- Này~ cô làm gì ở đây vậy? Sao không nghe điện thoại của chị Yumi? Cô có biết mọi người rất lo cho cô không?…

Hàng loạt câu hỏi được đưa ra, nhưng Sora không hề trả lời. Cô chỉ biết ngồi và khóc…

- Cô sao vậy? Có chuyện gì thì phải nói chứ…

Key càng hỏi, Sora càng khóc nhiều, cô òa lên như một đứa trẻ khiến Key bối rối, không biết nên làm gì….

- Bình tĩnh lại nào? Cô sao vây Sora?

Key ngồi xuống cạnh Sora. Nhưng bỗng anh cứng người. Sora ôm chầm lấy anh và tiếp tục khóc không ngớt.

- Em phải làm sao đây? – Sora nói trong tiếng nấc.

“Em?”

- Anh trai em găp tai nạn….

Sora không hề để ý là cô đang ôm Key rất chặt…

- Bình tĩnh nào, đừng khóc nữa mà….

Key trấn an Sora trong khi bản thân anh cũng đang không bình tĩnh. Nhận ra mình đang ôm Key, Sora vội buông tay, lúng túng.

- X..xi..in…lỗi…

Key nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

- Chuyện gì xảy ra với anh trai cô vậy?

- Anh ấy….găp tai nạn giao thông……trấn thương rất nặng….Mẹ tôi nói không cho tôi về vì tôi mới đi làm, chưa ổn định cuộc sống….nói tôi yên tâm….nhưng sao tôi yên tâm được chứ…… – Tiếng nói vẫn lẫn với tiếng khóc của Sora.

Key chỉ biết ngồi đó, im lặng. Anh chẳng biết làm gì với một cô gái đang khóc nức nở thế này….

- Ở kia!

Giọng của Taemin từ đầu sân bên kia, rôi cả bọn chạy lại chỗ Sora và Key…

- Em làm gì ở đây Sora? Sao vậy? – Yumi lo lắng.

- Chị~ – Sora ôm lấy Yumi và tiếp tục khóc.

- Có chuyện gì vậy? – Onew hỏi Key.

- Anh trai Sora gặp tai nạn giao thông…

Bây giờ thì tất cả đều im lặng, không có âm thanh gì ngoài tiếng khóc của Sora….

Chợt chuông điện thoại của Sora reo, nhạc chuông của cô bây giờ chính là Lucifer bản live mà hôm trước cô đã lén thu lại.

“Geobu hal su eopneun neo.ae maryeok.eun Lucifer….”

“Cô ấy ghi âm lại sao? Lại còn để làm chuông điện thoại nữa”

Key cười vẩn vơ một mình, tiếng chuông nghe thật vui tai.

- Mẹ~ – Sora mếu máo.

- Con gái, yên tâm nha, anh con không sao rồi nhé.

- Thật ạ?

- Ừ, thôi, đừng khóc nữa, cố gắng làm việc con nhé.

- Vâng, con chào mẹ…..

- Ssao rồi? Anh trai em không sao chứ? – Yumi sốt ruột.

- Anh trai em qua thời kì nguy hiểm rồi…

- Vậy thì tốt rồi, chúng ta về phòng thôi, em lạnh quá…. – Jonghyun chỉ với một chiếc áo phông trên người đang run lên bần bật.

- Áo khoác của anh đâu? Sao không mặc? – Key vô tư hỏi.

- Cậu còn hỏi sao? – Jonghyun quát lên – Thế áo cậu đâu sao cậu không mặc? Lại mặc áo tôi hả?

Key nhìn chiếc áo mình đang mặc rồi im re, không nói được gì nữa

- Jonghyun, xin lỗi anh, chắc anh lạnh lắm… – Lúc này Sora đã mỉm cười.

- Sao em lại xin lỗi anh chứ? Anh không sao, chúng ta về thôi….

Mọi người lại vui vẻ đi về, nhưng Key thì vẫn không vui…

- Cậu vẫn nghĩ đến chị Mina hả? – Key ngồi xuống cạnh giường Key.

- Làm sao em không nghĩ được….

- Thôi, đừng nghĩ nữa, ngủ đi, mai còn phải đi làm nữa.

Jonghyun đứng dậy đi về phòng. Còn Key thì thở dài rồi trùm chăn kín mít, nhưng anh vẫn chẳng thể nào ngủ được khi nghĩ đến Mina….

*****

Ba ngày sau….

- Chào em, Sora…

- A! Chào chị Hyemin!

- Chân của em còn đau không?

- Dạ, nó hết đau rồi, nhưng em chưa thể đi giày cao được.

- Ừ, vậy là tốt rồi, thôi chị đi nha…

- Vâng, em chào chị…

Sora vui vẻ cúi chào Hyemin rồi đi thẳng đến phòng tập của SHINee.

- Sao hôm nay không thấy chị Yumi nhỉ? – Taemin nhìn quanh rồi bỗng tròn mắt – Chị Sora?

- Chào mọi người, em đi làm rồi…

- Chân em….

Onew ngó xuống chân Sora. Hôm nay cô đi giày thể thao, trông hơi lạ nhưng có vẻ hợp với phong cách ăn mặc của Sora.

- Nó không sao rồi… – Sora nở nụ cười quen thuộc.

- Mọi người – Jin bước vào, thông báo – Hôm nay Mina nghỉ phép.

- Thế bọn em mặc gì? – Taemin ngây thơ hỏi.

- Thích mặc gì diễn cũng được ạ? – Jonghyun cười thầm, vẻ mặt mong chờ.

- Tất nhiên là không. Mina đã chuẩn bị sẵn đồ diễn cho các cậu rồi…

Nụ cười trên môi Jonghyun tắt phụp, nhưng Key lại khẽ cười. Tâm trạng anh đã khá hơn…có lẽ do không phải đối diện với Mina….

*****.

Tối hôm đó, Key sang phòng tìm Jonghyun nói chuyện…

- Anh, có lẽ em nên nói chuyện với chị Mina….

- Ừ, cậu nên làm thế, anh tin chị ấy sẽ hiểu thôi.

- Nhưng em thực sự không biết nói gì cả, sao chị ấy lại có thể thích em nhỉ?

- Anh cũng không hiểu, nhưng chuyện tình cảm thì khó nói lắm…

- Hai người đang nói chuyện gì đó? – Minho đi vào khiến Jonghyun và Key giật mình

- Cậu ở đâu chui ra vậy? – Key ngớ người hỏi.

- Câu này phải là tớ hỏi mới đúng, cậu làm gì ở phòng tớ?

- Tớ sang chơi với Jonghyun, sao?

- Không sao, nhưng tớ muốn ngủ.

- Thì cậu cứ ngủ, tớ cũng về phòng đây…

Key đứng lên về phòng, Minho nhìn theo Key rồi quay lại hỏi Jonghyun:

- Cậu ta dạo này sao vậy? em thấy hai người hôm nào cũng nói chuyện rất nhiều, nhưng không để cho tụi em biết hai người đang nói gì…

- Đến lúc cần biết cậu sẽ biết thôi mà…

Câu nói của Jonghyun khiến Minho càng thêm tò mò.

Hôm sau, Key tìm gặp Mina và…..

- Chị Mina~ – Key ngập ngừng – em có chuyện muốn nói với chị..

Hai người đi xuống căng tin của công ty…

- Sao? Có chuyện gì muốn nói với chị?

- Em… – Key mở lời một cách khó khăn – Cái tin nhắn hôm trước…

- À, chuyện đó hả? – Mina khẽ cười.

- Chị à, thực ra… em rât quý chị, nhưng….em chỉ coi chị như….một người chị gái….

- Chị biết – Mina cắt ngang – em sao có thể có thứ tình cảm đó với chị chứ, chị chỉ muốn nói rõ lòng mình thôi….Mà…chị hỏi thật, em thích Sora hả?

- Dạ… không ạ…- Key lí nhí.

- Thật sao? – Mina dò xét.

- Em… cũng không biết nữa…

- Sau khi nói hết với em, chị không còn gì vướng mắc nữa, chị biết sẽ khó mà quên, nhưng chị sẽ cố chấp nhận em như một đứa em trai, chị chỉ muốn nhờ em một việc….

Ngập ngừng một chút, Mina nói tiếp:

- Em đừng tỏ ra thân thiết với cô gái nào khi có mặt chị…..

- Chị…

Key đang vô cùng khó xử, và Mina có lẽ cũng vậy..

- Thế nhé, chị phải đi lấy phục trang….

Mina nhanh chóng đứng lên và rời khỏi đó, có vẻ như cô đã khóc. Key cũng ngồi lặng ở đó khá lâu rồi quay về phòng tập…

- Sao rồi? – Jonghyun hỏi thăm ngay sau khi thấy Key bước vào

- Em nói rõ rồi, chị ấy nói….chỉ cần em không tỏ ra thân thiết với cô gái nào trước mặt chi ấy là được.

- Vậy sao nhìn mặt cậu như đưa đám thế? Vui lên đi…

- Vâng…

Key cố cười, anh tự nhủ với mình rằng mọi chuyện xong rồi, không phải lo lắng nữa và bình thường trở lại.

Hết giờ làm, mọi người thu dọn như thường lệ. Taemin hí hửng chạy lại phía Sora hỏi thăm:

- Hôm nay chị mệt lắm đúng không?

- Không có, sao em hỏi vậy?

- Hôm nay chị giày thấp, điểm diễn lại không có ghế, em thấy chị phải cố gắng lắm mới có thể make up được cho Minho khi anh ấy đứng…. – Taemin khúc khích.

Sora đỏ mặt ngại ngùng, quả thật cô đã khá chật vật ngày hôm nay.

- Minho, anh cũng phải có ý chứ. Anh không thể cúi thấp xuống được à?

Một mũi tên trúng hai đích, Taemin khiến cả Sora và Minho phải ngại ngùng. Key đứng đó nhìn Sora, mỉm cười một cách thoải mái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play