- Vì tôi không thích
- Nhưng tôi thích
- …. – Kris nén giận
- Thi đấu đi, tôi thắng thì ngủ chung, thua thì tùy cô
- Muốn thi gì?
- Tùy cô
- Đua xe – Kris nói không chút suy nghĩ
- 11h đêm nay, hẹn ở Speed Race
Speed Race
- Blue, lâu rồi không gặp – một tên con trai tóc nhuộm đỏ dựng
ngược hết ra sau đến chào Phong
Phong thờ ơ không đáp. Tối nay Phong diện nguyên cây đen, áo
thun đen ôm gọn thân hình săn chắc hoàn mĩ, áo khoác da đen, quần jeans đen,
giày Adidas cổ cao đen và găng tay da đen. Dù trời rất tối nhưng Phong không hề
“chìm” chút nào, tất cả ánh mắt của lũ con gái đều đổ dồn về phía Phong, ngắm đến
si mê, nhưng chẳng ai dám bước đến gần
- Blue, sao lại đột nhiên đến Nhật thế? – Một tên khác hiếu
kì hỏi
- Đi tuần trăng mật – Phong từ tốn nói
- Gì cơ???? Tuần trăng mật áh??? – đám con trai đang bu
quanh Phong đồng loạt hét lên, khiến cho đám con gái nghe thấy, thế là lại nhao
nhao lên
Phong khẽ chau mày, biết Phong không hài lòng, cả bọn nín bặt.
Rồi 1 tên rụt rè hỏi:
- Vậy cô dâu…???
- Không cần biết – Phong lạnh lùng nói
Dù rất tò mò nhưng biết cá tính của Phong nên chẳng ai dám hỏi
thêm gì.
- Tất cả tay đua vào vạch xuất phát – 1 cô gái mặc bộ bikini
hình carô trắng đen hô lên
Sau tiếng súng, đồng loạt tất cả moto phóng như bay đi, tất
cả đều chạy không dưới 160km/h. Speed Race là 1 trường đua dạng địa hình đèo
núi ngoằn ngoèn, nổi tiếng với kỉ lục có số người chết nhiều nhất. Ở đó, Dương
Thiên Phong không tồn tại, người ta chỉ biết đến hắn với biệt danh Blue – ông
hoàng của tốc độ, với tổng số 12 lần đua 12 lần về nhất
Đến khúc cua thứ nhất, Phong không hề giảm tốc độ, thậm chí
còn tăng tốc, vượt qua khúc cua 1 cách dễ dàng, kim đo chỉ số 200km/h. Đó cũng
là phong cách của Blue. Đến khúc cua thứ 2 thì Phong đã bỏ xa đám người kia.
Nhưng Phong chưa bao giờ quan tâm đến thắng thua, chỉ biết khi đã đua, thì chỉ
có tăng chứ không có giảm
Bất ngờ một chiếc xe phóng đến chạy ngang với Phong, Phong
khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng nhấn ga chạy nhanh hơn lao thẳng đến khúc cua thứ
3. Vẫn phong cách cũ, không hề giảm tốc. Nhưng chiếc xe đằng sau cũng không vừa,
bám sát xe của Phong. 2 chiếc xe cứ thế lao vun vút trong đêm khuya. Đã gần đến
vạch đích, Phong đang dẫn đầu, bỗng, Phong rẽ. Rồi chiếc xe đằng sau cũng rẽ
theo…
Phong gạt chống, bước xuống xe
- Không tồi
Kris tháo nón bảo hiểm ra, nét mặt rõ không vui (vì thua
mà). Không nói gì, lạnh lùng đến dựa người vào thành cầu. Phong cũng không nói
gì, khẽ dựa vào lan can.
- Ô xem kìa đại ka, 1 cặp tình nhân
1 đám người, có lẽ hơn 10 tên bước đến, tên được gọi là đại
ka nghe vuốt vuốt cằm nói:
- Chà lãng mạn gớm. Này 2 đứa kia – tên đại ka gọi
Từ khi đám người đó bước đến, Phong và Kris vốn chẳng để tâm
đến, nghe tiếng gọi cũng chẳng buồn đáp lại. Tên đại ka cảm thấy bị coi thường,
liền tức giận nói với tên đàn em:
- Hôm nay anh mới bị gái đá tâm trạng không tốt, lôi con nhỏ
kia đến đây cho tao vui vẻ qua đêm
Tên đàn em gật đầu ngay lập tức đến bên Kris. Lúc này Kris
đang mải nghĩ đến chuyện khác, hoàn toàn không để tâm. Khi tên đàn em kia đang
định nắm lấy tay Kris, bàn tay của gã lập tức bị nắm chặt lại, có thể nghe thấy
cả tiếng xương gãy, tên đàn em rên lên, Phong tặng thêm 1 cú đá vào ngực, tên
đó ngã sóng soài dười đất, lết không nổi. Bọn người kia quá bất ngờ không kịp
phản ứng, thấy thế tên đại ka tức khí gào lên:
- Giết nó cho tao
Lúc này Kris mới quay người lại, đám người khựng lại trong
giây lát, rồi tên đại ka hét:
- Đứa nào giết được nó thì được vui vẻ với em gái xinh đẹp
Nghe thế cả đám người càng hùng hổ hăng máu xông lên. Kris
nhíu mày nhìn Phong thắc mắc, Phong thản nhiên nhún vai đáp lại. Trong phút chốc
mười mấy tên vây kín lấy Phong, còn tên đại ka thì tiến đến bên Kris, gã đã
tính toán cho đám đàn em đánh Phong để kéo dài thời gian cho gã “rảnh tay” với
Kris.
Gã càng lúc càng tiến đến gần, Kris vẫn đứng yên mặt không
chút biểu cảm. Rồi gã vồ đến, Kris nhắm chuẩn xác cầm tay gã bẻ ngược ra sau
Gãy tay. Kris tiếp tục nhắm chân của gã đạp mạnh xuống
Gãy chân. Rồi Kris áp sát gã lên thành cầu, nói khẽ:
- Gái mới đá chứ chưa giết là may đấy
Tặng gã một nụ cười đầy khinh bỉ rồi cho gã “rơi tự do” xuống
sông. Với tình trạng gãy tay gãy chân thì sẽ không một phương pháp bơi nào có
thể cứu sống gã
- Về thôi
Phong nói rồi rú ga chạy đi. Kris leo lên xe chẳng buồn liếc
qua đống hỗn độn Phong để lại, nhắm hướng khách sạn phóng thẳng.
Phòng 111
Kris không nói gì, phóng thẳng lên giường, không quên để gối
ôm chắn ở giữa, trùm chăn ngủ ngay, hôm nay nó đã quá mệt mỏi. Phong cũng leo
lên giường, không quên đạp bay cái gối ôm (==), rồi kéo chăn của Kris để đắp,
nhưng Kris ngủ rồi vẫn giữ chặt quá nên không lấy được, chỉ kéo được mặt của
Kris hướng về phía của Phong. Phong thôi không kéo nữa, gác tay lên đầu khẽ
xoay qua ngắm Kris. Phong nhớ lại lần đầu tiên gặp Kris…
Leno 3 năm trước
Leno nổi tiếng là 1 thành phố rất phức tạp và đầy rẫy tệ nạn,
ở đó con người cắn xé lẫn nhau để tồn tại, mạnh được yếu thua, quy luật tất yếu
của cuộc sống dưới đáy xã hội, và giờ đây, Kris đang đứng giữa đống nhơ nhuốc
đó
- Anh 2, thịt nó đi – 1 tên râu ria xồm xoàng xoa cằm nói
- Em gái chán sống rồi mới dám đi vào đây 1 mình, thế này có
được gọi là mời gọi không nhỉ? – một tên khác vừa nói vừa cười ha hả
- Nếu còn sống để thoát khỏi đây thì đừng ngốc nghếch quay
trở lại nhé –tên anh 2 tiến gần đến nâng cằm Kris lên nói – Mở tiệc đi
Như được bật đèn xanh, lũ côn đồ kia nhanh chóng bủa vây
Kris, 1 chút dao động trong mắt nhưng không hề sợ hãi, Kris đánh trả. Những đòn
tấn công đều nhằm vào chỗ hiểm, ra đòn nhanh và chuẩn xác, nhưng xét cho cùng
Kris cũng là con gái, lại chỉ có 1 mình, làm sao địch lại đám lưu manh đang
hăng máu kia. 36 kế chạy là thượng sách, Kris không nhớ đã chạy qua bao nhiêu
con hẻm nhưng vẫn nghe tiếng rượt đuổi theo sau, cuối cùng cũng chạy ra được 1
con đường lớn, nhưng lúc này là 3h sáng, ngoài đường chẳng còn 1 bóng người.
Bao nhiêu năm qua sư phụ luôn “thảy” nó vào những nơi như thế này để mặc sức nó
chống chọi sinh tồn, cũng đã quá quen với việc bị đuổi đánh đến thừa sống thiếu
chết thế này. Kris lê người đi mệt mỏi, nó gần như đã kiệt sức, người bê bết
máu, nhưng bước chân vẫn không dừng lại..
Phong đang chạy bạt mạng trên đường. Đèn đỏ. Chạy thẳng. Đây
là lượt đèn đỏ thứ 29 mà Phong đã vượt trong 2 tiếng qua. Bây giờ, không gì có
thể làm Phong chậm lại, trừ….hết xăng ==. Phong xuống xe, đút tay vào túi quần
thản nhiên bước đi, bỏ mặc con xe bóng loáng bên đường. Phong cứ sải bước dài
qua hết con phố này đến con phố khác. Tất cả cửa tiệm giờ này đều đã đóng cửa,
ngoài đường phố không một bóng người. Phong tai nghe mp3 bước đi vô định vô hướng,
không hề có ấn tượng với những con đường đã đi qua, cũng không biết mình đang ở
đâu, nhưng chân vẫn không dừng lại…
Và họ đã gặp nhau
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Phong và Kris đều cùng dừng lại,
đứng cách nhau 5m. Kris nhìn người con trai đối diện, nhưng không rõ mặt vì vết
thương ở bụng khiến nó dần hoa mắt. Phong cũng nhìn người con gái trước mặt,
gió thổi lạnh cắt da nhưng người cô ta đầy mồ hôi, khắp người đầy vết thương,
tay đang ôm lấy vết thương ở bụng, người khẽ khuỵnh xuống, nhưng mặc nhiên
không một tiếng rên hay kêu cứu, ánh mắt vẫn nhìn xoáy vào Phong, đầy cứng rắn
không chút sợ hãi, cái nhìn như thách thức cả thế giới
Có tiếng rượt đuổi đằng sau. Kris tiến về phía người con
trai đó. Lúc bước ngang Phong, khẽ khựng lại nói:
- Coi..chừng…bị..nhiễm trùng
Phong hơi kinh ngạc. 1 người con gái trên người mang đầy vết
thương lại không hề quan tâm, lại để ý đến vết thương ở cánh tay của một người
xa lạ, giọng nói quan tâm mang theo tiếng thở đầy nặng nhọc. Phong quay người lại.
nhìn theo bóng dáng cô độc như bị cả thế giới bỏ rơi của Kris, khóe miệng bất
giác nở nụ cười…
1 giọt nước mắt khẽ rơi xuống. Kris đang khóc. Mơ thấy ác mộng
sao? Phong nhíu mày tự hỏi, rồi nhẹ nhàng đưa tay lau đi giọt nước mắt, đồng thời
đưa tay luồn dưới gáy của Kris, khẽ kéo nó áp vào lòng mình
- Lần này tôi sẽ bảo vệ em
Trời sáng
Kris khẽ cựa người, thấy vướng vướng thì chầm chậm mở mắt
ra. Căn phòng tràn ngập ánh nắng, trong phút chốc không thích ứng được nên Kris
khẽ nheo mắt lại, nhưng nhanh chóng mở to mắt kinh ngạc. Kris đang gồi đầu trên
tay Phong, áp sát vào khuôn ngực ấm áp, ngước lên, chạm ngay khuôn mặt vẫn còn
đang ngủ say của Phong. Kris ngẩn người trong giây lát. Rất đẹp, từng đường nét
trên trên khuôn mặt đều hoàn hảo, đặc biệt khi không còn thấy ánh mắt sắc lạnh,
trông Phong rất đáng yêu
- Đẹp trai lắm phải không?
Phong chậm rãi nói rồi mở mắt ra nhìn Kris. Kris thoáng đỏ mặt
rồi nhanh chóng ngồi dậy
- Tại sao? – Kris “nhẹ nhàng” hỏi (đang hỏi về “tư thế ngủ
tình tứ”)
- ….- Phong đáp lại bằng cái nhún vai đầy “ngây thơ”
- Anh đê tiện – Kris gằn từng chữ
- Cô háo sắc – Phong không vừa, khẽ cười đáp lại
Kris tức tối lao vào phòng tắm. Chẳng biết sao mỗi lần ở bên
Phong Kris đều cảm thấy mình lại giống 1 cô gái bình thường (nắng mưa thất thường
chứ không lạnh quanh năm nữa ấy mà), úp mặt vào thau nước lạnh để trấn tỉnh lại
đầu óc, Kris cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Khi bước ra khỏi phòng tắm, Phong đang
đeo đồng hồ. Phong lách qua nó để vào phòng tắm, chợt khựng lại, Kris đang níu
áo Phong
- Băng bó đã – Kris nhìn vào vết thương ở bàn tay của Phong,
khẽ nói như ra lệnh
Trong phòng có đầy đủ đồ nghề sơ cứu, Kris khẽ chấm thuốc
lên vết thương, vết cắt rất sâu, là vết dao, có lẽ là từ vụ đánh nhau hôm qua
- Tại sao lại nói là đang đi tuần trăng mật? – Kris đột ngột
hỏi
- Không nói thế thì sao cô mất tập trung mà thua được – hơi
bất ngờ nhưng Phong nhanh chóng đáp, giọng đầy bỡn cợt
Kris chấm thuốc mạnh tay hơn khiến Phong khẽ kêu lên. Hừ
đáng đời. Rồi Kris lấy băng, nhẹ nhàng quấn lại vết thương. Phong chăm chú nhìn
dáng vẻ của Kris, nhìn nó bây giờ thật dịu dàng. Cảm nhận được cái nhìn của
Phong, Kris bỗng thấy tim đập nhanh, nó nhanh chóng kết thúc việc băng bó để
thoát khỏi cảnh ngượng ngùng