Núi Cánh Diều là một dải núi hình một con diều, ở giữa có một lạch núi
khá quanh co và khúc khuỷu dài trên ba mươi km. Các cuộc đua giữa các
thôn hàng năm đều diễn ra ở nơi này. Sở dĩ chọn nơi này làm đường đua
hàng năm là bởi vì ngoại trừ địa hình khó khăn cho việc tăng tốc thì mọi người còn bố trí nhiều chướng ngại vật không cố định, luôn luôn thay
đổi vị trí và cách thức xuất hiện. Tuy nhiên đối với Lê, kẻ đã tham dự
đường đua tử thần số ba mà nói, con đường này hắn nhắm mắt cũng có thể
qua rất nhẹ nhàng. Bởi vậy Lê dự định trong ba ngày tới, hắn không có
tập luyện mà chuyên tâm hướng dẫn tỉ mỉ Hải còm. Hắn muốn Hải còm thay
thế hắn, là người sẽ tham dự các cuộc đua tiếp theo của thôn. Trận này
dù sao cũng chỉ là khiêu chiến, không ảnh hưởng tới tính mạng, dù thua
cũng không sao, để Hải còm làm bàn đạp cho các cuộc đua sau này cũng
tốt.
Còn có bị chê bai là tên nhút nhát gì đó đối với Lê chẳng qua chỉ là cơn gió nhẹ, không chút ảnh hưởng tới hắn. Tài năng hắn đã thể hiện hoàn
hảo ở trận đua đầu năm. Trận đua đó, nếu không phải chiếc xe bay của hắn quá cũ kỹ thì kết quả có lẽ đã khác một chút. Dù lúc đó, hắn luôn chạy
với tốc độ tối đa của chiếc xe nhưng vẫn thua tay lái ở Thôn Một vài
nhịp, chỉ về thứ hai. Giả sử khi đó cho Lê một con MX32F hoặc là hắn
hiện tại, khi đã tham dự hơn một trăm trận đấu lấy tính mạng ra đánh
cuộc thì chắc chắn giải nhất đã thuộc về hắn.
Tối hôm đó, mẹ Lê cũng đã trở lại từ thị trấn. Bà xuống đó bán một chút
linh kiện điện tử còn tốt cho xưởng sửa chữa xe bay, nơi Lê làm việc lúc trước. Sở dĩ phải đi xa vậy để bán một phần là do cảm ơn chủ xưởng đã
cưu mang dạy dỗ Lê. Một phần là vì những đồ tốt như vậy, nếu bán cho
thương nhân cũng bị dìm xuống giá sắt vụt, chẳng bằng bán cho xưởng, để
thêm một vài đồng tiền lẻ.
Nhìn những giọt nước mắt mừng mừng tủi tủi của mẹ, Lê lại thêm kiên định về kế hoạch vào học viện, nghiên cứu về gen của mình. Giúp em gái có
thể trở về bình thường và bố mẹ không còn phải trải qua chuỗi ngày mệt
mỏi cả thể xác và tinh thần.
Em gái của Lê cũng tỉnh lại sau giấc ngủ chiều dài, cả nhà quây quần đầm ấm ăn bữa cơm thân mật. Rồi đón các thành viên trong thôn sang chơi.
Không khí nơi nghèo nàn trở nên đầy ắp tình cảm.
Tám giờ tối, cả thôn bị tiếng động cơ gầm rú trên bầu trời ngoài bãi đỗ
xe làm giật mình. Khi mọi người ra ngoài bãi đậu xe thì cả thôn ngạc
nhiên khi thấy từng lượt xe tải chở đồ bay tới đậu kín bãi đỗ xe. Trong
lúc mọi người còn kinh ngạc không hiểu chuyện gì thì Lê đã bước ra nhận
một bản hợp đồng trên tay nhân viên phụ trách, lướt qua vân tay một lượt xác định nhận hàng.
Từ chiếc dưới gầm các xe tải, một cánh tay điện tử vươn ra, lần lượt xếp những gói hàng hóa xuống, xếp thành một đống lớn cao như tòa nhà ba
tầng ở ngay giữa thôn. Đây là sau khi Lê khôi phục khuôn mặt thật đã trở lại trường đua, mua những phế liệu với giá cao hơn thương lái một chút, khiến tổ nhân viên thu dọn đường đua vui mừng quá đỗi. Mặc dù là phế
liệu, nhưng đây đều là từ các xe đua có tính năng cao cấp bị tàn phá,
đối với những tay đua giàu có thì là đồ bỏ, nhưng đối với thôn nghèo thì là đồ vô cùng kỳ giá trị.
Chẳng thế mà khi Long mập khi phát hiện ra đồ vật bên trong, hắn như
phát điên, lăn hết góc này tới góc nọ, miệng không ngừng la hét. Ngay cả tên Hải còm cũng nhịn không được bao lâu đã nhảy vào la hét cùng, bốn
cặp mắt hau háu như quạ vào chuồng lợn, hận không thể ôm hết đống đồ
khổng lồ này vào lòng.
Những người trong thôn nhìn thấy hai tên này như “lên đồng” thì bật cười ha hả. Hai tên một béo một gầy này tháng trước còn làm cả thôn phải tá
hỏa khi bắt gặp bọn chúng mặt mày đỏ gay, xé quần, xé áo lăn lộn từ
trong căn nhà lụp xụp lăn ra sân. Ban đầu mọi người tưởng là hai tên
“chuẩn men” đang chơi trội. May sao có một người phát hiện ra bọn họ bị
trúng độc. Tên còm vớ được một linh kiện điện tử nối với bộ phận tạo từ
trường xe bay khá lạ, cho nên lén la lén lút mang về cho mập mạp nghiên
cứu. Ai ngờ bên trên có dính chất kích dục cực mạnh, khiến cho cả làng
mới phải chứng kiến tình cảnh khóc dở cười dở của bọn hắn. Vậy mới có
câu “bãi rác là nơi đầy kỳ ngộ và song song với nó là nguy hiểm cùng
cực”.
Nhìn đống đồ lớn cực kỳ giá trị trước mặt, không ngờ lại không có ai nổi lên tham niệm. Đối với Lê, người dân trong thôn đều kính trọng tận đáy
lòng, bởi hắn đã mang lại cho họ cuộc sống sung túc hơn, vậy là đủ. Hiện tại mặc dù đống lớn đống nhỏ xếp đầy bãi đỗ xe, bọn họ cũng chỉ vui
mừng thay cho Lê. Bọn họ biết, đợt đua sang năm, nếu có những thiết bị
hiện đại này hỗ trợ, rất có thể bọn họ sẽ đứng thứ nhất, địa bàn thu gom phế thải có thể sẽ mở rộng hơn nữa. Quả là một tương lai đáng mong chờ.
Ở lại cùng gia đình ba ngày, sáng ngày cuối cùng của tháng tám, Lê từ
biệt gia đình và người trong thôn, khăn gói xuống thị trấn. Long mập và
Hải còi cũng đã lắp ráp xong một chiếc xe bay. Mắt hai tên này đầy tơ
máu nhưng không cách gì che giấu được vẻ hưng phấn của bọn hắn. Hai tên
nhất quyết phải đưa Lê xuống tận thị trấn, bắt được xe bay rồi mới về.
Khoái cảm tốc độ mang lại khiến hai tên tên hú dài.
Trạm giao thông công cộng trung tâm thị trấn chiếm tới hơn mười km, với
vô số xe bay đủ các kiểu dáng. Mặc dù xe rất nhiều nhưng không có tình
trạng xe nọ phải chờ xe kia xuất phát. Chỉ cần tới giờ rời bến, hệ thống máy chủ của trạm xe sẽ tự động phân luồng, xác định độ cao để ra khỏi
bến cho chiếc xe khách đó. Bởi vậy khách hàng không bao giờ phải chờ đợi lâu, cũng không bao giờ có tình trạng kẹt xe như nhiều năm trước đó.
Tại khu đỗ xe bay tư nhân, Lê nhìn hai tên một béo một gầy như muốn khóc thì bật cười:
- Thôi nào! Hai đứa bay như con nít thế? Có phải tao đi không trở về nữa đâu mà?
Hải còm chống chế:
- Tại thằng Long mập nó sụt sịt, làm tao khóc lây đấy chứ?
- Còn nói, là tại mày bảo thằng Lê đi rồi, còn ai ở nhà chơi với mày đấy à? Vậy là mày quên đứt tao đi còn gì, tao mới tủi thân chứ.
Lê khóc dở cười dở xua tay:
- Được rồi. Nam nhi một chút xem nào. Ai đời như hai đứa con gái thế? Mà con gái cũng không sụt sịt như tụi bay.
Nói đoạn vỗ vỗ vai mỗi đứa một cái Lê chỉ chỉ đồng hồ đeo trên tay nói:
- Chia tay tại đây thôi. Có gì chúng mày liên lạc qua đồng hồ thông tin cho tao. Tao sẽ trở về ngay khi có thể? Ok?
Long mập lại ngoác miệng ra:
- Oa… oa! Sao tao vẫn khóc này. Biết vậy lần này cứ để mày trốn đi như bữa trước có phải khỏe không. Oa…
Lê toát mồ hôi nhìn hai tên đang đứng xếp hàng khóc bù lu bù loa rồi vội vã lủi vào hành lang bán vé. Đứng lâu, hai tên này lại dìm chết hắn
trong nước mắt thì thật là họa vô đơn chí.
Hành lang này có tới vài chục cái máy lớn và hình dáng có chút giống máy giặt những năm 200x được xếp thẳng tắp theo hai hàng hai bên hành lang. Cầm thẻ tín dụng, quẹt qua khe rãnh trên đầu một cái máy ở vị trí số
bốn, một bảng thông tin điện tử trong suốt bồng bềnh nổi lên trước mắt.
Một loạt hàng chữ hiện lên, thông báo số chứng minh thư, số tiền có
trong tài khoản cùng một tấm bản đồ vệ tinh rộng lớn được làm mờ. Bên
trên bản đồ ghi dòng chữ: “Xin chọn địa điểm tới”.
Lê vươn tay trỏ vào màn hình, tấm bản đồ đang mờ mờ tự động sáng lên,
Hai ngón tay khẽ tách, tấm bản đồ phóng to khu vực miền trung. Trỏ vào
khu vực mang tên Thành phố Đà Lạt. Lại lần nữa phóng to khu vực phía tây bắc thành phố, trên bản đồ xuất hiện một ký hiệu bàn tay mờ ảo như mang phép thuật đang nâng đỡ. Ở giữa lòng bản tay xuất hiện một chuỗi AND
đựng thẳng lóe sáng. Bên dưới bàn tay có một dòng tên: “Học viện Bàn Tay Thần”.
Trỏ nhẹ vào ký hiệu logo của học viện hai lần. Màn hình điện tử hiện lên dòng chữ: “Bạn xác định tới Học Viện Bàn Tay Thần?”
Nhấn vào chữ “xác định” ở bên dưới, màn hình xanh hiện lên số của tàu
phi hành là 889, vị trí ở hàng hai mươi tư, dãy sáu phía đông bắc bến
đỗ.Số tiền phải thanh toán: 55HC, tự động trừ vào thẻ tín dụng. Số tiền
tệ còn dư: 2,5 tỷ HC.
Nhìn vào số tiền còn dư, Lê mỉm cười. Hi vọng số tiền hắn đã chuyển
khoản cho mẹ đủ để chạy thuốc cho em gái cho tới khi hắn học nghệ tinh
thông và trở về. Đồng thời cũng có thể chữa lành lại cái chân bị tật của cha.
Rảo bước tới vị trí đông bắc của trạm xe, tới dãy số sáu, rồi lần lượt
đếm tới tàu phi hành số hai mươi tư. Đập vào mắt Lê là một chiếc xe bay
hiệu HS330-C, hình dáng có chút tương tự máy bay dân dụng ở thế kỷ
trước. Chỉ là hai cái cánh tựa như người ta bẻ đôi chiếc đĩa DVD khổng
lồ và lắp vào hai bên cho nó, trông thật hoành tráng và đồ sộ. Tàu phi
hành này có thể chứa một lúc lên tới hơn một trăm khách hàng. Tuy nhiên
chỉ cần khoảng hai mươi người, tàu phi hành vẫn phải có nghĩa vụ phải
rời bến và tới nơi đúng giờ. Thường thường, thì các tàu phi hành hoạt
động có chút giống như lịch trình chạy của xe bus, nhưng số lần dừng rất ít, đại đa số chỉ có dừng ở các trạm giao thông cấp tỉnh. Hơn nữa do
cải tiến về mặt năng lượng và kết cấu động cơ, cho nên thời gian được
rút ngắn rất nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT