm theo hết. Nhưng tất cả đều vô dụng. Tớ lên net, tìm đọc đủ thứ về hiện tượng ảo giác, rồi các miêu tả về triệu chứng của bệnh
tâm thần. Nhưng không có gì giống như tớ vẫn hay thấy, mỗi khi tớ vừa
nhắm mắt…
- Cậu thấy gì? – Mặt Duy nhợt nhạt.
- Cậu thề sẽ không tám lại linh tinh những gì tớ nói với lũ trong lớp chứ? – Đôi mắt nhỏ và xám của Hoàng ngờ vực.
- Không! – Duy ngắn gọn – Cứ nói ra đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT