Mắt Triệu Vân tuy khép nhưng đường đi của Từ Hoảng vẫn không hề thoát
khỏi tầm nhìn của viên đại tướng nhà Thục tương lai. Dường như tất cả
mọi cảnh vật, mọi chi tiết, mọi hành động của Từ Hoảng, dù nhỏ nhất đã
được thu hết vào con người Triệu Vân.
Quảng đường khoảng cách hai người tuy dài, nhưng chẳng mấy chốc, cả hai
cũng đã vào tầm sát thương của vũ khí. Chợt, Từ Hoảng hét lên một tiếng, cây Lang Ngân Thương rít lên như con độc xà, mũi thương sắc lẻm chỉ ánh lên một tia nắng mặt trời, mũi thương đã phá không xốc tới, đâm thẳng
vào mặt Triệu Vân.
Tô Uyển Vân, Hứa Hùng đứng ngoài, nhìn thấy chiêu xuất của Từ Hoảng mà
trong lòng cảm thấy bất an, cả hai không ngờ rằng chiêu số của Từ Hoảng
lại nhanh như vậy, mũi thương như thiểm điện, sóng kình như bão tố, chốc lát đã nhằm thẳng tới mục tiêu, quả thực mắt người thường khó mà theo
kịp được tốc độ của chiêu thương pháp.
Choảng!!!!!!!!!!!!
Mũi Lang Ngân Thương đang đà đâm chợt khựng lại, tiếng sắt thép va vào
nhau nghe rợn người, ánh lửa xẹt lên dữ dội, Phi Hổ Thương cuối cũng
cũng đã xuất kích, mũi thương gạt ngang, đà đi của Lang Ngân Thương lập
tức bị chặn lại.
Triệu Vân một thương chặn đứng đường sát thương của Từ Hoảng, lập tức
rung cổ tay, Phi Hổ Thương theo tuyệt chiêu Ngũ Hoa Khai Thương Thuật
bắn ra vạn đạo hàn mang, nhằm toàn thân Từ Hoảng kích tới. Từ Hoảng lập
tức múa Lang Ngân Thương tạo một bức hào quang che thân, Phi Hổ Thương
kích trúng vầng hào quang từ Lang Ngân Thương, tiếng binh khí va nhau
bật lên keng keng.
Vòng thương ảnh của Lang Ngân Thương gặp phải tuyệt kỹ Ngũ Hoa Khai
Thương Thuật lập tức tan đi, Phi Hổ Thương như con trường long, phá
không đâm tới, mũi thương sáng bóng, loé lên như chớp chọc thẳng vào
yết hầu Từ Hoảng, tốc độ hết sức nhanh. Từ Hoảng cũng rất lợi hại, trước tuyệt kỹ đánh thương của Triệu Vân, trong lòng không hề sợ hãi, không
lùi mà lại tiến, vó ngựa lập tức xốc tới, trường thương Lang Ngân trong
tay uốn cong một vòng, phách xuống thân Phi Hổ Thương, gạt phăng cây Phi Hổ Thương qua một bên. Hai tướng trải qua hai chiêu thử sức, mỗi người
công một chiêu, thủ một chiêu, đều nhận ra đối thủ là kẻ khó chơi.
Không ai bảo ai, cả hai cùng lùi ngựa lại, đưa mắt ngắm nhìn đối phương. Một khoảng lặng giữa hai đại tướng diễn ra khoảng vài giây, rồi Từ
Hoảng chợt cất giọng âm u như từ địa ngục, nói:
- Triệu Vân, đừng có giở trò chó cùng đứt dậu nữa, mau xếp giáo quy hàng, ta sẽ tha cho.
Triệu Vân ngửa cổ, cất một tràng cười lồng lộng. Triệu Vân không giận mà lại cười, tiếng cười bi lãnh của một con mãnh hổ lìa rừng đã bị dồn đến bước cùng. Dứt tiếng cười, thanh âm Triệu Vân lập tức vang xa:
- Từ Hoảng, ngươi nghĩ ta là ai? Triệu Vân này đầu đội trời, chân đạp
đất, chỉ phục nghĩa nhân mà không ngán cường bạo, há chỉ vì cái chết mà
phải khuất mình. Ngươi có tài và có gan thì cứ lại đây mà lấy mạng ta,
nhưng nói trước, mạng ta không dễ lấy đâu.
Không để đối phương trả lời, Triệu Vân nói xong những lời hào tình, lập
tức chĩa xéo mũi trường thương về phía Từ Hoảng, thúc ngựa tiến tới.
Từ Hoảng thấy Triệu Vân vóc dáng động tác oai nghiêm khôi vĩ, sau hàng
loạt trận kịch chiến với các đại tướng của Tào Tháo mà vẫn không tỏ lộ
một chút mệt mỏi hay sơ hở nào, giọng cười lại mang theo thanh tức hùng
hậu, dư âm ngưng đọng, hiển nhiên công lực rất cao, trong lòng cảm thấy
có điều bất diệu, biết rằng sức lực Triệu Vân vẫn còn mạnh mẽ, không dễ
gì khuất phục.
Giờ lại thấy Triệu Vân chủ động thúc ngựa tiến công thì biết Triệu Vân
khi sáp trận sẽ lập tức thi triển tuyệt chiêu, Từ Hoảng đời nào chịu đợi cho Triệu Vân chiếm được tiện nghi, Lang Ngân Thương trong tay liền hóa xuất từng vòng hào quang, xoáy tròn rồi đột ngột toả rộng, hoá thành
một mũi khoan sắc lẻm, nhằm ngực Triệu Vân xoáy tới.
Phần về hai viên thiết vệ của Triệu Vân. Tứ Thiết Vệ, hai đã ngã xuống,
nhưng còn hai người, bọn họ với Triệu Vân, tình như chân tay, nghĩa như
phu tử, thấy Triệu Vân xông pha với đại địch, vội lập tức xông vào đám
Tào binh. Quân Tào dĩ nhiên không để cho hai người bọn họ rảnh rang đứng quan chiến, ngay từ khi khởi chiến giữa Triệu Vân và Từ Hoảng, bọn quân lính đã chia nhau vây lấy hai người, giáo mác gươm đao nhất tề hò hét
đâm tới tua tủa như lông nhím.
Hứa Hùng và Tô Uyển Vân lập tức xoay ngựa, đứng thành thế chân vạc với
Triệu Vân, vừa bảo vệ hậu tâm họ Triệu, lại vừa chia nhau đón đỡ ở hai
bên tả hữu của nhau. Hét lên một tiếng, cả hai cùng vung vũ khí, đánh
thốc vào dòng lũ binh Tào đang tràn lên như lũ cuốn. Hứa Hùng toàn thân
ngưng trọng, tất cả mọi cảm quan đều phát huy tác dụng, mắt mở to cảm
nhận sát khí xung quanh.
Tô Uyển Vân cũng vậy, không chỉ mắt, tai, tay chân, mà cả làn da cũng
đều đặt ở trạng thái cảnh giác cao độ, mỗi cử động của kẻ địch xung
quanh, dù là giơ kiếm, vung đao, huơ khiên, định tiến hay lui, cho dù ở
nơi tầm nhìn không với tới, cả hai cũng nắm bắt được, chiêu thế lần lượt tung ra đối ứng.
Sự uất hận của con mãnh hổ giữa đàn sói dữ làm sát khí trở nên sục sôi
trong mình Hứa Hùng và Tô Uyển Vân, Tán Hồn Kỳ vung lên, thuẩn bài, thân người, giáo gươm bay tung toé, Phụng Tiên Kiếm xuất ra, đầu giặc lăn
lông lốc, tay gãy, chân què khắp nơi. Binh tướng Tào thấy hai người uy
thế như vậy, cùng nháo nhác thối lui. Tô Uyển Vân và Hứa Hùng được thể,
lập tức chiếm tiên, thúc ngựa tiến sâu vào giữa trận, kiếm, kỳ đi tới
đâu, địch nhân đổ máu tới đó, thế hợp kích của Tào bình lập tức rối
loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT