Đưa mắt nhìn đám đổ nát của ngôi miếu cũ, nơi chôn cất tạm bợ và sơ sài
của My phu nhân, trong lòng Triệu Vân không khỏi cảm thấy xót xa.
Buông một tiếng thở dài, mặt nghiêm lại, Triệu Vân nói:
- Giờ đã tìm được A Đẩu, chỉ tiếc rằng chủ mẫu vì thương thế quá nặng
khó lòng qua khỏi, vì thế người đã hy sinh tính mệnh để khỏi làm chúng
ta bận tâm, hầu toàn lực bảo vệ ấu chúa. Ta phải hết lòng đừng để người
quá cố thất vọng và không để phụ lòng tin dùng của chúa tướng.
Ngừng một lát để lấy hơi, Triệu Vân nói tiếp:
- Giờ ta chỉ còn cách tìm đường nhanh nhất đưa A Đẩu về với Hoàng Thúc,
ta vốn tưởng thiên hạ rộng rãi mênh mông, khó có người cầm chân, nhưng
giờ đây hàng vạn binh Tào bao bọc xung quanh, cho nên chỉ còn cách lăn
vào chỗ chết để tìm sinh lộ.
Tô Uyển Vân nghe phu tướng nói xong, nàng định hỏi lại xem thế nào là
đoạn đường cuối lăn vào chỗ chết để tìm cái sống thì Không Không Đạo
Vương đã nhanh nhẹn cướp lời hỏi:
- Lần xông pha đại địch, sống chết họa phúc khó bề liệu trước, nhưng cả
năm chúng ta đều phải gắng hết sức. Vậy Tô muội sẽ ôm A Đẩu vào lòng, ta đi trước mở đường, Vĩnh Thượng, Lê Trung bảo bọc hai bên tả hữu, Hứa
Hùng hậu vệ đằng sau, bằng mọi giá, kể cả bỏ mạng nơi sa trường cũng
phải mang A Đẩu an toàn về với Hoàng Thúc.
Tô Uyển Vân nói:
- Xin phu quân toàn quyền định liệu!
Triệu Vân ngước mặt nhìn lên thở dài nói:
- Hà, giặc mạnh như hùm beo ta cũng không sợ, chỉ có điều giờ chúng ta
như lạc vào rừng chông, trong ngàn vạn điều không may mới có một tia hy
vọng, dù mong manh nhưng chúng ta vẫn phải gắng sức tìm. Trận này, Tào
thắng chúng ta chẳng qua cũng nhờ binh đông hơn gấp bội mà thôi, nếu
không........
Nói đến đây, Triệu Vân tựa hồ thấy rằng có nói hết câu chuyện ra cũng
không thể nào khiến cho Tứ Vệ thêm yên lòng được, nên người anh hùng thở dài đột nhiên làm thinh không nói nữa.
Vừa nói đến đây, từ xa đã nghe tiếng quân mã xôn xao, trong phút chốc,
một đạo bộ binh Tào đã ràm rộ kéo đến, dẫn đầu là một tướng oai phong
lẫm liệt, sử dụng một cây đao ba cạnh hai ngạnh, được gọi là Nhị Thiệt
Đao.
Triệu Vân vội quay sang nói với Tô Uyển Vân:
- Hiền thê ở đây bảo bọc ấu chúa, Hứa Hùng ở lại bảo vệ, Lê Trung, Vĩnh Thượng theo ta.
Triệu Vân nói vừa dứt lời thì bên tai đã nghe thấy tiếng quát tháo vọng
lại. Ba người Triệu Vân, Lê Trung, Vĩnh Thượng vội nhảy lên mình ngựa
xông ra, Hứa Hùng và Uyển Vân bế A Đẩu nấp vào sau bức tường đổ của ngôi miếu, hé mắt trông ra. Chỉ thấy đội binh địch hơn năm trăm đứa, cầm
đao, khiên đang rầm rộ bao vây xung quanh ba thầy trò Triệu Vân.
Người đi đầu thân hình cao lớn, râu quai nón che kín cằm, mặc áo giáp
đen, mắt ốc nhồi, cằm vuông chữ điền, trông vô cùng dữ tợn, đằng sau
phấp phới lá hiệu kỳ đề Đông Nhạc Tướng Quân Yến Minh. Phía bên tay
phải tướng đó là một người nhỏ thó, tay trái cầm một tấm thuẫn bài, tay
phải cầm đoản đao, y có tên là Phi Thiên Hồ Tinh Hoàng Mai, là phó tướng của Yến Minh.
Triệu Vân hừ nhạt một tiếng nói:
- Lũ các ngươi chán đời rồi, ta đang muốn đánh giết đây.
Nói chưa hết câu, Triệu Vân bỗng quát lớn lên một tiếng thúc ngựa tung
vó lao về phía đám địch nhân, giọng nói oang oang như lệnh vỡ.
- Lũ hung quỉ đáng chết kia, ta liều mạng với các ngươi.
Thấy chủ tướng đại triển thần oai, Vĩnh Thượng cũng không chịu đứng im
thất nghiệp, cùng quát lớn, múa côn xông vào. Lôi Đao Lê Trung cũng thấy máu nóng sục sôi trong lòng, vội cho ngay tay ra sau lưng rút xoạt ra
cây Lôi Hoả Đao, hét lên một tiếng rồi cũng phóng mình theo chủ tướng và đồng bạn xông lên.
Lúc bấy giờ, đám binh Tào thấy đối phương dù oai dũng nhưng có ít người
thì vô cùng mừng rỡ, cho rằng đây là cơ hội tốt để lập công, chúng vội
vây lấy thầy trò Triệu Vân từ ngoài bốn năm trượng rồi từ từ khép vòng
vây chặt lại, mỗi lúc càng sấn lại gần thêm. Tiếng hò hét nạt nộ vang
lên một hồi, thấy ba người xốc ngựa phi tới, binh Tào rùng rùng múa tít
binh khí lăn tới tấn công.
Đối mặt với Triệu Vân chính là Yến Minh, viên cận tướng của Cuồng Sư Hứa Chử. Nguyên Hứa Chử là môn chủ Đao Môn, võ nghệ cao cường, tính tình vô cùng nóng nảy. Gặp thời loạn thế, Đao Môn của Hứa lại càng có cơ hội
thu nạp thủ hạ, đệ tử, một mình một cõi, oai vọng vô cùng.
Trong một lần kéo binh đi cướp phá, Hứa Chử đụng độ với quân Tào Tháo,
trong đó có Mãnh Long Điển Vi. Chử và Vi kịch đấu hơn ba ngày đêm bất
phân thắng bại, cả hai cùng phục tài nhau. Sau Tào Tháo ngoài mặt đem
đại lễ mà thỉnh, lại cho quân thiên binh vạn mã bao vây doanh trại Hứa
Chử, Chử không còn cách nào khác, đành phải quy phục Tào, được Tháo vô
cùng tin yêu, phong cho làm Tả Phù Hộ Pháp, cùng với Điển Vi làm Hữu Bật Hộ Pháp, cả hai Mãnh Long, Cuồng Sư đều trở thành cận vệ vô cùng trung
thành và uy mãnh. Khi Điển Vi tử trận, Hứa Chử lại càng trở nên có giá,
là một danh tướng vô địch trong hàng ngũ quân Tào. Đầu phục Tào, Hứa Chử đem cả Đao Môn về phục vụ dưới trướng, và Yến Minh chính là Đông Điện
Điện Chủ của Đao Môn xưa, giờ được phong làm Đông Nhạc Tướng Quân.
Phó tướng cho Yến Minh là Phi Thiên Hồ Tinh Hoàng Mai, một con hồ ly
tinh chính hiệu. Hoàng Mai không phải môn đồ Đao Môn, chỉ là bạn thân
của Yến Minh, sau khi Yến Minh theo Hứa về với Tào Tháo, Yến Minh cũng
giới thiệu bạn về cùng với mình, và Hoàng Mai trở thành phó tướng cho
Yến Minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT