Một người con trai đã đợi sẵn. Dáng người ngang tàng quen thuộc
Phong nhìn người vừa chạy đến. Môi khẽ nở nụ cười
- Chào
Kris chống 2 tay lên đầu gối, lấy lại nhịp thở. Mặt nhễ nhại mồ hôi dù trời
lạnh như cắt da. Rồi bất chợt, nó chạy nhanh về phía Phong. Đã đến rất
gần rồi mà nó vẫn không có dấu hiệu thắng lại. Phong ngạc nhiên, chưa
biết có chuyện gì xảy ra thì đã thấy Kris lao đến ôm hắn, cả 2 ngã bổ ra cỏ
Vẫn ôm chặt lấy Phong, Kris khẽ nói
- Chào
Phong bật cười,
đưa tay lên vuốt mái tóc hơi rối vì chạy của nó, tiện tay giựt đứt sợi
dây cột tóc. Mái tóc xoăn mềm mại xòa xuống, Kris ngạc nhiên ngẩn mặt
lên
- Làm gì vậy?
Lúc này cả 2 vẫn duy trì tư thế kẻ nằm người đè. Phong nằm dưới, lúc Kris ngước lên, bầu trời đầy sao vô tình làm bức
nền cho khuôn mặt tuyệt mỹ, thêm vào đó là mái tóc ôm gọn khuôn mặt,
trông Kris càng bội phần xinh đẹp
Phong chạm nhẹ vào đôi má ửng hồng, rồi vòng tay qua cổ Kris, kéo nó cúi xuống, hôn nhanh lên đôi môi mềm
- Nhớ quá
Kris bật cười, lại vùi mặt vào ngực Phong
24 tiếng bắt đầu
- Muốn đi đâu đây ?
Hôm nay Phong chạy chiếc xe hơi đen chứ không chạy moto. Kris suy nghĩ một lúc
- Biển
Còn gì tuyệt hơn đón một ngày mới ở biển
Chiếc xe phóng như bay. Biển thẳng tiến
Biển lúc 2h sáng chẳng thấy gì nhiều, chỉ có ánh trăng mờ ảo phản chiếu bóng mình trên mặt nước và tiếng sóng vỗ rì rào từng đợt
Kris ngồi trong lòng Phong, hướng mắt nhìn biển
- Ước mơ của anh là gì?
- ….là em
Kris mở to mắt ngạc nhiên, ngước lên nhìn Phong. Hắn nở nụ cười ranh mãnh mà nó vẫn thích, rồi hôn nhẹ lên trán nó
- Còn em ?
Kris bất chợt ôm chặt Phong hơn, tựa đầu vào vai hắn, nhắm mắt lại
- Em đang thực hiện ước mơ của mình đây
Phong bật cười, cũng siết chặt nó hơn. Kris tham lam hít lấy mùi cam chanh thơm mát từ Phong, có lẽ nó bị nghiện mất rồi
Lúc Kris thức dậy, mặt trời cũng sắp ló dạng. Phong vẫn đang ôm chặt nó, mắt xa xăm hướng ra biển
- Dậy rồi àh ?
Nó khẽ gật đầu. Phong đứng lên vươn vai. Bước về phía biển, Kris cũng đi
theo. Cả 2 đều cởi giày ra, đi đến khi nước qua mắt cá. Gió biển thổi
tung mái tóc xõa dài của Kris. Khung cảnh này khiến nó nhớ đến lúc trên
đảo, khi Phong hôn mái tóc dài và lần đầu tiên nói yêu nó, chỉ khác lúc
đó là 1 buổi hoàng hôn rực rỡ
Đột nhiên Kris ngồi bệt xuống, nước bắn lên, vài giọt bám vào tóc và mặt nó, còn từ phần eo trở xuống, ngập
hoàn toàn trong nước. Phong nhìn Kris
- Mỏi chân
Nó đáp lại tỉnh bơ. Phong cười, rồi quỳ một chân xuống, nâng vài lọn tóc chưa bị ướt, đưa lên môi
- Sao lại thích làm vậy ?
Kris thắc mắc. Phong trả lời khi tay vẫn mân mê những sợi tóc mềm
- Mùi bạc hà…rất dễ chịu
Khi ấy, mặt trời vừa nhô lên từ biển. Bình minh rồi. Biển lung linh màu nắng
Từ xa nhìn, sẽ thấy một đôi trai gái hòa mình trong khoảnh khắc rực rỡ đó. Người con gái ngồi ngâm nửa người dưới nước, mắt âu yếm nhìn chàng
trai. Người con trai quỳ một chân, tay đang nâng vài lọn tóc của cô, hôn nhẹ. Hình ảnh đó thật lãng mạn, thật đẹp.
Rồi đột nhiên người con trai bế bổng cô gái lên
Kris ngạc nhiên
- Không phải nói mỏi sao ? Hay muốn cõng ?
Phong nói gỏn lọn. Nó bật cười, lắc lắc đầu, hơi dướn người lên, nói khẽ vào tai Phong
- Em rất thích mùi cam chanh
Phong cười, đặt nụ hôn lên đỉnh đầu Kris
Mặt trời đã lên cao
Vì ngồi sụp xuống biển nên quần áo của Phong và Kris đều ướt hết, giày
cũng vứt trên bãi biển. Tụi nó quyết định trước mắt phải thay bộ đồ khác đã
Cả 2 đều rất ghét shopping, vừa nhàm chán vừa tốn thời gian. Khi
vào trung tâm thương mại, Kris nhanh chóng chọn 1 bộ, nhưng lúc thay ra
Phong lại lắc đầu. Rồi hắn lựa một hồi, sau đó thảy cho Kris 1 chiếc đầm màu hồng nude và đôi giày đế bệt màu nude.
Kris thay ra, những nhân viên bán hàng đều há hốc mồm, đơ vài giây.
Chiếc đầm đơn giản dạng suôn thẳng với nhiều lớp voan mỏng, dài gần đến đầu
gối. Mái tóc đen bồng bềnh càng làm tôn lên dáng vẻ thiên thần của Kris. Phong gật đầu hài lòng, khoác cho nó chiếc áo khoác xanh dương có viền
lông ở phần nón, rồi nắm tay nó kéo đi
Phong chọn đồ cho Kris và ngược lại, nó chọn cho hắn, thế mới công bằng
Nó thích Phong mặc vét, vì thế nó chọn 1 chiếc vét đen khoác ngoài áo thun xám đen sọc ngang, đi cùng quần jeans đen và giầy sneaker bạc (mắt thẩm mĩ của 2 người cũng giống nhau đó chứ)
1 người bụi bặm đầy menly, 1 người dịu dàng nữ tính, cả 2 nắm tay đi cạnh nhau, trông chói mắt vô cùng
Sau khi ăn sáng xong, Phong định đi lấy xe thì Kris cản lại, chỉ tay vào chiếc xe buýt đang trờ tới
- Hôm nay đi bằng cái đó
Rồi không cần biết Phong có đồng ý hay không, Kris đã lôi hắn lên xe
Ngồi xuống hàng ghế gần cuối, Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững hỏi
- Chuyến xe này đi đến đâu ?
Kris nhún vai
- Không biết, đến đâu thì đến
Thật may khi chiếc xe buýt này không nhiều người, chỉ lác đác vài hành
khách, sau 20 phút thì tụi nó đã hiểu, đây là chuyến xe đi ra ngoại ô,
nên mới vắng như vậy, 2 bên đường dần xuất hiện những thửa ruộng, những
đồng lau xơ xác trong gió lạnh. Nắng ấm rọi vào chiếc xe, khiến trong
khoang xe sáng bừng lên màu nắng sớm ấm áp. Kris tựa đầu lên vai Phong,
cảm giác hạnh phúc lan tỏa, ước sao chuyến xe cứ chạy mãi, chạy mãi trên con đường bình yên này.
Khi xe dừng trước 1 trạm ven đường, Phong đột nhiên kéo tay Kris xuống
Nơi đây trông vô cùng hoang vu, cũng không biết là vùng quê nào, không có lấy một mái nhà, chỉ toàn đồng cỏ cao ngập người
Phong nắm tay Kris kéo vào một con đường mòn nhỏ hẹp. Đi mãi đi mãi. Cuối
cùng Phong cũng dừng , quay lại mỉm cười bí hiểm, bảo Kris nhắm mắt lại, sau đó hắn bế nó lên, đi thêm một đoạn nữa thì thả xuống, bảo nó mở mắt ra
Kris kinh ngạc.
Nó đang đứng giữa một cánh đồng
Một cánh đồng bồ công anh
Nó nhìn Phong thắc mắc thì hắn chỉ nhún vai. Kris vui sướng chạy 1 vòng. 1 cơn gió thổi qua, những quả bồ công anh bay lượn trong gió, khung cảnh
trắng xóa như trên thiên đường
- Lúc ở Mỹ, em rất hay chạy ra ngoại ô, nơi ấy cũng có cánh đồng bồ công anh giống thế này, đó là nơi em thích đến nhất
- Vì sao ?
- Vì khi bồ công anh bay lên…nghĩa là nơi ấy có gió, cánh đồng bồ công
anh chính là nơi cho em thấy rõ sự tồn tại của gió, cũng như thấy
được…sự tồn tại của chính mình (Tiểu Phong=gió)
Kris thổi nhẹ, vài
quả bồ công anh bay lên, lượn lờ trong không trung. Nó nhìn theo, khẽ
cười, cảm giác bản thân cũng đang bay lượn tự do như chúng
Phong tiến đến gần, đứng đối diện Kris, cầm tay nó đặt lên lồng ngực rắn chắc của mình
- Không cần đến cánh đồng bồ công anh nữa, gió luôn tồn tại ở đây, ngọn gió duy nhất mang tên Hàn Tiểu Phong
1 cơn gió lại thổi đến, khiến cánh đồng lại lay động, khắp trời toàn những quả bồ công anh trắng muốt
Kris nhìn Phong, mỉm cười gật đầu, rồi lao đến, hôn lên môi hắn, nụ hôn nồng nàn dịu ngọt, nụ hôn của tình yêu đầu đời đầy cháy bỏng
- Em yêu anh
Kris ôm Phong, khẽ thì thầm
Khi ra lại trạm xe buýt lúc nãy thì trời đã quá trưa. Đứng đợi mãi nhưng
chẳng thấy chuyến xe nào chạy ngang. Đến gần chiều thì có 1 chiếc bus
chạy đến. Không phải là bus công cộng mà là 1 lớp học tổ chức đi chơi.
Còn trống vài chỗ nên họ cho Phong và Kris quá giang. Trên xe là học
sinh cấp 3, có vẻ là lớp 12, có giáo viên chủ nhiệm đi cùng
Phong và
Kris ngồi hàng ghế cuối, khi đi lướt qua đám học sinh, ai cũng mở to mắt ra nhìn 2 đàn em. Những cặp mắt si mê đổ dồn vào hàng cuối, đến cả GVCN cũng nhìn
Xe tiếp tục chạy được 1 đoạn thì có 2 người ngoắc xin đi
nhờ. Họ mặc đồ che kín mặt mũi, không biết phải do quần áo hay không mà
cả 2 trông to lớn như 2 con gấu. Nếu bình thường thì có lẽ sẽ rất gây
chú ý nhưng vì cả xe đang mải ngắm cặp tiên đồng ngọc nữ nên chẳng hề để ý nhiều đến 2 vị kia
- Tất cả ngồi im
Đang yên lành tự nhiên 1 trong 2 người đó hét lên. Sau đó cả 2 rút trong người ra 2 khẩu súng.
Cả xe nhôn nhao hẳn lên. 1 tên chĩa súng bắn chỉ thiên, hét
- Đứa nào hé mồm tao cho ăn đạn
Lập tức im bặt. 1 tay sau khi uy hiếp bác tài xong thì quay xuống với tên
đồng bọn, rồi 2 gã chia nhau ra người đầu người cuối xe
Bà GVCN lập cập nói
- Xe toàn học sinh, có gì quý giá đâu mà cướp chứ
Tên phía đầu xe nhếch mép cười đểu
- Sao lại không, xe này toàn những nữ sinh mới lớn ngon lành, bán đi cũng còn lời chán
Trên xe phần lớn là nữ nên vừa nghe xong, nhiều tiếng nấc vang lên. Lại một phát súng chỉ thiên khác
Có vẻ 2 tên này không chỉ là cướp xe bus thông thường, mà còn là những gã
buôn người xuyên quốc gia. Vì lộ trình đã thay đổi, thay vì hướng đến
biển thì bây giờ thẳng tiến về phía biên giới
Trên xe hoảng loạn cực độ, chỉ có Phong và Kris vẫn thản nhiên ngắm cảnh. Khi thấy chiếc xe đi hướng khác, Kris khẽ nhíu mày
Xe bị cướp không sao. Chúng có súng không sao. Nữ sinh bị đem bán cũng
không hề hấn gì. Cái nó quan tâm là thời gian đáng quý ở bên Phong đang
bị lãng phí
Phong vẫn nhìn ra cửa sổ, bình thản nghe nhạc. Kris đưa
mắt sắc lạnh nhìn tên đang đứng gần đó, bất giác gã cũng nhìn lại, đơ
người lúc lâu, sau đó tiến lại gần, có thể thấy nụ cười đê tiện ẩn sau
lớp khẩu trang kia. Gã đưa súng vuốt khuôn mặt xinh đẹp của Kris
- Em đẹp thật, bán chắc chắn được giá lắm đây. Nhưng trước đó….
Gã bỏ lửng câu nói, mắt hau háu nhìn chăm chăm vào đôi chân trắng mịn
Kris khẽ nở nụ cười quen thuộc
- Áaaaaaaa
Kris bẻ ngược tay cầm súng của gã ra sau. Gã đau quá, buông súng xuống. 1
bàn tay nhanh chóng chụp lấy khẩu súng trước khi nó kịp rơi xuống sàn.
Và hình ảnh cuối cùng mà gã kia nhìn thấy là họng súng đen ngòm chĩa
thẳng vào mắt gã
Tiếng súng khô khốc vang lên, theo
sau là máu bắn văng lên cửa kính và tiếng la của đám học sinh. Khi tên
cướp phía đầu xe từ chỗ tài xế quay xuống thì chỉ còn thấy cái xác thảm
thương của tên đồng bọn ngã xuống. Gã tức giận và điên cuồng chộp đại 1
nữ sinh chắn trước người và chĩa súng vào đầu cô ta
- Bỏ súng xuống, không tao giết nó
Giọng gã có chút hoảng loạn, khuôn mặt lạnh băng, đôi mắt xanh không chút dao động, Phong thậm chí chẳng thèm quay sang nhìn gã
- Mày….
Không để gã nói thêm câu nào, Phong bóp cò, viên đạn cắm phập vào đầu gã. Rồi hắn tháo băng đạn quăng ra cửa sổ. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến
những người trong xe vẫn chưa kịp phản ứng gì. Đến tận 5 phút sau, cô
gái bị bắt làm con tin ngã xuống sàn xe bất tỉnh, cả xe mới như vỡ òa.
Vừa nể vừa sợ 2 đứa nó
Bác tài định chạy xe đến đồn cảnh sát để khai báo thì
- Đến biển trước được không ?
Giọng nói trong trẻo cất lên, nhưng nghe đầy sát khí. Cả xe không ai dám ý kiến gì, để mặc 2 cái xác đó mà chạy về hướng biển
Đúng là 1 chuyến đi chơi cuối cấp nhớ đời
Biển
Mới 10 mấy tiếng trước, 2 người vừa đón bình minh, bây giờ thì đứng lặng chờ hoàng hôn tới
Ngày đã tàn
Cả 2 đều cảm thấy sao ngày hôm nay lại ngắn đến vậy, thời gian sao trôi nhanh như thế
Tình yêu khiến người ta quên đi thời gian, còn thời gian khiến người ta quên đi tình yêu
- Em thích biển ?
Phong hỏi khi thấy Kris 2 lần đòi ra biển
- Ừm…
Sự tươi mát của biển khiến người ta si mê vì nó đem lại cảm giác bình yên thanh thản cho tâm hồn
- …em thích ngắm màu xanh của biển…..vì đó là…..màu mắt của anh..
Kris đưa tay chạm vào đôi mắt xanh đen sâu thẳm của Phong. Hắn cũng nhìn nó, nheo mắt nói
- Anh cũng rất thích…uống cà phê sữa
Phong cúi xuống, hôn lên đôi mắt đầy mê hoặc kia. Rồi cả 2 cùng bật cười
- Này 2 cháu ơi
1 giọng đàn ông vang lên từ phía sau. Ông ta mặc áo sơmi đóng thùng,
trước ngực treo lủng lẳng chiếc máy ảnh, nhìn qua cũng biết là thợ chụp
hình. Ông ta chạy đến mỉm cười
- Không ngờ lại có thể gặp lại. Đây, tặng 2 cháu
Ông ta chìa ra 1 bức ảnh. Bối cảnh là cảnh mặt trời mọc trên biển, trong đó có 1 cặp nam nữ, người ngồi người quỳ một chân dưới nước. Người con
trai dịu dàng nâng tóc cô gái lên hôn, điệu bộ vô cùng tình tứ, khuôn
mặt nhìn nghiêng của cậu vô cùng hoàn mĩ. Còn cô gái cứ ngồi, đôi mắt
đầy yêu thương nhìn cậu đắm đuối, khuôn mặt cô còn vương vài giọt nước,
càng làm tăng thêm vẻ đẹp mĩ miều. Cả 2 đều đắm mình trong màu vàng ấm
áp của bình minh, hoàn toàn chìm trong thế giới riêng, tách biệt với
xung quanh. Đó là cảnh Phong và Kris sáng nay. Khỏi phải nói, bức ảnh
này quá tuyệt, khiến người ta không tài nào rời mắt được
Ông thợ chụp hình cười cười, giọng hơi ngượng
- Thấy đẹp quá nên chú đưa máy lên chụp luôn, thói quen nghề nghiệp ấy
mà. Bây giờ có duyên gặp lại, thôi chú tặng 2 cháu tấm này luôn. Giữ cẩn thận nhé
Ông ta lại cười rồi chạy biến đi luôn. Thú thật là ông ta
định đem trưng bày bức ảnh đó, nhưng khi nhìn vào, ông chợt cảm thấy bức ảnh này dường như chỉ thuộc về 2 người kia, khoảnh khắc đầy yêu thương
đó làm cho người thứ 3 như ông nhìn vào cảm thấy thật ngượng mặc dù
không hề có hành động “hot” nào. Vì thế ông quyết định đưa về đúng chủ
nhân của nó. Lúc nãy khi nói chuyện trực tiếp, ông thấy vừa ngượng vừa
hồi hộp, lại có chút run khi đứng trước 2 con người thật quá đỗi hoàn mĩ kia. Vừa đi ông vừa lắc đầu lẩm bẩm
Hoàng hôn dần buông xuống, Phong choàng tay ôm lấy bờ eo thon, kéo sát Kris vào người, cúi xuống nói nhỏ vào tai nó
- Anh yêu em, Tiểu Phong
Kris nhìn Phong, ánh chiều tà rọi vào khuôn mặt như tượng tạc của hắn. Nó
chăm chú ngắm từng đường nét quen thuộc, nhìn thật kĩ, thật lâu. Người
con trai trước mặt nó thật hoàn hảo, thật quyến rũ. Người con trai đó
yêu nó, và quan trọng nhất, đó cũng là người mà nó yêu, yêu nhất, yêu
hơn tất thảy mọi thứ trên đời này
Kris muốn lưu giữ hình ảnh này thêm chút nữa, ghi nhớ thật kĩ khoảng khắc này, khắc sâu nó vào trong tim
Kris vươn tay ôm ghì cổ Phong
- Em yêu anh, Phong….rất yêu anh…
Nó nói trong tiếng nấc. Nước mắt rơi ướt vai hắn
Vài giọt mưa bất chợt rơi. Cơn mưa mùa đông lạnh thấu tim gan. Bãi biển
vắng ngắt.Bầu trời thật thê lương, không đen mà chuyển thành màu tím
than.
Một màu tím đau thương
Mưa cứ rả rít rơi. Ngày một to
Phong cúi xuống hôn Kris. Cháy bỏng. Kris cũng kéo sát Phong, hôn đáp lại đầy mãnh liệt.
Mưa hòa với nước mắt
Mặn chát
Nụ hôn thật dài. Như đang cố níu giữ đối phương.
Một nụ hôn thay cho bao lời mật ngọt giận hờn trách cứ.
Thay cho những yêu thương chưa kịp trao.
Thay cho
*
*
Lời tạm biệt…
- …vì thế em càng không thể tha thứ cho anh…
Kris lui ra,một khẩu súng đã đặt trên ngực Phong. Gương mặt tuy đầm đìa nước mắt nhưng ánh mắt thì lạnh băng
Phong không bất ngờ, hắn nhìn thẳng vào nó, ánh mắt sâu thẳm khó dò
Tay Kris không hề run, khẩu súng chĩa thẳng vào ngực trái của Phong. 2 người vẫn lặng lẽ nhìn nhau qua làn mưa