Phía trước đĩa bay chính là tòa tháp số tám mươi hai, và chỉ không đầy
ba giây nữa gà còm và chiếc xe bay của hắn sẽ lao thẳng vào tòa nhà đó
khiến hắn còn chưa kịp vui niềm vui sống sót thì đã phải toát mồ hôi cho mối nguy sắp tới.
Cũng may tên này cũng là một trong những thành viên trong hội đua xe.
Lúc trước mặc dù bị khí thế hung hăng của Lê dọa làm cho luống cuống,
hơn nữa lại kẹt ở giữa hai xe của đồng đội, không biết biến hướng thế
nào mà tránh. Hiện tại hắn cũng mặc xác cái tên lái mô tô đang nhởn nhơ
trên cánh của mình có trụ vững được hay không, lập tức kéo bánh lái cho
chiếc đĩa bay thay đổi hướng , lượn một vòng cung tuyệt đẹp lên trên,
dựa sát theo bề mặt tháp mà lên.
May hơn cho hắn là chỗ này không phải khu vực bãi đỗ xe hay khu vườn…
nhô ra khỏi tòa tháp, nếu không dù có lượn đẹp cách mấy, hắn cũng đâm
vào những vật cản kia mà thôi. Tòa tháp chia vành đai bao bọc thành
những đường cung. Và không phải đường vòng cung nào cũng được phép xây
dựng vườn tự nhiên hay bãi đỗ xe cũng như các công trình khác. Mà dựa
vào kết cấu quy định thì cứ cách hai đường vòng cung mới được phép xây
những khối kết cấu nhô ra ngoài. Cho nên thoạt nhìn từ xa, những tòa
tháp tựa như những mũi khoan có các rãnh chọc thẳng lên bầu trời.
Gà còm run rẩy cho xe đậu lên một bãi đỗ xe ở tòa nhà số tám mươi hai.
Không lâu sau, nhóm người Hùng trọc và Phong lão đại cũng đã bay tới. Cả đám trực tiếp đứng nhìn Lê như nhìn một sinh vật ngoài hành tinh, vừa
tò mò lại vừa sợ hãi. Cứ như thể bất cứ lúc nào Lê cũng há chiếc miệng
khổng lồ ra và ngoạm cho chúng một ngoạm, cả đám tiêu tùng…
Quan sát một hồi, cuối cùng Lê cũng lên tiếng:
- Bọn bay chọn sai người để đùa rồi. Nếu lần nữa còn tiếp diễn, tao không ngại cho một hai đứa về chầu ông bà ông vải.
Nhìn bộ mặt nghiêm túc của Lê, không ai nghĩ là hắn nói đùa. Không chừng lần sau, hắn sẽ chế tạo ra một vụ tai nạn xe không chừng.
Phong lão đại ngồi trên chiếc xe bay hình con robot cười khổ nói:
- Hiểu lầm.... hiểu lầm….
Lê cũng không đợi hắn nói hết đã cho SSS phóng đi, để lại sau lưng cả
đám ngẩn người, tay đã giơ giữa lưng trừng cũng không kịp mở lời.
Nhìn theo bóng dáng Lê mất hút, cả đám quay sang nhìn Phong lão đại. Hắn đang định cất tiếng thì chuông đồng hồ thông tin đeo trên tay phải chợt rung lên. Ánh mắt đảo qua theo một quỹ tích hình chữ “Z”. Từ trên chiếc điện thoại, một màn hình cảm ứng bật ra giữa không trung, hiển thị một
khuôn mặt thanh niên với chiếc dây chuyền nối mũi và tai bởi hai lỗ
khuyên cùng mái tóc màu bạch kim cực kỳ nổi bật.
Hai ngón tay phải khẽ tách, màn hình cảm ứng trở nên rộng lớn hơn. Âm
thanh cũng vang ra xung quanh mọi người đều có thể nghe thấy chứ không
phải truyền thành dòng chỉ vào tai của Phong lão đại.
“Hắc! Đội đua xe “mạt hạng” của Học Viện Bàn Tay Thần. Thế nào, đã đủ
tiền trả cho tao chưa? Tao thông báo lần cuối, nếu còn không trả, ngày
mai mỗi đứa sẽ cụt một ngón tay. Ngày kia không trả, ngón tiếp theo sẽ
ra đi. Ha ha… không biết cảnh những thiên tài đua xe của học viện lớn mà không có tay thì cảm giác thật sảng khoái thế nào đây?... Đừng có đần
mặt nhìn tao như vậy, luật làm ăn, chính là luật làm ăn đó…chúng mày
hiểu không? Có vay có trả, thuận mua vừa bán, và đừng có lôi mấy cái
hoàn cảnh đáng thương của chúng mày ra dọa tao… Nên nhớ, ngày mai phải
gom đủ tiền.. nếu không chúng mày biết rồi đấy.”
Màn hình vụt tắt, mọi người trong đội đua xe đều ủ rũ. Bất quá mọi việc
của bọn hắn đối với Lê mà nói không có chút nào ảnh hưởng. Đưa SSS về
bãi đậu xe của ký túc xá. Ăn trưa và nghỉ ngơi, chiều lên thư viện tìm
đọc thêm thông tin. Liên tiếp mấy ngày liền Lê có mặt thường xuyên tại
thư viện công cộng của học viện khiến các nhân viên ở đây đều biết tới
hắn như một tên “mọt thông tin”, suốt cả ngày ôm lấy màn hình cảm ứng mà không biết chán.
………..
Biển đông Việt Nam, hiện tại đã bị biến trở thành một vùng biển công
cộng. Từ đầu những năm 200x, Trung Quốc đã thản nhiên tuyên bố chủ quyền ở hầu hết phạm vi biển đông. Bọn họ dùng chiến thuật vừa dùng sức ép
quân sự, đe dọa các tàu đánh cá và các tàu tìm kiếm, khai thác mỏ của
Việt Nam. Mặt khác trên trường quốc tế, bọn họ cũng tung ra một loạt
sách báo khăng khăng nói rằng Việt Nam đã chiếm biển của bọn họ.
Cuộc chiến trên biển tường chừng sẽ kết thúc khi lần lượt từ Philipin
rồi tới Việt Nam đưa ra các chứng cớ xác thực rằng bọn họ có chủ quyền
tại vùng biển này, và Trung Quốc chỉ là một tên vừa ăn cắp vừa la làng
chính hiệu. Nhưng đột biến lại xảy ra, khi các ông lớn của Trung Quốc đã bí mật tiếp xúc với cơ quan cấp cao của cả Nga lẫn Mỹ. Cũng không biết
mấy nước lớn thỏa thuận thế nào, nhưng bọn họ đã đi tới thống nhất biến
vùng biển của Việt Nam và Philipin thành vùng biển công cộng. Có nghĩa
là cho dù Việt Nam có hò hét cỡ nào thì bọn họ cũng chỉ coi như một chú
thỏ con trước một con sư tử. Dù có loi choi thế nào cũng chỉ làm trò
cười mà thôi.
Các nước tuyên bố không can thiệp vào sự việc biển đông giữa Việt Nam và Trung Quốc, tuy nhiên trong thực tế, bọn họ đã ngầm chia nhau vùng biển màu mỡ và có vị trí chiến lược cả về mặt quân sự lẫn kinh tế này. Tàu
đánh cá và các tàu thuyền khác của Việt Nam luôn bị xua đuổi như đuổi tà trên biển cả thập kỷ qua, tình hình càng lúc càng tồi tệ. Tuy nhiên cơ
quan cấp cao các nước vẫn rất ăn ý giữ gìn sự “lằng nhằng” như vậy.
Tại một tọa độ bí ẩn giữa quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, một cơ sở ngầm vô cùng quy mô nằm sâu dưới đáy biển. Cơ sở ngầm như một chiếc đĩa bay khổng lồ bao chùm cả một vùng biển rộng lớn và được ngụy trang bằng lớp cát, lớp đá ở bên trên.
Vuông theo một góc chín mươi độ từ mặt biển chạy xuống tới đáy, xuyên
tiếp qua lớp cát đá dày cùng nhiều phòng ốc, tường thép cứng rắn, lọt
vào đại sảnh trung tâm của cơ sở. Trước một màn hình cảm ứng lớn như sân bóng rổ một người đàn ông trung niên mặc hoa phục dứng chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một góc nhỏ trên màn hình. Bên cạnh
hắn, một nam tử vận đồ âu phục đứng cúi đầu. Nếu Lê ở đây nhất định sẽ
cực kỳ kinh ngạc phát hiện ra nam tử này có khuôn mặt cực kỳ giống tên
điều khiển chiếc phi thuyền hình tam giác GX55C trong đường đua tử thần
số ba.
Trên màn hình đang liên tiếp hiển thị các hình ảnh về Học Viện Bàn Tay
Thần. Hình ảnh được mô hình hóa 3D cho nên cực kỳ dễ quan sát. Mỗi một
hình ảnh hiện ra, lại có một chú thích cực kỳ tỉ mỉ. “Giáo sư X11 đã
tăng cấp độ ưu tiên của mình lên cấp hai, người này rất có khả năng sẽ
tiếp xúc với hệ thống BTT chính trong thời gian tới, đề nghị mua chuộc
hắn”. “ Học viên mang mã số SPY233 của chúng ta đã lọt vào danh sách đặc biệt ưu tiên đào tạo. Cho tới giờ, bọn họ vẫn đinh ninh SPY233 là người gốc Việt.”. “Kỹ thuật gen tại tòa tháp số một đã được phá giải và chúng ta đã được tập tài liệu về nó. Chúng ta hoàn toàn có thể biến một người giả thành một trẻ em để trẻ hóa gen. Chỉ có một nhược điểm duy nhất là
khi người được trẻ hóa gen sẽ bị mất trí nhớ. Nếu dùng công nghệ lưu trữ ký ức thì để khôi phục lại trí nhớ trước khi trẻ hóa gen cũng phải mất
mười tới hai mươi năm, đủ để đứa trẻ đó trưởng thành…”
Màn hình cảm ứng lớn vẫn tiếp tục hiển thị các hình ảnh cùng thông tin.
Người trung niên mặc hoa phục đột ngột quay sang người thanh niên trẻ
mặc âu phục nói:
- Đã có tin tức chính xác về cái chết của A Kiệt chưa?
- Thưa cha, ngay khi Kiệt đệ tử nạn, chúng con đã nhận được thông tin và lập tức tới đường đua. Tuy nhiên đối phương cũng là một tay khá tinh
minh, hắn chỉ lấy biệt danh, thay đổi khuôn mặt và đi ngay khi nhận được giải thưởng…
- Hừ! Chỉ có mấy thông tin vô dụng vậy sao?
- Dạ! Chúng con đã xâm nhập vào hệ thống máy chủ của đường đua, và phát
hiện ra một số đầu mối. Một dẫn tới một tên công tử con cán bộ quốc hội ở Hà Thành. Một dẫn tới một tay đua trẻ tuổi ở thành phố Hồ Chí Minh. Một dẫn tới bãi giác điện tử phía bắc Việt Nam. Mặc dù trường hợp số ba chỉ là do bọn họ nhập một số lượng lớn thiết bị hỏng của xe bay, nhưng cũng không thể loại trừ.
- Được rồi. Ta chỉ cần kết quả. Mau chóng bắt kẻ hãm hại đệ đệ song sinh của con về đền tội. Những việc khác con tự lo liệu.
- Vâng thưa cha…
- Muội muội con dạo này sao rồi?
- Dạ! Nó vẫn hiếu động nghịch ngợm. Con đã ngăn cản tuy nhiên nó đã tự
thôi miên mình thành một thục nữ rồi trà trộn vào Học Viện Bàn Tay Thần
rồi.
- Con nhỏ này thật không lúc nào để ta yên ổn. Con hãy lưu ý tới nó. Mấy lão già trong nước lúc này khá lục đục, rất có thể bọn chúng dùng nó để uy hiếp cha.
- Dạ! Con sẽ lưu ý…
Trầm ngâm hồi lâu, người trung niên lần nữa lên tiếng:
- Bên cơ sở Mỹ quốc có động tĩnh gì không?
- Dạ! Bọn họ bắt đầu triển khai kế hoạch ngầm tiếp xúc với giới lãnh đạo của Việt Nam. Bọn họ muốn độc chiếm kỹ thuật gen cuối cùng trong BTT.
Đổi lại, bọn họ sẽ hứa đứng ra bảo lãnh cho Việt Nam chiếm lại biển
đông. Ha ha! Một đám ấu trĩ và ngu ngốc. Cho tới giờ bọn chúng còn không biết một kỹ sư lắp đặt BTT của chúng đã bị ta mua chuộc, lắp một “cổng
hậu” vào hệ thống BTT. Mọi thông tin đã bị chúng ta lấy được từ lâu.
- Hừ! Những việc như vậy không nên nói ra miệng, kể cả trong suy nghĩ
cũng hạn chế đề cập tới. Núi cao còn có núi cao hơn. Con có dám khẳng
định hơn vạn nhận viên ở đây tuyệt đối không có người của thế lực khác
không? Ta không muốn con phạm sai lầm như vậy lần nữa.
- Dạ! Con biết sai rồi thưa cha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT