- Ghi tin hết những lời Duy nói mà! – Ghi cười nhợt nhạt – Vấn
đề là Ghi cũng ở trong cơn ác mộng đó. Đã và sẽ còn có thêm người khác cũng phải
chịu đựng nó.
- Tụi mình sẽ như hồi trước, nhé Ghi! Bỏ qua mọi chuyện. Sắp
vào năm học rồi.
- Với điều kiện Duy đưa Ghi hộp phấn đen. Ghi sẽ vứt nó đi.
- Đồng ý! – Duy gật nhẹ – Nhưng, bây giờ thì chưa được.
- Tại sao? – Giọng Ghi lạnh băng.
- Duy cần tìm hiểu thêm. Ít thôi. Bí mật của ma thuật chưa
ai biết rõ. Ở thời điểm hiện nay, trên thế giới, một vài người có chút ít hiểu
biết lại không có nó trong tay để thực nghiệm. Duy tin mình gần đến đích rồi.
Khi Duy hiểu rõ tất cả, không còn thắc mắc gì nữa, thì tụi mình sẽ tiêu hủy nó
không mấy khó khăn…
- Duy đang tìm cách trì hoãn, phải không?
Duy im lặng. Bao giờ cũng thế, Ghi luôn đọc rõ những ý nghĩ
giấu kín của cậu.
- Mối quan hệ của tụi mình thật sự là gì? Có bao giờ Duy
nghĩ về nó không? Duy cần gì ở Ghi nhỉ? Mình chỉ là một người bạn ở cạnh bên,
làm Duy cảm thấy an toàn, không bị đứt lìa với xung quanh. Nhưng, bất cứ lúc
nào, Duy cũng có thể gạt Ghi sang một bên, để theo đuổi các mục tiêu riêng. Ý
nghĩ hay mong muốn của Ghi, đâu có giá trị gì. Thật sự, điều ấy còn tồi tệ hơn
cả bột ma thuật nữa, Duy ạ! – Nước mắt chảy ràn rụa gương mặt cô bạn nhỏ. Ghi
lau khô mắt, lơ đãng ngoảnh sang hướng khác – Tụi mình không còn gì để nói nữa
đâu. Chấm dứt ở đây thì hơn.
Duy đứng dậy, chóng mặt thật sự. Ra đến ngoài đường, cậu mới
nhận biết hai chiếc kẹo lollipop quà tặng vẫn còn nguyên trên tay. Với tất cả tức
giận, cậu ném mạnh nó vào cột điện. Gói kẹo văng qua bãi đất đang xới tung lên
của một ngôi nhà sắp xây, rồi chìm lỉm vào vũng nước ngập. Phản chiếu ánh nắng
chói chang, dải ruban sáng lên, như một đôi mắt mở to, thấm đầy sợ hãi mà vẫn
chưa hết ngạc nhiên.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT