Ngoài bờ biển đảo Phú Quý, Lê và Thúy vẫn còn đang mải tìm kiếm tên bịt mặt nọ, không biết rằng hắn đã rời đảo rồi. Khoảng chừng mười phút sau, không chỉ Thúy mà cả Lê cũng đã hết kiên nhẫn. Càng nghĩ hắn càng cảm
giác mình tình hình mỗi lúc một nguy hiểm. Hắn biết mình đã gây ra một
vấn đề nghiêm trọng không kém gì so với việc công bố kết quả khoa học
của Bàn Tay Thần trước kia, rất có thể sẽ đẩy Việt Nam vào một vòng
chiến tranh mới.
Ba mươi phút, nếu tên gián điệp kia không còn trên đảo vậy thì tình
huống càng thêm không xong. Lê vội vàng kéo Thúy chạy về phía tòa nhà
nghiên cứu. Hắn muốn bằng cách nhanh nhất trở về học viện để thông qua
BTT để báo cho chính phủ làm ra các biện pháp phòng tránh.Thúy lúc này
cũng biết nàng đã gây ra họa lớn, rụt rè để Lê cầm tay kéo chạy đi.
Ngoài xa bờ biển, một chiếc phi thuyền từ từ nổi lên mặt nước. Không,
lại thêm một chiếc nữa… một chiếc nữa… Thoáng chốc đã đứng đầy một góc
biển. Những chiếc phi thuyền bắt đầu tản ra bốn phía hòng vây kín lấy
đảo Phú Quý.
Lúc này, Lê và Thúy đã trở về tòa nhà nghiên cứu, dùng chiếc xe mini
phóng hết tốc độ về bến xe thứ hai. Lúc này tiếng cảnh báo có xâm nhập
của hệ thống BTT phụ trên hòn đảo bắt đầu lan tỏa khắp các tòa nhà lẫn
phương tiện lưu thông. Tuy nhiên vẫn một mô típ cũ, dù bị xâm nhập, hệ
thống chỉ phát ra tiếng cảnh báo chứ không có thực thi bất cứ biện pháp
nào bảo vệ. Đây cũng là một phần trong chiến dịch “vì hòa bình” của các
nhà lãnh đạo. Tuy nhiên trong tình huống này, nó tỏ ra nhu nhược như một tàu đánh cá yếu đuối bị tàu tuần tra Trung Quốc tấn công trong vùng
biển quốc gia mà không có biện pháp nào ứng phó ngoài việc cử bộ phát
ngôn ngoại giao lên truyền hình phản đối mấy câu yếu ớt.
Mặc kệ mấy tiếng cảnh báo vang lên bên tai, chỉ cần ngồi lên xe, Lê tự
tin cho dù bị một đoàn xe bay bao vây hắn cũng có khả năng thoát ra. Trừ khi đối phương sử dụng vũ khí trên diện rộng. Tuy nhiên vừa mới khởi
động Star44F, Lê lại không chú ý tới sắc mặt của Thúy mỗi lúc một biến
đổi. Bên hông nàng, một chiếc đèn báo mỗi lúc một chớp đỏ dữ dội. Ngần
ngừ một hồi lâu, chỉ thấy nàng lấy từ trên chiếc túi ở sau lưng nàng ra
một đồ vật giống như một bao diêm. Thúy bấm chiếc nút đỏ nhỏ bên trên
chiếc hộp, một luồng điện phóng ra bắn thẳng về phía Lê khiến hắn đang
chuẩn bị cho xe bay lên bị giật tới hôn mê, gục lên đầu xe bay.
Nhìn Lê ngủ say với anh mắt trìu mến một hồi, hai mắt của Thúy không tự
chủ được đỏ hoe ngập nước từ lúc nào. Hít sâu một hơi, nàng lại run rẩy
thò tay vào trong túi lấy ra một vật tựa như chiếc huy hiệu hình lá
khiên chắn lớn bằng lòng bàn tay. Nàng dặt nó vào khe cắm dưới dây lưng
của Lê. Tiếp đó nàng vươn tay nhẹ nhàng chạm lên mặt của hắn, miệng lẩm
bẩm:
- Em xin lỗi. Em thực sự rất xin lỗi…
Nói đoạn nàng nhấn núi khởi động trên màn hình cảm ứng của chiếc
Star44F, xác định lộ tuyến trở về là Học Viện Bàn Tay Thần. Chiếc mô tô
bay phóng vút lên bầu trời, xen kẽ với nhiều xe bay nhốn nháo khác dựa
trên hệ thống thông minh về phía tây bắc, để lại Thúy đứng phía dưới
nhìn ngẩn ngơ.
Vừa lúc chiếc Star44F biến mất trên bầu trời, một giọng nói điện tử vang lên khắp hòn đảo:
“Cảnh báo! Toàn bộ khu vực đảo Phú Quý đã bị phong tỏa. Đề nghị tất cả
các phương tiện trên đảo giữ nguyên vị trí. Bất cứ phương tiện nào bay
lên bầu trời đều bị tiêu diệt.”
“Ầm… ầm ầm…”
Tiếng nói phát ra, đi kèm với nó là vô số các tia sáng năng lượng được
phóng ra từ các phi thuyền chiến đấu khiến cho những xe bay đã cất cánh
lên bầu trời đều biến thành những mảnh vụn nổ văng tung tóe…
Trên một chiếc phi thuyền lớn nhất, rất nhiều nhân viên kỹ thuật đang
hối hả làm việc. Ở giữa khoang trung tâm của phi thuyền, một người diện
trang phục võ thuật màu trắng đang đứng nhìn về màn hình chiếu toàn cảnh đảo Phú Quý từ trên không trung, những tin tức liên tiếp được báo về:
- Đội trưởng. Tất cả những thành phần phản kháng đã bị tiêu diệt.
- Liên lạc với tổng bộ, xâm nhập BTT tắt hệ thống cảnh báo. Bật ra đa rò tìm toàn bộ hòn đảo. Bọn chúng chắc chắn chưa đào tẩu được đâu.
- Đã bật ra đa. Chúng ta đã bắt được tín hiệu của một người trong số đó. Người kia hoàn toàn không thấy, hoặc đã trốn sâu dưới lòng đât.
- Hừ! Để đề phòng đối phương đào tẩu cử đội 7, 8, 9 lập tức đuổi theo.
- Rõ thưa đội trưởng.
- Còn nữa, lập tức khóa mục tiêu số hai, nhanh chóng bắt gọn cô ta.
- Đội trưởng! Đội đặc nhiệm của Nga và Mỹ cũng đã tới, bọn họ đang chất vấn chúng ta.
- Hừ! Mặc kệ bọn chúng. Chúng ta đánh nhanh rút gọn. Về phần những ruồi
bọ đó, ông chủ đã bố trí những kinh hỉ đang chờ đợi bọn hắn.
- Rõ thưa đội trưởng…
….
- Đội bảy báo cáo, sắp tới Học Viện Bàn Tay Thần nhưng ra đa của chúng
tôi vẫn không phát phát hiện ra chiếc xe bay nào giống như chiếc mà
“122” đã gửi thông tin về căn cứ. Chúng tôi hoài nghi đối phương có hệ
thống phòng chống ra đa…
- Tốt lắm! Sử dụng hệ thống quang học từ vệ tinh, tiếp tục tuy lùng, nếu gặp trực tiếp bắt sống và đoạt thứ trong hộp đang đeo trên lưng hắn.
- Rõ thưa đội trưởng.
…….
Đất liền, Star44F vẫn nhằm thẳng hướng học viện Bàn Tay Thần mà phóng
với tốc độ chóng mặt. Rất nhanh, chiếc xe mang theo Lê đang hôn mê lao
vào vùng trời vườn quốc gia Chư Yang Sin. Từ trên màn hình cảm ứng của
Star44F đang nảy lên những thông số tốc độ cùng với xung từ trường ổn
định bỗng nhiên bị dẹp cả sang hai bên. Ở giữa màn hình hiện lên dòng
chữ cảnh báo đỏ chót nhấp nháy dữ dội. Đồng thời giọng điện tử của hệ
thống điều khiển thông minh cũng vang lên:
“Cảnh báo… cảnh báo… phía trước năm mươi km, khí lưu cực kỳ không ổn
định. Khẩn cấp đề nghị hạ xuống tìm nơi trú ngụ… cảnh báo… cảnh báo…”
Từ thông số đo được từ hệ thống vệ tinh, hệ thống thông minh của Star44F đã kêu lên chói tai với tần số âm thanh gây chú ý cao nhất. Đồng tời từ trường bảo vệ của xe cũng rung lên dữ dội giống như một chiếc điện
thoại nhận được cuộc gọi khiến cho Lê đang bất tỉnh nhân sự phía trên
cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Vừa mở mắt, hắn đã bị dọa một trận nhảy ngược xém chút rớt xuống phía
dưới. Chỉ thấy vùng trời trước mắt trở nên đỏ rực như bị nung đỏ, khí
lưu vô cùng cuồng loạn, xe bay dù ở rất xa vẫn rung lên bần bật. Một cây nấm khổng lồ từ từ hiện ra và bắt đầu lan tỏa ra tứ phía, khói đen xen
lẫn với sức ép, không khí như ngàn vạn con thú điên cuồng chồm tới khiến tóc gáy hắn dựng ngược cả lên.
Sững sờ một hồi, Lê cuống quýt ra lệnh:
“Hạ xuống… mau hạ xuống…”
Tuy nhiên để đảm bảo an toàn cho người ngồi trên, dù hạ xuống với tốc độ nhanh nhất, nhưng Lê phán đoán trước khi hắn xuống đất, đã bị sức mạnh
của vụ nổ khổng lồ từ phía học viện kia thổi thành tro bụi rồi. Hắn
không còn kiên nhẫn chờ xe hạ xuống mà quay về phía sau quát:
- Ôm chặt lấy anh…
Vừa nói được một nửa, Lê nhận ra ngoài hắn thì trên xe không còn có ai
nữa. Nhíu nhíu mày một thoáng, Lê trực tiếp điều khiển cho mười hai trụ
phóng lên phía trên không trung. Chiếc xe như có một bàn tay vô hình đẩy mạnh xuống dưới mặt đất với tốc độ chóng mặt. Chỉ còn hai mươi mét, Lê
lại đột ngột xoay mười hai trụ phóng xuống dưới. Khí lưu đẩy mạnh khiến
cho chiếc xe trượt dài sát mặt đất theo một sườn dốc lao xuống phía
dưới.
“Uỳnh…. Uỳnh….”
Một luồng cuông phong mạnh mẽ lao vút qua ngọn đồi, toàn bộ cây cối to
lớn cho tới động vật đều không kịp làm ra phản ứng bị biến thành tro
tàn. Cứ như thể sức ép mạnh mẽ kia là một cơn gió, mà đồ vật trên mặt
đất chỉ là những đám bụi đen được xếp một cách rời rạc lên nhau, chỉ cần thổi nhẹ là bay vụn lả tả.
Lê dù đang trượt lùi về phia sau ngọn đồi, nhìn thấy tình cảnh phía
trên đầu cũng cực kỳ hoảng hốt. Sức mạnh này vượt quá mức tưởng tượng
của hắn. Còn không đợi hắn kịp phản ứng, luồng sức mạnh tuyệt đối từ vụ
nổ này đã thôi bay ngọn đồi, chồm lên hắn, bao phủ cả xe lẫn người vào
bên trong. Ý nghĩ duy nhất lúc này của Lê là: “Chuyến này tiêu thật
rồi”…
Ngoài xa, ba chiếc phi thuyền sử dụng ống nhòm cực đại từ trên vệ tinh
đã phát hiện ra Lê ở phía trước. Ra đã của bọn họ đã bị tấm khiên phóng
ra từ trường che dấu nên bất đắc dĩ phải sử dụng biện pháp nguyên thủy
này. Nhưng mà khi bọn họ vừa đuổi tới chưa kịp chạm chán thì cơn cuồng
phong chồm qua, lớp từ trường bảo vệ như một lớp bong bóng xà phòng chỉ
kìm hãm chưa đầy một giây đã bị xuyên thủng. Phi thuyền bị phân giải,
nhân viên trong ba chiếc phi thuyền cũng chưa kịp cất tiếng kêu kinh
hoảng đã bị biến thành tro bụi. Từ trường càng phân tán, thì sức bảo vệ
càng kém. Trừ những phi thuyền được thiết kế đặc biệt.
Trong lúc Lê buông xuôi tuyệt vọng phó mặc cho số phận thì từ bên hông
của hắn, tấm khiên mini mà Thúy dặt trên dây lưng bỗng nhiên chớp lòe.
Một luồng từ trường mạnh mẽ được phóng ra, kết hợp với từ trường bảo vệ
của Star44F hình thành một lớp màng bao bọc hình câu bao phủ cả người
lẫn xe vào trong. Cơn cuồng phong thổi qua giống như dòng nước lũ bị
viên đá ngầm chia làm đôi, hoàn toàn bị tách ra làm đôi. Nhìn luồng sức
mạnh ngàn vạn con thú chồm qua, Lê không tự chủ được nhìn xuống tấm
khiên nhỏ xíu ở bên hông. Đây hẳn là Thúy đã dắt vào cho hắn. Không nghĩ tới kỹ thuật quân sự trên thế giới đã tiên tiến tới mức độ này. Chỉ là
Lê nghĩ cách gì cũng không hiểu tại sao nàng lại khiến hắn hôn mê rồi ở
lại hòn đảo. Lúc đó thừa đủ thời gian để bọn họ chạy trốn cơ mà? Và
nàng… kiếm “thứ lợi hại” này từ đâu ra, không lẽ là Bàn Tay Thần cho
nàng?
Vụ nổ khủng bố tới nhanh mà đi cũng nhanh. Khi tầm mắt của Lê được mở ra lần nữa, hắn hoàn toàn không tin nổi quang cảnh trước mắt. Đây là một
cái hố khổng lồ, mà hắn đang đứng ở gần rìa của cái hố đó…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT