Một tuần sau đó, sinh nhật Duy. Cô bồn chồn nhìn
điện thoại hàng trăm lần. Nhưng cô không cho phép mình gọi đi. Và cậu ấy cũng không hề gọi đến.
***
Ghi sốt nhẹ. Ba của cô hết
sức lo lắng. Nhìn thẳng vào mắt con gái, ông hỏi đi hỏi lại cô cảm thấy
kiệt sức không, có đủ khả năng vừa đảm nhận việc học lớp mười hai, vừa
theo đủ các chương trình luyện thi đại học , vừa đi quay, lên hình cho
cái reality show Ngôi sao pha lê hay không. Uống cạn viên sủi bọt giảm
sốt vừa tan trong cốc nước, Ghi nói nhanh, trấn an ba:
- Con mệt chút xíu thôi. Sáng mai thức dậy, sẽ khỏe ngay!
- Nếu cảm thấy sức khỏe mất cân bằng, thì đừng cố gắng. Đôi khi, biết
buông bớt cũng là sự thông minh. Nếu tham lam con ôm quá nhiều thứ, chỉ
cần phút sơ sẩy, một trong những việc của con bị hỏng hóc, thì chính
công việc và cảm giác của con về sau còn tồi tệ hơn. Con hiểu ba nói,
phải không?
- Con sẽ cùng lúc làmđược tất cả những việc đó.
Không tệ! – Ghi cụp mắt, lật vội quyển sách tiếng Anh, như muốn chấm dứt cuộc nói chuyện không mấy dễ chịu.
Vẫn giữ ánh nhìn nghiêm trang, ba cô hạ giọng:
- Này Ghi, nói cho ba nghe xem. Dạo gần đây, con gặp chuyện khó khăn?
Bao giờ cũng vậy, khi mọi việc giữ nguyên vẻ bình ổn ở bề mặt, nghĩa là
điều tồi tệ đang xảy ra. Ghi vẫn học giỏi, vẫn xuất hiện trên TV, chẳng
có biểu hiện sa sút nào về hình ảnh. Nhưng Ghi hiểu rõ, bên trong đầu
cô, mọi thứ đều đảo lộn. Thương tích. Lo âu. Lựa chọn. Nỗi khiếm đảm. Và nhất là sự trống trải không thể chia sẻ. Bằng trực giác sắc bén, ba cô
đã lờ mờ nhận ra các biến đổi bất thường của đứa con duy nhất trong nhà. Giá như Ghi có thể nói ra sự thật để ba cô cho cô một lời khuyên nào
đó. Nhưng, nếu cô không được tin cậy thì sao? Bao giờ người lớn cũng
nhìn nhận vấn đề theo cách mà họ tin là họ đúng. Những gì hơi chút màu
sắc bất thường, những gì vượt ngoài tầm phán đoán sẽ được quy kết là
hoang tưởng hoặc điên rồ ngay. Vì thế, im lặng và tự giải quyết thì hơn. Ghi gắng mỉm cười:
- Chẳng có gì đâu, ba. Có thể con hơi thiếu
ngủ. Con sẽ cố gắng làm bài tập nhanh. Nghe nhạc ít. Không đọc truyện
tranh nữa. Đi ngủ sớm. Ba mẹ đừng lo lắng!
- Việc con ít vui có
liên quan đến Duy không? Từ hồi hè tới giờ, ba ít thấy bạn con gọi điện
thoại vào buổi tối! Hình như cũng ít ghé hơn!
- Bạn ấy bận lắm,
ba ạ… – Ghi lảng tránh – Mà thôi, con không muốn cả hai mất thời gian
không cần thiết. Hơn nữa, trong hợp đồng làm host cho Ngôi sao pha lê,
có điều khoản yêu cầu con giữ hình tượng trong sáng. Con không muốn có
lời dị nghị hay bức ảnh nào của ai đó không hiểu chuyện tung lên blog.
- Quyết định của con ba tôn trọng thôi. Nhưng ba không thích lắm lý do vì công việc mà lảng tránh bạn bè.
- Con không có lựa chọn nào khác! – Cô gái nhỏ quay mặt đi.
- Thôi được, không nói nữa! – Thoáng thất vọng, nhưng ba Ghi vẫn bình
thản – Dù có việc gì, thì con cũng đừng quên, ba mẹ luôn là bạn thân của con. Có thể giờ đây ba mẹ không còn hiểu con nhất. Nhưng luôn là những
người thương yêu con nhất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT