Hôm nay nó lại đến trường với tâm trạng vô cùng trống rỗng, nó không muốn nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua. vừa đi nó vừa lắc nhẹ cái đầu cô quên đi sự việc đó. Nó hận ông ta nhiều lắm, hận người đã khiến nó trở nên như vầy, hận người khiến nó không có tình thương ba mẹ. Nó hận, hận rất nhiều.

-Kỳ à, sao Cầm lại bực tức khi thấy chú Lâm vậy?_Khánh Huy hỏi Bội Kỳ

-À, cái này em thấy cũng phải thôi, hiện giờ thì em không có lý do gì để nói cho anh nghe cả_Kỳ nhanh chóng bỏ đi sau câu nói đó

Bội Kỳ bước nhanh lên sân thượng của trường, nó đang đứng đó, nét mặt có vẽ đau đớn vì bây giờ quá khứ đó đã ùa về trong nó.

-Tao nghĩ đã đến lúc phải đối mặt thôi mày à_Kỳ ngồi lại gần bên ôm lấy nó

Nó không nói gì chỉ lặng im, tiếng nấc của nó ngày càng lớn, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải xót xa.

“-Hai ơi, Cầm muốn mình là người trưởng thành để có thể tự lo cho bản thân, Cầm không muốn thấy ba mẹ cãi nhau nữa đâu, lúc Cầm trưởng thành rồi Cầm sẽ yêu thương ba mẹ thiệt nhiều luôn, hơn bây giờ luôn ý.

-Hai biết rồi, nhưng mà Cầm nè, trưởng thành là khi em đủ mạnh mẽ để trở thành một điểm tựa của bất kỳ ai và kể cả chính bản thân mình. Cho nên từ nay trở đi Cầm không được mít ướt nữa nhá.

-Dạ, Cầm thương hai nhất nhất”_nó ngồi nhớ lại từng chút một kỹ niệm nó cho là vui nhất, rồi bỗng nhiên có nguời xuất hiện làm cho câu chuyện đứt quãng, không ai khác chính là Nghi. Cô ta kéo tay nó xuống giữa sân trường, nó không có bất cứ một động tĩnh gì, cứ lẳng lặng mà bước theo.

-Mày xin lỗi chú tao ngay lập tức_Phương Nghi nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ, cô ta còn ngoan cố làm cho nó mất mặt giữa đám đông.

Nó không nói gì, im lặng tỏ thái độ khinh miệt đối với Nghi và ông Lâm, Phương Nghi đưa tay định tát nó thì có một bàn tay đã ngăn lại.

-Cô là cái thá gì mà dám tát em ấy hả_âm vực lạnh lùng của một ai đó vang lên, khiên Nghi tái xanh mặt

-Anh…anh…là…_Cầm có vẻ ngơ ngác, nhưng nhìn người con trai này có nét gì đó thân quen trong nó

-Anh đã từng hứa sẽ không để ai làm tổn hại đến em, không lẽ em quên sao_nguời con trai lạ mặt vừa nhìn nó vừa nhéo má yêu nó.

-Hai, Cầm nhớ hai_nó hét lên và đưa tay ôm lấy Sơn Hạo

-Em gái của hai sống tốt chứ_Sơn Hạo nhỏ nhẹ nói với nó

-Vâng ạ_tâm trạng nó có vẻ tốt hơn khi đuợc gặp lại nguời anh nó yêu thuơng nhất, nhung nhớ nhất bấy lâu nay.

-Con còn sống sao Hạo_ông Lâm vui mừng nói

-Ông rất mong tôi chết đi cho rồi sao, năm ấy chính bàn tay đó của ông đẩy tôi ra khỏi nhà, khiến mẹ tôi trong tình trạng sống cũng không được chết cũng không xong. Giờ ông lại muốn dùng bàn tay ấy để ôm lấy anh em chúng tôi sao, ông thật là trơ trẽn, nếu ông không muốn mọi người ở đây biết ông là người như thế nào thì tốt nhất ông nên tránh xa cuộc sống của hai anh em tôi ra, ông đi về đi_anh nó nói

-Con và Cầm đều đã lớn hết rồi nhĩ, ta biết rồi, ta sẽ không tìm đến các con nữa, ta về đây_ông Lâm lặng lẽ bước ra về

-Còn cô, cô định đóng kịch nai vàng ngơ ngác đến bao giờ đây hả_Phong và Duy lên tiếng hỏi Nghi

-Các anh có ý gì ạ, em chưa hiểu lắm_Nghi còn ngây thơ nói

-Thôi đi mụ phù thuỷ đội lớp thiên sứ ạ_Duy nói với Nghi, vè khinh thường

-Tốt nhất cô nên quỳ xuống chân của Nguyệt Cầm mà khai hết tội và xin lỗi em ấy đi, trước khi chúng tôi nỗi giận_Phong điềm tĩnh nói, ánh mắt như một tên ác quỷ thực thụ.

Phương Nghi mặt tái xanh, đành cúi mặt quỳ xuống, kể hết những thủ đoạn của mình, hắn đứng gần bên mặt đỏ bừng vì tức giận, định tiến vào tát cho Nghi một cái thật đau

-Dù gì người ta cũng là phận nữ nhi, cậu nên xem lại cách cư xử của mình đi, thật là thiếu văn hoá_nó nhìn hắn bằng một ánh mắt xem thuờng mà nói

Hắn không nói gì, biết mình có lỗi thật nhiều với nó. Nhưng cuối cùng sau một lúc suy nghĩ hắn chạy theo níu tay nó lại

-Lỗi này đâu phải do anh, nếu em nói trước sự việc thì anh đâu nặng lời và…_hắn định nói tiếp nhưng nó ngắt lời

-Tôi cứ ngỡ anh là người hiểu lý lẽ, cứ ngỡ anh đã hiểu đuợc một phần nào đó về tôi, nhưng không ngờ anh lại không tin tưởng vào ngừoi mình yêu như vậy, vậy thì thôi nên đặt dấu chấm hết tại đây vậy_nó nhìn hắn với ánh mắt tuyệt vọng về tình yêu của hắn dành cho mình.

-Nhưng anh cần biết một phần về quá khứ của em chứ_hắn vẫn cố cãi

-Không lẽ, lúc đó tôi phải chạy lại gần bên anh, níu tay anh, van xin khóc lóc nài nĩ anh nghe tôi giải thích sao, anh sẽ nghe sao, anh sẽ để tôi giải thích sao hả, Phương Nghi không có mẹ từ nhỏ sao, còn tôi thì có đó, nếu như bây giờ anh muốn nghe, đuợc tôi sẽ kể cho anh nghe đây_nó nói với hắn

-Anh nghĩ em không nên nhắc lại câu chuyện mà em không muốn nhớ Cầm à_Phong , Duy và Hạo đồng thanh. Nhưng nó vẫn tiếp tục nói

-Năm tôi 6t, ba mẹ lúc nào cũng cãi nhau, vào cái đêm mưa tầm tã, ông ta chính là người tôi phải gọi bằng ba đó, đã nhẫn tâm đẫy anh trai của tôi, con ruột của ông ta ra ngoài trời mưa bão vì một cơn tức giận nhất thời, mẹ tôi vì lo cho con nên tất tã chạy theo nên hiện giờ đang sống mà như chết vậy. Kể từ ngày hôm đó tôi không được gặp anh hai nữa, không được nghe tiếng mẹ nói cuời, vỗ về nữa. Thay vào đó là những lời cay đắng, xót xa mà họ hàng nói về tôi, họ nói vì mẹ sanh tôi ra nên gia đình tan nát đỗ vỡ, họ nói tôi là một đứa sao chỗi, khắc tinh của nhà này. Họ nói tôi là một con ác quỹ, mẹ tôi, anh trai tôi không còn nữa mà cũng chẳng rơi một giọt nước mắt tiếc thương._nói đến đây nước mắt của nó lại lăn dài trên khuôn mặt

-Thôi chúng ta cũng về nhé, tôi mong rằng thời gian này cậu đừng nên đến gần em gái tôi, chào cậu_anh nó quay sang nói với hắn rồi đưa nó về

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play