*** tại biệt thự của hắn và nó ***

“em sẽ đợi anh và anh Vũ ở đây với chị ”

Dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ được gửi từ máy Vy sang máy Huy

_ngốc này !

Huy đọc xong tin nhắn rồi mỉm cười

_gì thế ?

Hắn hỏi Huy

_à không có gì ! mà Điệp đợi cậu ở đâu ?

Huy hỏi hắn làm hắn ngạc nhiên

_ở ngôi nhà nhỏ trong cánh đồng hoa ! chi vậy ?

Hắn nhìn Huy

_Vy nói là đợi mình ở đó ! Điệp cũng sẽ đợi cậu đó

Huy nhìn hắn , có vẻ như hắn đang suy nghĩ điều gì đó rất chăm chú và nét mặt hắn như có thể hắn sẽ mất một món bảo vật mà không thể nào tìm lại được. . .

_nhờ hai cậu chăm sóc hai người ấy giúp hai chúng tôi nhé !

Huy và hắn nhìn hai người kia ( Ken và Minh ) với vẻ mặt cầu xin . đó là hai người con gái họ yêu . là hai người con gái đầu tiên làm họ cười , làm họ cảm nhận được tình yêu nên họ có thể cầu xin mọi người để bảo vệ cho hai người ấy

_chúng mình biết rồi ! đó là nhiệm vụ mà

minh nói mà chạnh lòng nhìn hai thằng bạn

_nếu mình không về được đừng để cô ấy khóc

Hắn nhìn Minh

_mình biết rồi ! mà hai cậu định chừng nào đấu ?

Minh nhìn hắn

_ chiều nay !

Hắn nói rồi bước đi trong vô vọng

_sao sớm thế ?

Ken hỏi Huy với vẻ lo lắng

_đánh nhanh rút lẹ !

Nói rồi Huy cũng bước đi trong vô vọng

_hãy nhớ có hai người con gái đang chờ đợi hai người

Ken nói vọng theo để khích lệ tinh thần hai người kia

_đương nhiên !

Hai người cùng đồng thanh rồi chạy ra xe

Tại trường . . . . .

Ngôi nhà nhỏ. . . .. . . .

_chị ơi ! họ có chuyện gì không ?

Vy ngây ngô hỏi nó mà nước mắt cứ rơi , nó không ngờ một cô bé hồn nhiên như Vy mà lại cũng có ngày như thế này

_không sao đâu ! hãy đối diện với thực tế !

Nó nhìn Vy rồi xoa xoa đầu Vy , tuy nói Vy như thế nhưng nó rất là đau , đau nhất là nơi con tim của nó , có lẽ nơi đó đang chảy ra một thứ gọi là máu , những giọt máu của sự đau khổ mà chỉ có hắn mới có thể làm nó ngừng chảy

_chị em mình sẽ đợi chị nhé !

Vy nhìn nó

_đương nhiên rồi !

Nó mỉm cười

Rồi thời gian trôi qua rất mau . thời khắc hắn đối diện với bờ vực cũng đã đến !

_ thưa cậu em đáng kính ! cuối cùng anh em ta cũng gặp nhau !

Một người đứng trong bóng tối nói

_nhanh đi !

Hắn buôn một câu lạnh lùng bước tới

_làm gì gấp vậy ?

Người đó nhìn hắn

_nhanh đi ! không nói nhiều

Hắn lạnh lùng

_hôm nay anh đấu với chú mày không phải vì cái chức này mà vì Điệp . anh muốn cô ấy là của anh

Người đó nói làm hắn ngạc nhiên

“sao hắn ta biết cô ấy ? sao hắn ta muốn cô ấy ? ”

Hắn bắt đầu nghỉ vẩn vơ

_không nói nhiều nữa vào đi

Nói rồi hắn bước vào đấu trường

Hắn và Huy là một đội còn người kia và tên phó thủ lĩnh cũ là một đội

Trận đấu diễn ra rất quyết liệt , nào là đấu tài bắn cung , tài lãnh đạo , . . . . (có giám khảo nhé ! )

Và cuối cùng thì trận đấu sinh tử cũng đến .

hắn , Huy và hai người kia mỗi người được trang bị một cây súng , mỗi cây có 9 viên đạn , ai bắn hết đạn sẽ là người thua ( nếu không bắn trúng ai nhé ) nếu ai bắn trúng sẽ là người thắng

Một trong hai người đồng đội mà đã hoàn thành nhiệm vụ của mình thì có thể giúp người kia !(nếu súng còn đạn )

Nếu một trong hai đồng đội bị thương thì người còn lại sẽ phải bắn chết hai người kia rồi mới được đưa đồng đội đến bệnh viện

_đó là thể lệ cuộc thi

_bắt đầu

Người giám khảo nói qua mic (giám khảo ngồi trong phòng có kính chống đạn )

Sau một hồi đấu tranh thì Huy cũng giết được tên phó thủ lĩnh còn hắn thì vẫn vật lộn với tên thủ lĩnh kia

_ Vũ tôi tới nè !

Huy chạy lại phía hắn để giúp đỡ nhưng. . .

_Huy coi chừng. . .

Bằng. .

Hắn vừa nói xong thì một phát súng đã được bắn ra và người trúng đạn là hắn vì do hắn thấy Huy sắp bị ám sát bởi tên đàn em của tên kia nên bay lại đỡ đạn giúp bạn và hắn đã ngã khụy xuống

_Vũ. . .Vũ. . .

Huy kêu tên hắn và chỉa súng về tên kia

_ngươi đã giết người bạn thân nhất của ta ! ngươi phải chết

Nói rồi Huy giơ súng lên

_ngươi có bắn được như ta không ?

Tên kia nhếch mép lên định bắn Huy thì. .

Bằng. . . bằng. .

Hai phát súng đã nhắm đúng mục tiêu và người bắn là hắn . hắn đà trút hết hơi thở cuối cùng để cứu Huy , người bạn đã cùng sống chết với hắn 5 năm qua từ khi hắn biết chuyện của bang Royal. . .

Tại ngôi nhà nhỏ . . . .

Ring. . . ring. . .

_a. . . a. . .alo. .

Nó nói lắp bắp khi thấy số gọi là Huy

_mau đến bệnh viện đi ! nhanh lên

Huy hấp tấp nói rồi tắt máy và để lại cho nó sự hỗn loạn tột độ . hai hàng mi khép lại , những giọt nước mắt yếu đuối bắt đầu rơi , bbaay giời trong đầu nó như không còn ý thức gì nữa

_tại sao ? tại sao ? anh đã hứa với em rồi mà ?

Nó vừa khóc vừa nói ngẹn ngào

_có chuyện gì vậy chị ?

Vy chạy từ ngoài vào khi nghe nó nói lảm nhảm một mình và ôm nó hỏi

_anh . . . anh. . .anh Vũ vào viện rồi

Nó cố gắng nói từng chữ

_trời ! vậy thì nhanh lên chị !

Nói rồi Vy nắm tay nó chạy một mạch đến bệnh viện

Tại bệnh viện. . .

Ông , ba hắn , mẹ hắn , Yến , Trang , Ken , Minh và. . . . . Huy phải rồi . bây giờ Huy đang mặc trên người bộ áo màu đen nhưng cũng thấy rõ được máu của hắn

đang từ từ khô và dính chặt vào áo Huy hơn

_anh . . anh Huy

Vy chạy lại ôm Huy còn nó thì. .

_ông ! anh ấy sao rồi ?

Nó ôm ông nó khóc sướt mướt

_nó chỉ mới vô đó thôi cháu ! không sao đâu nó sẽ tốt thôi mà !

Ông xoa xoa đầu nó cho nó yên tâm

_đúng đó Điệp à ! anh ấy sẽ không sao đâu !

Yến an ủi nó

_ anh không sao chứ ?

Nó quay qua hỏi Huy

_anh không sao ! anh xin lỗi

Huy nhìn nó với ánh mắt tội lỗi

_đó không phải lỗi của anh

Nói rồ nó cười nhạt và người nó đã bắt đầu ngã về một phía

Nó đang xỉu , đúng thế ! nó đã xỉu

_Điệp ! bà sao vậy ? đungừ làm tôi sợ nha Điệp

Yến ôm lấy nó

_mau đưa bệnh nhân vào phòng bệnh

Ông bác sĩ nói rồi đưa nó vào phòng Vip

_nó không sao chứ ?

Ông nó hỏi bác sĩ

_dạ thưa ông tiểu thư không sao ạ ! chỉ là do quá bức xúc cộng với cả ngày không ăn gì nên mới thế này ạ !

Ông bác sĩ nói rõ bệnh của nó cho ông biết

_uhm ! vậy thì hãy đi làm việc đi !

Ông nó khẽ gật đầu ra hiệu cho ông bác sĩ đi ra . . . .

Bài toán tình yêu

Đề bài : anh là X, nhỏ là Y, với phép tính Yêu và Không Yêu, hãy chứng minh định lí sau : X yêu Y và Y yêu X là đúng và chỉ có thể tồn tại một cách duy nhất.

Giả thiết 1 : X yêu Y

Chứng minh: Để chứng minh là anh yêu nhỏ thì anh có vô khối bằng chứng lẫn ví dụ.

Này nhé, từ thuở mới biết nhỏ thôi, anh đã phải đợi không biết bao nhiêu ngày và mất không biết bao nhiêu đêm để nghĩ ra một lá đơn xin làm quen gửi nhỏ. Nếu anh chỉ giỡn chơi cho vui thì anh đã làm quen nhỏ ngay từ lúc đầu rồi. Nếu anh chẳng “có gì” với nhỏ thì anh đâu phải hồi hộp ngóng thư thư nhỏ trả lời đến như vậy. Nhỏ thấy chưa, chỉ bước ban đầu thôi mà làm kẻ lạnh lùng với trái tim bằng đá như anh phải nao núng không ít. Cái ngày nhỏ cười cười chấp nhận, mắt nhỏ long lanh đến lạ kì, may mà anh còn “nhớ lối đi về”, nếu không chắc gia đình phải đăng báo “Tìm người lạc”. Nhỏ thấy chưa, như vậy cũng đủ thấy tấm thịnh tình của anh dành cho nhỏ rồi . Nếu anh không yêu nhỏ, anh chẳng thể nào đứng trước trường chờ nhỏ tan học về. Thuở ấy, anh chúa ghét mấy đứa con trai đứng đực mặt ra mong ngóng, trông thật chẳng khác gì mấy thằng ngố. Anh vẫn cười thầm: “Đàn ông đàn ang thì phải khí thế lên, ai đời chỉ vì một người phụ nữ.” Nhưng ôi chao, anh hùng không qua ải mĩ nhân, bây giờ anh lại cam tâm tình nguyện làm một thằng dở hơi như thế. Dù biết chưa đến giờ, anh vẫn nôn nóng tới sớm rồi đứng đợi, chỉ sợ ra trễ, nhỏ theo lũ bạn đi mất. Mong là nhỏ sẽ không cho anh là thằng ngốc, nhỏ nhé.Có khi nhỏ giận không thèm nói chuyện với chuyện với anh, mới vài ngày thôi mà anh đã thấy thời gian sao dài dằng dặc, vào sở làm mà lòng như lửa đốt, đến nỗi mấy đồng nghiệp cứ phải thì thào: “Mày làm sao thế ?”

Biện luận:

“Tình yêu là mù quáng”. Không, anh chẳng thích làm gã thầy bói mù đoán già đoán non tình yêu của chúng mình. Mắt anh còn tốt lắm, và để thấy rõ nhỏ hơn, anh còn gắn thêm hai miếng kính dày cộm, to chảng. Anh không dám thề non hẹn biển như một kẻ khoác lác, anh cũng không muốn nói vòng vo quanh co đầy ẩn dụ ngụ ý để nhỏ rối tinh rối mù lạc vào mê hồn trận thì tội nghiệp. Anh chỉ có thể rõ ràng, ngắn gọn và súc tích y như một bài toán logic : Anh yêu nhỏ.

Giả thiết 2 : Y yêu X

Chứng minh: Đặt mình vào chỗ ngồi của người khác để suy ra người ta nghĩ gì quả thật là một điều không đơn giản. Nhưng vì nhỏ, anh sẽ cố gắng làm mọi thứ trở nên dễ hiểu nhất mà anh có thể.

Nhỏ có thể đang cong môi, lừ mắt bảo rằng, làm quen thì nhỏ cũng có cả khối người, nhỏ cũng đồng ý cả chục mạng, chứ đâu có riêng gì anh. Ừ, cho là vậy đi, thế tại sao nhỏ không trả lời ngay, mà để đến cả tuần sau, anh năn nỉ mãi mới cho gặp mặt. Định cho anh đau tim chắc ? Vậy là nhỏ cũng coi anh “đặc biệt” hơn người khác một chút rồi. Nhỏ sắp kêu: “Con gái phải làm giá chứ sao!” Ừ, cho là vậy đi, sao khi anh nắm tay nhỏ hỏi: “Chịu không?”, mặt nhỏ đỏ hồng lên, chỉ cười cười mà không nói gì? Nhỏ lại sắp bảo: “Thì con gái phải mắc cỡ chứ sao?” Ừ, cho là vậy đi, sao mấy thằng “ôn con” ở trường xếp hàng chờ đón nhỏ về, nhỏ ngúng nguẩy lắc đầu mà chỉ bẽn lẽn lên xe anh ngồi? Nhỏ chắc đang bặm môi la: “ Tại anh lớn hơn, chững chạc hơn nên đáng tin hơn.” Ừ, cứ cho là vậy đi, sao nhỏ cứ chịu khó viết thư, chép thơ, gửi nhạc cho anh làm gì nhỉ? Mà toàn thơ tình không mới…ác chứ ! Nhỏ biết anh khô queo, cứng như đá, chì như thép, vậy mà còn đưa toàn mấy thứ “ướt nhẹp”. Sao nhỏ không làm thế với mấy “ôn con” trong lớp nhỉ ? Chết thật, lần này anh không suy ra nữa đâu, để tự nhỏ nghĩ đi nhé !

Ngày 8-3, ngày Valentine, nhỏ hí hửng khoe anh nào hoa, nào quà, nào thiệp, cùng “những lá thư tình hay nhất thế giới”. Quen nhau gần một năm trời rồi, vậy mà anh vẫn tay không, tỉnh bơ ngồi uống nước mía cạnh nhỏ, chả phản ứng gì sất. Không biết ai tự dưng hờn mát thế nhỉ? Úi dào, anh đâu có dễ sập bẫy nhỏ như vậy? Cái kế “khích tướng” này xưa còn hơn ….Trái Đất. Ai bảo con trai không được làm giá? Nôn nóng quá nhỏ chạy mất tiêu thì sao ? Nhỏ định chọc cho anh ghen chết đấy à? Đừng hòng nhé. Ôi nhỏ ơi, anh là “người lớn”, chơi với nhỏ anh thành “con nít” một chút. Còn lũ “ôn con” trong trường chỉ là đám con nít tập làm người lớn. Người lớn đã từng làm trẻ con, cho nên trường hợp anh chấp nhận được, còn đám con nít mới nứt mắt hỉ mũi chưa sạch mà học đòi, thế là hỏng ! Khi nào rảnh, anh sẽ viết thêm cho nhỏ một bài chứng minh lí luận đầy đủ về lũ ranh ấy cho chúng biết thế nào là lễ độ !

Biện luận:

Những gì nhỏ dành cho anh, chậc, anh “cảm kích” lắm lắm. Từng ấy ví dụ thôi anh cũng đủ hiểu lòng của nhỏ rồi. Úi dào, nhỏ mắc cỡ không dám nói ra, thôi thì để anh nói giùm nhỏ nhé. Chà, không được, nói lớn quá người ta biết thì nhỏ đỏ mặt, vậy anh nói khe khẽ vừa đủ chúng mình nghe thôi nhỏ nhé: “…” Ui da, đừng có ngắt anh, đau lắm, tội nghiệp!

Từ (1) và (2) =>

Giả thiết 3 : X yêu Y và Y yêu X. Chúng ta yêu nhau

Chứng minh: Nếu giả thiết này thành sự thật thì … ôi chao, còn gì hạnh phúc bằng .Nhỏ còn bé lắm, nhỏ còn đi học, hồn hiên và ngây thơ. Thỉnh thoảng, nhỏ bỗng thành người nhớn, nghiêm nghị và sâu sắc khiến anh phải ngạc nhiên. Dù sao đi nữa, trong anh, nhỏ luôn là nhỏ bé bỏng và đáng yêu. Anh yêu mái tóc nhỏ nên anh đã phải đi lùng cái kẹp tặng nhỏ dù một thằng đàn ông như anh chẳng ưa gì chuyện sắm đồ con gái. Anh yêu đôi mắt tinh nghịch, lí lắc. Anh yêu cả cái nhìn mơ màng dù với cặp kính mà nhỏ ghét. Anh yêu cái mặt nhăn nhăn như… con khỉ khi nhỏ giận. Anh yêu luôn cả tính xấu của nhỏ vì tình yêu phải bao dung và độ lượng. Còn nhỏ, khi vui nhỏ tìm đến anh chia xẻ, nụ cười lúng liếng của nhỏ làm đời anh thấy tươi đẹp hơn. Lúc buồn, nhỏ cũng thỏ thẻ tâm sự rồi hỏi anh gỡ mối tơ lòng. Bên nhỏ, anh thấy mình cũng quan trọng hẳn lên, và anh cố làm tốt mọi thứ hơn để xứng với tình cảm của nhỏ. Nhiều lúc nhỏ giận lẫy bảo anh vô tình, chẳng quan tâm khi mấy ngày im bặt, chẳng hỏi thăm. Không có đâu, anh luôn nhớ nhỏ, anh chỉ bận đi làm thôi. Nhỏ thấy đó, anh phải làm tốt công việc của mình thì mới ra oai với nhỏ được chứ. Anh còn phải kiếm tiền để có dịp mua quà, dẫn nhỏ đi chơi, đi coi xi nê… Nhỏ thấy chưa, anh cũng có trách nhiệm lắm chứ, anh chả thích ăn không ngồi rồi, đi tán gái cho vui. Anh có nghĩa vụ lo lắng cho tương lai và chuyện học của nhỏ nữa, anh chả muốn vì mải vui nhỏ quên mất học bài. Nếu thế thì anh quả thật đáng trách lắm.

Biện luận:

Có thể anh yêu nhỏ nhiều hơn là nhỏ yêu anh. Thế cũng được, quan trọng là Chúng ta yêu nhau. Yêu anh, nhỏ vừa được yêu nè, vừa được chiều nè, vừa có vệ sĩ, tài xế và cả thầy giáo nữa. Thấy không, nhỏ “lời to” đấy nhé. Còn anh, chỉ cần được nhỏ yêu, vậy là quá đủ rồi.

Giả thiết 4: X không yêu Y và Y không yêu X

Chứng minh: không tìm ra

Biện luận:

Một giả thiết cực kì vô lí . Anh đã gặp qua khá nhiều bài toán hóc búa trong đời, nhưng đây là một câu đố lạ lùng nhất anh từng gặp. Mọi lần, nếu không tìm được một đáp số khả thi, anh sẽ ghi vào phần lời giải rất ngắn gọn: CTMB => Có Trời Mà Biết. Nhưng nhỏ à, giả thiết này có lẽ trời cũng không trả lời nổi, vì nó sai ngay từ giả thiết, vậy thì còn chứng minh cái quái gì nữa.Chắc nhỏ đang nhắc chừng anh, hình như thiêu thiếu cái gì phải không? Anh biết rồi, nhỏ đang bảo còn hai giả thiết nữa mà anh quên. Anh chẳng quên đâu, anh chỉ thấy chúng không cần thiết thôi. Nhưng để chiều lòng nhỏ, anh nói nhỏ nghe nhé.

Giả thiết 5: Y yêu X và X không yêu Y

Thật không căn cứ, không nguyên do, hoàn toàn vô lí ! Nếu nhỏ yêu anh thì lí nào anh lại không yêu nhỏ được cơ chứ ? Giả thiết này cũng sai lầm ngay từ đầu rồi, chẳng cần chứng minh nữa.

Giả thiết 6: X yêu Y và Y không yêu X

Nhỏ ơi, nếu quả thật có một giả thiết như vậy tồn tại, anh không đủ can đảm lẫn tâm trí để chứng minh nữa. Anh tìm mãi không ra một bằng chứng nào để nói nó là sự thật. Trời sinh ra mỗi người đàn ông và lấy cái xương sườn của họ để làm nên người phụ nữ. Nhỏ chính là cái xương sườn huyết thống ấy. Nếu nhỏ từ chối mà phụ lòng chúa trời, có lẽ anh sẽ chết vì một cái xương sườn ngoại đạo. Chắc chắn nhỏ không nỡ nhìn một kẻ yêu mình phải chết thảm thương như thế chứ? Vậy thì, chúng ta hãy dẹp luôn cái giả thiết “mắc toi” này đi, nhỏ nhé !

Kết luận: Nhỏ ơi, chứng minh nhỏ nghe vậy là đủ rồi, thôi tụi mình cứ tự kết luận với nhau đi, nghen nhỏ !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play