Trừ cháo gạo cùng nước trái cây, những thứ khác cậu không thể ăn, biết không?” Mộng.
“Không phải chứ, cậu sẽ không để tớ cứ như vậy nhìn các cậu ăn đi! Tớ rất đáng thương! Tớ kháng nghị” .
“Kháng nghị không có hiệu quả, bác bỏ” Phỉ âm hiểm cười cười. Đột nhiên, một
đôi tay khoác lên vai tôi, quay đầu nhìn lại, Phong, ngủ một giấc tinh
thần thoạt nhìn tốt hơn nhiều. ” Đói bụng không, mau ăn cái gì đi, bọn
họ mua rất nhiều nhưng không cho tớ ăn, cậu phải giúp tớ ăn bù!” Tôi vô
lại nói với Phong, véo nhẹ đầu mũi của tôi ” cậu a, thật là một chút
thiệt thòi cũng không chịu ” Đúng rồi, nói thiệt thòi, tôi híp mắt nguy
hiểm nhìn Phong, anh bị tôi nhìn trong lòng phát hoảng ” sao nhìn tớ như vậy, cậu lại đang nghĩ chuyện xấu gì a ” Phong cảnh giác nhìn tôi , bày ra tư thế tự vệ” hắc hắc cậu nói thiệt thòi tớ đột nhiên nhớ tới ” Tôi
nhìn Phong cười âm hiểm ” trong lúc tớ mê man cậu đã làm gì tớ ” Hoàn
toàn quên mất nơi này là bệnh viện, quên mất bên cạnh còn có 4 cái bóng
đèn lớn đang phát sáng (hiểu nôm na là kỳ đà cản mũi), quên mất nơi này
còn có một người đang âm thầm giám thị tôi.
Ân, thừa dịp cô mê
man làm cái gì, thử nghĩ xem, chẳng lẽ là chuyện tôi trộm hôn cô ấy,
trên mặt lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ(đột nhiên nghĩ ra) “Nghĩ tới”
thử hỏi, chẳng lẽ khi đó cô ấy đã tỉnh? .
“Chẳng lẽ khi đó cậu
đã tỉnh sao? Cô đã thanh tĩnh, còn cố ý mở mắt chậm như vậy, “cậu đùa
bỡn tớ” Phong càng nói càng tức giận, a, nguy rồi, nói lỡ miệng. Mọi
người mờ mịt nghe chúng tôi nói, “Tớ tớ không biết tớ cái gì cũng không
biết” tôi bối rối nói.
“Không, biết. Nói ” Phong gằn từng chữ
nói, tôi lùi một bước anh liền tiến một bước, “Thật xin lỗi nha, tớ cũng không phải cố ý nghe lén a, hơn nữa, thiệt thòi hình như là tớ a “. ”
Cậu còn nói thiệt thòi” .
“Uy, cậu muốn thế nào a” nhìn anh vẻ mặt càng ngày càng giận, nguy rồi nguy rồi, dẫm lên địa lôi rồi.
“Tớ muốn thế nào”. “Tớ tớ là bệnh nhân nha, cậu không được đánh tớ a!”. Anh âm hiểm đi đến gần tôi
“Hừ hừ cậu nói xem”. Thảm, “cứu mạng a” Kêu to hướng bốn người bọn họ cầu
cứu, tôi ngất, bốn người lại đang tìm vị trí tốt, tìm tư thế thật thoải
mái, bộ dáng chuẩn bị xem kịch vui, đúng là không có tính người mà, cho
nên trong phòng bệnh của tôi liền trình diễn một cuộc truy đuổi, một
thiếu niên lôi thôi đuổi theo một thiếu nữ người mặc đồ bệnh nhân, bên
cạnh còn có bốn người ngồi ở 1 góc ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng còn quăng
ra chướng ngại vật, thanh âm cười đùa, cùng trêu chọc vang khắp phòng,
mặc dù đóng cửa, nhưng từ xa cũng có thể nghe thấy thanh âm của chúng
tôi từ trong phòng truyền ra. Bởi vì là giờ nghỉ trưa, bệnh nhân những
phòng bệnh khác rối rít trách cứ tiếng ồn ào quá lớn, ảnh hưởng người
khác nghỉ ngơi.
“Các cô các cậu đang làm gì đó?”Tiếng rống như
sư tử Hà Đông từ cửa truyền đến, chúng tôi dừng lại động tác nhìn thấy 1 người mặc trang phục y tá hai tay chống hông đứng ở cửa “bây giờ đang
là lúc nghỉ trưa các người không biết sao” Vội vã đi tới, nhìn rõ trong
phòng, xém chút nữa ngất đi, trời ạ, đây là phòng bệnh sao? Còn tưởng là cái bãi đổ rác.
Nước trái cây, xác hạt dưa, đệm chăn, gối đồ ăn vặt túi nilon vân vân rơi lả tả ở trong phòng, trên đỉnh đầu còn có
lông ngỗng bay loạn xạ trên không trung, y tá nhìn xong sắc mặt từ hồng
chuyển trắng, từ trắng chuyển xanh, rồi biến tím, trời ạ, y tá này là
con tác kè hoa sao? Nhịn, nhịn, nhìn y tá nhẫn nhịn cực độ kìm nén không nổi giận.
Thật mắc cười nga! Đang nhìn bọn họ, cả đám nhịn cười đến khuôn mặt đỏ bừng, cố gắng kìm nén tức giận, mạnh tay đem tôi từ
trên giường kéo xuống, túm lấy cái gối trên tay tôi “Cô có biết cô bây
giờ là bệnh nhân không, cô nhìn xem phòng của cô nó ra cái dạng gì rồi,
còn có thể ở sao” nói xong một tay xốc chăn lên, lông ngỗng bên dưới bay lên, cả phòng bệnh liền biến thành thế giới lông ngỗng, y tá lăng lăng
đứng thẳng ở nơi đó từ từ hóa đá. Để cho lông ngỗng chôn nàng đi. Mọi
người vừa nhìn liền nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng bệnh, trên hành
lang cười to “Ha ha ha quá khôi hài, y tá kia giống hệt con tắc kè, tớ
nhịn cười thật khổ a, ha ha” Phỉ. (Anchan: ta thấy thương cho chị y tá
a, ta mà gặp bệnh nhân như mý đứa này chắc điên mất. 1 lũ quỷ nhỏ)
Những bệnh nhân của phòng bệnh khác nghe thấy tiếng cười của chúng tôi
cũng đi ra ngoài nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, kết quả lại nhìn thấy một “người tuyết” từ trong phòng bệnh chạy ra, lông ngỗng còn theo cô bay
múa, trong miệng khóc nói “oa, ta không làm nữa, ta muốn từ chức” sau đó mọi người, được một trận cười vang. Hô, thật mệt mỏi nga, hi vọng tuồng vui này có thể phá bỏ sự quản chế của hắn, không sai, chuyện lúc nãy,
là chuyện tôi cùng mọi người thông đồng trước, thật ra thì trên đường
trở lại, tôi liền lặng lẽ đem kế hoạch của mình nhắn tin cho mọi người,
vì vậy mới có 1 trò đùa khôi hài. Mọi người phối hợp cũng không tệ.
Phòng bệnh không vào được rồi, một nhóm năm người ngồi trên ghế hành lang trò chuyện với nhau, Phong về nhà trước thay quần áo, tôi mỏi mệt tựa đầu
vào vai Mộng “Sao vậy, có chổ không thoải mái sao” Mộng quay đầu đỡ tôi
quan tâm hỏi, gật đầu “Ân, có chút mệt mỏi” từ lúc tỉnh lại liền an bài
hết thảy kế hoạch, không có nghỉ ngơi, mặc dù vô nước biển thì không
đói, nhưng mà thật rất mệt mỏi. Mọi người quan tâm nhìn tôi uể oải tựa
vào trên vai Mộng “Thần, cậu có khỏe không, có muốn nghỉ ngơi một chút
không” lắc đầu, bởi vì đem căn phòng biến thành như vậy, bệnh viện không cho tôi phòng bệnh khác để nghỉ ngơi, ý tứ chính là, đợi khi nào phòng
bệnh được quét dọn xong thì tôi mới có thể vào, trước khi dọn dẹp xong
tôi phải nghĩ ngơi trên ghế! Cắt, cái bệnh viện tồi nha, nếu không phải
vì tìm ra người kia, tôi mới không chịu khổ đâu? (anchan: ài, chơi khổ
nhục kế làm ta còn tưởng…)
“Mộng, giúp ta nhìn xem mọi người ra
vào trong phòng bệnh, đặc biệt là quét dọn vệ sinh !” Nói xong cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Mọi người thấy Thần ngủ say, nhẹ nhàng đem cô đặt
ngang trên đùi Mộng, cỡi áo ra đắp trên người cô.
Nhìn Thần
khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mệt mỏi ngủ say, cảm giác thật áy náy, thân
là bạn bè của cô, nhưng cái gì cũng không giúp được, tôi thật vô dụng.
Vũ nhìn ra Mộng tự trách, tay nắm thật chặt vai Mộng, không tiếng động
an ủi cô.
Một lát sau, ba nhân viên vệ sinh đi vào trong gian
phòng bắt đầu quét dọn, Mộng nhìn bọn họ, mặc đồng phục làm việc màu
xanh biếc giống nhau, mang khẩu trang, cầm đồ dùng vệ sinh, không có đặc biệt gì a, hẳn là không phải những người này! Phía sau nhìn một hồi, ba người không có hành động mờ ám, quét dọn cũng rất chuyên nghiệp, cả
nhóm nhìn bọn họ đem phòng bệnh quét sạch sẻ, đem mấy túi rác lớn đi ra
cửa sau đổ bỏ nghe được thanh âm của Thần “Mộng, giúp tớ điều tra người
đi sau cùng” .
“Thần, cậu tỉnh rồi, người kia có vấn đề gì
không?” Tất cả mọi người nhìn tôi tỉnh lại, gật đầu. Ý bảo mọi người trở về phòng rồi hãy nói, tôi nghĩ thiết bị giám thị hẳn là vẫn còn, chỉ là thay đổi vị trí. Mọi người đi vào cửa đang muốn hỏi tôi, không cho bọn
họ cơ hội mở miệng “Phỉ, chúng ta thật lâu không có đánh cờ rồi, đến
chơi 1 ván thế nào” mọi người không hiểu, nhưng không hỏi nhiều, gật đầu đem bàn cờ qua, đặt lên bàn, những người khác thì ngồi bên cạnh chỉ dẫn chúng tôi, đám người vây cùng 1 chổ, Mộng đột nhiên đứng dậy “Các cậu
cứ chơi, tớ ra ngoài mua ít đồ, Thần còn chưa có ăn cơm ” mọi người gật
đầu, sau đó, Mộng liền đi ra cửa.
Lúc Thần đánh cờ nhỏ giọng nói cho chúng tôi biết người kia có điểm gì khác thường.
Mặc dù ba người bọn họ mặc giống nhau, hơn nữa quét dọn vệ sinh cũng rất
chuyên nghiệp, nhưng người này bước đi không giống, dưới chân của hắn
rất nhẹ, hơn nữa còn là mủi chân chấm đất trước. Mà người bình thường
bước đi hẳn là gót chân chấm trước, mặc dù hắn đã che giấu rất tốt,
nhưng vì hắn quá cẩn thận nên mới có tư thế bước đi quái dị, còn có tay
của hắn, người quét dọn lâu dài tay của họ sẽ có vết chai, hơn nữa là
vết chai dài trong tay, mà trên tay của hắn, không chỉ có vết chai bên
trong bàn tay, mu bàn tay xương ngón tay cũng có, hơn nữa màu sắc còn
rất đậm. Nếu như không phải là mu bàn tay thường xuyên bị thương có lẽ
là do tập luyện, tay sẽ không xuất hiện tình huống như thế ! Hắn hẳn là
chỉ là tên côn đồ bình thường mà thôi. Nếu cứ theo manh mối này tìm
xuống có thể sẽ tìm được người đứng phía sau! .
Ra cửa, Mộng
hướng cửa lớn đi tới, thừa dịp bốn bề vắng lặng, lách người đi trở lại
cửa sau bệnh viện. Dùng dây thép dễ dàng mở cửa đi đến lối đi an toàn
phía sau phòng nghỉ ngơi. Hiện tại trời đã tối, nhìn đồng hồ, hành lang
im ắng ! Phòng nghỉ ngơi ở trên lầu 4, Mộng rón rén hướng lầu bốn đi
tới, phía trước có thang máy, phía sau có thang lầu phòng ngừa hoả hoạn
dùng cho chạy trốn ra ngoài đề phòng có người đến, cho nên trước cửa
thang lầu chất đống đủ loại vật lẫn lộn. Đi tới lầu bốn, đột nhiên nghe
được thanh âm bẻ khớp tay, ân, là ai lại đến đây, không kịp nghĩ nhiều,
vội vàng trốn vào trong đống đồ vật, từ trong khe thấy một người đàn ông trung niên từ bên trong cửa đi ra ngoài, nhìn quanh một chút thấy không có người liền vội vả xuống lầu ra khỏi bệnh viện. Ân, người này lén lén lút lút làm gì, chờ một chút, nhìn bóng lưng hình như là người kia.
Đi theo hắn cùng ra khỏi bệnh viện, lên một chiếc xe taxi, vội vàng ngăn
lại chiếc xe phía sau “Làm ơn chạy theo phía sau chiếc xe kia” tài xế kỳ quái, ân, cô bé này theo dõi người khác làm gì a, bất quá, tài xế cũng
không còn hỏi nhiều đuổi theo phía trước, hai chiếc xe vẫn duy trì
khoảng cách nhất định ở trên đường lớn chạy nhanh , nhìn xe càng đi càng rời xa thành phố, liền bảo tài xế tìm ngã ba quẹo, 1 lúc sau lại bảo
tài xế chạy về bệnh viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT