Không để cả nhóm mất thời gian, Ghi đứng lên, xách bọc trang phục mang theo dự phòng: “Em sẽ thay áo!”.
Kiara dẫn Ghi qua restroom. Bước vào luôn vào bên trong, cô ta chộp lấy hai
đầu khăn buộc hờ trên cổ MC, siết mạnh. Bị tấn công đột ngột, Ghi tê
dại, ngạt thở. Kiara thì thào: “Hãy biết rõ vị trí của mi ở đâu!”.
Hơn năm phút, Ghi mới tỉnh lại. Cô loạng choạng thay áo, chùi vết phấn mắt
bị nhòe rồi bước ra ngoài. Thật nhí nhảnh và dễ thương, Kiara đang nói
về các loại kẹo, về ý tưởng kinh doanh độc đáo của mình. Theo đúng kịch
bản, Ghi bước đến, mỉm cười lên tiếng: “Ai là người thân thiết nhất,
luôn ở bên bạn mỗi khi khó khăn?”. Vẫn giữ nguyên nụ cười trong veo,
Kiara khoát tay: “Anh ấy đến rồi kìa!”. Ống kính quay hẳn về phía lối
đi. Các chuyên viên ánh sáng chuyển hướng đèn chiếu. Ghi cũng ngoảnh lại nhìn. Duy hiện ra ở khung cửa kính. Cậu ấy bước đi thong thả trong luồn sáng chói mắt.
Chương 8: Mật lệnh
Từ các nếp gấp của
tấm drap bọc giường vẳng ra những tiếng răng rắc thoảng nhẹ. Đêm cuối
năm khá lạnh. Dường như các lớp vải đã biến thành một mặt băng mỏng. Chỉ cần Duy trở mình, lớp băng sẽ tức khắc vỡ vụn, khiến cậu chìm thẳng
xuống lòng hồ tối đen như cái đêm cắm trại ở bìa rừng suýt chết đuối
giữa làn nước buốt giá. Hai tay bắt chéo trên bụng, chân xuôi thẳng, Duy thở nhẹ. Cậu đã giữ nguyên tư thế xác ướp ấy bao lâu không rõ. Hướng
thẳng lên trần nhà, đôi mắt cậu mở căng, biến thành hai cái hốc ngập đầy thứ bóng tối lỏng và đặc sánh. Trong không gian tĩnh mịch, hết thảy mọi tiếng động, dù nhỏ nhất, đều được khuếch âm trong thứ chất lỏng đen sẫm của đêm, trở nên không thể chịu nổi với đôi tai thính nhạy. Từ tiếng
nghiến gỗ bất tận của một con mọt thức trắng cuối chân giường. Tiếng một chiếc lá đọng trĩu nước sau cơn mưa vừa ngớt, thỉnh thoảng rung bần
bật, đập vào mặt kính cửa sổ. Tiếng cánh cửa gỗ từ hành lang vào phòng
cậu không cài chốt, đôi khi kẽo kẹt đu đưa. Cả tiếng tút lên đôi khi của màn hình máy tính lúc tối cậu quên tắt, vẫn còn ở chế độ chờ…
Nhưng, Duy chờ đợi một âm thanh hoàn toàn khác. Chắc chắn nó sẽ đến. Một tháng một lần, vào ngày thứ sáu của tuần cuối cùng. Nó sẽ đến, ngay sau khi
chiếc đồng hồ từ tầng nhà dưới điểm chuông xa xăm báo vào đúng nửa đêm.
Khi ấy, chốt cửa kính nhè nhẹ nhấc lên. Cánh cửa mở ra như được điều
khiển tự động. Rồi sứ giả địa ngục, với hình dáng biến đổi mỗi lần mỗi
khác, sẽ cúi xuống bên cạnh thành giường, thở vào mặt Duy hơi thở ẩm
mốc, gọi cậu dậy. Họ sẽ có cuộc nói chuyện ngắn gọn, bắt đầu từ một vài
khó khăn mà Duy đang gặp phải ở trường học và trong cuộc sống. Lời hứa – luôn thành sự thật, trong thời hạn nhanh nhất và hiệu quả nhất – giúp
giải quyết những vấn đề rắc rối sẽ được vị sứ giả khẳng định với Duy.
Rồi sau đó, cậu sẽ lắng nghe những điều cần thực hiện trong thời gian
sắp tới. Dù là lý do này hay lý do khác, thì cuối cùng, vẫn là yêu cầu
tìm ra những con người có nguồn máu trong sạch và mạnh khỏe, chưa từng
trải qua bệnh tật nặng nề hay các cuộc phẫu thuật. Duy chép những cái
tên cậu dò la được thành một danh sách, báo lại cho sứ giả. Cũng có khi
cậu nhầm lẫn trong lựa chọn. Sau đó, cậu sẽ phải chuộc lỗi bằng cách tìm ra những con mồi trẻ trung hơn. Nếu không muốn bị lấy lại hộp phấn
đen.
Số nạn nhân của Duy đã hơn con số mười ba. Đủ mọi thành
phần. Không ai trong số đó có thể ngờ tai họa giáng xuống đầu họ. Họ
không thể biết nguyên cớ. Và ghê sợ nhất, họ không thể đoán được, ai là
chủ mưu. Tất cả được đổ cho sự tình cờ.
Hơn một lần, Duy hỏi vì
cớ gì vị sứ giả nhất thiết phải tìm ra những con mồi như thế. Câu trả
lời chỉ là nụ cười bí hiểm, hoặc có khi là tia nhìn lạnh lẽo. Tuy nhiên, lần gặp gần đây nhất vào tháng trước, trong tâm trạng dễ chịu, sứ giả
đã buột miệng: “Mi có hiểu để làm cho một người đã chết từ hàng ngàn năm trước sống lại là như thế nào không? Ngay cả cái thời đại đầy rẫy các
máy móc kĩ thuật, việc đó cũng gần như là bất khả, đúng không. Thế mà ở
vương quốc bóng đêm, công đoạn ấy sắp hoàn thành…”. Duy nín lặng. Cậu
hiểu, sứ giả không tuôn ra những lời ba hoa. Những chi tiết vầ
Tutankhamun và lăng mộ vị Pharaoh trẻ tuổi thuộc vương triều thứ 18 với
cậu không còn xa lạ. Ngay cả cái chết kì bí của ông ta ở tuổi mười chín
Duy cũng đã tìm được lời giải khả dĩ. Khi cậu đưa câu hỏi về cái chết bí ẩn này lên forum của những người quan tâm đến thế giới cổ đại và những
điều huyền bí, Christian Weyer – một người Anh theo đuổi các nghiên cứu
mật ngữ vì tin rằng đó là con đường duy nhất tìm ra chìa khóa cho các
pháp thuật cổ đại – đã chia sẻ phát hiện đặc biệt cho Duy. Đổi lại, cậu
chấp nhận tiết lộ cho riêng ông ta một số trải nghiệm mà cậu chỉ muốn
giữ kín cho riêng mình khi sử dụng phấn bột đen. Sau vài e-mail trao đổi riêng, Chritian cho Duy biết, cái chết của Tutankhamun không phải do
bệnh tật, tai họa hay bị ám sát như nhìn nhận của các nhà khoa học chính thống. Thực chất, nó là một lựa chọn. Lựa chon liên quan tới một lời
nguyền lớn lao được ghi bằng mật ngữ. Về quyễn lực thống trị và một cuộc tái sinh đã được định trước. Bí mật truyền đời được giấu kín, chỉ một
vài hậu duệ được chọn lựa của vương triều Ai Cập nắm giữ. Đó chính là
nguyên nhân vì sao những kẻ kế vị hoặc mang dòng máu Pharaoh luôn tìm
mọi cách xóa nhòa dấu tích, đánh lạc hướng, đưa ra các thông điệp giả để giải thích sai lạc dấu vết trên hầm mộ về vị Pharaoh trẻ tuổi đã lựa
chọn sự hy sinh thần bí. Giờ đây, thời điểm Tutankhamun quay trở lại thế giới đã đến. Để tạo dựng nên một đội ngũ mới cho ông ta, các sứ giả đắc lực túa đi khắp ngóc ngách trên trái đất, tìm kiếm những người trẻ
trung, thử thách họ, rồi lựa chọn đưa họ gia nhập đội quân địa ngục…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT