Sora từ từ mở mắt. cô đang ở một căn phòng trắng xóa…Là bệnh viện – cái nơi mà cô sợ nhất… đầu cô không còn nhức nữa. Cô nhìn xoáy vào không gian trắng xóa…một nỗi đau khẽ nhói trong tim….Sora nhận ra một điều thật tàn nhẫn…rằng suốt thời gian qua cô đã quên đi những kí ức quan trọng nhất của mình…

- Các cậu, Sora tỉnh rồi!

Jin chạy ra ngoài hành lang bệnh viện, báo tin cho SHINee. Bốn người kia ngay lập tức đi vào trong, chỉ có Key là vẫn đứng đó. Không hiểu do quá lo lắng hay nỗi sợ đã khiến anh đóng băng rồi. Anh chỉ đứng đó, nhìn chăm chăm xuống dưới. Từ lúc hét lên khi thấy Sora ngã xuống đường, Key không nói một lời nào, như thể hồn vía anh đã bay mất theo cái tiếng hét đó vậy.

Jonghyun quay ra ngoài vì không thấy Key vào trong. Anh đi đến và vỗ vai Key:

- Ya~ cậu không vào trong sao?

- Anh cứ vào đi – Key trả lời, mặt vẫn cúi gằm.

- Sora không sao cả, không cần lo lắng vậy đâu – Jonghyun vào trong bỏ lại Key đứng một mình ở đó…

*Flashback*

SHINee xuống sân bay và trở về kí túc xá. Dù khách sạn bên Nhật có tiện nghi và rộng rãi hơn, thì kí túc xá vẫn làm họ thoải mái hơn. Vì vậy họ cảm thấy thật vui khi về nhà

Xuống xe, sang bên kia đường là SM town. Chợt Key thấy Sora đang loạng choạng giữa đường. Hoảng hồn khi thấy chiếc xe tải lớn đang tiến lại, Key đã gọi Sora thật lớn. Sau đó Sora ngã xuống đường trước khi chiếc xe tải kịp đi tới, nó phanh lại ngay trước đó, còn Sora thì đã ngất lịm từ lúc nào……

* End* *

- Em có sao không? Sao đột nhiên em lại ngất đi vậy?

Yumi lo lắng. Đôi mắt mệt mỏi vì hai ngày làm việc và thâm quầng vì một đêm thức trắng đang rưng rưng. Cô thực sự đã kiệt sức, nhưng vì Sora, cô không cho phép mình ngủ. Còn SHINee thì đã đến bệnh viện từ rất sớm, và có vẻ Key cũng trải qua một đêm khó ngủ…

- Em không sao…

Sora trả lời, giọng đều đều. Cô đang suy ngẫm lại mọi việc, về bản thân, về kí ức, về tất cả…

- Em muốn xuất viện – Sora quay sang nói với Jin

- Em có chắc không? – Jin lo ngại – Em nên nghỉ ngơi thêm…

- Em không sao. Cho em rời khỏi đây đi – Sora kiên quyết.

- Thôi được, anh sẽ đi làm thủ tục xuất viện…

Jin đi ra ngoài. Vừa đến cửa thì anh gặp Key bước vào, thật may mắn là anh đã không để ý đến khuôn mặt Key lúc này…

- Em không sao chứ?

Key chỉ hỏi có vậy, một câu hỏi rất bình thường, nhưng ánh mắt Key nhìn Sora thì đầy sự quan tâm và lo lắng…

“Ánh mắt đó thật dịu dàng…..và mình đã từng rất hạnh phúc vì nó. Nhưng giờ đây, mình lại cảm thấy sợ….sợ điều gì, không biết nữa…. Vì Chun sao? Nhưng…. tại sao? Có phải mình đã…..??? Và mình sợ rằng mình sẽ phản bội Chun? …”

- Em không sao. Nhưng….cho em về kí túc xá được không? – Sora nhìn Key với ánh mắt khẩn cầu.

Key ngây người, chưa bao giờ Sora nhìn anh với ánh mắt như thế. Nó làm anh bối rối…

- Anh làm xong thủ tục xuất viện rồi…

Jin bước vào với đống giấy tờ. Giọng anh khiến Key khẽ giật mình. Key quay sang phía Sora, nở một nụ cười hiền:

- Chúng ta về thôi…

SHINee có lịch diễn buổi tối, và mọi người đang tụ tập bàn về việc tìm người thay thế Sora.

- Yumi, em sang giúp SHINee đi. Còn Sora hãy cứ nghỉ ngơi đã…

- Vâng – Yumi nhận lời mặc dù cô không còn đứng vững nữa.

- Không cần đâu ạ – Sora từ phòng ngủ bước ra – Em không sao đâu, cũng không mệt nữa. Không cần phải nghỉ đâu ạ..

- Nhưng…. – Jin định nói thêm, nhưng nhìn ánh mắt chắc chắn của Sora, anh đành đồng ý – Vậy thôi, em ở nhà nghỉ đi Yumi, em cũng mệt lắm rồi…

- Vâng…

Yumi đồng ý. Cô biết làm gì đây? Cô không còn sức để làm gì nữa cả…

9 giờ tối, SHINee và Sora đến địa điểm diễn. Hôm nay sẽ không có Jin, anh bận việc riêng nên SHINee sẽ tự đi. Lên xe, SHINee – 4 người – đều ngồi vào chỗ như đã được sắp xếp trước vậy, và họ chừa lại cho Key và Sora hai chỗ cạnh nhau. Lúc này Key cũng chẳng quan tâm xem bốn người kia nghĩ gì nữa. Anh ngồi vào chỗ, không nói gì, và thi thoảng lại liếc sang bên cạnh nhìn Sora. Anh nhận ra cô có gì đó rất lạ. cô không còn vui vẻ như trước nữa, cô đang suy nghĩ, một điều gì đó, khuôn mặt cô trở nên vô hồn……Chợt Key thấy vai mình nặng xuống, anh quay sang và giật mình, Sora đang tựa đầu vào vai anh, mắt vẫn mở to và chìm trong suy nghĩ. Key cũng chỉ im lặng dù Sora chẳng thèm báo trước. Và không cần nhìn cũng biết bốn cái cằm kia đã rơi xuống sàn xe từ bao giờ rồi. Họ cũng rất bất ngờ với hành động của Sora…

“Mình đã hứa sẽ không xa Chun, vậy mà mình đã quên Chun, quên tất cả…Chun à, xin lỗi, chắc anh buồn và cô đơn lắm….”

Sora chợt nhân ra hành động mình vừa làm, nhưng cô không vội xin lỗi và cũng không đỏ mặt ngại ngùng, cô cũng không hiểu cái gì đã khiến cô như vậy nữa…

“…Mình đang làm gì thế này? Kibum sẽ nghĩ sao?…. Nhưng….mình thực sự muốn tựa vào ai đó….và Kibum….thì luôn sẵn sàng….có đúng không nhỉ?….hay chỉ là mình nghĩ vậy?….. Có lẽ mình quá ảo tưởng rồi……Hmm…. Mặc kệ…….

…Kibum à, dẫu anh không thích, thì cũng hãy để em tựa vào anh…một lần này thôi…chỉ một lần thôi…”

Xuống xe và đi vào trong, cả bọn đang thắc mắc tại sao không thấy Jaebin đâu. Bước vào phòng thay đồ, cả sáu người đều sững lại….

- Chào! tôi đã trở lại….

Mina quay lại với nụ cười thật tươi.

- Chị! Sao…chị lại ở đây? – Jonghyun tròn mắt. Anh chưa định hình được chuyện đang xảy ra.

- Cậu không nghe tôi nói gì sao? Tôi . đã . trở . lại! – Mina nhấn mạnh từng chữ.

- Vậy còn Jaebin?

- Jaebin chỉ là thực tập sinh thôi. Giờ thì cậu ta làm ở chỗ khác rồi.

- Chào chị!

Key bước đến lấy trang phục của mình và đi thay. Khuôn mặt không một chút cảm xúc. Dường như anh không mấy quan tâm đến chuyện Mina quay lại làm việc, anh đang suy nghĩ về Sora…

Trong phòng thay đồ, SHINee đang tụ lại một chỗ…

- Anh! Chị Mina về thật rồi! – Taemin thở dài nhìn Jonghyun, trong lòng cậu thì nghĩ “chuỗi ngày yên bình thế là hết…haiz…”

- Chúng ta thì ổn thôi, nhưng anh hơi lo cho Kibum.

- Em rất vui… – Key bất ngờ bước ra khiến bốn người kia giật mình. Anh chỉnh lại cái dây lưng, ngắm lại trang phục của mình rồi ngẩng lên, cười một cách khó hiểu – vì chúng ta sẽ lại có style đẹp như trước.

Key nói nốt câu rồi đi ra ngoài, bỏ lại bốn “pho tượng” hot boy với khuôn mặt “người nhà trời” ở đó…

- Cậu ta bị gì vậy nhỉ? – Vẻ mặt ngơ ngác nhất của Onew hiện ra, trên đầu anh mọc dấu hỏi chấm to oành.

- Style của Jaebin không đẹp sao? – Minho chau mày suy nghĩ.

- Sora không bình thường, và giờ đến Kibum, haizz….

Jonghyun thở dài rồi lôi ba người còn lại ra ngoài make up và chuẩn bị diễn

*****

- Xong rồi ạ!

- Ừ…

Jonghyun ngắm lại mình, anh vẫn luôn hài lòng về cách trang điểm của Sora. Cô luôn nhận ra những thế mạnh trên mặt từng người và làm chúng nổi bật nhất có thể.

- Kibum! Vào make up nhanh! Sắp diễn rồi!

Onew ngó ra cửa gọi Key, và cảnh tượng trước mắt một lần nữa làm anh hết sức ngạc nhiên: Key đang đứng với Mina, cười ngặt nghẽo khi nghe Mina kể chuyện gì đó…

- À, vâng, em vào ngay đây – Key quay sang khi nghe thấy Onew gọi. Anh vui vẻ vào trong, tung tăng đi đến bàn trang điểm rồi ngồi xuống…

- Xin lỗi nha, anh mải nói chuyện quá… – Key cười dịu dàng nhìn Sora.

Sora không đáp lại, cô khẽ giật mình khi thấy Key, ánh mắt cô nhìn Key chăm chăm…

“Khuôn mặt này….nụ cười này thật đẹp……….mình không thể ngừng ngắm nhìn nó…

….Chun à…. mau đến ngăn em lại đi…….nếu không…..em sẽ yêu anh ấy mất…”

- Em không sao chứ, Sora? – Key cắt ngang dòng suy nghĩ của Sora.

- Dạ…không sao… – Sora khẽ giật mình.

- Em có cần nghỉ ngơi một chút không?

- Không sao đâu. Đến giờ diễn rồi. Để em make up cho anh.

Sora cầm trên tay cây cọ trang điểm, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt Key, cô không làm được gì nữa…

“Ashi…mình sao vậy?….. đây là công việc của mình mà…”

Sora xua tan mọi ý nghĩ và bắt đầu make up….

- Xong rồi!

Key mỉm cười rồi đứng dậy ngay. Anh không kiểm tra lại vì anh biết Sora luôn làm tốt. Nhưng ngay khi Jonghyun nhìn thấy Key, anh liền kéo Key ra chỗ Sora và nói nhỏ:

- Sora à! Tụi anh chuẩn bị diễn Juliette đó!

Sora không hiểu gì hết. Cô nhìn Jonghyun rồi quay sang nhìn Key, bỗng cô hoảng hồn. Cô đã make up cho Key theo outfit của Lucifer…

- Ôi… em xin lỗi…..em sẽ make up lại ngay!

Sora kéo Key lại bàn trang điểm và tẩy trang. Còn Jonghyun nhìn theo hai người…

“Sora đang để tâm trí ở đâu vậy nhỉ?…”

- Được rồi!…thật sự xin lỗi anh nha!

- Không sao – Key nhẹ nhàng – Nhưng…. Em không sao thật chứ? Nếu mệt em nên về nghỉ đi…

- Không sao mà!… – Sora lắc đầu

Key nhìn Sora, trong lòng không an tâm. Nhưng Sora cứ nói không sao, nên Key cũng không biết làm gì hơn.

*****

- Aigoo~…. Được về rồi! – Taemin vươn vai đứng dậy khi cậu vừa tẩy trang xong.

- Mina! Chị về cùng tụi em không?

Câu hỏi của Key khiến bốn người kia giật mình. Tất cả quay sang nhìn Key.

- Không! Chị có người đón rồi – Mina quay ra từ phòng phục trang.

- A…..em biết ai rồi, haha…..- Key nhìn Mina, cười thích thú.

- Cậu biết rồi mà còn hỏi tôi câu đó. Tính trêu tôi hả?

Mina nhìn Key cười thẹn, mặt cô hơi ửng đỏ. Còn Key thì cười khoái chí khiến bốn người kia lại biến thành “người nhà trời” một lần nữa.

*****

Sora lại hẹn gặp Kevin, và lần này là tại một tiệm cà phê…

- Anna! Có chuyện gì cần gặp anh vậy?

Kevin mỉm cười. Nhưng anh chợt nhận ra vẻ một khác lạ của Sora – cái “vẻ mặt khác lạ” đầy quen thuộc với anh. Gần như hiểu chuyện gì đang xảy ra, Kevin thận trọng:

- Em không sao chứ, Anna?

- Em…. đã nhớ lại rồi…tất cả….. – Sora nhấp một ngụm cà phê. Vị đắng của cà phê đen nguyện chất thật đậm đà ,nó như hòa quyện với nỗi cay đắng trong lòng Sora, với cô bây giờ, cà phê sao thật ngọt quá…

- Xin lỗi em… Anna…anh đã không nói cho em biết….Anh chỉ không nỡ thấy em lại đau khổ thôi…..anh….

- Không sao đâu! – Sora ngắt lời – Anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi….

- Anna, đừng nghĩ nữa. Em không thể sống mãi như thế được….Chun sẽ rất buồn nếu biết em cứ đau khổ vậy…

- Em…. không muốn phản bội Chun – Sora cúi mặt – Nhưng… làm sao đây? Trái tim em… không còn nghe theo em nữa… nó đang rung động…trước một người khác…

- Đó không gọi là phản bội, Anna à!….. Em phải chấp nhận sự thật! Chun không còn nữa….. và em vẫn phải sống cuộc sống của mình…

Như có thứ gì nghẹn đắng ở cổ, Kevin quay đi và cố ngăn không cho mình rơi lệ. Mỗi lần nghĩ đến Chun, anh lại thấy đau đớn . Anh thấy thương Sora vô cùng. Anh biết sẽ có lúc Sora nhớ lại mọi chuyện, và sẽ lại đau khổ, nhưng anh đã mong nó xảy ra muộn hơn. Ít ra lúc đó, nỗi đau này sẽ có thể vơi đi phần nào…

*Flashback*

- Anna~

Sora quay dầu lại khi nghe tiếng gọi quen thuộc, nhưng cô lại nhìn thấy một người nữa đi cạnh Kevin. Người này Sora chưa gặp bao giờ, nhưng lại có vẻ rất thân với Kevin khiến cô tò mò…

“Bạn Kevin sao? Đẹp trai thật đấy….. chẳng thua Kevin đâu…”

- Anh làm gì mà chậm vậy? sắp muộn giờ học rồi đó – Sora càu nhàu rồi quay sang người bạn đúng cạnh Kevin, nhanh chóng thay đổi nét mặt. Cô cười nhẹ, cúi chào – Xin chào….

- Xin lỗi Anna. Anh ra sân bay đón bạn, quên không nói với Anna.

Kevin tình cờ quay sang bên cạnh và thấy bạn mình đang trong trạng thái bất động với khuôn mặt đần không thể tả. Nhận ra nguyên nhân chính là Sora, anh nhìn thẳng vào bạn mình, quát lớn:

- Ya! Cậu nhìn gì mà hồn vía lên mây thế hả?

Rồi Kevin quay sang phía Sora, toét miệng cười:

- Xin giới thiệu với Anna, đây là Ken, em cứ gọi cậu ta là Kyungchun. Cậu ta là thằng bạn thân nhất của anh.

- Người Hàn Quốc sao? – Sora ngạc nhiên. Nhìn vào khuôn mặt của Kyungchun thì không ai nghĩ anh là người châu Á.

- Cậu ta là con lai Mĩ – Hàn, nhưng giống mẹ nhiên hơn nên khi nhìn chẳng ai nói cậu ta là người Hàn cả.

Kevin lại quay sang phía KyungChun:

- Này! Tôi đã thay cậu giới thiệu rồi, cậu còn không định chào hỏi em ấy nữa hả?

- À…ừ….

KyungChun lúng túng. Vẻ mặt đáng yêu đó khiến Sora cười tủm tỉm

- Ch…chào em…..anh là kyungChun……..là bạn của Hyunsu……..

- Aigoo~ sao cậu lại nói lại những gì tôi vừa nói thế? Anna biết cả rồi – Kevin cằn nhằn.

- Chào anh! Em là Jung Sora. Anh cứ gọi em là Sora hay Anna cũng được – Sora cười nhí nhảnh

- Vậy anh sẽ gọi em là Sora…anh thích tên Hàn Quốc hơn… – Kyungchun ngại ngùng.

- Cậu ta bị ám ảnh vì không ai nhận ra cậu ta là người Hàn đó – Kevin chen vào.

- Này! Cậu không thể im lặng được à? Dù tôi nhìn giống người Hàn thì tôi vẫn thích người ta gọi tôi là KyungChun hơn Ken, hiểu chưa?

- Đúng! Vì lúc đó cậu đang sướng điên lên khi người ta nhận ra cậu là người Hàn Quốc mà… – Kevin đắc trí khi trêu chọc KyungChun.

- Tôi…..không nói lại được cậu – KyungChun bỏ cuộc.

- Chúng ta muộn rồi! – Sora nhìn dồng hồ.

- Được rồi, chúng ta đi thôi….

Ba người nhanh chóng đến trường học. KyungChun chuyển đến học cùng Kevin và sống cùng Kevin luôn. Ba mẹ Kevin thì rất quý và luôn coi KyunghChun như con trai mình vậy…

……………………

………………………………

…………………..

- Tôi hỏi cậu một câu được không? – KyungChun đột ngột lên tiếng khi cả hai đang đọc sách rất im lặng.

- Ừ, chuyện gì? – Kevin vẫn đang dán mắt vào cuốn sách.

- Sora……và cậu…… đang hẹn hò, đúng không?

- Không. Sao? – Kevin vẫn không ngẩng lên.

- Vậy…..nếu Sora làm bạn gái tôi……. không sao chứ?

Lúc này thì Kevin ngừng việc đọc lại, ngẩng lên, tháo cặp kính đọc sách to oành ra, nhìn thẳng vào khuôn mặt nghiêm túc và đang chờ đợi câu trả lời kia:

- Được! Nhưng nếu cậu dám làm Anna buồn, tôi sẽ giết cậu! – Kevin quay trở lại với việc đọc sách và nói thêm – Mà cậu nên hỏi Anna mới đúng, tôi sao quyết định được.

Sự yên lặng quay trở lại, hai người đều tập trung vào tiếp tục đọc sách. Và dường như trong lòng KyungChun đã có một quyết định

Ngày tốt nghiệp đại học đã đến với sinh viên trường đại học New York, trong đó có hai sinh viên trẻ tuổi Kevin và KyungChun. Là học sinh xuất sắc được vào thẳng đại học khi mới học năm nhất trung học, cả hai đều trẻ hơn bạn cùng lớp mình hai tuổi. Trong ngày trọng đại này, KyungChun đã chuẩn bị một điều bất ngờ cho Anna. Anh sẽ nói lời yêu với Sora. Điều mà anh chưa bao giờ làm ngay cả khi Sora đã là bạn gái anh hơn một năm rồi

Lễ tốt nghiệp đã diễn ra trong niềm hạnh phúc của hàng nghìn sinh viên. Có những nụ cười và có cả những giọt nước mắt. Sora cũng có mặt trong lễ tốt nghiệp và cô cũng rất xúc động. Tựu nhủ không thể thua Kevin nên Sora cũng đã cố gắng để được lên đại học sớm, và cô cũng đã thành sinh viên trường New York ngay khi kết thúc năm nhất trung học phổ thông…

- Anna~ chúng ta đi thôi – Kevin tiến lại.

- Sao chỉ có anh tới?…. Chun đâu?

- Cậu ta quên thứ gì đó nên về lấy rồi, nói chúng ta đi trước rồi cậu ta sẽ đi sau.

- Vâng, vậy chúng ta đi…..

*****

Sora chợt cảm thấy không yên. Cô đã ngồi đó cả tiếng rồi, còn Kevin thì đã lẻn đi từ bao giờ…..

“Chắc hai người muốn trêu mình đây…..

Mình sẽ đợi bao giờ Chun đến thì thôi…”

Sora tiếp tục đợi…….có tiếng bước chân….. không, là đang chạy…….ai đó đang chạy lại phía Sora….Cô mừng rỡ quay lại, nhưng nụ cười của cô bỗng tắt phụp…

- Anh…..Chun đâu? Sao giờ này mà Chun chưa đến?

Kevin nhìn ánh mắt chờ đợi của Sora, nó làm anh thấy khó khăn khi phải trả lời…

- Chúng ta đi thôi! Đi gặp Chun!

- Gặp ở đâu? – Sora cố trấn tĩnh mình… Cô mong rằng không phải đã có chuyện, rằng đây chỉ là trò đùa của Chun…

Kevin không trả lời, anh kéo tay Sora đi……và nơi hai người đến….. là phòng cấp cứu…..

……………………

………………………………

…………………..

Hôm sau, Kevin đến đón Sora. Anh vào nhà và thấy Sora ngồi đó, mặc một bộ đồ đen, khuôn mặt vô hồn…

- Anna~ chúng ta đi thôi…

Kevin đang rất đau khổ, anh đã mất người bạn thân nhất của mình trong cái ngày trọng đại đó. Và nhìn Sora như vậy khiến anh càng đau khổ hơn…

- Nếu không muốn thì em không cần đi đâu…

- Em sẽ đi!

Sora đứng lên và ra cửa. Hai người đến đám tang của Chun. Kevin luôn bên cạnh trông chừng Sora, anh sợ Sora sẽ không chịu đựng nổi. Nhưng Sora thì chỉ đứng đó, từ đầu tới cuối, cô vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô hồn của mình. Giây phút an táng có lẽ là giây phút người ta đau đớn nhất khi mất người thân, có lẽ Sora cũng vậy, chỉ là cô không biểu hiện ra thôi.

Những ngày tháng sau đó với Sora thật vô nghĩa. Không ai còn thấy cô cười đùa vui vẻ và hồn nhiên như trước, cô chỉ học và học. Đã không ít làn cô ngất đi vì kiệt sức, nhưng dù ai nói gì, cô cũng chỉ như vậy..

……………………

………………………………

…………………..

Ngày Sora tốt nghiệp đã đến. Hôm nay mọi người đều rất ngạc nhiên, Sora đã cười, là nụ cười rạng rỡ mà đã hai năm rồi không ai thấy….

Lễ tốt nghiệp xong, mọi người đều rất vui, nhưng không ai thấy Sora đâu cả. Cô đã về trước đó. Cầm trong tay tấm bằng đại học, Sora đến trước mộ Chun, cô bật khóc…

- Chun à…..em đã thực hiện lời hứa rồi. Em đã tốt nghiệp đại học……Anh đã không nói thêm lời nào ngoài câu “Anh yêu em” rồi ra đi như thế….. Anh thật nhẫn tâm mà….

Sora ngồi đó một hồi lâu rồi đứng dậy và rời khỏi đó. Cô sang đường mà không để ý rằng đang có đèn xanh. Bỗng tấm bằng tốt nghiệp bay khỏi tay, Sora lao theo nhặt lại nó và đúng lúc ấy, một chiếc xe tải lao tới…

* End* flashback*

*****

- Vâng. Chun không còn nữa……

Câu nói của Sora làm Kevin giật mình. Cô chưa bao giờ chấp nhận sự thật này, vậy mà giờ lại dễ dàng vậy….

- Và em vẫn đang sống cuộc sống của em mà…. – Sora nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp – một tuần nữa anh sẽ về New York đúng không?

- Ừ…..Anna~ không phải em định…..

- Vâng – Sora ngắt lời – em sẽ về cùng anh……về với Chun….

Kevin không nói gì nữa. Khi Sora đã quyết định thì khó có thể thay đổi được. Kevin biết điều đó nên mặc dù rất muốn ngăn Sora lại, anh cũng không thể làm gì được…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play