Đảo Phú Quý ngoài khơi Việt Nam, trước kia thoạt nhìn từ trên không
trung như một con rùa biển thì hiện tại giống như một chiếc khiên chắn
hơn với vô số công trình san sát mọc vươn cả ra ngoài phạm vi đảo. Nơi
đây đã trở thành khu nghiên cứu sinh vật biển của của học viện Bàn Tay
Thần, hàng năm đưa ra vô số công trình nghiên cứu có ích. Và nhiệm vụ
lần này của Lê và Thúy cũng phải thực hiện trên hòn đảo này.
Từ trên không nhìn xuống, cả hòn đảo được bao chùm bởi một vòng quang
mang rộng lớn. Vừa tiếp xúc với lớp “màng” ánh sáng đó, giọng nói điện
tử vang lên:
“Xe bay số hiệu Star44F được phép thông qua. Chú ý: Với mức độ ưu tiên
cấp hai đề nghị chủ phương tiện hạ xuống bãi đáp số hai theo quy định”.
Bãi đáp xe số hai là một bãi đáp khá rộng cao trên nóc các tòa nhà, chứa được một lúc mấy ngàn xe không thành vấn đề. Hầu hết các phương tiện
giao thông hàng không lúc này đều phải phân loại cấp độ ưu tiên ở những
nơi nhất định. Độ ưu tiên càng cao thì càng được hưởng những ưu đãi, và
quyền lợi càng lớn. Giống như hiện tại, nếu Lê và Thúy mà có cấp độ ưu
tiên số hai thì hoàn toàn có thể không để ý tới bất cứ kiểm tra nào mà
lao thẳng xuống bãi đáp phía dưới, không phải từ từ hạ cánh giống “xếp
hàng vào lớp” như các xe có quyền ưu tiên cấp thấp.
Mục tiêu của Lê và Thúy là trạm nghiên cứu số năm. Nó là một khu vườn
nằm ở xã Tam Thanh phía đông đảo Phú Quý. Lê và Thúy sẽ tụ họp với năm
thành viên xuất sắc của tòa tháp số ba để tìm một số gen tốt của thực
vật đối với thân thể con người. Từ bãi đỗ xe số hai tới trạm nghiên cứu
số ba cần đi trên một chiếc xe mini chạy trên mặt đất giống như những xe hay trở người trong sân golf. Quét thẻ vào một hộp thông minh ở khu
đông bãi đậu xe, hai người được hệ thống cấp cho một chiếc xe riêng. Chỉ cần ngồi lên, chiếc xe nhỏ này tự động chạy tới mục tiêu đã định trước
trên đảo.
Lê vốn dĩ là một tên cục mịch, trừ những lúc hắn gặp vấn đề hưng phấn về xe bay ra thì hắn thực sự rất ít nói. Hôm nay gặp Thúy, mặc dù hắn cũng đã cố nói nhiều hơn thường ngày, nhưng mà trên xe lúc này cũng chỉ ậm ừ được vài câu, còn lại là ngồi “ngậm tăm” như bức tượng. Ngược lại với
hắn, Thúy lại có vẻ hoạt bát như cô bé năm sáu tuổi, hết quay đông rồi
lại trông tây, dường như cái gì cũng gây cho cô bé sự tò mò mãnh liệt.
Đi xuyên qua nhiều kiến trúc và rừng cây ở tầng dưới chót sau hai mươi
phút, cả hai mới tới trạm số nghiên cứu số năm, cả Lê và Thúy đều bất
ngờ là nhóm nghiên cứu sinh hợp tác với bọn họ đều không thấy. Nhìn khu vườn xanh tốt nhưng trống trải, Thúy nhún nhún vai nói:
- Có thể là bọn họ tới muộn.
Gật đầu biểu thị đồng ý, Lê bước tới tòa nhà nghiên cứu nằm ẩn dưới lớp
tán cây khổng lồ. Thực sự thì những học viên nghiên cứu về thực vật rất
tài ba. Chỉ trong vòng hai mươi năm, bọn họ đã nghiên cứu rất nhiều công trình mang tính đột phá. Chẳng hạn như vườn cây cổ thụ cao như những
tòa nhà ba bốn mươi tầng này đều là do bọn họ chăm sóc chỉ trong hai
năm, chẳng khác thổi không khí vào cho cây lớn là bao nhiêu.
Đưa tấm thẻ nghiên cứu sinh cấp hai vào khe nứt ở cánh cửa. Khóa được mở ra, Lê bước vào trong, Thúy cũng theo sau bước vào đó. Tòa nhà nghiên
cứu này chỉ có ba tầng, cho nên nói nó nằm núp mình dưới tán cây quả
không có nói ngoa. Theo những đồ đạc sắp xếp trong đại sảnh tầng một, và tầng hai Lê và Thúy đều dễ dàng nhận ra đây điển hình là một phòng thí
nghiệm thực vật và động vật. Những phòng thí nghiệm như vậy Lê và Thúy
đã tiếp xúc rất nhiều khi còn ở trong học viện.
Tầng ba là phòng ở tạm thời dành cho nghiên cứu sinh hoặc giáo sư được
phân tới nghiên cứu hay làm việc. Mặc dù nói là phòng ở tạm thời tuy
nhiên đầy đủ các tiện nghi và chế độ sinh hoạt.
Những tưởng các nghiên cứu sinh kia sẽ rất nhanh có mặt, tuy nhiên đợi
thêm ba ngày vẫn chẳng có ai tới khiến Lê và Thúy bắt đầu sốt ruột. Tính cách hai người mặc dù có chút trái ngược, nhưng đều là những thành phần mọt sách, cuồng nghiên cứu cho nên rảnh rang ba ngày, cả hai đều có
phần buồn chân buồn tay.Lê cũng đã thử liên lạc với hệ thống máy chủ BTT nhưng không có phản hồi, hẳn là có sự thay đổi hay đang chờ sắp xếp nào đó.
Qua ngày thứ ba, Lê đã không chịu nổi tịch mịch liền bước ra ngoài khu
vườn có thực vật khổng lồ. Thúy cũng buồn chán nhí nhảnh đi theo. Hai
người này ban đầu còn nói vài câu trao đổi, sau cả hai đều lùi lũi như
hai robot đi dạo quanh vườn. Chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng Thúy hờn
dỗi lẩm bẩm phía sau:
- Chán chết. Sao lại phân mình làm việc với dạng khô khan này chứ?
- Đồ đầu đất, đồ chết nhát, nói một chút răng mi bay hết hay sao mà cứ lầm lầm lỳ lỳ như con chuột chũi thế?
Đang mải cúi đầu lẩm bẩm mắng Lê, đột nhiên hắn đang đi lại dừng lại
khiến Thúy đâm sầm vào người hắn. Hoảng hốt một trận, Thúy lấy tay che
bộ ngực phập phồng nói:
- Làm… làm sao vậy?
Lê chỉ tay lên phía trước, Thúy ngước mắt theo liền nhận ra một ngọn đồi thấp thấp. Ngọn đồi này cũng được che phủ bởi nhiều cây cối cho nên nếu không quan sát kỹ, người nhìn rất dễ nhầm lẫn với một mô đất lớn. Cái
làm Lê và Thúy chú ý là trên ngọn đồi thấp đó có một trụ đá khá lớn. Nói là trụ đá, thật ra là một tảng đá bị đẽo gọt hai mặt, biến nó thành một hòn đá có hai mặt phẳng nằm vuông góc với nhau.
Giữa bao la tán cây, không nghĩ tới lại có một trụ đá không ra hình thù
gì quả thực có chút bắt mắt. Tuy nhiên trụ đá này lại nằm phía sau tòa
nhà nghiên cứu nên con đường vốn dẫn ra phía sau này rất có thể từ lâu
đã không có người đi lại nên cỏ mọc xanh um, ít ai nhìn thấy nó, hơn nữa nếu có nhìn thì cũng chỉ coi là một đồ vật trang trí rồi bỏ đi. Chỉ là
lúc này Lê và Thúy đều là những kẻ nhàn rỗi sinh tò mò, cả hai bước tới, mỗi người chọn một mặt phẳng để quan sát xem có hiện tượng gì lạ.
Thoạt đầu, mặt đá vẫn chỉ là mặt đá nhẫn nhụi như trước, không có hình
vẽ, cũng không có khe nứt hay hoa văn gì. Chỉ lạ một điều là nằm dưới
tán cây nó dù sao vẫn được coi là lộ thiên, dầm mưa dãi nắng nhưng hai
mặt phẳng lại không có một chút hư hao hay rêu mọc che phủ. Ngần ngừ một hồi lâu, cũng không quan sát được gì, Lê đang tính bỏ đi thì chợt một
chùm ánh sáng mặt chời xuyên qua kẽ lá chiếu lên cả hai mặt phẳng. Với
góc độ chiếu nghiêng như vậy, một số hoa văn đột ngột xuất hiện rời rạc
rồi từ từ hiện ra… năm ngôi sao.
Nhìn thấy những ngôi sao năm cánh này, cặp mày của Lê khẽ nhíu. Hắn
thoáng ngả người ra phía sau chợt nhận ra mặt phẳng đối diện với hắn là
một hình chữ nhật nằm ngang. Chăm chú nhìn hơn một chút, Lê chợt hoảng
hốt. Hắn phát hiện tinh thần của mình như bị những ngôi sao dẫn dắt,
tiềm năng như muốn chạm vào bọn chúng. Nếu tinh thần của Lê không được
tăng cường qua nhiều bài tập về Phật Pháp Viễn Sinh thì hắn cũng không
cách nào cảm giác được mình đang bị điều khiển.
Mặc dù có khả năng thoát khỏi sự “thôi miên” từ những ngôi sao nhưng tính tò mò vẫn khiến Lê vươn tay chạm một ngón tay vào đó.
“Ồ! Ngôi sao có thể di chuyển, giống y như điều khiển trên màn hình cảm ứng”.
Lê kinh ngạc nhìn ngôi sao có thể di chuyển theo ngón tay mình. Hắn
không ngờ tới kỹ thuật điều khiển quang học lại có thể phát triển tới
trình độ này. Không lẽ ở dưới đất có giấu một hộp máy thông minh và nó
chỉ bị kích hoạt khi ánh sáng chiếu vào?
Di chuyển một hồi cả năm ngôi sao nhưng vẫn không có hiện tượng gì xảy
ra. Lê nhíu mày. Hẳn đây là một dạng mật mã, nếu không chả ai rảnh hơi
đi bố trí mấy cái họa tiết câu dẫn trí tò mò của con người ở một nơi hẻo lánh như vậy.
Nếu cả mặt phẳng đã là một hình chữ nhật, tại sao không vẽ một lá cờ
Việt Nam nhỉ? Nghĩ như vậy, Lê liền kéo năm ngôi sao chập lại làm một ở
giữa trung tâm mặt phẳng. Quả nhiên năm ngôi sao nhỏ sau khi chập đột
ngột lớn lên một chút, vừa đúng với kích cỡ thông thường của một lá cờ.
Còn không kịp để Lê làm ra phản ứng, dưới chân hắn thình lình lộ ra một
miệng hố rộng, kéo hắn rớt xuống dưới. Ý nghĩ duy nhất lúc này của Lê
không phải là hoảng hốt hét lên như tiếng la hét phía bên kia vọng sang
của Thúy mà là nhìn quanh xem có sợi dây hay dễ cây, mô đất nào có thể
bám vào được. Đáng tiếc bốn phía xung quanh đều là vách tường vững chắc, xem ra cái hố này là do con người thiết kế, dù có dang cả hai chân hai
tay cũng không thể chạm vào hai bên vách tường mà giảm tốc độ rơi. Lúc
này hắn cũng chỉ mong sao cái hố không nên quá sâu, hoặc ở dưới ít nhất
cũng có đệm bông hay đệm hơi đón đỡ, nếu không thì hắn thực sự thảm rồi.
Từ tiếng hét chói tai ngay khi hắn rớt xuống, Lê biết Thúy cũng nhanh
chóng tìm ra quy luật của những ngôi sao và cũng bị rơi như mình. Chỉ là có vẻ như hai đường hầm khác nhau mà thôi.
May mắn, rơi được khoảng một trăm mét, Lê cảm giác mình rơi vào một
khoang từ trường bảo vệ. Lớp từ trường này không cứng rắn như những lớp
từ trường bảo vệ mọi người trên xe bay mà êm ái như một đệm bông khiến
người rơi vào rất thoải mái, tiếp đất nhẹ nhàng như thể ngã người xuống
giường.
Đưng dậy ngẩng đầu nhìn lên, Lê phát hiện phía trên tối om, hẳn là cánh
cửa thình lình mở ra kia đã bị đóng lại. Đưa mắt quan sát một hồi nhận
ra mình đang đứng trong một căn phòng nhỏ hình ngũ giác. Căn phòng này
có năm cánh cửa tương ứng trên từng bức tường. Và trên năm cánh cửa cũng in năm quốc kỳ của Việt Nam, Trung Quốc, Mỹ, Nga, và Nhật Bản.
Bất quá ngoại trừ cánh cửa có in hình quốc kỳ của Việt Nam được mở ra thì bốn cánh còn lại đều bị khóa kín.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT