“Thần, tớ đến rồi” Phong cầm nước trái cây đi vào phòng bệnh, kể từ mấy ngày trước khi Thần hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm chuyển tới phòng bệnh bình thường! Phong vẫn ở bên cạnh cô! Chẳng qua kỳ lạ chính là cô vẫn còn chưa tỉnh lại. Vừa đi vào phòng bệnh vốn tưởng rằng sẽ thấy Thần trên giường bệnh, nhưng là trên giường không có ai, cô ấy không phải là còn chưa tỉnh sao? Đi đâu rồi! Không phải là… Trong lòng càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng sợ! Không phải là bệnh tình chuyển biến xấu chứ! Không phải phải là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ! Bỏ lại túi trong tay vội vàng ra cửa tìm người, mới vừa mở cửa thiếu chút nữa đụng phải một người đang đi vào! Đở lấy cô ta cũng không nhìn xem là ai vội vàng xin lỗi rồi định rời đi

“Cậu đi đâu vậy, Phong “ Dừng bước, sững sờ ở nơi đó, là thanh âm của Thần, chẳng lẽ cô ấy không có chuyện gì! Quay đầu lại, Thần buồn cười nhìn Phong! Anh ấy sẽ không cho là tôi xảy ra chuyện gì chứ! Sức tưởng tượng thật là phong phú a! o (∩_∩ )o. . .

“Cậu không có chuyện gì rồi, cậu đã tỉnh, cậu “ kích động nói lung tung ! Nhìn anh như vậy! Đưa tay che miệng anh lại ngăn cản lời anh muốn nói! Cảm thụ được nhiệt độ của anh, đây là xúc cảm tồn tại thật sự, không phải là hư ảo! Kéo tay tôi đang đặt ở trên môi, kéo tôi qua ôm thật chặc vào lòng! Tốt quá cảm giác trong lòng không còn trống không nữa! Không còn sợ hãi, đây không phải là mộng rồi! Phong của tôi! Tình yêu của tôi!

Ở bệnh viện nằm quan sát một thời gian ngắn, xác định không có vấn đề gì về sau rốt cục cũng có thể xuất viện! Hôn lễ của sư huynh và Hinh đã trống chiêng rùm beng chuẩn bị hoàn tất. Trong khoảng thời gian tôi chưa tỉnh đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play